[11]
Nào người tích lục tham hồng là ai
[12]
Ðã không kể đoái người hoài,
Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương.
Gọi là gặp gỡ giữa đường,
Họa là người dưới suối vàng biết cho.
Mấy chị em ngồi lại thắp hương trên mộ Ðạm Tiên. Kiều cảm cảnh
làm một bài thơ tứ tuyệt, viết lên vỏ cây.
Lầm rầm khấn khứa nhỏ to
Sụp ngồi đặt cỏ trước mồ bước ra.
Một vùng cỏ ấy bóng tà,
Gió hiu hiu thổi một vài bông lau.
Rút trâm sẵn giắt mái đầu
Vạch da cây vịnh bốn câu ba vần.
[13]
Có một sức mạnh gì kéo Kiều ở lại:
Lại càng mê mẩn tâm thần,
Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra.
Lại càng ủ dột nét hoa,
Sầu tuôn dứt nối châu sa vắn dài.
Số phận Ðạm Tiên như được nối với số phận Kiều. Kiều thấy đây là
người tri kỷ của mình. Và đây là lời phê bình của Thúy Vân:
Vân rằng: Chị cũng nực cười,
16 |
C h ư ơ n g 0 1 : H à n h T r a n g
Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa!
Ðúng là Thúy Vân! Kiều đáp:
Rằng: Hồng nhan tự thuở xưa,
Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu.
Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
Thấy người nằm đó biết sau thế nào?
Trông người lại ngẫm đến ta. Nhìn vào số phận Ðạm Tiên, mình
không biết thân thế mình sẽ như thế nào mai sau. Vương Quan lúc đó
mới chen vào, phản đối:
Quan rằng: Chị nói hay sao,
'Một lời là một vận vào khó nghe!
Ở đây âm khí nặng nề,
Bóng chiều đã ngã dặm về còn xa.'
- Chị này thật là kỳ cục! Nói câu nào cũng đem số mạng người ta buộc
vào số mạng mình! Trời chiều rồi, mình về đi thôi!
Kiều rằng: 'Những đấng tài hoa,
Thác là thể phách còn là tinh anh.
Dễ hay tình lại gặp tình,
Chờ xem ắt thấy hiển linh bây giờ!'
Kiều có những tri giác mà người thường không thể có được. Cô có thể
cảm, thấy, nghe, sờ mó được những cái mà người khác không cảm,
thấy, nghe, sờ mó được. Theo Kiều thì Ðạm Tiên còn ở đó, không phải
bằng thân xác tầm thường mà bằng tinh anh của nàng. Cô nghĩ rằng
Ðạm Tiên sẽ đáp lại cái mà tình của mình và khuyên các em ở lại
chứng kiến.
Một lời nói chửa kịp thưa,
Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.
Ào ào đổ lộc rung cây,
Ở trong dường có hương bay ít nhiều.
Ðè chừng ngọn gió lần theo,
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |