18 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời.
Không phải chỉ khi tả hai người con gái cụ Nguyễn Du mới tả kỹ
lưỡng. Người còn trai này cũng được cụ Nguyễn Du tả rất đẹp rất kỹ.
Anh chàng cưỡi một con ngựa bạch, mặc áo màu da trời, đi trong màu
lục của cây cỏ. Trong túi của anh chàng có gió và có trăng. Ðây là một
người hào hoa phong nhã, thanh nhàn, biết thưởng thức cái đẹp của
đất trời. Một người biết sống. An trú trong hiện tại thì người nào cũng
có một cái túi đựng gió trăng cả. Không biết cái túi của mình có chút
gió trăng nào ở trong không hay chỉ đựng những cát bụi đau buồn?
Túi của mình cần phải có nhiều gió trăng, tức là phải có thơ, có nhạc,
có sự thanh nhàn và hạnh phúc.
Nẻo xa vừa tỏ mặt người,
Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình.
Hài văn lần bước dặm xanh,
Một vùng như thể cây quỳnh cành dao.
Sự có mặt của người con trai, hài hòa với phong cảnh thiên nhiên, đẹp
như cây ngọc dao trong rừng ngọc quỳnh. Thi sĩ tả con gái đẹp mà tả
con trai cũng rất đẹp.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: