Hudson taylor, god’s venturer



tải về 0.86 Mb.
trang27/31
Chuyển đổi dữ liệu02.01.2022
Kích0.86 Mb.
#38887
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31
Chương 11

CƠN ĐỘNG ĐẤT CỦA CÔ ALDERSEY

Cô Aldersey là một phụ nữ lạ lùng. Cả người Trung hoa lẫn người Tây phương ở Ninh phố đều đồng ý về điều ấy. Thật ra người Trung hoa xem cô ta quan trọng hơn ông lãnh sự người Anh là người mà họ quả quyết rằng phải vâng lệnh cô ta. Mà thật vậy! Phải chăng cô ta có ma lực không? Có phải rằng trận động đất xảy ra mới đây là do cô đã mở một cái chai bí mật trong đó có chứa một chất cực mạnh vào năm giờ sáng trên vách thành không? Và có phải những hiện tượng lạ lùng khác đều do ma lực của giáo viên khả kính Aldersey hay không? Chắc chắn Nữ hoàng Anh quốc, một phụ nữ đặc sắc, đã bổ nhiệm cô cai trị các thần dân của mình, những người đã đổ về hải cảng Ninh phố. Lẽ dĩ nhiên vị Lãnh sự Anh quốc cũng phải nghe lời cô ta! Người Trung hoa nói với nhau, cô Aldersey quả là một phụ nữ kỳ diệu.

Cả cộng đồng Âu châu cũng nghĩ như thế nữa. Tuy rằng họ không qui trách nhiệm cho cô về vụ động đất vì họ biêt rõ cái chai không có đựng chất gì có sức tàn phá lớn lao mà chỉ là muối có mùi hôi mà thôi nhưng họ cũng cảm biết mỗi ngày trong đời cô ta làm một cái gi đáng kể hơn thế nữa. Cứ mỗi sáng sớm vào lúc năm giờ là cô tản bộ trên vách thành, dù đông hay hạ, trời mưa hay trới tôt, dù trời có tối mịt cô cũng không thay đổi thói quen đó. Cô chỉ dặn người đầy tớ xách một cái đèn lồng đi theo cô, rồi cô đi ra như thường ngày. Năm giờ sáng! Nếu muốn cộng đồng Âu châu làm như thế chắc hẳn phải cần một chuyện gi mạnh hơn động đất nữa! Thật vậy, nếu chỉ có thế thì mọi người đều đồng ý rằng cô là một phụ nữ phi thường. Nhưng chưa hết. Là giáo sĩ tiền phong ở Ninh phố, người sáng lập trường Tin Lành đầu tiên cho nữ sinh ở Trung hoa, cô ta có khả năng làm việc khiến cho những người yếu kém choáng váng. Cô có thể vừa ăn vừa nghe các học sinh trả bài cho cô. Còn nói đến ngày nghỉ thì hầu như cô chẳng có ngày nào. Các giáo sĩ khác có thể đi xuống bờ biển để lấy lại sức sau khi làm việc mệt nhọc nhưng cô Aldersey hưởng gió biển bằng cách trèo lên tầng thứ chín của một ngôi chùa rồi thở hít gió biển.... Một số học sinh đi theo cô cho nên cô có thể san sẻ sự hiểu biết cho các em ấy mà không bị gián đoạn. Thật là một phụ nữ xuất chúng. Và nếu vị Lãnh sự Anh quốc không hoàn toàn làm theo điều cô muốn thì ông ta chắc không dám cho cô biết!

Thật không may cho Hudson vì một người có ảnh hưởng, đáng nể và đáng sợ như cô Aldersey lại không thích anh một cách sâu xa ghê gớm. Đúng như thế. Chỉ cần nói đến tên anh ta cũng đủ làm cho thân hình mảnh mai của cô ta cứng lại vì một mối giận dữ rất chính đáng, theo ý nghĩ của cô. Hudson Taylor dám táo bạo, gan dạ mà ngỏ lời cầu hôn với cô Maria!

Maria là con mồ côi của một giáo sĩ. Cô ta là một trong những giáo viên dạy ở trường của cô Aldersey. Cô ta dạy giỏi, rất thích trẻ con và nói tiếng Trung hoa y như người bản xứ. Cô ta khá xinh cho nên Hudson không phải là thanh niên đầu tiên nghĩ rằng tên Maria sẽ đẹp hơn nếu tên cô đứng trước họ của anh ta hơn là họ của cô. Dù sao cô Aldersey chẳng trách cô Maria về chuyện ấy vì đâu phải tại cô đâu. Nói cho đúng ra cô Aldersey sẵn sàng chia tay với người giáo viên giỏi và đẹp của mình nếu có thanh niên nào xứng đáng xuất hiện chứ còn anh chàng Hudson Taylor thì không đươcc! Cái anh chàng lúc nào cũng mặc y phục Tàu, tóc kết bính! Tóc của anh chàng kết bính lòng thòng từ chỏm đầu! Anh ta là ai? Chẳng qua là một anh chàng nghèo khó, trẻ trung, không liên hệ với ai cả! Một anh chàng cuồng tín, chẳng đáng tin, người mà không một tổ chức truyền giáo có uy tín nào dám dùng! Anh chàng ấy mà lấy cô Maria à! Không thể nào có chuyện đó được! Anh ta chỉ tính chuyện đào mỏ cô Maria thôi!

Tội nghiệp cô gái mười chín tuổi Maria thật hoang mang. Nói về tình cảm cá nhân của Maria thì chuyện lấy Hudson, tóc bính hay không, có sức hấp dẫn cô ta rất mạnh. Thành thật mà nói thì ý nghĩ ấy đã nẩy ra trong đầu cô ta nhiều tuần trước khi Hudson ngỏ lời mặc dù cô ta vẫn giữ kín trong lòng. Tuy nhiên bây giờ đứng trước cơn thịnh nộ và những lý do vững chắc của cô Aldersey, Maria cảm thấy bất lực. Cô Aldersey bảo bắt cô ta ngồi xuống viết một bức thư cộc lốc trả lời rằng lời cầu hôn ấy không thể chấp nhận được và nếu Hudson còn có chút tác phong nào thì chớ bao giờ nêu lại chuyện ấy nũa. Miss Aldersey đắc thắng cầm lá thư đó còn Maria thì trở về phòng khóc nức nở. Hudson lại cứ tưởng sẽ nhận được một thư đáp thuận lợi, giờ đây cảm thấy như cánh cửa vừa đóng sầm lại trước mặt anh.

Sau khi bị khước từ như thế anh cảm thấy rất khó mà sống và làm việc ở Ninh phố nhưng Hudson biết anh vẫn phải xúc tiến. Anh đã chuẩn bị tiếp nhận một cửa hiệu có thể làm một giảng đường rất tốt, và đang sống chung với ông bà Jones, một gia đình trẻ mới đến Trung hoa. Anh không còn ở chung với gia đinh ông bà Parker nữa vì hai ông bà đang lo điều hành một bệnh viện. Chương trình hoạt động hàng ngày của Hudson rất bận rộn. Anh phải giảng dạy, thăm viếng những người Trung hoa đang tìm hiểu về “đạo Giê-xu” và chăm nom y tế. Thật ra bận rộn thì tốt cho Hudson vì anh cảm thấy rất cô đơn. Những hi vọng của anh để tìm một bạn đồng công hình như lần lượt tan biến cả. Khi mới đến Trung hoa anh hi vọng ít lâu sau cô Amelia, em gái anh sẽ đến hợp tác với anh vì anh hay trêu chọc cô ta. Anh cảm thấy cô ta là người có thể điều hành công việc nhà cho anh và làm việc với các phụ nữ Trung hoa. Rồi anh được lên tinh thần về các bức thư của Ben, bạn anh gởi đến. Ben rất quan tâm sâu xa đến những việc làm của anh. Rất có thể anh ta cũng sẽ đến! Cho nên khi anh nhận được tin Amelia và Ben đã hứa hôn với nhau và sẽ định cư ở nhà thì anh vô cùng sửng sốt. Rồi bây giờ cô Maria là người mà anh nhận thấy có thể là bạn đồng hành tốt hơn cả hai người kia bỗng nhiên từ chối anh, cho nên anh cảm thấy hết sức cô đơn

Những ngày đầu mùa hè là những ngày buồn cho anh. Anh đâm ra bối rối. Anh đã cầu nguyện rất nhiều về vấn đề ấy trước khi cầu hôn với cô Maria. Cho nên anh thấy thật kỳ lạ mà sự việc xảy ra không như ý anh mong muốn mặc dù anh cảm thấy anh đã làm đúng. Cho nên mặc dù anh đã cố gắng, cái cảm tưởng cho rằng anh đã hành động đúng vẫn vương vấn trong đầu anh. Đáng lý anh phải cảm thấy an lòng nếu anh có thể nghe lời cầu nguyện hàng ngày của cô Maria khi cô quì gối bên cạnh giường mỗi sáng và mỗi tối! Cô ta rất muốn trở thành bà Hudson Taylor!
Tuy nhiên Hudson hoàn toàn không biết gì về chuyện ấy. Anh chỉ căn cứ vào bức thư của cô Maria gởi cho anh và cho rằng hình như đó là quyết định cuối cùng. Lẽ dĩ nhiên anh xem đó là quyết định của cô ta nhưng càng suy nghĩ về điều đó anh càng cảm thấy không phải như thế. Chữ viết đúng là của cô nhưng không phải lối diễn đạt của cô ấy. Anh bắt đầu tự hỏi không chừng đó là lối diễn đạt của cô Aldersey chăng...Hudson nghĩ nếu anh có thể gặp riêng cô Maria lúc không có cô Aldersey thì tốt. Nhưng phong tục xưa của Trung hoa cấm một người đàn ông chưa vợ tìm cách gặp riêng một người đàn bà chưa lấy chồng. Lối đi của hai người ít khi gặp nhau. Nỗ lực đầu tiên của anh để nói chuyện với cô ta bất thành và rồi anh phải ở chung với người khác trong khi Maria được đưa lên kiệu mang đi nơi khác! Sau cùng anh nhận thấy rằng anh không thể làm gì khác hơn được. Tóc bính của anh treo lủng lẳng suốt nbững ngày hè oi bức của tháng sáu trong khi anh đi qua các phố phường chật hẹp, giảng mỗi ngày khoảng một tiếng đồng hồ trong “Sảnh Đường Giê-xu.” Anh nhận ra rằng nếu anh cắt tóc bính ấy đi thì anh có thể được xem như một thanh niên xứng hợp hơn với cô Maria nhưng anh không thể làm như thế được. Vì nếu anh cắt tóc bính ấy đi thì anh không thể đi lại tự do giữa người Trung hoa vốn xem anh gần như là một người trong vòng họ. Và anh biết tại sao anh nghe tiếng gọi, “Hãy đi sang Trung hoa cho Ta.” Anh có công tác phải thực hiện trong xứ nầy. Công tác ấy là truyền bá sự hiểu biết về Đấng duy nhất có thể cứu người khỏi sự chết đời đời. Còn bao nhiêu thị trấn, thành phố, làng mạc, thôn ấp bên trong lục địa đang trông chờ nghe tin tức ấy. Anh phải đi. Còn tóc bính phải để yên. Nhưng khi Hudson quì gối cạnh giường mỗi sáng mỗi tối để cầu nguyện cho người Trung hoa thì anh lại nhắc đến tên Maria một cách khẩn thiết trước khi anh đứng lên.
Và rỗi, vào giữa tháng bảy, tình hình bỗng nhiên thay đổi vì một cơn mưa lũ gây ra như rồng hút nước.

Trận rồng hút nước. đến thật đúng lúc. Nó trút xuống trên sông vào buổi xế trưa trong khi bà Jones đang thù tiếp bà vợ của các giáo sĩ đang ở Ninh phố trong nhà bà. Nó đổ lên Ninh phố ào ào, tiếp theo sau là cơn mưa như thác. Bỗng chốc các đường phố đều ngập, không còn bóng người qua lại. Nước đổ xuống trên mái nhà và đóng thành vũng, thành ao trên những chỗ bất ngờ. Các bà nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách của nhà bà Jones và lo ngại không biết bao giờ mới về nhà được. Sau cùng thì các phu khiêng kiệu mới đến được trước cửa nhà của bà Jones, quần xắn lên quá đầu gối, nước rơi xối xả xuống các vành nón của những phu khiêng. Đến lúc ấy vẫn không đủ kiệu để chuyên chở các bà. Vì thế một số bà phải ở lại trong khi một số khác được đưa về trước. Trong số các phụ nữ được mang về trước có cô Aldersey. Còn trong số những người chờ kiệu có cô Maria. Cô ta đang ngồi đó khi Hudson và ông Jones từ giảng đường trở về!


Một phòng khách nhỏ có ba hay bốn người đang ngồi không phải là nơi lý tưởng để cầu hôn, nhất là từ một người đã bị từ chối. Hudson biết rõ điều đó cho nên việc đầu tiên anh định làm khi anh nhận ra rằng cơ hội hiếm có là bây giờ khi Maria ở đây mà không có cô Aldersey là chỉ lễ phép xin được viết thư cho người bảo hộ cô ơ Luân đôn để củng cố thêm tình quen biết! Tuy nhiên sau khi bắt đầu thì anh lại thấy mình trình bày nhiều hơn điều ấy trước mặt những người hiện diện. Còn cô Maria, thường thường im lặng và ít nói, đáp ứng với tình cảm nhiệt thành đáng ngạc nhiên! Trong chốc lát tình hình diễn ra thật rõ rệt. Khi kiệu đã đến để mang các bà còn lại về nhà họ qua những phố xá bùn lầy thì không ai có mặt trong phòng khách còn hoài nghi về chuyện ấy nữa. Chàng thanh niên Hudson Taylor được cô Maria cho phép viết thư cho người bảo hộ của cô. Và dù chẳng nói ra, ai cũng thấy ngay rằng cho dù có cơn động đất của cô Aldersey đi nữa cũng không cản được lời cầu hôn của Hudson.

* * *
Hudson vội vàng viết thư cho người bảo hộ của cô Maria nhưng mãi hơn bốn tháng sau anh mới nhận được thư phúc đáp vì thư của anh không phải là bức thư duy nhất mà tàu chở thư mang từ Ninh phố đến Luân đôn đề gởi cho ông Tarn. Cô Aldersey cũng biên một bức thư cho ông ta nữa! Ông Tarn cảm thấy cần phải âm thầm hỏi thăm những người ở Luân đôn đã biết về Hudson trước khi phúc đáp. Sau khi ông đã thăm hỏi rồi thì ông quyết định rằng nếu cô cháu gái của ông quyết định lấy vị giáo sĩ trẻ tuổi có tóc bính nầy thì ông thấy không có lý do gì mà cô ta không nên tiến hành. Ông chỉ dặn dò là hiện cô đã hơn hai mươi tuổi cô nên chờ đến tuổi thành niên trước khi kết hôn. Chưa đầy một năm sau vụ rồng hút nước, Hudson và Maria thành hôn với nhau và cư ngụ trong một gác xép phía trên giảng đường ở Phố Cầu.

Gọi Phố Cầu ở Ninh phố rất đúng vì nó là thông lộ một đầu là một cái cầu và đầu kia cũng là một cái cầu. Một cái cầu bắc qua một con kênh chạy dọc theo phía sau nhà anh cho nên khiến Hudson nhớ lại những ngày xưa. Lần đầu tiên anh đã ở trong gác xép nầy khi anh hãy còn là thanh niên độc thân cô đơn. Một sáng nọ khi thức dậy anh thấy có một lớp tuyết bao phủ, lớp tuyết đã được thổi từ mái ngói xuống trong đêm qua. Anh chờ ít lâu để vẽ chữ tắt của tên anh trên mái ngói đóng tuyết trước khi anh rón rén bước ra khỏi giường và mặc quần áo vào! Tuy nhiên anh nghĩ rằng cần phải chỉnh trang nơi ấy chút ít trước khi đưa cô Maria về để khi cô đến nơi thì thấy gác xép đã được phân chia làm bốn hay năm phòng nhỏ, phòng nào cũng có trần. Và sống ở đó giữa những người Trung hoa, ăn mặc giống họ, nói ngôn ngữ của họ, bắt tay vào việc.



tải về 0.86 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương