ĐẠI ĐẠo tam kỳ phổ ĐỘ HỘi thánh cao đÀi chơn-lý


THÁNH HUẤN DẠY ĐẠO CHUNGLƯỠNG PHÁI



tải về 1.08 Mb.
trang4/8
Chuyển đổi dữ liệu28.07.2016
Kích1.08 Mb.
#8408
1   2   3   4   5   6   7   8

THÁNH HUẤN DẠY ĐẠO CHUNGLƯỠNG PHÁI


VÔ VI HIỆP THIÊN ĐÀI

Ngày 3 tháng 12 Annam 1940 (3 giờ chiều) [ĐCL.43/83]
TU MY NGÀY LỄ CANH THÌN
1- Tu My ngày lễ Canh Thìn,

Các con cần mỗi xét mình lại coi,

Xét coi sao vướng luân hồi,

Xét coi sao đặng rảnh rời mở mang.

2- Xét coi Đời, Đạo hai đàng,

Xét coi Thầy nói rõ ràng hay sai.

Mỗi năm hể tới ngày này,

Thường năm thường có xây bày nghị nghi.

3- Đã rằng ngày lễ Tu My,

Lẽ thì trong mỗi đứa thì phải kiêng.

Bấy lâu dầu dữ cũng hiền,

Có đâu lại muốn gầy riêng lợi quyền.

4- Tu vầy rồi phận sao yên,

Tu vầy thành thử đảo điên thêm hoài.

Nổi này dầu gái dầu trai,

Cũng nhiều hay tính hay bày kể công.

5- Kể công mà nạn quên phòng,

Tại vầy mà khổ ở trong ra hoài.

Trong lòng thường chứa khổ hay,

Là hay chứa vậy truyền lây ra nhiều.

6- Con ôi! nầy luật Thiên điều,

Dễ chi mà lại dám thêu dệt tà.

Một lời một tiếng nói ra,

Chẳng kiêng dè dặt đó là tội ghi.

7- Nhớ thường ngày lễ Tu My,

Năm rồi sắp tới có khi nào lầm.

Tại phần nhiều đứa vọng tâm,

Tưởng cho mình trọn Đạo tâm đúng rồi.

8- Chẳng suy chẳng nghĩ Đạo, Đời,

Cả hai còn lẫn lộn nơi nghi ngờ.

Dễ chi mà sạch như tờ,

Là như giấy trắng chừa nhơ bợn ngoài.

9- Khoe mình hiếp bạn nhiều tay,

Thiệt thà lo độ một hay chẳng tròn.

Khó lòng cho một bầy con,

Đã tu hành Đạo, còn khôn dại kình.

10- Đứa thì cho vậy quá tin,

Quá tin biết nói, thiệt tin không rành.

Đứa thì chuyện vậy cành nanh,

Rồi quên lời dặn biểu anh em hoà.

11- Nghĩ rồi đó vậy thiết tha,

Trong trường CHƠNLÝcòn pha mỵ quyền.

Tại vì quên tiếng gạn riêng,

Rồi đông đừng có trách phiền giận ai.

12- Công lao ngày lụn, tháng dài,

Vì quên lại cãi mình sai lấy mình.

Sai rồi thì bể đức tin,

Chừng hay đã muộn tại kình chống ngang.

13- Mỗi con nào rõ đá vàng,

Thì mau tỉnh ngộ đặng an xuôi bề.

Con nào còn cậy thói nê,

Hễ nê thì có khó nghe dặn dò.

14- Hết lòng Thầy nói vậy cho,

Chớ kỳ trong mỗi đứa so, nọ nầy.

Sao sao vậy cũng như vầy,

Đó là lời nói tưởng Thầy chẳng chi.

15- Xét rành đó vậy là khi,

Thì công hành Đạo có chi là còn.

Vậy rằng sao thảo hỡi con!

Lòng Cha Từ Phụ héo don cho vầy.

16- Vì chưng trong mấy bữa nầy,

Chư Thần Tiên Phật, nhóm rày Vô Vi.

Đặng lo vận chuyển kịp kỳ,

Gạn từ tên tuổi đứa khi đứa tùng.

17- Đây Thầy thương quá nói chung,

Một bài ra vậy cho cùng mỗi con.

Coi rồi xét phận dò đon,

Chớ đừng có dựa tiếng con khi Thầy.

18- Để chi vầy cũng như vầy,

Ráng mà coi lại, người đây với người

Kíp, chầy Đời thấy Đạo rồi

Vậy cùng không vậy, còn nơi thưởng trừng.

19- Đến chừng đó rõ oan, ưng,

Như vầy cũng vậy, vậy đừng hớ hinh.

Trước khi Thầy dặn xét mình,

Nghe rồi đó xét vậy nhìn chẳng sai./-


ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA đặng nó in ra phát cho mấy đứa ở tại Thánh Tòa đặng coi cho rõ, còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn. Theo lẽ thì mỗi đứa có phận sự vớiThầy,thì

phải cần đọc mỗi ngày đặng lo sợ cho cần đừng có bỏ qua rồi thấy điều vầy vậy.

Ba Đầu Sư phải giữ bổn chánh nầy đặng mỗi năm còn chừng một tháng tới ngày lễ Tu My gởi trước cho Đạo coi , đó là phận dắt dìu lo chỉ là vậy đó./
————————————d&c————————————
Ngày 1 tháng 12 Annam 1940 (6 giờ Sáng) [ĐCL43/86]
LÀM CON CHẲNG THẢO AI KHEN

Nầy mỗi con nghe Thầy dặn:


1- Làm con chẳng thảo ai khen,

Tại vì ưa tập trắng đen rộn ràng.

Con Thầy mà lại nói ngang,

Gọi sao là thảo là an chỗ nào.

2- Một Thầy, một Đạo mà sao,

Mà sao lại có mầy tao chẳng hòa?

Đó là chẳng biết thảo Cha,

Đó là chẳng chịu bỏ qua chuyện rồi.



3- Trãi xem nhiều đứa vậy rồi,

Lúc nầy sao lại nẩy chồi tược thêm,

Nếu vầy Đạo Lý sao êm,

Nếu vầy thì Luật trừng nghiêm khó vì.



4.- Khó vì là tội khinh khi,

Chẳng kiêng TRỜI Một, muốn đi đám tà.

Con chung gầy dựng cửa nhà,

Lẽ thì phải hiệp cùng Cha một bề.

5.- Đặng nhờ Đất chỡ, Trời che,

Có đâu mà lại cố nê vọng cầu!

Rồi xa CHƠN LÝ nhiệm mầu,

Thở than phiền muộn cuộc sầu tới cho.

6- Con đồng lời dặn ráng do,

Do lòng mình nghĩ cạn cho tới cùng.

Thánh Tòa là chỗ ở chung,

Ở chung thì phải chịu tùng một Tâm

7.- Một tâm là khỏi nghi thầm,

Vì trong phú trọn Luật cầm Chí Tôn.

Phận ngoài đừng có dại khôn,

Giành phe giựt đảng lập môn tranh quyền

8.- Đó rồi thấy đó đảo điên,

Coi chừng lấy đó mà khuyên lấy mình.

Lòng Cha thương trẻ cạn tình,

Cạn tình nên dặn ráng bình định nơi.

9.- Noi chừng TRỜI đất xét soi,

Có chi mà lọt phòng bươi móc tìm.

Miễn mình cho trọn thanh liêm,

Miễn mình cho vẹn vẻ nghiêm phận mình.

10.- Mỗi điều làm phải chí tin,

Đừng cho lầm lỡ, hớ hinh ghẹo đời.

Mỗi con cần nhớ mỗi lời,

Mỗi lời Thầy nói dặn rồi đã lâu.

11- Đọc nghe tâm sự một bầu,

Một bầu biết đọc còn thân chẳng làm.

Chẳng làm vậy đó đâu kham,

Là thâu kềm sửa tục phàm thói ngây.

12.- Đặng cho trọn thảo với Thầy,

Có chi rằng khó đây vầy đó kia.

Dạy điều ngay thảo lại nghi,

Bác qua bẻ lại rằng ri chẳng nhằm

13.- Vậy mà sao chẳng hỗ tâm,

Là tâm mình tự kết lầm lỗi thêm.

Nhiều con muốn thảo trọn niềm,

Ngặt nghe lời xúi khó kềm chịu sai.

14.- Vậy nên Thầy phải nhắc hoài,



Đặng nghe rồi nhớ lại ngày nhố nhăn.

Nếu Thầy chẳng xét, chẳng cân,

Thì đâu còn đặng một phần vậy đâu.

15.- Nghe rồi tĩnh ngộ cho mau,

Đừng dây dưa tập ngày lâu lụy mình.

Con hư Thầy khó nỗi nhìn,

Đó là chẳng phụ vì TIN, không THƯỜNG

16.- Tại lòng con chẳng THIỆT thương,

Khi Thầy, Thầy hết sức thương khó nhìn.

Cho nên vậy chẳng phụ đành,

Lời Tu Chơn Thiệp Quyết rành rẽ nghi.

17.- Vận lâm thời chí Tam Kỳ,

Khi hầu sang trãi thạnh suy thấy rồi.



Cha hiền con thảo thuận xuôi,

Nghịch đâu thì sẵn Ngũ Lôi trị lần.

18.- Cơ mầu thời cuộc chuyển tân,

Con nào trọn thảo rán tuân dặn dò.

Thân mình mình phải biết lo,

Để chi mà đến đổi cho vậy rồi.

Dặn chung lời nói ráo lời,

Thảo cùng không thảo, một đời thấy đây.

ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA đặng nó in ra đọc tại Đạo Tràng 8 giờ tối nay, đặng cho trong Đạo nghe, rồi con cũng đứng ra đó nói cho cạn các lời về sự hồng chung, coi trong đó liệu sao, sẵn Thầy sẽ dạy./-

————————————d&c————————————



Ngày 27 tháng 3 Annam 1940 (03 giờ chiều) [ĐCL43/88]

KHỔ DỒN THAN THỞ

Nầy mỗi con nghe Thaày hỏi:


1.- ĐỜI với ĐẠO khổ dồn than thở

Than thở mà bỏ khổ lại không;

Tại sao lòng chẳng thiệt lòng,

Lòng than sợ khổ lòng không chịu chừa.

2.- Thầy hỏi vậy nhầm chưa tự xét,

Xét chưa nhầm mình quyết luận đi;

Luận coi khổ có ích gì,

Luận coi vì tại chỗ gì khổ đây.

3.- Có luận vậy rõ Thầy thương đó,

Thương đó là hỏi rõ lời chơn;

Rõ thì sửa đặng vít trơn,

Con nào chưa rõ lại hờn thảm thay.

4.- Con một Đạo, Cao Đài mà khác,

Người một loài , trí giác chẳng thông;

Tại vầy dồn khổ quá đông

Đạo, Đời hai phía, Đại Đồng chứa chan

5.- Vào tới đó thấy ngang là dốt,

Thì tới cùng thấy dốt về ngang.

Quanh qua quẩn lại bít đàng,

Gặp hồi tai hại rồi ngang dốt rồi.

6.- Đạo Đời khổ, dồn đôi tại đó

Đó Thầy phân rán ngó coi chừng,

Ngó hoài chừng vậy mới ưng

Hết rằng oan ức, tại lừng lẫy đâu.

7.- Bầy con cả một bầy đông quá,

Đông quá mà khổ đoạ lại ham

Dạy tu, dạy tĩnh chê nhàm,

Lủi tìm nơi khổ giành cam chẳng chừa.

8.- Con ôi! cả chiều trưa rán ngó,

Ngó coi chừng chịu khó chừa đi.

Đặng qua cho đủ Tam Kỳ,

Đặng hườn nguyên Thượng Cổ thì tốt tươi.

9.- Khổ đeo người khó xong người,

Khó xong người Đạo, buộc đời cũng hư.

Khó này là tại dõng đưa,

Xong mà lại cải lại bươi cho xằng.

10.- Rủ ren nói nói rằng rằng,

Rủ làm cho vội đất bằng sóng xao.

Đó là người kết khổ bao,

Đạo, Đời quanh lộn cùng nhau hết còn

11.- Hết trông gây cuộc vuông tròn,

Còn chi là thiệt nòi chon giống lành.

Khổ sanh ra khổ chịu đành,

Đau lòng vì phận Cha lành chẳng vui.

12.- Nhìn con lớn nhỏ sụt sùi,

Đời kia, Đạo đó một lời vái van.

Vái hoài mà khổ chẳng an,

Vang Trời, dậy đất tội ngang dốt đầy.

13.- Thương chung Đời, Đạo buổi nầy,

Khổ dồn thấy vậy, vậy Thầy hỏi đây.

Đặng nhìn cho biết cho hay,

Cho tường cái khổ của ai cho mình.

14.- Bớt ngang xuôi vậy dễ nhìn,

Chịu cho mình dốt thiệt tình học thông.

Đặng qua cho khỏi nạn đồng

Đồng nhau lánh nạn, phần đông vững vàng

15.- Đồng mà biết lý vậy an,

Đồng mà ngang dốt, hoạ tràn khốn lây.

Con đồng lời hỏi tại đây,

Một Trời Chơn Lý, nghiệm vầy phải không?/-
ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA đặng nó in ra phát cho Đạo học tại ngày đàn 15 tới đây, trong đó lời hỏi năm rồi mà năm nay mới có ra, thì mỗi đứa phải để lòng suy nghĩ đừng có vội cãi, bàn mà quên lánh khổ. Còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn./.
————————————d&c————————————

Ngày 3 tháng 1 Annam 1941 (12 giờ khuya) [ĐCL43/91]

KHAI THIÊN - TỊCH ĐỊA

Nầy cả thế gian ôi!!! TRỜI đã thương, ĐÂT đã tiếc, là thương tiếc cho nhơn loại trong buổi cuối cùng khó tránh cho qua khỏi cái vòng tai ách. Đã biết tuy là khó vậy, nhưng có thể tránh được, là phải để trọn Đức Tin, vâng lời Trời dạy, thì Đất mới có chỗ chở hết các sự nặng nề cho, dầu khó khăn cũng là có dễ. Tại vậy nên tại đây mà phải có mối Đạo Mầu đây, tại đây mà được thấy Tạo Hoá hoằng chơn đây, có tại đây như vậy mà cả thế gian nhơn loại cũng ở tại đây. Tại sao lại chẳng chịu vâng lời Trời dạy, thì cả thế gian với nhơn loại xét lại coi, rồi cái tai ách đó có ai ở dưới thế hạ nầy, dám ra mà lãnh chịu cho không? Dầu cho có người đứng ra chịu lãnh làm đi nữa, thì cả thế gian với nhơn loại chắc cũng không vừa đó là tại sao? Là tại vì hay nhìn quá cái người mà đành quên có TRỜI, có ĐẤT. Cái quên đó nó làm cho cái người đó phải chịu bơ vơ, là vì cái người quá quên lắm đó. Cả thế gian cả nhân loại ôi!!! hiện nay thời cuộc biến đổi xây vần, bốn phương gồm lại phán xét một TRỜI, là một chỗ đây gọi là KHAI THIÊN TỊCH ĐỊA, uổng thay cho phần chẳng đủ tin, khó bề hưởng trọn, huống hồ gì các hạng không tin, thì có trông chi biết tới.

Giờ Tý nầy Thầy cho Vân thay quyền Chưởng Quản Hiệp Thiên Đài, ĐƯỢC an chánh vị Tam Tôn, là giờ Khai Niên Tân Tỵ. Cả thế gian, cả nhân loại nhìn coi cho kỹ rõ Đạo, thông Đời, thì cái chỗ thạnh suy dễ thấy. Cái niềm tân cựu sẵn đây đó, TRỜI đất có giấu diếm chi ai, đó là tại ai chê TRỜI, ĐẤT nên Thầy quá đau lòng để lời ra vậy.

Thi bài:


1.- Hườn nguyên cơ vận đất Trời

Cả nhơn quần loại, ta người ngạc nhiên,

Chưa hay còn cậy thế quyền,

Hay rồi khó phủi gặp liền sự nguy.

2.- Chuyện may là giống nhơn nghì,

Là nhơn đồng thọ, hưởng nghì Đạo chơn.

Chịu nhìn trọn đó thì hơn,

Làm y thì thiệt khỏi cơn ngặt nghèo.

3.- Khó là tại chẳng nghe theo,

Vì không biết để đặt điều cải canh.

Rốt coi mình chẳng trọn lành,

Thì đâu có đặng còn danh thể người.

4.- Cho nên Thầy ngán cho Đời

Đời sao lắm vậy, ôi thời hết thôi!

Đầu năm Tân Tỵ xuân hồi,

Vận thời truyền bá nhìn nơi phải tường.

ĐƯỢC, bài nầy con đem đọc tại giờ nầy cho cả thảy nghe, rồi giao lại cho CA đặng nó in ra dán tại Đông Lang, Tây Lang mỗi người coi rõ. Còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn./-
————————————d&c————————————

Ngày 7 tháng 1 Annam 1941 (7 giờ tối) [ĐCL43/92]

THẦY QUYẾT LẬP CHO CON MỖI ĐỨA

Nầy mỗi con nghe Thầy nói:


1.- Thầy quyết lập cho con mỗi đứa,

Mỗi đứa nào lới hứa chẳng quên.

Cứ bền lòng vẫn vậy nên,

Là nên người trọn thiệt bền chẳng lay.

2.- Thầy quyết lập rồi đây sẽ thấy,

Thấy cơ mầu, vầy vậy có không.

Chẳng cần chi luống đợi trông,

Hễ Thầy trong quyết lập thông rõ tài.

3.- Lập là lập phần ai nấy biết,

Thông vận thời nhìn quyết chẳng phai.

Lập thành thân thưởng gái trai,

Là con nào vậy từ nay khác nhiều.

4.- Thầy quyết lập Thiên Điều quyết chuẩn,

Chuẩn thì cho người trọn an bề,

Con nào quyết một hầu nghe,

Nghe rồi nghiệm lý có bề chi đâu.

5.- Nghiệm cho trúng rồi đâu cũng có,

Có thấy người vậy có vậy không.

Nghĩ suy thời cuộc đau lòng,

Là chê Trời lập, vướng vòng nạn tai.

6.- Thầy quyết lập nào ai dám cãi,

Dám cãi Thầy, nào phải phận con.

Vậy nên vì đó Vong Tồn,

Vậy nên vì đó trừ khôn dại phàm.

7.- Thầy quyết lập người ham mới phải,

Phải ham làm cho toại lòng chơn.

Dễ chi Thầy lập lại hờn,

Hờn nơi Đạo đức lòng nhơn chẳng còn.



8.- Vậy Thầy quyết lập cho con,

Con nào chê quyết nào xong chỗ nào.

Lập cho nào phải sang giàu,

Lập cho người chẳng hại tao giết mày.

9.- Lập cho trong một buổi này,

Lập cho hoà thuận từ đây nối dài.

Lập cho rõ đấng Cao Đài,

Lập cho là vậy có tài ai hơn!

10.- Lập cho dầu khó chẳng sờn,

Lập cho người hết phủi ơn Đạo Trời.

Lập cho bền vững muôn đời

Đời sau lần tưởng, tượng Trời buổi nay.

11.- Lập cho Thầy nói một bài,

Bài ra cho lập thì ai nấy cần.

Làm người nếu biết trọng thân,

Nghe Thầy dạy lập thì tuân đặng nhờ.

12.- Nếu người mà thấy ngó ngơ,

Thì thân người vậy khó mơ sự bền.

Con đồng Thầy cũng muốn nên,

Là nên cho trọn một tên thảo hiền.

13.- Tại đồng mà dạ chẳng kiêng

Đau lòng thương vậy đức hiền phận Cha.

Con nào chẳng thảo thì xa,

Từ nay Thầy nói thiết tha vậy rồi.

14.- Tới ngày giờ định phán soi,

Xét rành không lộn rẽ ròi khó oan.

Chung cùng người cả thế gian,

Buổi Trời quy lập bình an dễ gì.

15.- Một mình kình cự ích chi,

Làm cho hết sức mạnh thì hết ngang.

Đến chừng đó vậy chẳng an,

Dòm thân rồi thẹn thở than châu mày,

Nhọc nhằn rồi chịu khốn đây,

Cũng là công lực, giỏi hay đến cùng./-


ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA đặng nó in ra phát cho Đạo coi rõ điều trong đó, còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn./.
————————————d&c————————————
Ngày 22 tháng 1 Annam 1941 (6 giờ chiều) [ĐCL43/95]

ĐỜI - ĐẠO VONG, TỒN THẤY CHƯA ?

Nầy mỗi con ôi!!!:


Nghĩ coi tai ách dập dồn,

Nghĩ coi Đời, Đạo VONG TỒN thấy chưa.

1.- Con nào nói rằng chưa chịu thấy,

Nhớ lời đây chừng vậy khỏi phiền.

Đến chừng đó hết ỷ riêng,

Đến chừng đó hết dựa quyền hiếp nhau.

2.- Mỗi con có đứa nào chịu thấy,

Chịu thấy rồi chớ cậy mình hay;

Ráng lo bổn phận mỗi ngày,

Mỗi ngày xin chớ đặt bày cãi canh.

3.- Cải canh quá , Đời sanh chuyện rối,

Chuyện rối nhiều biến đổi đừng than.

Biến là biến sự dọc ngang,

Đổi dời do tại đó càng lớn lao.

4.- Mỗi con rõ vậy mau chừa bớt,

Cái sự tình lời cợt trớ trêu;

Mỗi khi miệng nói ra điều,

Điều chi phải biện tuỳ theo chỗ nhằm

5.- Bấy lâu để âm thầm như thế,

Vậy nên đời khổ hệ là đây;

Buổi nay vì đạo phải vầy,

Vầy lo sửa tập cho ngày mỗi nên.

6.- Mỗi con ráng đừng quên lời đó,

Nếu quên thì tội đó vào đây;

Vào đây chừng nhớ lại vầy,

Lại vầy thì ngó thân này hết trông.



7.- Mỗi con phải động lòng đau đớn,

Biết cơn đời nạn lớn, tai to;

Có Thầy ra cứu độ cho,

Cho bầy con Một cứ do vậy làm.

8.- Đừng có cậy hơi phàm núng nãy,

Rồi đó sanh ra mãi không rồi;

Kiếp trần nầy vậy con ôi!!!

Mỗi lời mình nói qua rồi có ghi.

9.- Thầy chẳng muốn nhắc chi chuyện cũ,

Nhưng Luật Điều còn đủ khó bôi;

Cho nên rằng nói qua rồi,

Rồi mang ách nạn cứ Trời réo kêu.



10.- Tại đây Thầy chỉ các điều,

Các điều trong mỗi con nhiều nói năng.

Sổ ghi ngày định có ngằn,

Lớp qua rồi đó thấy càng dạ thương.

11.- Mỗi con rày mỗi lo lường,

Là lo lường sự nhờ nương cậy Thầy

Nhớ lời Thầy nói chẳng sai,

Nương thời an biến phận ai nấy gìn.

12.- Cậy là bền vững đức tin,

Thấy trong đó vậy, vậy mình thảnh thơi.

Mỗi con Thầy thốt cạn lời,

Ráng đừng cho hụt lở vời kêu la.

13.- Buổi Đời, Đạo vốn Người Ta,

Người Ta nhờ trọn lời ra khỏi vòng.

Cũng là một lẽ hao công,

Là hao công tập Nhơn đồng thuận Thiên.

14.- Có hao rồi hiệp phỉ nguyền,

Là hao sự sái, đổi liền sự nên,

Tuy là Thầy chẳng nói tên,

Song đều con mỗi có bên chỗ nầy.

15.- Muốn xa bên đó nhớ vầy,

Là bên ách nạn cuộc ngày thưởng răn. Con ôi! lời quá than rằng,

Rằng con ôi! cả ai bằng chỗ không.

16.- Chỗ không nầy phủ bao đồng,

Dùng ra lời nói hiệp dòng giống nên.

Hiệp là hiệp Lý thiên nhiên,

Dòng con Thầy lựa chừa riêng có ngằn.

17.- Giống truyền Đạo đức bổn căn,

Nên đời Thượng Cổ vững an toại lòng.

Buổi cùng mà sửa ra thông,

Mỗi con xét vậy phải KHÔNG(1) chăng là!

18.- Hễ không thì khỏi mỵ tà,

Là không NHỨT THỂ(2) vận hòa khí sanh.

Cứ không đó vậy thì hành,

Là con đồng mỗi chí thành vậy không.

19.- Vậy không rồi khỏi bụi hồng,

Khỏi rồi thân sạch TIÊN RỒNG tự nhiên.

Ngó nhìn lại đám đảo điên,

Hỡi ôi! là hỡi nghịch Thiên vậy đành!

20.- Chẳng tường tâm thuận Lý sanh,

Chẳng thông thời đợi cứ tranh cái người.

Làm cho cái đó rã rời,

Người theo cái vậy thôi thời phải thôi.

21.- Trước đề Thầy nói con ôi!!!

Là khuyên nhìn lại chuyện ôi thôi rồi.

Rồi là một cảnh khúc nôi,

Thôi đừng có tưởng vậy rồi vướng lây.

22.- Bỏ qua tùng luật qui Thầy,

Trải lần chơn bước kịp ngày vững an.

Con đồng lời dạy tiếng than,

Tự lòng trong đó liệu toan xét mình.


ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA đặng nó in ra phát cho Đạo học tại ngày Đàn tới đây. Còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn, dặn trong đó chép ra cho Đạo coi đừng cho quá trễ, rồi cũng đem vào Đuốc Chơn Lý./.

----------------------------------------

(1) KHÔNG nầy là Lý Không Không là chỗ KHÔNG đó.

(2) Chữ NHỨT THỂ nầy là Trời, Đất, Người chung Một.


————————————d&c————————————
Ngày 2 tháng 2 Annam 1941 (5 giờ sáng) [ĐCL43/98]
CÁI HẠNH “ĂN TRÊN, NGỒI TRƯƠC”

Nầy mỗi con , dầu Đạo, dầu Đời, dầu Nam dầu Nữ, cả thảy giàu nghèo, lớn nhỏ đều ở tại thế hạ này đây. Trong đó, chỉ có muốn một điều là lo làm sao cho mình đặng ăn trên ngồi trước. Cái muốn đó thiệt là quá muốn, mà cái dốt, cái lầm xét ra cũng quá. Tại quá vậy mà thành ra một đám chen giành không nên việc, là tại sao? Có phải tại cái muốn ăn trên ngồi trước, mà không học cho rành cái Lý thiệt ra sao đặng làm cho phải. Cứ có một điều là tính sao cho được ăn trên, là ăn trên đầu bàn, đầu ghế, đầu cổ bàn v.v… đặng ăn cho nhiều món quý cứ tưởng đó gọi là ăn trên, gọi là khách quý. Còn ngồi trước là mỗi tiệc chi hay là hội chi mình chẳng xét mình coi bổn phận tới đâu. Hễ mỗi khi có dự vào tiệc chi hay hội chi thì trong lòng cứ muốn làm sao ngồi trước đặng cho nhiều người thấy mà bái quỵ mình đặng khoe cái xác phàm này là hơn cái xác phàm nọ. Chớ cũng không rõ ngồi đó rồi phải làm sao đặng ngồi cho phải. Tại vậy mà Đạo phải chịu tranh tài, Đời phải mang tiếng ỷ lớn, nhỏ không rành, trẻ già chẳng kể, nam nữ không chịu phân biệt cho nhằm, cứ tưởng theo cái tục ăn, ngồi mà thành ra vô độ lượng, vô lễ nghi, vô bổn phận, rồi mỗi con hỏi lại cái ăn trên với ngồi trước đó, nó có làm chi cho mình nên thân người biết phận hay không? Thầy nói ra đây thì chắc mỗi đứa cố ý cho Thầy sao quá nói chi điều lắm vậy! Nầy mỗi con, trách vậy sao đành, là nỡ quên Thầy là hạ trần cứu thế đây sao, nếu nhớ Thầy là bậc Chí Tôn, hạ trần cứu thế thì mỗi việc chi của mỗi con làm sai CHƠN LÝ, Thầy không lẽ làm lơ. Nếu thấy sai mà làm lơ, thì thành ra Thầy còn vị tư điều tệ, rồi mới làm sao mà cứu mỗi con cho được. Tại vậy nên Thầy buộc phải chỉ rành, nói cạn; tự lòng mỗi con có trách hay là không, Thầy cũng không hề chi cả. Nhưng mà mỗi con phải biết câu cãi TRỜI thì đọa. Còn Thầy không dạy biểu, thì nói Trời không thương, hai câu đó nói rành thì mỗi con xét lấy.

Đây Thầy chỉ cái cách ăn trên, đặng cho mỗi con nghe mà độ lấy. Ăn trên nghĩa là : Lời ăn nói không lầm, không chạ, không sai, không bợ, không lùa. Chẳng có lời nào nói cho qua lời đó được. Tiếng thường hay nói là ăn qua, vậy mà thế gian ít hiểu cái lời ăn, tiếng nói trên hết không có ai bằng, đó mới gọi là ăn trên, là lời nói ăn vào đề mục có lý, có vần. Không có vấn đề nào qua cho khỏi cái lời nói đó, nên đó là một Lý ăn trên, chớ cái tục giành ăn có ích chi mà phòng chen lấn. Còn ngồi trước là: mỗi khi có dự tiệc hay là dự hội thì mình phải biết trước mình, bổn phận ngồi đâu, rồi sẽ ngồi, dầu cho có sợ mà ngồi sau cho tới việc cũng là hiểu trước, hay trước nói trước. Đó là ngồi trước là vậy, là biết trước rồi sẽ ngồi, đừng có trước ngồi rồi sau lỡ vỡ. Đó là hai điều của thế gian đương giành nhau vì vậy mà sanh chuyện mích lòng, đã biết mích lòng mà gặp chuyện cũng giành nhau ăn trên, ngồi trước.

Vậy Thầy phân ra rành rẽ thì mỗi con ráng để lòng nghe kỹ. Dầu Đạo, dầu Đời, dầu gái dầu trai đừng có để cưu lòng giành chen như thế rồi hóa ra người chẳng xong người là không rành bổn phận nghe mỗi con.

ĐƯỢC, bài nầy con biểu CA nó in ra từ bổn cho nhiều phát cho trong Đạo, hay là Đời đặng coi cho rõ. Còn Thiên Sư thì cứ đó chép ra gởi cho các chủ Thánh Thất, bố thí được nhiều thì có sự nên cho mình đó. Thầy muốn sao cho trong Đạo, mỗi người học thuộc trả bài hay là đọc nghe cũng tốt.

Bài nầy Thầy dặn , Thiên Sư phải đem vào kế mấy tờ mặt Đuốc Chơn Lý, đặng cho Đạo, Đời coi rõ./.

————————————d&c————————————

Ngày 3 Tháng 2 Annam 1941 (1 giờ trưa) [ĐCL43/100]

HAI TIẾNG “SỢ TRỜI”

Nầy mỗi con, Đạo Đời nam nữ, tất cả chung thời là thời cuộc sắp sang đây, đã hay là vậy chờ kỳ trung có một điều là bíêt sợ TRỜI, chắc có sợ Trời, cùng là không sợ đó thôi. Đó là lời Thầy nói vậy, thì mỗi con rán hiểu cho xa, rồi ngó lại mình của mỗi con coi, có thiệt sợ hay là nói sợ thì đủ thấy cái Lý vong tồn, thưởng răn tại thế, rồi mới hết than phiền, giận trách nghe mỗi con?.

Nầy mỗi con ôi! cái tiếng nói sợ TRỜI đó, Thầy thiệt là nghe qua nhiều lắm , nhưng mà gạn lại cũng không thiệt sợ là bao nhiêu, là tại sao mỗi con có rõ chưa? Là tại vầy: mỗi con ôi! phải chi mỗi con đọc đến hai tiếng SỢ TRỜI, thì phải lo ngó lại thân mình, hễ có gian thì lo dẹp, có quấy thì lo chừa, có mê thì khá tỉnh, thói tục ráng xa lần, thì cái thân đó với cái tiếng SỢ TRỜI nó sẽ kết đều mỹ mãn, chớ có đâu đọc thường thì có đọc mà thân phận vốn trơ trơ, rồi cái tiếng nói sợ Trời đó nó có phù hạp với mình hay là ra đều giả dối thì mỗi con nghiệm lấy đó mà xét mình, đừng có để đến cơn rồi nói sao Thầy Trời không thương, Phật không chế, Thần Tthánh chẳng nới tay, thì cái tiếng kêu la đó nó hoá ra là câu nói vụng.

Vậy từ nay sắp tới trong Đạo CHƠN LÝ hiện thời đây, mỗi con lớn nhỏ nam nữ ráng nhìn đừng có bỏ qua, rồi mình trở lại buộc tội cho mình là cái tội khi TRỜI, là tội đó nghe mỗi con? Mỗi con phải nghĩ lại coi từ xưa cho tới nay hễ khi Trời thì mang đoạ, Đời, Đạo vẫn như nhiên, mà tại sao mỗi con không kể. Vậy Thầy hỏi chung đây Đạo, Đời khá rõ, lớn nhỏ chớ lờn, một đám khi Trời, với một đám sợ Trời, cả hai đều khác hẳn. Tuy là người; vậy chớ phán xét phân rồi, mỗi con đừng có gọi có thờ đó, mà chẳng rõ cách SỢ TRỜI, rồi cũng dựa hơi là CHƠN LÝ, nghe mỗi con.


1.- Đau lòng từ đoạn thon von,

Cũng vì con tệ không tròn tánh tâm.

Chẳng hay chẳng độ sao nhằm,

Chẳng kiêng TRỜI MỘT, kềm tâm định thần.

2.- Mản lo giành giựt cõi trần,

Mản khoe tài bạo chịu phần giả tâm.

Chê TRỜI, tội lỗi nhiều năm,

Ngày nay hiểu sợ đặng châm chế lần.

3.- Có chi mà lại nói chừng,

Rày nghe mai sợ lại lừng lẫy hơn.

Tính thầm gây chuyện khi nhơn,

Lo bề tư lợi dẹp ơn nghĩa đành.

4.- Dỡ dang đời gọi tu hành,

Thờ thiên Nhãn Đạo, phận lành chẳng xong.

Tinh hoài nầy của nọ công,

Còn nơi tội lỗ lại không nhớ chừng.

5.- Sợ TRỜI, thì xét lý ưng,

Là ưng mình có mấy chừng sót sai.

Sợ lâu ngày nhớ mỗi ngày,

Trời sai Lý một lần ngay tới lần.

6.- Mới rằng vậy đó biết thân,

Biết thân người ở tại trần khó khăn.

Sợ Trời, làm thiệt thiệt an,

Là trong ngoài thiệt lánh đàng bợn nhơ.

7.- Mới mong là đó cậy nhờ,

Mới mong là trọn đức thờ một Ngôi.

Sợ Trời, vậy mỗi con ôi!!!

Từ nay Đời, Đạo; nghĩ rồi liệu toan.





ĐƯỢC, bài nầy Thầy cho ra đây đặng mỗi khi CA có nhóm việc chi, về Đạo hay là khách luận theo Đời, mà trong đó có chút biết Trời, thì cũng nên đọc nghe rồi xét. Còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn đặng coi mà chép ra cho Đạo học./.
————————————d&c————————————
Ngày 6 tháng 2 Annam 1941 (3 giờ chiều) [ĐCL43/102]

CHỖ THẦY LẬP HỘI VẠN LINH

Nầy mỗi con, những đứa có đứng tên tuổi vào Đạo Cao Đài về phái CHƠN LÝ có nghe, có thấy, có biết, có nhìn cái chỗ Thầy lập Hội Vạn Linh , là lấy số muôn cho dễ tính, chớ Đạo Trời là vô số hằng hà, hễ biết sợ, biết lo, thì đặng hưởng đồng LINH cả. Vậy thì đã phải vậy rồi, mà tại sao mỗi con phần nhiều có nạp chữ linh mà không nhớ đến, chớ nói chi những đứa không nạp. Thầy nói vậy rồi có phải vậy là sợ, vậy là lo hay không? thì mỗi con liệu lấy. Thiệt là quá thảm cho đoàn con đã bước chân vào tới cửa Chơn Truyền, mà còn lo giả dạng thì có trông chi là cọng hưởng vui vầy. Đây Thầy nói cái thảm đó cho mỗi con nghe đặng mà mừng theo cái giả dạng đó, nghe mỗi con! Mỗi con thường có nói rằng: “NGƯỜI LINH HƠN VẠN VẬT” nói đó thiệt có nói nhiều, mà coi chuyện làm cho kết quả với Linh, sao lại không làm là tại sao đó? mỗi con chớ tưởng Thầy lập hội Vạn Linh đó là làm cho có nét đâu: nếu mỗi con muốn cho mình mà đặng linh hơn muôn vật thì đừng có quên cái ngày đem chữ linh, hoặc đứa nghe dạy bỏ qua , sợ đem chữ linh rồi tốn tiền trong đó, Thầy nói đó thì mỗi con nghe mà xét lấy, là xét coi cái lời nói “NGƯỜI LINH HƠN VẠN VẬT” mà có quả vậy không? đây Thầy chỉ cái linh hơn vạn vật cho mỗi con rõ: là phải biết chỗ linh kia, là chỗ đó chỉ cái linh cho mình vậy mới gọi là trọn người linh hơn vạn vật chớ có đâu nói thì có nói, làm lại không làm, rồi vạn vật đó với cái tiếng nói linh hơn đây, hơn hay là chẳng hơn, thì mỗi con nghiệm rành dễ thấy, chớ Thầy nói ra nhiều quá thiệt cũng đau lòng, nhưng mà xét lại bởi đau lòng nên phải nói.

ĐƯỢC, vậy bài nầy con giao lại cho CA đặng nó coi rồi đọc cho Đạo nghe tại Đạo Tràng rồi cũng phát ra cho mỗi người coi cho rõ, còn Thiên Sư cũng gởi cho các chủ Thánh Thất đặng đọc cho Đạo nghe, chép truyền ra học, rồi cũng đem vào Đuốc Chơn Lý gọi là nhắc nhở./.

————————————d&c————————————

Ngày 7 Tháng 2 Annam 1941 (6 giờ Sáng) [ĐCL43/103]



QUYẾT TU VỀ ĐẠO TRẺ, GIÀ MỘT TÂM



1.- Nầy nầy con cả Giái Ba,

Quyết tu về ĐẠO, trẻ già một tâm.

Đừng ao ước vọng vái thầm,

Thầm riêng ai cũng muốn thầm lợi riêng.

2.- Đó là tâm chẳng trọn hiền,

Thì sanh chỗ dữ mình riêng lãnh sầu.

Cơ TRỜI lừa lọc đã lâu,

Đã lâu lời bạo dạy nhau cũng vầy.

3.- Tại chưng lòng tục khó đầy,

Dạ hờn chưa phĩ tại vầy mà nguy.

Muốn chung hoà hiệp khó gì,

Muốn chia lìa bạn cũng vì tại tham.

4.- Nên Thầy thường nói một tâm,

Là tâm biết một dẹp phàm nết na.

Tai dồn ách dập Giái Ba,

Cũng vì tại chỗ người ta riêng lòng.

5.- Vậy nên dòng hại giống giòng,

Dõi xô lại dõi, người mong lấn người.

Kiếp này, này vậy hởi ôi!!!

Quyết tu đừng cãi, lời xuôi thuận bề.

6.- Tu hành thói chạ đừng nê,

Lánh mình cho khỏi vậy kề chỗ vui.

Tai nghe mắt ngó ngậm ngùi,

Mà sao lại chẳng nhớ Trời dạy tu.



7.- Cứ lần theo tục thói lâu,

Thói lâu rồi thói đó câu buộc mình.

Ngẩn ngơ nầy Tỵ kia Thìn,

Chừng coi rõ cuộc dầu tin cũng rồi.

8.- Xây vần giáp một nầy thôi,

Nầy đây là Luật khó bôi đặng nào.

Chen giành Đạo thấp, Đạo cao,

Xây vần giáp một hỏi nhau ngó Trời.

9.- Ngó coi cao vọi rồi rồi,

Rồi ai cũng chẳng hay rồi tại đâu.

Tại chưng lầm lộn đuôi đầu,

Lộn nhiều lầm trọn rồi đâu biết rồi.

10.- Tại vầy nầy đó coi ôi!!!

Là đuôi đầu sự buồn vui ở mình.

Buồn này tại quá vô minh,

Vui nầy vì tại chỗ tin trọn Trời.

11.- Nói ra thì khó rõ lời,

Nhưng lòng tin thiệt quyết thời dễ nghe.

Mỗi con này mỗi dặt dè,

Đó nghe này độ kia kề nọ xa.

12.- Bốn điều trong tại người ra,

Là ra có vậy ngày tha thiết ngày.

Nầy nầy vậy đó cho hay,

Cho hay là sự giúp tay độ trần.

13.- Đặng qua lần kiếp Mậu Dần,

Mười năm nay đặng ba gần bảy xa.

Đó là chỗ khó lời ra,

Còn trong chỗ dễ đây là cho hay.

14.- Chỉ chung Đời, Đạo nầy nầy,

Nầy ai nấy phận người đây buổi nầy.

Tỏ tường cơ vận tuần xây,

Thầy cho hay vậy, vậy Thầy quá thương.

15.- Chớ đừng thấy vậy rồi bương,

Là bương chải nguyện cự đương cùng Thầy.

Cho nên Thầy nói nầy nầy,

Giái Ba nhiều bọn dám bày nghịch Thiên.

16.- Lẫy lừng làm tội chẳng kiêng,

Trên TRỜI, dưới luật NƯỚC liền đâu xa.

Tội tràn trong cả Giái Ba,

Câu nầy nầy vậy người ta ráng tầm.

17.- Đặng thông nầy đó cho nhằm,

Nhằm nên thì chuộng nhằm tham ráng chừa.

Chỉ rành vậy đó hiểu chưa,

Nầy câu này dặn nhặc thưa trong này.

Buổi đời nầy ở lộn đây,

Nầy ai tránh đặng nầy hay vậy nhờ.


ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA đặng nó in ra phát hoài cho Đạo coi mà học, còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn cũng dặn trong đó phải chép hoài ra học, ai có rồi thì thôi, đặng dễ biết nầy nầy như thế./.
————————————d&c————————————
Ngày 9 tháng 2 Annam 1941 (7 giờ sáng) [ĐCL43/106]

ĐỜI - ĐẠO, GHÉT VỚI THƯƠNG


Nầy mỗi con nghe Thầy dạy đây mà tự xét lấy mình, coi Đời với Đạo xa gần là mấy, ghét với thương nó ở chỗ nào, thì mỗi con cũng có lẽ được nghe, được thấy, được biết ít nhiều chớ. Chớ đây Thầy dạy cho mỗi con phải rán mà nghe lời kinh kệ giồi sửa tâm phàm cho đặng trở về tâm Thánh thì đời ở đâu mà Đạo lại ở đâu! Thương mà chi, ghét mà chi! Mỗi con có hiểu chăng? nếu người mà biết đặng cái đời sống tạm đây, có ngày thay đổi thì đời đó có ỷ giàu mà hiếp nghèo làm chi, còn Đạo mà biết Đạo là phải chịu cho thanh bần thì Đạo nào có tham giàu mà chê khó thì cả hai dầu Đạo, dầu Đời, cũng đều được rảnh rang chung cả, chớ có đâu vì nói ngay mà ghét, vì dua bợ mà thương, thì hai cái thứ đó dầu Đạo, dầu Đời, hễ vướng vào ai, Thầy ắt cho là hư nấy. Vậy thì mỗi con nghĩ lại coi nó ở đâu mà xa mình mà gọi rằng không rõ, cái không chịu cho rõ đó là tại sao, có phải là tại chỗ ít vừa Đạo Lý, ít muốn nhơn từ, tại ít vậy rồi thành ra là vô ích. Mỗi con xét coi phải vậy không thì tự lòng mỗi con hỏi thầm trong trí thì thấy rõ chẳng lầm, đã vậy phải rồi, ngặt đem ra mà thực hành thì mỗi con không dám, là vì mỗi con còn ngó phần đông mà không dè vô ích. Đó là lời Thầy dạy kỹ, nói rành cả hai Đạo, Đời thương ghét xa gần thì nó cũng ở tại nơi tánh tình mỗi con sợ TRỜI cùng không sợ, chớ hiện nay có TRỜI giáng thế lập Đạo tại nước Nam này, lành thưởng dữ răn, quở rồi đến phạt, mà mỗi con cũng là chưa rõ. Đó là tại sao vậy? Có phải là tại mỗi con không biết TRỜI cứu, làm sao mà gọi là cứu, cứ tưởng cho mình là đầu óc trí mưu, chẳng kể Trời trong vận hoá, còn nhầm cơn phạt thì mỗi con cho là sự rủi của người, chớ không chịu xét coi tại sao mà có đó, lành cũng không rành cái lành cho tới Lý, dữ cũng không nhằm chuyện dữ mà gọi là oai, Trời, Phật có để lời răn, lại cho là nói nhác. Vì vậy nên hiện giờ ít lành nhiều dữ, ít thưởng nhiều răn, chuyển phạt xây vần kiếp qua rồi kiếp lại.

Vậy thì mỗi con ráng mà ngó lại cái thân của mình còn sống đây, hiền là êm hay dữ là vững thì độ lấy cho cùng đừng có tưởng tượng phần đông mà quên điều vô ích, nghe mỗi con.

Thi rằng :

1.- Thi rằng ĐỜI, ĐẠO ghét thương,

Dàm danh khoa lợi vấn vương vậy hoài.

Ngó cùng kìa gái nọ trai,

Ngoài hô Đạo đức trong gài bẫy giăng.

2.- Đặng làm phương thế kiếm ăn,

Mượn quyền nương thế lố lăn hại người.

Cho nên Đời rối, cho Đời

Đạo gây cho Đạo, Phật Trời quá thương.

3.- Có nhiều thưởng phạt làm gương,

Cũng cho là vậy, vậy thường chẳng ghê.

Vậy ham nói vậy đề huề,

Đồng nhau một cách trọn bề thí thân.

4.- Kể cho già trẻ một lần,

Mà không rõ đặng một lần nên hư.

Nên đành tiêu hết phước dư,

Cả đời quanh lộn mến ưa tội nhiều.

5.- Hiện giờ đó biết bao nhiêu,

Bao nhiêu rồi đó thảy đều khó nhiêu.

Khó nhiêu vì phạm Thiên Điều,

Vì thương vì ghét chịu theo chỗ vầy.

6.- Chỗ vầy là hết kể đây,

Là đây hết kể gọi ai là hiền.

Cơ TRỜI vận hoá hườn nguyên,

Người đeo đuổi sự than phiền ghét thương.

7.- Khổ kia người đứng chật đường

Tại sao không tránh, lại bương tới hoài ?

Con bầy thế hạ ngày nay,

Là nay ngày gặp hội may cứu đời.

8.- Ráng buông cho đặng rảnh rời,

Là buông lời thế tục người ghét thương.

Biết mình biết Đạo cần nương,

Mặc dầu ai có can cường tự ai.

9.- Đặng sau bền chặc lâu dài,

Ngày qua tháng lụn đức tài thạnh chơn.

Gọi là đời bạo hoá nhơn,

Từ kim chí cổ thiệt hơn là vầy.

10.- Thiệt lòng giữ một đừng sai,

Hơn về Đạo đức đổi thay độc quyền.

Vậy chung cả vậy là hiền,

Đời xưa dầu Thánh, Phật Tiên cũng vầy.

11.- Mậu Dần kiếp số hạn đây,

Cho mười năm dễ vậy ai nấy tìm.

Rán ngừa mưu sự tội thêm,

Rõ câu thành sự luật nghiêm sắp bày.

12.- Sắp bày vậy ít người hay,

Mười năm là đó chớ hay chẳng nhiều.

Chiếu y vào luật Thiên Điều,

Còn bao nhiêu cự cãi đều chịu chung.

13.- Xúm nhau ngồi luận đời cùng,

Luận cho có luận Đạo trung không lầm.

Cho nên lầm phải cam lầm,

Tội không rời tội vì tâm quyết vầy.

Nên vầy Thầy nói cho hay,

Con đồng đừng đổ vậy mầy tao sao?





ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA đặng nó in ra đọc tại Đạo tràng cho Đạo nghe chung . Còn Thiên Sư thì gởi cho các chủ Thánh Thất mỗi người một bổn, rồi cũng đem vào Đuốc Chơn Lý./.
————————————d&c————————————

Ngày 12 tháng 2 Annam 1941 (3 giờ khuya) [ĐCL43/109]




tải về 1.08 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương