Vietnamese 65-0711 Bài Giảng của Anh (Mục Sư) William Marion Branham


Đoạn, Ngài kêu dân chúng và môn đồ, mà Phán rằng: Nếu ai muốn theo Ta, phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta



tải về 359 Kb.
trang2/3
Chuyển đổi dữ liệu04.01.2018
Kích359 Kb.
#35380
1   2   3

Đoạn, Ngài kêu dân chúng và môn đồ, mà Phán rằng: Nếu ai muốn theo Ta, phải liều mình, vác thập tự giá mình mà theo Ta.

Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất; Còn ai vì cớ Ta và đạo Tin lành mà mất sự sống, thì sẽ được cứu.

Người nào nếu được cả thiên hạ mà mất linh hồn mình, thì có ích chi? Hay là có người nào lấy chi mà đổi linh hồn mình ư?

Vì giữa dòng dõi gian dâm tội lỗi này, hễ ai hổ thẹn về Ta và đạo Ta, thì Con Người sẽ hổ thẹn về kẻ ấy, khi ngự trong sự vinh hiển của Cha Ngài mà đến với các Thiên sứ thánh.

117 Tôi muốn lấy đề tài từ đoạn Kinh thánh ngắn này, nếu có thể gọi thì gọi là: “Hổ Thẹn.” Anh em biết đấy, tôi thích vậy. “Hễ ai hổ thẹn về Ta và Đạo Ta, thì Ta sẽ hổ thẹn về kẻ ấy.”

118 Từ “hổ thẹn” cũng có thể dịch là “ngượng.” Anh em biết đấy, điều gì mà anh em... Khi anh em đối diện với những gì mà anh em thấy ngượng, thì đó là hổ thẹn.

119 Khi anh em hổ thẹn về điều gì, thì chứng tỏ rằng anh em không tin chắc về điều mình đang nói đến. Nếu biết mình đang nói gì, hãy chắc chắn là biết rõ điều mình đang nói; Và anh em có thể nói với bất kỳ ai về điều đó, anh em không hổ thẹn. Nếu anh em cảm thấy bối rối, không ổn, chứng tỏ là anh em không tin chắc.

120 Anh em lưu ý là ngày nay có quá nhiều người như vậy, đặc biệt là về vấn đề mà tôi đang nói đây, “Hổ Thẹn về Lời.” Ngài và Lời là một. “Ban đầu có Lời, Lời ở cùng Đức Chúa Trời và Lời là Đức Chúa Trời.

121 Lời trở nên xác thịt, ở giữa chúng ta... Hôm qua, ngày nay, cho đến đời đời không hề thay đổi.” Vì thế mà “Hễ ai hổ thẹn về Ta và Lời Ta,” Ngài và Lời Ngài là Một, vì thế mà hễ ai hổ thẹn về Lời Ngài giữa dòng dõi gian dâm tội lỗi này, “Ta sẽ hổ thẹn về kẻ ấy.”

122 Xin anh em để ý rằng ngày nay, nếu có ai hỏi, “Anh có phải là cơ đốc nhân không?” Thật rất là phổ biến khi trả lời rằng, “Ồ, vâng, tôi là một Cơ-đốc nhân.” Anh em thấy không?

123 “Nhưng anh có tin Lời của Đức Chúa Trời, có chép rằng, ‘Những kẻ tin sẽ được những dấu lạ này ‘ không?”

124 “Ồ,” Thậm chí các Mục sư Truyền đạo sẽ đỏ mặt. Anh em thấy không?

125 “Anh em có hổ thẹn về sự chữa lành từ Chúa không? Hãy nói đi. Anh em có hổ thẹn về Phúc âm toàn vẹn không? Anh em có hổ thẹn về kinh nghiệm Ngũ Tuần của mình không?” Đó là hổ thẹn về Lời của Ngài. Đó là Lời của Ngài đã trở nên xác thịt ở giữa anh em.

126 Lời Ngài tự sống động trải qua mọi thế hệ. Lời Ngài tự sống động trong thời đại Môi-se. Vì trong thời kỳ đó, Kinh thánh có chép rằng, “Đời xưa, Đức Chúa Trời đã dùng các Đấng Tiên tri Phán dạy tổ phụ chúng ta nhiều lần nhiều cách.” (Hê-bơ-rơ 1:1)

127 Những Tiên tri đó... Giáo hội đã làm cho tất cả bị xuyên tạc đến nỗi khi... Những Tiên tri đó, những Sứ giả can đảm đó của Đức Chúa Trời, đã đến mà không có Hội thánh, không có giáo phái, không có tổ chức, không có gì cả, bất chấp vua chúa, vương quốc, các Giáo hội, và mọi thứ... Khi các thầy Tế lễ bị mang đến trước... Họ bị mang đến trước các Linh mục; Họ không hổ thẹn, bởi vì họ có LỜI CHÚA PHÁN VẬY trực tiếp với họ.

128 Nếu anh em để ý, từ Tiên tri, một ý nghĩa của Lời, trong Cựu Ước, khi Tiên tri nói CHÚA PHÁN VẬY, bây giờ hãy nhìn ông, ông đi ngay vào địa vị của Đức Chúa Trời. Khi ông đứng trước mặt Ngài CHÚA PHÁN VẬY, ông ta ngã ngay vào Đức Chúa Trời, và ông hành động như Đức Chúa Trời. Rồi ông công bố Sứ điệp mà Đức Chúa Trời đã Phán với ông, “LỜI CHÚA PHÁN VẬY.”

129 Tôi nghĩ về các Tiên tri thời xưa, khi họ xuất hiện với Sứ điệp đó, đã làm các vua chúa bối rối, và làm cho mọi người cảm thấy bất an. Thậm chí các Thầy Tế lễ, họ cũng cảm thấy bất an, bởi vì họ là những bậc lãnh đạo, những người tin kính, và khi họ -- Lời đến theo cách đó, Lời phơi bày họ, họ cảm thấy sượng sùng, xấu hổ.

130 Lắm lúc chúng ta thấy rằng, không nhiều: Quá thông thường, một người, anh em nói, “Tôi là một Cơ-đốc nhân.”

“Vậy anh đã nhận lãnh Thánh Linh kể từ khi anh tin chưa?”



“Ồ...” Anh em thấy không, họ lúng túng về điều đó.

131 Có người nói, “Anh có thuộc về cái nhóm đó thường la hét, và hay cầu nguyện Chúa chữa lành không?” Nhiều lần, các Cơ-đốc nhân đã thối lui.

132 Họ muốn tuyên bố, nếu bây giờ họ có một giáo phái, “Tôi là người của Báp-tít. Tôi là người thuộc Trưởng Lão. Tôi thuộc phái Lu-the.” Họ không xấu hổ về điều đó.

133 Nhưng khi trở thành một Cơ-đốc nhân và nhận lãnh Lời của Đức Chúa Trời theo cách mà Lời dạy, thì họ--họ hổ thẹn. “Tôi không thuộc hệ phái nào.” Họ xấu hổ khi nói điều đó. Họ trở nên như người thế gian, tượng trưng cho một tổ chức nào đó.

134 Điều này cũng mới đây thôi. Trong thời Luther, khi người ta biết được anh là người theo Luther thì có nghĩa hầu như là anh phải chết dưới tay Giáo hội Công giáo. Trong thời Wesley, khi người ta biết được anh không theo Anh Quốc Giáo, hầu như là anh phải bị Giáo hội Anh Quốc xử tử để mọi người biết rằng anh là một người Giám Lý. Trong thời đại Ngũ Tuần thì hầu như là một điều xấu hổ khi nhận rằng anh là một người Ngũ Tuần, bởi vì ngay tức khắc anh được xem là cuồng tín thánh, hay người nói tiếng lạ, hay tựa như vậy. Bây giờ thì họ tổ chức và đi ngay vào nhóm của họ.

135 Bây giờ, khi tiếng kèn vang lên (thì giờ gọi ra đến) thì anh em không thuộc về bất cứ hệ phái nào... Rất phổ biến khi nói rằng, “Tôi thuộc Ngũ Tuần, tôi thuộc Trưởng Lão, tôi thuộc Luther...” Nhưng điều gì sẽ xảy ra khi giờ đến, anh em sẽ phải ứng hầu trước Lời, “Tôi không thuộc về bất kỳ hệ phái nào” không? Điều đó làm xấu hổ...

136 Chúa Jêsus Phán, “Nếu các ngươi hổ thẹn về Ta thì Ta cũng sẽ hổ thẹn về các ngươi.” Tại sao Ngài cũng hổ thẹn về anh em? Vì anh em công bố là thuộc về Ngài mà lại không muốn theo Ngài.

137 Điều gì xảy ra nếu tôi nói, “Cậu bé này là con của tôi.” Nó quay lại và nói, “Ai, tôi là con của ông à? Ông nghĩ gì mà nói tôi là con ông?” Điều đó sẽ làm tôi xấu hổ. Và cậu bé cũng xấu hổ.

138 Đó là cách mà những người gọi là Cơ-đốc nhân ngày nay thường làm. Nếu anh em đặt cho nó một cái tên của một hệ phái, được rồi, họ chấp nhận cương vị làm cha của một hệ phái. Nhưng với cương vị làm cha về Lời của Đức Chúa Trời, Đấng Christ, thì không, họ xấu hổ. Họ không muốn nói, “Vâng, tôi đã nói tiếng mới. Vâng, tôi có khải tượng. Vâng, tôi tin sự chữa lành Thiêng liêng [bằng phép lạ]. Vâng, tôi ngợi khen Chúa. Tôi đã ra khỏi tất cả tổ chức. Tôi không cúi đầu trước bất cứ một tổ chức nào. Tôi là tôi tớ của Christ.” Ô, điều đó sẽ xé họ ra từng mảnh.

139 Đêm nọ, có một diễn giả nổi tiếng đến thăm trong Tổ chức Thương Gia Tin Lành Trọn Vẹn tại Chicago.

140 Xin cho phép tôi dừng đây một chút để kể chuyện này. Tôi xin lỗi anh em. Nhiều lần tôi cũng nghĩ như anh em, rằng chúng ta đang nói về Lẽ thật của Kinh thánh, đừng nói Lẽ thật giữa (don’t go over amongst) những người này. Nhưng Lời đã hành động. Đôi khi họ giận dữ đứng lên chống lại Lời, nhưng thực sự họ không muốn làm vậy. Họ cố tìm ra anh em đang đứng ở đâu.

141 Câu chuyện kể về một nhóm người say xỉn, đang cãi nhau là không có những chuyện như là Cơ-đốc giáo. Một người nói, “Tôi biết là có một người theo đạo ấy, đó là vợ tôi.”

Người kia nói, “Tôi không tin điều đó.”



“Nào, tất cả chúng ta hãy làm như chúng ta thật sự say vậy.”

142 Họ đi về nhà, và làm mọi thứ họ có thể làm. Anh ta bảo họ chiên vài quả trứng, rồi thì anh ném chúng trên sàn nhà, và nói, “Mày biết chiên trứng tốt hơn thế này chứ.” Họ tiếp tục qua phòng khác, ngã xuống trên ghế. Họ nghe có người khóc lóc, không nói một lời, rồi nói, hát một mình bài hát ngắn.

Jêsus phải mang thập tự một mình,

Còn cả thế gian không mang sao?

Có một cây thập tự cho mỗi người,

Và có một cây thập tự cho tôi.

Và cây thánh giá nầy tôi sẽ mang,

Đến khi chết tôi sẽ không còn mang nữa,

Rồi về thiên quốc đội mão triều thiên.

143 Người say kia nói, “Tôi đã nói với anh cái gì? Cô ta là một Cơ-đốc nhân.” Hãy xem, họ chỉ thử cô ấy. Và đôi khi tôi thấy thế gian, họ thử anh em.

144 Tôi không bao giờ nghĩ điều này sẽ xảy ra, nhưng tối Thứ Bảy tuần trước, tôi tin vậy, hay tối Chúa nhật, diễn giả nổi tiếng đó, tôi không có chủ ý gọi tên mọi người, nhưng anh ấy cố làm vậy, cố làm ngược lại, đúng như thế. Tôi cố gắng giữ các Giáo hội ở bên ngoài phong trào thống nhất Giáo hội, còn người này thì cố đưa họ vào đó. Vì thế anh ta đang vận động cho Những Thương Gia Cơ-đốc, mà qua tổ chức đó tôi phải có Buổi nhóm tại Chicago, nhưng tôi thiết tưởng là vào lúc đó tôi sẽ có mặt tại Phi Châu, vì thế tôi không thể đến được. Người này đến đó và nói, “Phong trào vĩ đại nhất, điều to tát nhất trên thế gian hiện nay đã từng tồn tại; Tất cả các Giáo hội đang quay về với Công giáo trong phong trào thống nhất Giáo hội, và tín đồ Công giáo sẽ nhận lãnh Thánh Linh.” Thật là một bẫy nguy hiểm của ma quỷ.

145 Anh Shakarian, chủ tịch của Hội Thương gia Quốc tế, đứng lên và nói, sau khi người ấy ngồi xuống, “Đó không phải là đường lối mà chúng ta đã nghe.” Anh Shakarian nói tiếp, “Anh Branham đã nói với chúng ta rằng phong trào thống nhất Giáo hội này sẽ đưa tất cả Giáo hội vào dấu hiệu con thú,” người đàn ông đó vẫn ngồi trên bục giảng. Anh Shakarian nói tiếp, “Nó sẽ đưa tất cả họ đến với dấu của con thú. Chúng ta tin những gì Anh Branham nói là Lẽ thật. Bao nhiêu anh em muốn Anh Branham đến giảng cho anh em mặt thật của vấn đề này? Xin hãy đưa tay lên.” Có chừng 5.000 người, la lớn tiếng, rằng xin đến một ngày gần đây.

146 Anh Carl Williams gọi điện thoại cho tôi, nói, “Anh Branham, anh bạn à, tôi đi ra ngoài đám đông kia, họ đặt một chồng hoá đơn 100 đô-la trong tay tôi để mua cho anh một vé máy bay khứ hồi đến đây.” Xem đấy, chỉ trong một ngày...

147 Đấy, Lời đang dầm thấm trong những người đó mà đôi khi chúng ta không biết. Anh em thấy không? Nhưng khi anh em thật sự... Dù cho thế gian có chống đối thế nào chăng nữa, dù cho các hệ phái có chống lại họ thế nào chăng nữa, Đức Chúa Trời vẫn làm chứng rằng họ làm theo Lẽ thật. Khi giờ vinh quang cuối cùng đến, mọi việc sẽ xảy ra có thể là chúng ta đã không nghĩ đến.

148 Đúng thế, nó chứng tỏ rằng anh em không tin chắc, nếu anh em xấu hổ, anh em sẽ vậy, hay đúng hơn là anh em không nói đến vấn đề này. Nếu anh em hổ thẹn về điều đó, anh em sẽ không muốn tranh luận về chuyện nầy: Giữ lại.

149 Nhưng làm thế nào một người được đầy dẫy Đức Thánh Linh, làm sao một người đầy dẫy quyền năng của Đức Chúa Trời, và tình yêu của Đức Chúa Trời ở trong lòng người ấy, lại có thể nói chuyện vài phút với một người mà không đề cập một tí nào đến tình yêu đang có trong lòng mình? Anh em thấy không? Có vài điều xảy ra mà anh em không thể làm được. Đây chính là cái thời đại gian ác mà Chúa Jêsus đang nói đến.

150 Người ta đang hổ thẹn về Lời và Thánh Linh của Đức Chúa Trời đang hành động trong họ. Nhưng khi Lẽ thật đã rõ ràng với mọi người thì chính Đức Chúa Trời sẽ bày tỏ chính Ngài qua Lời...

151 Bất cứ người nào cũng có thể đưa ra tuyên bố nào đó. Chúng ta đã có điều đó trong những ngày này, nơi mà có quá nhiều lời công bố được công bố, điều đó thật là kinh khủng. Nhưng anh em biết đấy, nếu có một Lẽ thật, thì Lẽ thật phải đến từ Lời. Vì họ nói họ có tất cả mọi thứ, có dầu chảy qua con người, có huyết trên bàn tay họ, và phụ nữ thì làm hậu thuẫn cho họ trong huyết này, dầu chảy xuống giày của họ, nâng giày họ lên và đổ dầu ra ngoài, và ếch nhái nhảy ra rồi nhảy xuống bục giảng, và tất cả những thứ như thế. Không hề có những việc như thế trong Kinh thánh. Không có những lời hứa về những việc như thế trong Kinh thánh. Kinh thánh chỉ nói, “Trong ngày cuối cùng, nhiều christ giả sẽ dấy lên, nếu có thể được thì họ cũng đến dỗ dành chính những kẻ được chọn.” Nhưng không có chỗ nào trong Kinh thánh chép về những việc trên.

152 Nhưng khi điều chân thật xảy đến, Lời thuần khiết của Đức Chúa Trời, được xác chứng bởi Đức Chúa Trời, sẽ làm hổ thẹn các phe phái khác đến tận gốc rễ. Thấy không? Có sự hổ thẹn về điều đó.

153 Nhưng có một thực tại cho một người nam, người nữ, trai, gái, là những Cơ-đốc nhân thật sự chân chính. Khi Đức Chúa Trời Hứa ban báp-têm bằng Thánh Linh, anh em nhận được điều đó, có điều gì đó ngự trị trong anh em, thì không có gì có thể chiếm chỗ nó được. Khi một người đã từng gặp gỡ Đức Chúa Trời, không phải là do xúc cảm, nhiệt tình, hay do tín lý tôn giáo, tín ngưỡng, giáo điều mà anh ta chấp nhận cho yên thân... Nhưng khi người đó thực sự đi vào nơi như Môi-se đã vào trong hoang mạc, mặt đối mặt với Đức Chúa Trời Toàn Năng, thì anh em sẽ nghe tiếng nói cùng anh em rõ ràng với Lời và Lời Hứa về giờ đến, có đôi điều sẽ xảy ra cho anh em. Anh em không hổ thẹn về điều đó. Ngài sẽ làm gì đó cho anh em.

154 Chúng ta hãy xem nào, chỉ còn 15 phút nữa. Có người đã kinh nghiệm được như vậy. Như hôm nay tôi nói điều này với anh em, không phải như một Hội thánh hay một giáo phái, tôi nói với anh em một cách cá nhân; Không phải vì anh em đến đây trong Nhà thờ nầy; Nhưng vì tôi yêu anh em và anh em cũng yêu tôi chứ không phải vì lý do nào khác. Để tôi nói với anh em là loài xác thịt hay chết, rằng một ngày nào đó anh em sẽ đi đến kết cuộc của đời nầy. Có thể là tôi không có ở đó, một Thầy giảng khác có thể không có ở đó. Nhưng chỉ có một Đấng có thể gặp anh em tại đó, đó là Đức Chúa Trời. Anh em lắng nghe điều đó, không phải “Vợ tôi là Cơ-đốc nhân tốt” hay “Chồng tôi là Cơ-đốc nhân tốt,” nhưng là, “Tôi có sống ngay thật với Chúa không? Tôi đã gặp Đức Chúa Trời như thế chưa?” Không phải vì Mục sư của tôi đã gặp Đức Chúa Trời, hoặc vì người dẫn dắt tôi đã gặp Đức Chúa Trời, nhưng, “Tôi đã gặp Ngài chưa?” Không phải vì tôi la hét lên, không phải vì tôi nói tiếng lạ, nhưng vì, “Tôi đã gặp Ngài như một Người.” Rồi anh em sẽ chẳng hề hổ thẹn về điều đó; Có điều gì đó rất là hoàn hảo, tinh khiết và chân thật.

155 Xin nhớ rằng, anh em có thể gặp một linh hành động như Đức Chúa Trời. Anh em có thể gặp một linh làm điều nầy, điều kia, điều nọ; Theo dõi nó sẽ thấy nó nó khác với Lời Đức Chúa Trời biết chừng nào. Anh em có thể gặp một linh nói với anh em rằng anh em đã được cứu, và nó cho anh em một cảm giác vinh quang, rồi anh em la hét lên; Nhưng nó lại khước từ Lời, làm thế nào mà Thánh Linh đã viết Lời, lại phủ nhận chính Lời của Ngài? Linh đó phải xác nhận từng Lời Hứa của Đức Chúa Trời bằng “A-men!” Nếu không phải như vậy thì anh em chưa bao giờ gặp Đức Chúa Trời; Anh em gặp một linh lừa dối. Thế gian đầy dẫy nó hôm nay.

156 Khi anh em thấy Đức Chúa Trời hiện đến và công bố một Lời rằng Ngài sẽ làm một việc gì đó, và điều đó lặp lại vài lần, thì anh em nhận được một Linh chân thật của Đức Chúa Trời.

157 Làm thế nào một Linh ở cùng một người, Thánh Linh đã viết nên Kinh thánh, lại lẩn quẩn phủ nhận rằng, “Điều đó không đúng; Điều ấy nói về một ngày nào đó kia?”

158 Ngài Phán, “Lời Hứa thuộc về các ngươi, con cái các ngươi, và thuộc về hết thảy mọi người ở xa, tức là bao nhiêu người mà Chúa là Đức Chúa Trời chúng ta sẽ gọi.” (Công vụ 2:39). Làm sao mà một linh có thể chấp nhận bất cứ điều gì khác với điều đó, mà thuộc về Đức Chúa Trời, trong khi Hê-bơ-rơ 13:8 có chép, “Đức Chúa Jêsus Christ hôm qua, ngày nay và cho đến đời đời không hề thay đổi?”

159 Điều gì sẽ xảy ra nếu có người nói, “Ô, tôi tin Ngài là một triết gia. Ngài là một người tốt. Ngài là một Tiên tri. Nhưng đến chừng nào mà quyền năng của Ngài...”

160 Tôi nói với George Smith một đêm nọ, cậu bé đi với Rebekah con gái tôi. Một đứa bé ngoan, hát tôn vinh trong Nhà thờ nầy, một tín đồ Báp-tít mới đến, em nói, “Xin hãy lấy tên cháu khỏi đó. Cháu không muốn liên quan gì với cái tên đó.” Có một cô gái trẻ... Họ có một hội đồng, một Giáo hội Báp-tít nào đó, trên đồi.

161 Họ chống báng tôi dữ lắm, tất cả họ đến đó, và không phải để... Họ không có điều gì để chống tôi cả; Họ chống lại Lời. Tôi, một con người, họ không nói điều gì chống lại tôi cả; Tôi chưa hề làm gì hại họ cả. Nhưng Đó là những gì họ sợ. Anh em thấy không?

162 Họ tổ chức Buổi nhóm nầy ở đó, đúng hơn họ sẽ có một Giáo sĩ tham dự 3 đêm cuối cùng của hội nghị trọng thể này trên đồi, nơi trời mát dịu. Tình cờ điều này đã xảy ra, vị Giáo sĩ nầy đứng lên và giảng trong Mác 16, rằng. “Ngày nay có nhiều người không thể tin vào sự chữa lành từ Chúa. Tôi ở Ấn-độ. Tôi là người Ấn-độ. Khi tôi ở Ấn-độ thì một người ở nước Mỹ đây, tên là Anh Branham đến.” Vị Mục sư bắt đầu làm chứng, “Vợ tôi lúc ấy đang hấp hối vì bệnh ung thư. Tôi bị mù,” v. v... “Ông ta đã cầu nguyện cho một người trong chúng tôi, rồi một người khác ông gọi lên từ trong hội chúng, thậm chí không biết tiếng mẹ đẻ của chúng tôi, đã công bố quyền năng của Đức Chúa Trời. Bây giờ chúng tôi ở đây, được chữa lành.” Ôi, họ cố ngăn ông ta lại. Nhưng họ không thể làm được. Anh em thấy không? Điều đó đã xảy ra ngay trong hội đồng của họ...

163 Thậm chí họ còn phủ nhận bất cứ điều gì. Có vài người, ngay cả chị của cậu bé này, trong nội bộ của họ, cũng không có gì để nói. Họ muốn biết cô ấy có còn liên hệ gì không, tìm mọi cách để phát hiện.

164 Một trong những thiếu nữ nói, “Tôi tin điều đó,”

Rebekah và George đi gặp thiếu nữ nầy. Cô ta đi và dẫn theo một một cô gái mang bệnh chậm phát triển. Thế là họ mời tôi đến gặp cô gái đêm nọ. Tôi đến, cô gái nhỏ nhắn ngồi đó, tôi nói, “Chị là một tín đồ?”



165 Chị nói, “Ôi, tôi cũng không biết mình có phải là tín đồ không nữa.” Cô ta không phải bị bệnh chậm phát triển, nhưng một tà linh ở trong cô. Họ không nhận biết điều đó. Anh em thấy, nó chiếm lấy anh em, nhưng anh em không biết. Nó đến, đánh bại ngay con người, nhưng họ không biết.

166 Những phụ nữ đi trên đường phố mặc quần sọt, họ không nhận ra điều này. Có thể họ... Có thể họ chứng tỏ và thề thốt, rằng họ chưa bao giờ làm bất cứ điều xấu nào chống lại chồng họ, hay đại loại như vậy, nhưng trong lòng họ, họ không nhận biết, tà linh đã chiếm lấy họ. Họ bị tà linh chiếm hữu. Tại sao một phụ nữ lại muốn phơi bày da thịt trước một người đàn ông? Chỉ có một loại người làm điều này trong Kinh thánh, họ là kẻ mất trí, điên cuồng. Những người khác thì cố che phủ mình lại. Họ không biết rằng nó thật là xảo quyệt, thật tinh vi. Anh em phải tỉnh thức, hãy cân chính mình trên Lời của Đức Chúa Trời và xem thử mình đang đứng ở đâu.

167 Cô gái trẻ này nói, “Ôi, họ bảo với tôi rằng tôi đã được báp-têm từ khi còn nhỏ. Tôi không biết nên tin điều đó hay không?”

Tôi nói, “Thế chị không tin Jêsus Christ à?”



168 Chị trả lời, “Tôi không biết là tôi đã tin chưa. Thứ trò quỷ thuật nào đó, tôi không tin.”

169 Tôi nói, “Dĩ nhiên là chị không tin vào những trò xảo thuật. Nhưng chị có tin rằng Ngài chính là Con của Đức Chúa Trời không?”

“Ồ, có thể Ngài như vậy.”



170 Tôi nói, “Chị có tin rằng hôm nay Ngài cũng vậy, Đức Chúa Trời muốn cứu chị?”

171 Chị nói, “Có phải là những chuyện như những phép lạ không? Tôi không tin điều đó.”

172 Tôi nói, “Chị sẽ làm gì nếu chị có mặt trong một Buổi nhóm và thấy Thánh Linh của Đức Chúa Trời hiện diện, là Đức Chúa Trời có một duy nhất, đang hành động trong Hội Thánh; Đức Chúa Trời trong cương vị làm Cha, Trụ Lửa, các Tiên tri; Đức Chúa Trời trong Con Ngài, rồi Đức Chúa Trời trong dân sự của Ngài? Đó chỉ là các thuộc tính của Đức Chúa Trời, chỉ một Đức Chúa Trời cực đại bao phủ tận đời đời. Chị sẽ thấy gì nếu Ngài hiện diện trong dân sự Ngài, khiến kẻ mù được thấy, kẻ điếc được nghe, nhìn xuống cử toạ và phơi bày những điều không xứng đáng của họ ra, và làm những việc y như khi Ngài còn trên thế gian này?”

Chị nói, “Tôi tin đó là sự đoán số tử vi.”



173 Tôi nói, “Chị đang trong tình trạng tệ hơn tôi nghĩ trước đây. Tốt hơn chị phải ra khỏi tình trạng đó nếu như chị bị điên; Chị sẽ không chịu trách nhiệm về những điều chị nói.” Rồi tôi nói, “Chị bị tà linh ám hại. Khi Chúa Jêsus nói với người đàn bà bên cái giếng về những người chồng của bà, Ngài nhìn về phía đoàn dân và hiểu được ý tưởng của họ, chị có gọi đó là đoán số tử vi không?” Anh em thấy không, chỉ hạn hẹp trong một hệ phái gọi là Luther, mà bất cứ điều gì tương phản với họ đều xem là sai cả...

174 Đức Chúa Trời muốn những người nam bị bao trùm trong Lời. Bất cứ điều gì trái với Lời đều sai trật cả. Chúa Jêsus Phán, “Thà xưng mọi lời của con người đều dối, còn Lời của Ta là Lẽ thật.”

175 Có một người trong thời đại rất là khoa học tên là Nô-ê. Ông không hổ thẹn về Lời của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã gặp ông, Ngài nói chuyện với ông. Ông biết đó chính là Đức Chúa Trời. Ngài Phán, “Trời sẽ mưa.” Trước đó trời không hề mưa, nhưng ông tin rằng trời sẽ mưa. Đức tin ông có, ông không hổ thẹn để thực hành mỗi ngày. Ông đóng tàu mất 120 năm, trong khi cả thế gian chống lại ông. Ông ta không hổ thẹn về Lời của Đức Chúa Trời trong thời của ông. Chính vậy Đức Chúa Trời đã cứu ông và cả nhà ông. Có một... Đối với người khác dường như ông thật là người dại dột; nhưng với ông, ông đã gặp Đức Chúa Trời. Dù cho người ta có nói nó phản khoa học đến chừng nào chăng nữa, dù người ta có nói đi nói lại rằng chuyện đó không thể nào xảy ra được, ông đã gặp Đức Chúa Trời.

176 Đó là những gì anh em học được khi anh em biết rằng mình đang nói chuyện với Ngài... Anh em sẽ nghĩ rằng thật là ngu dại khi ai đó... Tôi biết có vài người trên thế giới vẫn giữ máy để nghe tôi nói gì về Lẽ thật. Đứng đây và nói, “LỜI CHÚA PHÁN VẬY, tôi sẽ đi Arizona, tại đó tôi sẽ gặp 7 Thiên sứ trong một đám mây,” thế đấy, có một nhóm người đứng đó thấy điều xảy ra.Đêm nọ tôi có nói rằng Los Angeles sẽ ngã nhào xuống biển... Nhưng khi anh em gặp Đức Chúa Trời, và Đức Chúa Trời là Đấng không hề đổi ý, Đức Chúa Trời, Đấng thực hiện chính xác những gì Ngài đã Phán, Ngài luôn luôn làm như thế, thế thì anh em chẳng phải hổ thẹn về Ngài. Anh em không phải đi ngược lại và xấu hổ về điều đó, anh em có thể nói với cả thế gian về nó. Khi một người gặp Đức Chúa Trời, trò chuyện cùng Ngài, và thực tại về Đức Chúa Trời ở trong lòng mình, người đó sẽ không hổ thẹn về Ngài.

177 Nô-ê đã không hổ thẹn. Dường như là ngu dại đối với những người còn lại của thế gian, chứ không phải đối với ông.

178 Khi Môi-se đứng trước Pha-ra-ôn, ông không hề hổ thẹn khi nói với Pha-ra-ôn rằng những việc nầy chắc chắn sẽ xảy ra, bởi vì ông đã gặp Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời Phán với ông trong bụi gai cháy. Môi-se thưa, “Tôi - tôi có tật cà lăm.” Đó là điều ông có, một trở ngại trong khoa ăn nói.

179 Ngài Phán, “Hãy gọi A-rôn anh ngươi. Ngươi sẽ là Đức Chúa Trời cho người, và người sẽ là một Tiên tri cho ngươi. Ta biết người có tài nói giỏi. Nhưng Ta sẽ ở cùng môi miệng ngươi. Ai đã tạo nên miệng ngươi?” A-men! Tôi thích điều đó. Chính là Đức Chúa Trời. “Ai đã làm cho con người điếc hoặc câm, ai đã làm cho con người nói được? Đức Chúa Trời làm điều đó.

Ông thưa, “Lạy Chúa, xin tỏ cho tôi vinh quang của Ngài

“Trong tay ngươi có gì?”

Ông nói, “Một cây gậy.”



180 Ngài Phán, “Hãy ném cây gậy ngươi xuống đất.” Nó biến thành một con rắn. Ngài lại Phán, “Hãy nắm đuôi nó lên.” Lập tức nó biến thành cây gậy. A-men! Ngài là Đức Chúa Trời. “Hãy đặt tay ngươi vào lòng.” Ông đặt tay vào rồi lấy ra, tay người nổi phung trắng như tuyết. Ngài lại Phán, “Hãy đặt tay ngươi vào lòng lại,” người bèn đặt vào rồi lấy ra, thì tay trở lại như ban đầu. “Ta là Đức Chúa Trời.”

181 Rồi ông đi ra mắt Pha-ra-ôn và nói những gì Ngài sẽ Phán với ông. Ngài Phán, “Nó sẽ thế nầy, thê nầy. Hãy giơ gậy ngươi ra đập bụi trên đất, và nói, “CHÚA PHÁN VẬY, thì bụi biến thành muỗi đầy dẫy khắp xứ. Lấy gậy đập nước sông, và nói, “CHÚA PHÁN VẬY,” thì hết thảy sông ngòi và mọi nguồn nước đều biến thành huyết. Gọi mưa đá từ trời.

182 Anh em biết đấy, trong thời Cuối cùng sẽ có những tai họa giống như vậy. Hãy nhớ rằng người đàn bà tà dâm trong thời Kinh thánh thì hình phạt cho người là bị ném đá cho đến chết. Hội thánh vô tín sẽ bị ném chết bằng mưa đá, đó là cách mà Đức Chúa Trời hình phạt họ. Ngài sẽ ném đá trên thế giới vô tín nầy, trên dòng dõi gian dâm nầy. Ngài sẽ sai mưa đá từ trời giáng trên họ mỗi cục nặng một ta-lâng (khoảng 45 kg). Hội thánh gian dâm sẽ chết; Thế giới gian dâm sẽ chết dưới hình phạt của Đức Chúa Trời, dưới mưa đá, như Ngài đã làm trong buổi đầu tiên. Hội Thánh hãy quay về với Lẽ thật của Đức Chúa Trời. Đó là tất cả những gì chúng ta phải làm: Quay về với Đức Chúa Trời!

183 Vị Tiên tri già Ê-li 18 tuổi, cánh tay gầy guộc, đầu hói, râu tóc hoa râm, gương mặt cứng cỏi ngồi đó trong hoang mạc, nhìn thấy tội lỗi của con người... Đức Chúa Trời Phán với ông một buổi sáng nọ, rằng, “Hãy đi xuống đó, nói với A-háp rằng trời sẽ không có mưa và không có sương cho đến khi nào ngươi kêu cầu Ta.”

184 Tôi có thể thấy đôi mắt nhỏ già nua của ông nhìn đăm chiêu dưới hàng lông mày đã bạc trắng trông xơ cứng, cây gậy trong tay, ông đang đi xuống con đường như một cậu bé 16 tuổi. Ông đi ngay đến trước mặt vua và nói, “Trời sẽ không có mưa và không có sương cho đến khi ta kêu cầu Đức Giê-hô-va.” Ông không hổ thẹn về Đức Chúa Trời hay Lời của Ngài khi nói với một ông vua hay bất cứ ai khác Ông không xấu hổ. Ông không phải giấu diếm mà nói rằng, “Tâu bệ hạ, bệ hạ sẽ là một...”

185 Điều nầy làm cho tôi nhớ có vài việc giống như tôi đã nói vào ngày tôi chia sẻ với Hội thánh, “Tôi sẽ đi đến một nơi mà tôi cần phải có đức tin mạnh hơn.” Đó là lý do tôi trở về nhà lần nầy, để có được một cuộc dấn thân mới trong đức tin.

186 Làm vậy cũng giống như khi anh em cầu nguyện cho người khác, anh em xin lỗi, “Anh Devil, xin anh vui lòng đi nơi khác và để cho tôi...?” Không có việc đó. Đức tin có cơ bắp và lông trên ngực của nó. Khi nó nói, mọi cơ quan khác sẽ đóng chặt lại. Đừng vào, “Hỡi ma quỉ, hãy đi ra ngoài.”

187 “Hãy ra khỏi đây. Ta là con trai của Đức Chúa Trời, Đức Chúa Trời uỷ thác cho ta. Hãy để mặc họ.” Điều đó làm thay đổi. Anh em không phải xin lỗi ma quỷ, không phải làm gì với nó cả, không phải xấu hổ về Lời của Đức Chúa Trời, không hổ thẹn về công việc của anh em, không hổ thẹn về chúng ta là ai.

188 Điều duy nhất tôi hổ thẹn là, tôi là một Branham; Đó là sự sinh ra về phần xác của tôi. Tôi hổ thẹn về sự thất bại của tôi.

189 Nhưng làm một đầy tớ của Ngài thì tôi không hổ thẹn. Tôi không hổ thẹn về Lời của Ngài. Dầu cho đó là các giáo phái, các vua chúa, các bậc cầm quyền hay bất cứ là ai đi nữa; Chỉ có một việc phải làm thôi, đó là sẵn sàng trả lời khi Đức Chúa Trời gọi.

190 Môi-se đi đến trước mặt Pha-ra-ôn. Ông không hổ thẹn khi nói với vua rằng họ sẽ không thoả hiệp và ở quá nhiều ngày trong đồng vắng.

Pha-ra-ôn nói, “Hãy để phụ nữ và trẻ con ở lại.”



191 Ông nói, “Tất cả chúng tôi sẽ ra đi. Ngay cả một cái mũ cũng không để lại. Chúng tôi sẽ mang theo tất cả súc vật và mọi thứ thuộc về chúng tôi.” Ông không hổ thẹn. Vì sao? Ông đã bước vào Ánh Sáng của sự giải cứu.

192 Đó là lý do một người nam hay người nữ, bệnh tật hay bất cứ thứ gì, đã một lần bước vào trong Sự Hiện Diện của Đức Chúa Trời, và biết rằng Đức Chúa Trời đã chữa lành cho họ, anh chị em đang bước vào Ánh Sáng của sự giải cứu.

Anh chị em không thoả hiệp với bất cứ điều gì cả.



193 Sự giải cứu ở trong lòng ông, vì ông đã gặp Đức Chúa Trời là Đấng Phán, “Ta là Đức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Đấng ban Lời Hứa cho người. Thời điểm giải cứu đã gần. Ta sai ngươi đến để giải cứu dân Ta.” Có gì để xin lỗi về điều đó không?

194 Pha-ra-ôn có thể giết ông. Ông ta chỉ là một con người, một người nô lệ. Vua có thể giết ông. Nhưng ông không hổ thẹn về Lời. Ông không đến quỳ gối để van xin Pha-ra-ôn điều gì cả. Ông nói, “Ta đến để dẫn họ đi.”

Pha-ra-ôn nói, “Ngươi không thể dẫn họ đi được.”



195 Ông nói, “Được rồi, sẽ có tai hoạ về muỗi trên khắp xứ cho đến khi nào bệ hạ để cho họ đi.” Đó là những gì đã xảy ra.

Pha-ra-ôn nói, “Hỡi Môi-se, hãy đem họ đi đi.”

Môi-se nói, “Được rồi, bây giờ bệ hạ có ăn năn không?”

Vua lại nói, “Các ngươi có thể đi nhiều ngày trong đồng vắng.”



196 Môi-se nói, “Thế thì tai hoạ ruồi mòng sẽ trút xuống.” A-men! Ông nói tiếp, “Sự tối tăm sẽ đến.” Trời tối đến nỗi họ không thể thấy từ chỗ nầy đến chỗ kia.

197 Cuối cùng là tai hoạ cái chết của con trai đầu lòng từ trong nhà Pha-ra-ôn cho đến tôi tớ, nghĩa là các con trai trưởng của mọi nhà đều phải chết.

Không hề có lời xin lỗi nào với ai cả. Ông là con của Áp-ra-ham, sinh trong Thánh Linh của Đức Chúa Trời, bởi sự ủy thác của Đức Chúa Trời, Sứ điệp của Chúa ban xuống giải cứu dân Ngài.



198 Há Đức Chúa Trời không thể gọi một điều tương tự như vậy trong giờ nầy để cất Hội Thánh, Nàng Dâu đi hay sao? Đa-ni-ên...

199 Đúng hơn là Đa-vít đã không sợ hãi trước mặt Sau-lơ. Trong khi mọi người đều sợ hãi trước mặt Gô-li-át, thì cậu không chút nao núng tiến tới. Cậu đã nói, “Kẻ tôi tớ của vua...” Cậu thiếu niên gương mặt hồng hồng nói, “Kẻ tôi tớ vua đang chăn bầy chiên cho cha mình, bỗng một con gấu xuất hiện và vồ một con chiên rồi chạy mất. Thần rượt theo vào trong đồng vắng và giết nó bằng chiếc trành ném đá nầy. Một con sư tử khác xuất hiện, vồ lấy một con chiên rồi chạy biến vào trong đồng vắng, thần đã đánh gục được nó cũng bằng cái trành ném đá, khi nó tỉnh dậy thì thần đã giết nó.” Cậu nói, “Và Đức Chúa Trời...” Vị vua bất lực đứng đó, cùng quân lính yếu đuối tuyên bố là hầu việc Đức Chúa Trời trên trời, và để cho quân Phi-li-tin không chịu cắt bì đứng đó thách đố đạo quân của Đức Chúa Trời hằng sống. Đa-vít nói, “Kẻ tôi tớ vua cũng sẽ giết nó. Vì Đức Chúa Trời là Đấng đã giải cứu thần khỏi gấu và sư tử, cũng sẽ giải cứu thần khỏi người Phi-li-tin không chịu cắt bì kia.” Cậu không lắp bắp, không nói, “Có lẽ Ngài sẽ làm.” Nhưng cậu nói, “Ngài sẽ làm.” Cậu không hề hổ thẹn.

200 Đa-ni-ên trước mặt vua, không chút sợ sệt để khước từ lệnh vua rằng không ai được cầu xin thần nào hay một người nào ngoài vua. Ông mở cửa sổ hướng về Giê-ru-sa-lem, cầu nguyện 3 lần một ngày. Ông không sợ.

201 Sa-đơ-rắc, Mê-sác và A-bết-nê-gô cũng không sợ hãi trước lò lửa hực. Họ nói, “Đức Chúa Trời của chúng tôi có thể cứu chúng tôi. Đức Chúa Trời có thể giải cứu chúng tôi. Nhưng dầu cho Ngài không cứu chúng tôi, thì chúng tôi cũng không quỳ lạy trước pho tượng vàng của vua.” Họ không hổ thẹn về điều đó. Không, thưa quý vị. Họ dứt khoát không hổ thẹn về điều đó, bởi vì họ biết.

202 Sam-sôn không hổ thẹn trước quân Phi-li-tin. Khi 1.000 quân lính xông đến tấn công ông, ông nhặt lấy một chiếc hàm lừa. Quân Phi-li-tin với những chiếc mũ cối bằng đồng dày khoảng 4 phân. Sam-sôn đã đánh bại một nghìn quân chỉ với chiếc hàm lừa, và vẫn giữ chiếc hàm ấy trong tay. Ông không hổ thẹn. Ông chỉ nắm lấy cái gì có trong tay, và ra trận với vũ khí đơn sơ đó. Ông biết rằng Thánh Linh của Đức Chúa Trời đang ở trong ông. Ông biết rằng mình là người Na-xi-rê từ lúc mới sinh. Ông biết rằng không điều gì có thể quấy rầy ông. Ông là tôi tớ của Đức Chúa Trời. Không điều gì có thể cản đường ông, dầu có bao nhiêu vua chúa hay quân Phi-li-tin kéo đến, hay bất cứ điều gì... miễn là ông bước đi trong ý muốn của Đức Chúa Trời. Đúng thế.

203 Giăng không hổ thẹn về Lời của Đức Chúa Trời đến với ông trong đồng vắng, và bảo ông đi làm báp-têm bằng nước. Ông không hổ thẹn khi nói rằng, “Nầy Chiên Con của Đức Chúa Trời là Đấng cất tội lỗi của thế gian đi,” vì Thánh Linh của Đức Chúa Trời ở trên ông. Ông không hổ thẹn trước mặt các thầy thông giáo.

204 Ông không hổ thẹn về Lời Đức Chúa Trời khi ông đi gặp Hê-rốt. Vợ của Phi-líp thì đang sống với Hê-rốt. Đi đến thẳng trước mặt vua, ông bạn già râu rậm rạp từ trong đồng vắng, không xuất thân từ trường lớp nào, đi thẳng đến trước mặt vua Hê-rốt, nói, “Cưới vợ của em mình thật là điều trái luật.” Ông không hổ thẹn về Lời của Đức Chúa Trời. Chắc chắn là vậy. Ông tuyệt đối không hổ thẹn về Lời đó.

Ê-tiên, không hổ thẹn về Lời của Đức Chúa Trời.



205 Đầu tiên, những người Ngũ Tuần nhóm lại đó trong ngày lễ Ngũ Tuần, đang khi họ nhóm lại trên phòng cao, thì Đức Thánh Linh giáng xuống trên họ theo Lời Hứa của Đức Chúa Trời. Lu-ca 24:49 chép:... Nầy, Ta đây, sẽ ban cho các con điều Cha Ta đã Hứa, còn về phần các con, hãy đợi trong thành cho đến khi được mặc lấy quyền phép từ trên cao.

206 Chính Lời Hứa mà Đức Chúa Trời đã Hứa với họ, “Nầy, Ta đây, sẽ ban cho các con điều Cha Ta đã Hứa: nhưng hãy đợi đấy; Đừng tìm kiếm thêm thần học hay kiến thức v.v... Hãy đợi cho đến khi các con được mặc lấy Quyền phép từ trên cao.” Khi họ nhận được quyền năng từ trên Trời, như gió thổi ào ào, họ không hổ thẹn về Tin lành.

207 Phi-e-rơ đứng lên nói, “Ai nấy trong các ngươi hãy ăn năn. Hỡi những người đàn ông có tay gian ác, các ông đã đóng đinh Jêsus, là Đấng mà Đức Chúa Trời đã khiến sống lại từ trong kẻ chết. Chúng ta đây là các nhân chứng. Đây chính là điều mà Tiên tri Giô-ên đã nói sẽ xảy đến trong ngày cuối cùng, “Ta sẽ đổ Thần Ta trên mọi loài xác thịt.” Phi-e-rơ không hổ thẹn về Tin lành.

208 Ê-tiên, tôi đã đề cập cách đây vài phút, khi ông trải qua đó như một cơn biến loạn. Ông không phải là một Thầy giảng. Ông chỉ là một Chấp sự, nhưng ông đã làm chứng khắp nơi về sự sống lại. Ông đã gặp Đức Chúa Trời. Điều đó giống như...

209 Cố ngăn cản ông không? Thế đấy, điều đó cũng giống như đặt một căn nhà đang cháy bừng trong một ngày gió thổi ào ào lúc trời khô ráo. Tại sao, mỗi khi gió thổi thì càng làm cho lửa cháy mạnh thêm.

210 Họ kéo ông đến trước Toà Án Tối Cao Do-thái. Anh em có nhận biết đó là gì không? Nó cũng giống như Hội đồng Giáo Hội Thế giới. Tất cả các tôn giáo hiệp lại, dưới quyền điều hành của Hội đồng đó. Tất cả họ hiệp lại đó dưới Hội đồng Tối cao Do-thái. Nào là phái Pha-ri-si, Sa-đu-sê, đảng Hê-rốt, bất kỳ họ thuộc một phe phái nào, họ đều gia nhập Hội đồng đó. Họ vồ lấy ông, không phải chỉ là một tổ chức mà là một khối tổ chức, một hội đồng lớn bắt lấy ông. “Chúng ta sẽ làm cho nó hết dám cả gan.”

211 Khi ông bước đến sáng hôm đó, Kinh thánh chép rằng gương mặt ông như mặt Thiên sứ vậy. Ông nói, “Hỡi các ông và các anh em, xin nghe lời tôi. Tổ phụ của chúng ta đã ngụ tại Mê-sô-bô-ta-mi trước khi đến tại Cha-ran,” v. v... Ông vẫn tiếp tục giảng Kinh thánh. Khi đã mang thương tích đầy mình, thì Thánh Linh đầy dẫy trên ông; Ông nói, “Hỡi những người cứng cổ, lòng và tai chẳng cắt bì kia, các ngươi cứ nghịch với Đức Thánh Linh hoài; Tổ phụ các ngươi thế nào thì các ngươi cũng thế ấy.” Ông không hổ thẹn về Tin lành, không hổ thẹn về Lời. Ông không xấu hổ trước Toà án Tối cao. Không.

212 Phao-lô đã nói trước mặt vua Ac-ríp-ba. Là một người Do-thái, học dưới chơn luật gia Ga-ma-li-ên, Phao-lô là người có chức sắc rất lớn. Nhưng một ngày nọ, trên đường đến Đa-mách, Chúa đã hiện ra cùng ông. Một Thiên sứ giáng xuống từ trời trong hình dạng một Trụ Lửa, một Ánh Sáng chiếu rọi làm ông té xuống đất. Ông chờ dậy và hỏi, “Thưa Chúa, Chúa là Ai?”

Ngài Phán, “Ta là Jêsus.”



213 Đứng trước mặt Ac-ríp-ba, ông thuật lại câu chuyện đó. Ông nói, “Tôi không hổ thẹn về Tin lành của Đức Chúa Jêsus Christ, vì đó là quyền phép của Đức Chúa Trời để cứu mọi kẻ tin.” Chắc chắn vậy.

214 Anh em ạ, chúng ta đã nói đến những bậc anh hùng đức tin trong Kinh thánh, nhưng chúng ta đã quá giờ rồi.

215 Nhưng cho phép tôi nói thêm điều nầy. Một người đã từng gặp gỡ Đức Chúa Trời, chính là Lời, và Lời được bày tỏ rõ ràng, cụ thể cho anh ta, thì chẳng có gì phải hổ thẹn về điều đó cả. Anh em không hổ thẹn. Tôi chẳng hề hổ thẹn khi công bố rằng tôi tin mọi Lời của Đức Chúa Trời. Chẳng có gì phải hổ thẹn khi Chúa Phán bảo tôi nói điều gì với anh em, anh em hãy đi ra công bố điều đó rồi làm theo. Tôi chẳng hổ thẹn khi nói rằng tôi được đổ đầy Đức Thánh Linh. Tôi chẳng hổ thẹn khi nói rằng tôi đã nói tiếng lạ. Tôi chẳng hổ thẹn khi nói rằng Chúa đã ban cho tôi khải tượng. Tôi chẳng hổ thẹn khi nói rằng Ngài hôm qua, ngày nay cho đến đời đời không hề thay đổi.

216 “Khi các ngươi vì cớ Danh Ta bị mang đến trước các quan cai trị và các vua, chớ có ngại trước về điều mình sẽ nói, nhưng đến giờ đó, hãy nói theo Lời sẽ ban cho; vì ấy không phải các ngươi nói, bèn là Cha Ta ở trong các ngươi vậy. Vì giữa dòng dõi gian dâm tội lỗi này, hễ ai hổ thẹn về Ta và Đạo Ta, thì Con Người sẽ hổ thẹn về kẻ ấy, khi ngự trong sự vinh hiển của Cha Ngài mà đến với các Thiên sứ thánh.” Đức Chúa Trời không để chúng ta phải hổ thẹn, nhưng Ngài giúp chúng ta có một lời chứng sống động.

217 Những Tiên tri trong Cựu Ước, khi Lời Tiên tri đến với họ, họ trở--trở nên Lời sống. Họ là Lời. Chúa Jêsus nói họ được gọi là các thần, và họ là thần; Vì Lời của Đức Chúa Trời ở trong họ. Họ nói, “Đó là LỜI CHÚA PHÁN VẬY.”

218 Bất cứ môn đồ nào của Chúa đã từng gặp gỡ Ngài qua sự cứu chuộc, lòng họ nhận được sự cứu rỗi, họ là một người sở hữu của Đức Chúa Trời. Chúng ta nên có cuộc sống như thế nào, chúng ta nên bước đi như thế nào, chúng ta nên nói chuyện như thế nào nếu Đức Chúa Trời đang sống cuộc đời của Ngài qua thân thể xác thịt của chính chúng ta? Ai có thể hổ thẹn về điều đó?

219 Nếu tôi được ở trong lực lượng cảnh sát ở đây tại Jeffersonville, đi trên đường phố rất an ninh, trật tự, tôi sẽ không hổ thẹn về thành phố đó. Tôi là một phần của thành phố. Tôi sẽ là một cảnh sát, một phần tử của thành phố để giữ gìn an ninh trật tự chung. Nếu có người chạy vượt khi đèn đỏ, thì tôi chẳng hổ thẹn khi bảo với anh rằng anh đã vi phạm, và xử phạt anh. Đó là nhiệm vụ của tôi, bởi vì thành phố trả lương cho tôi. Tôi sống nhờ vào thành phố. Tôi có thẩm quyền trong thành phố. Dầu cho anh ta có say chăng nữa, hay anh có lý do gì đi nữa thì họ cũng ủng hộ tôi. Tôi đứng trên nền tảng của tôi vì tôi là một cảnh sát. Tôi được bổ nhiệm, hay được đặt ở đây để nhận quyền làm việc này. Anh em có trách nhiệm tuân thủ luật pháp và điều thiện, và thấy rằng nó làm đúng.

220 Cũng vậy, nếu tôi là một Cơ-đốc nhân và được đầy dẫy Thánh Linh, có lời chứng về sự sống lại của Đức Chúa Jêsus Christ, rằng Ngài hôm qua, ngày nay cho đến đời đời không hề thay đổi, đừng để ma quỷ nào xúi giục anh em đi quanh quẹo, rằng, “Anh đừng làm điều nầy, anh đừng làm điều kia.” Anh em cứ làm vậy. Đức Chúa Trời đã ban cho anh em...

221 Chúng ta không có quyền lực. Một cảnh sát không quyền làm ô tô ngừng lại. Đó là... Đôi khi với một xe máy 300 hay 400 mã lực, thì anh ta có thể làm gì để cản nó lại? Nhưng anh ta có thẩm quyền.

222 Đó là Hội Thánh. Chúng ta có một uy quyền, bởi sự sống lại của Chúa Jêsus Christ và Lời được Hứa của Ngài (Ha-lê-lu-gia!), “Các con sẽ làm được những việc Ta làm, mà còn làm nhiều việc vĩ đại hơn nữa, vì Ta trở về cùng Cha.”

223 Đừng hổ thẹn về Ngài giữa dòng dõi tội lỗi, phức tạp nầy, dòng dõi cuối cùng trên thế gian, hung ác, gian dâm, và đầy dẫy những tội trạng thối nát. Tất cả những gì khuôn phép đều trở thành không còn thích hợp. Chính trị quốc gia, sự ô uế... Các nước tan rã.

224 Trở về với rừng rậm nhiệt đới ở Phi Châu, những người đi săn, họ phải mang theo những chiếc radio công suất lớn để nghe Elvis Presley, Pat Boone, hát hò, rồi họ cũng nhảy nhót theo lối nhạc rốc. Những thổ dân, xem họ nhảy múa, giật giật đầu, làm như các ca sĩ vậy, thổ dân đứng nhìn họ. Nhưng anh em thấy, họ không phải là những người Mỹ như Pat Boone, và Presley, và Ricky Nelson, thế mà họ làm y như các người đó. Họ không phải là những tên Giu-đa theo kiểu đó, nhưng họ cũng... Anh em thấy không? Đó là một linh. Linh đó không chỉ ở Mỹ; Nó lan tràn trên cả thế giới để đem họ đến trận chiến A-ma-ghê-đôn. Họ làm như thế cho dù họ là... Bất kể họ là người nước nào, Phi Châu, Ấn-độ, hay bất cứ nơi đâu, cái điều thô tục ấy nó đã tràn lan trên cả thế giới, do chỉ một người đã bắt đầu.

225 Vì thế mà Tin lành và quyền năng của Đức Chúa Trời Toàn Năng đã trải rộng khắp trên thế giới. Và thời điểm phân rẽ đã đến, khi Đức Chúa Trời đang gọi một Nàng Dâu, còn ma quỷ đang gọi một Giáo hội. Hãy cho tôi là một phần của Nàng Dâu. Chúng ta hãy cầu nguyện.

226 Lạy Đức Chúa Trời yêu dấu, chúng con thấy chữ viết tay trên tường. Chúng con đang ở trong thời kỳ cuối cùng. Chúng con biết rằng có những điều vĩ đại phía trước; nhưng ở đâu đó, nơi nào đó bên ngoài thế giới hỗn loạn này, vẫn còn có những con người chân thật được định trước cho Sự Sống. Điều đó có thể cho 1 người hoặc 2 người; Nhưng lạy Đức Chúa Trời, tất cả chúng con cùng một tâm tình, xin hãy rải chúng con ra mọi phương trời có thể được, những nơi chúng con rao ra Tin lành rằng Chúa Jêsus sắp trở lại, chỉ bẻ ra một chiếc Bánh nhỏ, một Lời nhỏ thôi. Nơi nào có chim ó nhóm lại, họ sẽ ăn được Lương Thực đó. Dẫu cho Lời đó đến bằng một cuộn băng, hay bằng một lời, hay một lời chứng, chim ó sẽ theo Lời đến tận gốc của Nó. Vì Lời có chép, “Xác chết [thịt còn tươi] ở đâu thì chim ó sẽ nhóm lại tại đó.”

Lạy Chúa Jêsus, chúng con biết rằng Ngài là Chim Ó mà chúng con ăn. Ngài là Lời, và Lời đã trở nên xác thịt [luôn luôn tươi mới] ở giữa chúng con. Chúng con cầu xin Đức Chúa Trời rằng khi chúng con gieo rắc Lời, thì những chim ó thật sẽ tìm được Lời đó.



227 Xin cho chúng con không hổ thẹn khi chúng con đứng trước nhiều người, kẻ ác, những người khác biệt nhau về lòng tin kính, bất cứ họ là hạng người nào. Như Phao-lô dạy Ti-mô-thê,


tải về 359 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương