Hudson taylor, god’s venturer



tải về 0.86 Mb.
trang30/31
Chuyển đổi dữ liệu02.01.2022
Kích0.86 Mb.
#38887
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31
Chương 14

ĐIỂM ĐẾN—NỘI ĐỊA TRUNG HOA


Hudson đi dọc theo phố rộng thuộc khu Tây, gần công viên Regent rồi bước lên các bậc thang của một trong những căn nhà lớn và bấm chuông. Một người giúp việc đàn ông mở cửa ngay. Hudson hơi ngại ngùng bước vào hành lang trang trí đúng kiểu, rất khác xa với hành lang hẹp dẫn tới cửa nhà số 1, đường Beaumont, thuộc khu Whitechapel!

Người giúp việc bảo anh, “Bà chủ đang chờ ông đó.” Anh trao cho người giúp việc cây gậy và nón của anh. Rồi anh được đưa vào phòng mà anh sẽ ăn sáng với phu nhân Radstock.


Không đầy một tuần sau khi anh thành lập Hiệp Hội Truyền Giáo Nội Địa Trung hoa, Hudson cũng chưa kịp chuẩn bị cho chiều hướng của các biến chuyển. Anh không quen tiếp xúc với giới thượng lưu quí phái! Nhưng bà chủ mời anh mà anh mới gặp lần đầu tiên ở nhà thờ ngày hôm qua làm cho anh cảm thấy thoải mái. Bà muốn nghe về nước Tàu cho nên khi anh kể về hằng triệu người trong các tỉnh vùng nội địa, và cách Chúa thúc giục anh đến với họ ra sao thì không những bà mà những người khác ngồi ăn sáng cùng bàn cũng chú ý. Chỉ trong một thời gian ngắn anh nhận được vô số lời mời tham dự các bữa ăn với các người có chức phận, nói chuyện trong các buổi họp mặt nơi phòng khách mà những khách tham dự mặc đồ ngủ! Tuần lễ trôi qua anh cảm thấy bị lôi cuốn theo thủy triều. Không những anh trải qua Anh quốc mà anh cũng qua vùng Tô-cách-lan và Ai-nhĩ-lan để gặp những người đã nghe về tổ chức của anh và để nói chuyện nơi các buổi họp mặt cả lớn lẫn nhỏ.
Một trong các buổi họp ấy anh gặp được một thanh niên trẻ trung hoạt bát sau nầy là người sáng lập của tổ chức Nhà Tạm Trú của bác sĩ Bardnado. Lúc ấy anh Tom Barnardo mới hai mươi tuổi, và là sinh viên của lớp thần học mà Hudson được mời đến thuyết trình. Anh ta người thấp bé nhưng khi anh đứng cạnh người sinh viên trưởng lớp cao lớn, anh ghé tai nói nhỏ vào người bạn ngồi bên cạnh, “Rất tốt! Tôi có hi vọng!” Vì chính anh cũng muốn đi Trung hoa cho nên anh tiếp xúc với Hudson để xin gia nhập tổ chức Truyền giáo Trung hoa Nội địa. Hudson khuyên anh trước hết nên học y khoa ở bệnh viện Luân-đôn, nơi mà anh khám phá ra rằng anh rất thích hợp với việc giúp đỡ những người vô gia cư. Tuy nhiên anh không phải là thanh niên duy nhất được thúc giục hành động khi nghe về nhu cầu của những người Trung hoa ở Tây Sơn, Bắc hồ, Nam Vân...Hudson đã cầu nguyện xin Chúa cho hai mươi bốn cộng tác viên có khả năng, có nhiệt tâm vào buổi sáng Chúa nhật đáng ghi nhớ trên bãi biển Brighton, và Thượng Đế đang trả lời cho sự cầu xin ấy.

Bây giờ thì ngày giờ quá ngắn đối với Hudson. Đi thăm viếng, nói chuyện ở các buổi họp, phỏng vấn những người muốn gia nhập Hiệp hội Truyền giáo, viết các sách nhỏ về Trung hoa, anh đi từ nơi nầy đến nơi khác liên tiếp không nghỉ chân. Hiện tại đã có bảy hay tám giáo sĩ đang làm việc ở Trung hoa kể cả anh Meadows. Tất cả đều sẵn sàng gia nhập Tổ Chức Truyền giáo để đi vào các tỉnh nằm sâu trong nội địa. Khi bắt đầu năm 1866 thì rõ ràng là tất cả hai mươi bốn nhân viên có khả năng, tình nguyện sẵn sàng đã được cung ứng cho anh—mười sáu thanh niên nam nữ đã sẵn sàng lên tàu cùng đi với anh và Maria sang Trung hoa nếu mọi việc được thu xếp xong xuôi.

Những việc cần được thu xếp dĩ nhiên là những loại công việc cần đến tiền. Hudson ước tính rằng cần phải có gần 10 ngàn mỹ kim để anh và đoàn truyền giáo sang Trung hoa. Thế nhưng đến đầu tuần lễ của tháng hai mà anh chỉ mới có 800 mỹkim trong trương mục. Họ dự định khởi hành vào tháng năm! Cứ theo tình trạng hiện tại mà nhìn thì họ rất khó có thể khởi hành vào lúc đó. Nhưng dù sao Hudson cảm thấy vững tâm rằng Chúa sẽ gởi đến cho họ số tiền cần có. Anh và Maria quyết định sẽ tổ chức buổi nhóm cầu nguyện ở nhà họ mỗi ngày vào mười hai giờ trưa để xin Ngài điều đó đồng thời xin Chúa hướng dẫn và giúp đỡ những gì liên quan đến chuyến đi Trung hoa. Một lần nữa anh cho thấy chuyện cầu nguyện là việc thực tế! Chỉ trong vòng năm tuần lễ sau khi họ bắt đầu những buổi cầu nguyện hằng ngày như thế thì toàn thể số tiền họ cần đã được gởi đến. Có một người gởi biếu một số tiền lớn. Bây giờ việc còn lại là tìm một chiếc tàu đủ lớn để đủ chở mười tám người lớn và bốn trẻ nhỏ.

Chuyện ấy có vẻ không dễ. Hết tháng tư rồi đến tháng năm mà vẫn chưa tìm được chiếc tàu nào thích hợp đi Trung hoa. Tuy nhiên Hudson và đoàn truyền giáo của anh vẫn hi vọng lên đường vào tháng năm.


Vào ngày 2 tháng 5, Hudson đang ở Herfordshire, ngụ tại nhà của Đại tá Puget là người đã mời anh đến nói chuyện ở một buổi họp. Buổi họp ấy được xem như là một “buổi họp tốt.” Toàn thể thính giả đều chăm chú nghe Hudson nói về hàng triệu người Trung hoa chưa bao giờ nghe về Chúa Giê-xu, mọi người đều yên lặng lắng nghe. Đại tá Puget, chủ toạ buổi họp, cảm thấy đây là cơ hội quá tốt không nên bỏ qua. Còn Hudson thì luôn luôn giao hẹn trước là trong bất cứ buổi họp nào của anh đều không có chuyện quyên tiền, nhưng Đại tá Puget thì cho rằng buổi họp mặt hôm nay phải được xem như ngoại lệ. Tại sao? Vì rõ ràng mọi người đều cảm động—cho nên chắc chắn họ sẽ dâng hiến rộng rãi cho công tác của Hiệp hội Truyền giáo Trung hoa Nội Địa nếu mâm dâng tiền được đưa qua! Cho nên ông cảm thấy hơi bực mình khi Hudson cản ông ta khi ông sắp thông báo là sẽ có cuộc lạc quyên.

Buổi chiều trong giờ ăn ông bảo, “Anh sai lầm lớn hôm nay. Mọi người hết sức chú tâm điều anh nói. Đáng lẽ nếu lạc quyên thì quá tốt.” Anh giáo sĩ trẻ trung nầy không thực tế! Nếu chỉ cầu xin Chúa cung cấp tiền bạc thì tốt nhưng không chịu quyên tiền khi mọi người đang sẵn sàng dâng hiến thì không phải chút nào. Đại tá Puget nghĩ như thế khi ông lên giường ngủ.


Tuy nhiên có điều lạ là ông không ngủ được. Ông lăn trở trên giường suy nghĩ đến buổi họp ngày hôm đó. Hudson đã trình bày một cách hết sức cảm động về những người Trung hoa đang chết mất mà chưa bao giờ được nghe về Đấng có thể cứu họ. Mỗi một giờ có hàng ngàn người Trung hoa chết, linh hồn họ đi vào nơi tăm tối đời đời mà không có Chúa Cứu Thế...” Mỗi một giờ có hàng ngàn... Mỗi một giờ có hàng ngàn...Ý nghĩ đó nung nóng tấm lòng của ông đại tá. Cái ý tưởng cho rằng đánh mất cơ hội quyên góp được nhiều tiền giờ đây không còn nữa mà ông chỉ nhìn thấy làn sóng người từ từ đi vào nơi tăm tối tuyệt vọng. Phải làm một cái gì để khiến cho họ biết rằng có một Cứu Chúa! Thật ra đã có người làm điều ấy rồi. Các thanh niên năm nữ, hầu hết sẵn sàng hi sinh mạng sống của họ nếu cần để theo Hudson Taylor đi vào trung tâm của Đế quốc Đông phương vĩ đại đó.

“Nhưng tôi làm được gì?” Vị đại tá già nua suy nghĩ. Cái suy tư ấy biến thành lời cầu nguyện. Ông hết lòng khẩn nguyện, “Lạy Chúa, Ngài muốn con làm gì?”

Ông nhớ lại số tiền mà ông dự định bỏ vào mâm dâng hiến. Hình như số tiền ấy quá nhỏ bé. Trong đêm tối vị đại tá lại cầu nguyện, “Chúa ơi, Ngài muốn con làm gì?” Sau một thời gian lâu ông ngủ thiếp đi—nhưng cuối cùng ông biết phải làm gì rôì.

Sáng hôm sau trước khi ông mặc đồ để ngồi vào bàn ăn sáng, người phát thơ trao cho Hudson một bức thư do hãng tàu thủy gới đến. Có một chiếc tàu tên Lammermuir sắp nhổ neo đi Trung hoa và người ta sẵn sàng dành Hudson và phái đoàn của anh nguyên cả phòng trên tàu. Đúng là điều anh đang cần—nhưng liệu giá cả có quá cao so với khả năng của anh không?


Sau khi vị đại tá xin lỗi đã đến trễ và giải thích rằng đêm qua ông khó ngủ thì mọi người ngồi vào bàn ăn sáng. Ăn xong ông mời Hudson vào văn phòng của ông.

Ông bảo, “Tôi có một số tiền đây cho anh,” vừa nói ông vừa trao cho anh các số tiền người ta nhờ ông chuyển cho Hudson. Xong ông tiếp:


“Tối hôm qua tôi cảm thấy anh sai lầm khi không chịu cho quyên tiền nhưng bây giờ thì tôi thấy khác. Nằm trằn trọc đêm qua, tôi suy nghĩ đến làng sóng người ở Trung hoa, mỗi giờ có hàng ngàn người đi vào nơi tăm tối. Tôi chỉ biết kêu lên, ‘Chúa ơi, Ngài muốn con làm gi?’ Và tôi nghĩ tôi đã biết câu trả lời của Ngài,” rồi ông trao cho Hudson một tấm chi phiếu. Ông tiếp, “Nếu đêm qua mà có cuộc lạc quyên thì tôi chỉ cho một tờ 5 Anh kim thôi. Chi phiếu nầy là một phần khá lớn trong đêm qua mà tôi dành để cầu nguyện.”

Hudson sững sờ nhìn tấm chi phiếu trong tay anh. Tấm chi phiếu không phải ghi 5 Anh kim mà là 500 Anh kim.


Bây giờ việc anh ta có đủ tiền để trả cho toàn thể buồng trên chiếc tàu Lammermuir không thành vấn đề nữa! Tấm chi phiếu bất ngờ đến ngay sau khi anh được thông báo về chiếc tàu sắp khởi hành cho thấy hình như đó là chiếc tàu mà anh và toàn thể phái đoàn của anh nên đi. Và không đầy một tháng sau đó, họ lên đường đi Trung hoa—toán đầu tiên của một suối giáo sĩ nam nữ liên tục trong hơn 80 năm đổ vào các thành phố lớn và các làng mạc không tên tuổi ở Tây Sơn, Vân Nam, Hồ Bắc, để làm chứng về Chúa Giê-xu cho những người như ông Ni, and Quang thợ đan giỏ, và anh Quang nông gia ơ Ô-xi...

Hudson đứng tựa trên lan can của tàu và nhìn ra biển. Chưa đầy một năm sau khi anh ghi vào quyển Thánh Kinh của anh: “Tại Brighton, ngày 25 tháng sáu, năm 1865,cầu nguyện xin đươc hai mươi bốn nhân sự có khả năng và sẵn lòng.” Mọi việc xảy ra quá nhanh từ ngày ấy! Hình như Chúa chỉ chờ anh khởi bước ấy và khi anh khởi bước ấy thi mọi việc diễn ra như đã được sắp xếp từ trước.

Lần đầu tiên khi anh đáp tàu sang Trung hoa, anh chỉ mới là một thanh niên cô đơn hai mươi tuổi, anh chỉ biết mơ hồ về mục đích mà anh được gởi đi. “Hãy đi sang Trung hoa cho Ta,” tiếng Nói bảo anh như thế, và anh đã vâng theo. Bây giờ anh đã ba mươi ba tuổi, anh hiểu rõ trách nhiệm trước mặt anh. Anh phải hướng dẫn toán công nhân nhỏ bé nầy vào trung tâm nước Trung hoa để rao giảng về tình yêu của Thượng Đế cho nhân loại suốt cả bề ngang lẫn bề dọc của đế quốc to lớn ấy.

Anh biết rõ những khó khăn, nguy hiểm, vất vả và chán nản đang chờ anh trước mặt. Trách nhiệm mà anh được kêu gọi để đảm trách đó không phải dễ dàng và thoải mái, nhưng mà là một chiến dịch đòi hỏi hết sức lực và long kiên trì của anh. Tuy nhiên anh không lo sợ. Điều cần ở anh là vâng lời và trung kiên đối với Chủ của anh, hoàn toàn tin cậy nơi Ngài. Chúa Cứu Thế là vị lãnh đạo chứ không phải anh. Và với một vị Lãnh đạo như thế anh sẵn sàng đi theo cho đến cũng. Lòng Hudson phơi phới vui mừng khi anh đứng tựa vào lan can của chiếc Lammermuir đang lướt sóng. Với tấm lòng ấy Hudson đương đầu với công tác của đời mình.

Tôi nghe tiếng kêu, Hãy đến theo Ta,

Chỉ nghe có thế thôi.

Thú vui trần thế tan biến dần,

Linh hồn tôi đi theo Ngài.

Tôi vội vàng đứng dậy đi theo ngay.

Bạn có sẵn sàng đi theo khi Ngài gọi không?






tải về 0.86 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương