Hudson taylor, god’s venturer



tải về 0.86 Mb.
trang28/31
Chuyển đổi dữ liệu02.01.2022
Kích0.86 Mb.
#38887
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31
Chương 12

NHỮNG TÍN HỮU TRUNG HOA

Ông Ni, một người cao lớn, chững chạc trang trong bộ áo dài và áo khoác dệt tơ, bước đi thong thả trên phố hẹp. Khi thấy ông ta đến, các phu khuân vác tránh ra một bên vì rõ ràng ông là một người trí thức, không những ông ta có thể đọc mà còn hiểu đựơc những tác phẩm cổ điển. Vì thế ông đáng được những người ít học kính trọng. Những người nhận ra ông đều biết ông là một thương gia giàu có vì thế mà những người nhà nghèo tránh qua một bên. Ông Ni bước thong thả dọc theo phố có treo cờ quạt và cửa rộng, trong khi ông suy tư về những chuyện bấp bênh trên đời và còn lo ngại về bấp bênh của cái chết. Ông tự hỏi, chết rồi thì sao nữa? Cái màn bí mật bao trùm bóng tối ấy khiến ông ta băn khoăn lo nghĩ và cảm thấy bất an. Chân lý, Chính Đạo ở đâu để có thể mang lại sự thoải mái và hiểu biết cho tâm trí đang hoang mang của mình?

Tiếng chuông leng keng khiến ông chú ý. Ông quay nhìn xem nó đến từ đâu. Một cánh của cánh cửa đôi mở toang và khi ông Ni nhìn vào trong sân thì thấy có nhiều người đi qua rồi bước vào cửa một gian phòng rộng. Hình như có một buổi họp sắp bắt đầu.

Ông hỏi người bán hàng rong đang đứng trước quầy nhỏ mang đi đươcc, “Họ đang làm gì trong đó vậy?”

Người kia trả lời, “Đó là Giảng Đường Giê-xu. Mấy người ngoại quốc đang ở đó. Khi họ rung chuông là họ bắt đầu buổi thờ kính.”

Ông Ni hỏi tiếp, “Họ thờ kính như thế nào?”

“Ho hát rồi đọc các sách thánh cổ điển xong họ giải nghĩa những điều họ đọc.”


Ông Ni nhìn lại lối đi mở ngỏ một lần nữa rồi quyết định bước vào. Ông muốn tìm hiểu cái đạo ngoại quốc nầy. Có thể đạo nầy sẽ giải thích được những bí ẩn của cái sống và cái chết. Ông bước vào phòng rồi ngồi xuống trên một băng xong nhìn về phía bục cao nơi có một thanh niên đang đứng và đang lớn tiếng đọc từ một quyển sách anh đang cầm trong tay.
Mới thoạt nhìn thì người thanh niên có vẻ như là người Trung hoa vì anh ta ăn mặc như thế, chỉ có cặp mắt sáng và màu da trắng cho thấy anh ta không phải người Trung hoa. Nhưng ông Ni không chú trọng lắm về chàng thanh niên mà ông quan tâm đến những gì anh ta đang đọc. Ông lắng nghe thật kỹ về cuộc nói chuyện của một ông Thầy gọi là Giê-xu với một ông khách đang ghé thăm vào buổi tối.

“Xưa kia Mô-se treo con rắn lên trong sa-mạc thế nào thì Con Người cũng phải bị treo lên như thế, để ai tin Ngài đều được sự sống đời đời. Vì Thượng Đế quá yêu nhân loại đến nỗi hi sinh Con Một của Ngài, để ai đặt niềm tin vào Con ấy sẽ không bị chết mất nhưng được sự sống đời đời. Thượng Đế sai Con Ngài đến thế gian không phải để kết tội thế gian, nhưng để thế gian nhờ Ngài mà được cứu.”


Sự sống đời đời. Đó chính là điều mà ông Ni đang cần. Không bị kết tội nhưng được cứu. Ông ngồi trong giảng đường chiều hôm ấy, lòng ông bị chôn chặt bởi những điều mình nghe. Ông Giê-xu nầy mà mấy người ngoại quốc thờ kính là Con của Thượng Đế. Ngài đã từ Thiên Đàng đến thế gian, chịu chết trên thập tự giá khi Ngài gánh chịu tội lỗi của cả thế gian, và sau khi chết ba ngày, Ngài sống lại, ra khỏi mồ mả. Ngài đi lại và nói chuyện với các bạn hữu mình và một ngày nọ Ngài rời thế gian trở về Thiên đàng. Ngài sẽ ban sự sống đời đời cho mọi người tin Ngài.

Đây đúng là Chân lý! Ngồi trong giảng đường có cửa sổ giống bánh tráng và hàng dãy băng gỗ, ông Ni tin chắc rằng đây chính là Đường Đi, là Đạo thật. Trong lòng ông như có một phản ứng tuyệt đối về điều ông vữa nghe. Những lo âu và băn khoăn của ông đều biến mất. Khi Hudson xếp Thánh Kinh và chấm dứt bài giảng thì ông Ni đứng lên. Mọi cặp mắt hướng về ông khi ông nói với một giọng nhẹ nhàng và nghiêm trọng theo lối Đông phương:

Từ lâu nay tôi đã đi tìm chân lý như cha tôi trước đây nhưng chưa tìm được. Tôi du hành khắp nơi để tầm Đạo nhưng chưa tìm ra. Từ những sự dạy dỗ của Khổng Tử, đến giáo lý của nhà Phật và của Lão giáo tôi cũng không tìm được sự bình an. Nhưng bây giờ tôi đã tìm được sự bình an cho tâm hồn trong điều chúng ta vừa nghe tối nay. Cho nên từ bây giờ tôi xin tin nhận Chúa Giê-xu, làm tín hữu của Ngài.

Và ông giữ đúng lời mình nói. Ông giải thích cho các bạn hữu một cách đơn sơ rằng ông sẽ không còn thờ cúng và đốt hương cho các thần linh nữa. Ông nhận được một quyển Thánh Kinh và bắt đầu học lời Chúa, tham dự các buổi họp trong giảng đường và đi theo các vị giáo sĩ hầu như mỗi ngày khi họ đi ra thăm viếng và giảng dạy. Ông không phải là người Trung hoa đầu tiên đã từ bỏ thần tượng quay về cùng Thượng Đế hằng sống sau khi nghe Hudson giảng nhưng có lẽ chưa có ai đã cương quyết quay về cùng Chúa sau khi nghe giảng lần đầu tiên.

Một hôm ông hỏi Hudson, “Quí vị có Tin Mừng nầy trong xứ Anh Quốc bao lâu rồi?”
Hudson ngần ngừ. Ông Trung hoa nầy là người đã vui vẻ sẵn sàng đáp ứng lời mời ân cần của Thượng Đế hằng sống. Ông ta muốn cho những người khác cũng nghe về Tin Mừng ấy nữa!

“Mấy trăm năm rồi,” Hudson miễn cưỡng đáp và nhìn nhận một thời gian dài như thế.

Ông Ni sửng sốt kêu lên, “Mấy trăm năm rồi à! Tại sao các ông biết về Chúa Giê-xu lâu như thế mà bây giờ mới đến nước chúng tôi để nói về Ngài?” Trong óc Hudson hình dung ra một người mà anh yêu, thích đọc các tác phẩm cổ điển, sốt sắng đi đến chùa chiền và sụp lạy trước các hình tượng câm, không cử động, ngồi yên tham thiền và tìm hiểu về những bí mật của đời sống và của cái chết với vẻ mặt khao khát.

Ông Wang từ tốn bảo, “Cha tôi đã cố sức đi tìm chân lý hơn hai mươi năm. Ông ta chết đi mà vẫn không tìm được. Tại sao các ông không đến sớm hơn?”

Qua lời làm chứng sốt sắng của ông Ni về Chúa Giê-xu cho những người ông gặp, ông Quang, người thợ đan giỏ cũng trở thành tín hữu. Ông Quang là một người vui tính, hoạt bát nhưng trên con đường theo Chúa ông không khỏi gặp ít nhiều trở ngại! Lòng chân thật của ông thậ rõ ràng. Trước kia ông quen làm việc bảy ngày một tuần như mọi người khác quanh ông cho đến khi ông gia nhập nhóm tín hữu. Khi ông nghe rằng Thượng Đế hằng sống đã chỉ định một ngày dành riêng làm ngày thánh để nghỉ ngơi thì ông vâng theo mệnh lệnh ấy ngay, không thắc mắc. Như thế có nghĩa là chủ của ông sẽ không cung cấp thức ăn hay trả rộng rãi hai xu cho mỗi ngày làm việc mặc dù ông ta phải sản xuất trong sáu ngày một số lượng bằng với bảy ngày làm việc trước kia! Nhưng ông thợ đan giỏ Quang cảm thấy mình đã được trả thù lao quá đủ khi ông ngồi trong giảng đường Giê-xu vào Chúa nhật và nghe những truyện tích kỳ diệu từ Sách Thánh. Và khi ông chủ của anh nổi giận trong mùa bận rộn cho anh hay rằng nếu anh không chịu làm cho ông ta vào Chúa nhật thì anh ta sẽ xem như mất việc luôn thì anh Quang quyết định đi tìm việc nơi khác.

Sáng thứ hai anh đi thăm một thợ đan giỏ khác để kiếm việc nhưng không có. Anh đi đến chỗ khác cũng không kết quả gì. Anh đi khắp thành phố để tìm việc nhưng vẫn không ra. Mặc dù họ rất bận rộn nhưng không một thợ đan giỏ nào chịu mướn anh. Sau cùng anh Quang kết luận rằng ma quỉ đang gây khó khăn cho anh vì anh nhất định dùng ngày Chúa nhật để thờ kính hơn là đi làm việc.


Anh Quang thầm nghĩ, “Tôi phải chống cự nó.” Anh không thể nào chịu khuất phục trước sự chống đối của ma quỉ vì anh Quang là người có tinh thần! “Tôi phải chống cự nó! Nếu nó không cho tôi tìm ra việc làm thì tôi sẽ dành thì giờ để giật linh hồn người ta ra khỏi nước nó!” Anh thôi không đi tìm việc nữa nhưng mang theo một mớ chứng đạo đơn rồi đi vào trong các đường phố để làm chứng cho người nào chịu nghe anh giảng về Chúa Giê-xu! Và cũng nhân dịp ấy mà anh gặp được anh Quang nông gia.

Cách đây không lâu anh Quang nông gia trải qua một kinh nghiệm rất kỳ lạ. Đang khi anh nằm trên giường đau nặng ở một làng nhỏ tên Ô-xi thì anh nghe có người gọi tên mình. Biết rõ rằng trong nhà lúc ấy không có thân nhân nào, anh nặng nề bước xuống khỏi cái giường lớn có bốn cột để ra cửa. Chẳng thấy ai ở đó. Anh nằm xuống lại. Một lần nữa anh nghe tiếng người gọi tên anh. Rồi anh lại lê thân ra cửa cũng chẳng thấy ai. Anh đâm ra sơ hãi cho nên anh nằm trùm mền kín mít. Anh tự nhủ chắc là tiếng gọi của Diêm Vương đến báo cho anh biết anh sắp lìa đời!

Rồi anh nghe tiếng gọi lần thứ ba bảo rằng anh đừng sợ vì anh không chết đâu nhưng sẽ bình phục! Và sau khi anh bình phục anh phải đi đến Ninh phố cách đó khoảng 50 cây số để nghe về một đạo mới. Tiếng ấy cho biết thêm là đạo mới đó sẽ mang đến cho anh sự yên tĩnh trong lòng.
Quả thực, anh được bình phục, khiến cho mọi người đểu kinh ngạc! Nhớ lời dặn, anh đi đến Ninh phố. Tuy nhiên anh tìm mãi mà vẫn không thấy đạo mới ấy đâu cả. Hình như chẳng ai nghe biết gì về đạo đó. Suốt mấy tuần anh ở lại thành phố, sinh sống bằng cách cắt cỏ rồi bán cho những ai có trâu bò, lúc nào anh cũng luôn luôn nghe được đạo mới là đạo sẽ mang đến cho anh sự yên tĩnh trong tâm hồn. Mãi đến thứ hai khi anh gặp được anh Quang thợ đan giỏ thì anh mới tìm được đạo ấy.
Anh Quang thợ đan giỏ đang ngồi trong một quán nước và làm chứng hăng say cho nhóm đàn ông đang uống trà. Ông nói về một Thượng Đế mà ông ta gọi là Giê-xu, Đấng có thể tha tội. Ngay lúc ấy thì anh Quang nông gia bước vào và ngồi xuống. Mặc dù mấy người kia nghe có vẻ thờ ơ đối với lời làm chứng của anh Quang thợ đan giỏ nhưng trong số đó lại có một người rất kinh ngạc về lời chứng ấy! Anh không để ý đến những tiếng nói chuyện ồn ào của những người đang ngả lưng trên ghế tre quanh các chiếc bàn nhỏ trong quán nước, và anh cũng không nghe đến những tiếng rao hàng của các người bán hàng rong ngoài phố hay tiếng của các phu khuân vác đang đi lại trong phố hẹp bên ngoài, anh Quang nông gia chỉ lắng nghe lời người đàn ông ở bàn kế đang làm chứng cho những người đang ngồi cùng bàn với anh. Được tha tội, và được vào thiên đàng miễn phí cho những ai đến cùng Thượng Đế tức Giê-xu nầy—phải chăng đây là đạo mới có thể ban bình an cho tâm hồn anh không?

Anh Quang thợ đan giỏ và anh Quang nông gia cùng nhau bước ra khỏi quán nước. Chiều hôm ấy hai người nghiên cứu Tân Ước. Anh Quang nông gia được khuyên phải đi đến giảng đường Giê-xu, nơi đó thầy truyền đạo ngoại quốc sẽ giải thích thêm cho anh về đạo ông Giê-xu nầy. Đêm đó anh Quang đan giỏ lên giường ngủ và yên trí rằng mình thật đã cướp được một linh hồn ra khỏi nước của Ma quỉ!


Sáng sớm thứ ba thì anh có việc làm. Người thợ đan giỏ đầu tiên mà anh xin việc nhận anh ngay không chút e ngại. Ít lâu sau anh Quang mới khám phá ra lý do của sự chuyển hướng bất ngờ nầy. Ông chủ cũ của anh, nổi giận vì anh không chịu làm ngày Chúa nhật đã thông báo cho các thợ làm giỏ khác trong hiệp hội là chớ có mướn anh Quang nếu anh ta đến xin việc vào ngày thứ hai. Vì thế khi anh xin việc vào ngày thứ hai thì không ai nhận cả. Nhưng hôm nay là ngày thứ ba, không phải thứ hai cho nên vấn đề trở nên khác đi. Lúc ấy là mùa bận rộn cho nên dù cho ông chủ cũ muốn nói điều gì thì rõ ràng là ông chỉ nói đến ngày thứ hai mà thôi. Cho nên ai từ chối không cho anh việc làm ngày hôm trước đều vui lòng nhận anh vào ngày thứ ba.

Ít lâu sau khi Hudson được giới thiệu với anh Quang nông gia thì một hôm anh Quang thợ đan giỏ mang một người khác nữa đến giảng đường Giê-xu. Lần nầy là một người thợ sơn mà anh gặp trong sân của một nhà giàu, nơi anh đến bán giỏ. Mấy người đàn bà trong nhà đứng quanh anh, chân bó lại nhỏ xíu, muốn mua các giỏ nhỏ để đựng nhang. Họ hơi bực dọc hỏi anh sao không đan các giỏ nhỏ ấy nữa. Anh Quang thành thật trả lời rằng vì anh là tín hữu của Chúa Giê-xu, Thượng Đế chân thật cho nên anh không thể nào có liên quan đến thần tượng, với nhang đốt cho các thần ấy, hay với các giỏ đựng nhang. Các bà nghe đạo lạ về Giê-xu nầy một chốc rồi chán bỏ đi vào nhà. Khi trong anh Quang đang gom góp giỏ để rời nơi ấy thì một thanh niên trẻ, ăn mặc như phu khuân vác bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh.


Anh thanh niên lạ mặt hỏi, “Hồi nãy anh nói cái gì vậy? Anh không thấy tôi—vì tôi đang đứng sơn trên kia.” Anh chỉ vào cái thang đang dựng dựa vào vách, ngay bên dưới mái sơn màu sáng rỡ. “Hồi nãy anh nói cái gì vậy? Tôi có nghe—nhưng anh nói lại đi!”

Anh Quang không chờ bảo lần thứ hai. Một lần nữa anh thợ sơn nghe tin lạ lùng về một Thượng Đế muốn cứu vớt người lầm lạc chứ không muốn trừng phạt họ. Và khi được khuyên đi đến giảng đường Giê-xu để biết thêm thì anh bằng lòng ngay.
Hudson mỉm cười cúi chào người mới đến. Anh Quang thợ đan giỏ quả là một tay đánh lưới người giỏi thật! Ít lâu trước đây anh đã mang anh Quang nông gia đến, bây giờ mang anh nầy đến nữa! Hudson nhìn vào cặp mắt đen và sốt sắng của anh công nhân trẻ trước mặt mình và lễ phép hỏi,

“Quí danh của anh là gì?”

Người kia đáp, “Tiện danh tôi là Quang.”




tải về 0.86 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương