Hudson taylor, god’s venturer



tải về 0.86 Mb.
trang31/31
Chuyển đổi dữ liệu02.01.2022
Kích0.86 Mb.
#38887
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31

Chương 15


BỐN MƯƠI NĂM SAU

Bốn mươi năm sau ngày Hudson bước đi trên bãi biển Brighton khi anh quyết định thành lập Hiệp hội Truyền giáo Trung hoa Nội địa, Hudson đang ngồi trong một cơ sở truyền giáo ở Hồ Nam. Đó là tỉnh cuối cùng trong mười một tỉnh đã mở cửa chào đón các giáo sĩ của anh. Tứ Suối, Hồ Bắc, Nam Giang, Tây Sơn, Vân Nam—mỗi tỉnh nội địa ấy đều lần lượt có các cơ sở truyền giáo nhưng các nhà cầm quyền bất thân thiện của tỉnh Vân Nam đông dân khăng khăng từ chối không cho phép các ông Tây phương mang đạo Giê-xu đến hoạt động tại đó. Suốt hơn ba mươi năm Hudson cầu nguyện để cánh cửa mở ra, giờ đây tỉnh cuối cùng ở Hồ Nam đã có giáo sĩ của Hiệp hội Truyền Giáo Trung Hoa Nội địa đến hoạt động.


Hudson nhìn ra ngoài cửa sổ băng qua các mái nhà của thành phố, phóng tầm mắt tới chân trời xa xăm. Đó là ngày cuối cùng của anh trên đất, tuy chưa ai biết. Chính anh cũng không biết. Anh đang suy nghĩ đến quá khứ hơn là tương lai khi anh quay sang nói chuyện với người bạn đồng công.

“Thật là một đặc ân quí báu khi chúng ta có thể trình mọi sự cho Chúa bằng sự cầu nguyện phải không?” Anh mỉm cười nói như thế. Đó là một trong những điều khiến anh ghi nhớ nhất. Chúa đã làm vô số điều mà anh khẩn xin Ngài. Đáp lời cầu xin của anh cho hai mươi bốn nhân sự chỉ là một trong những điều đó. Hudson đã cầu nguyện xin thêm nhiều giáo sĩ và Chúa tiếp tục sai họ đến. Hai mươi năm trước anh cầu xin thêm bảy mươi người nữa, Chúa đã cung ứng. Rồi ít năm sau, anh lại xin thêm một trăm người nữa, Chúa cũng đáp ứng. Bây giờ có hơn tám trăm người trong Hiệp Hội Truyền giáo, rải rác khắp nội địa bao la của Trung hoa, không có chỗ nào mà danh Chúa Giê-xu chưa hề được rao giảng. Có vô số trở lực ngăn trở nhưng dần dà tất cả đều bị cất đi. Ngay cả bây giờ cũng có nhiều khó khăn—lúc nào mà chẳng có khó khăn—nhưng Hudson biết rằng khi anh cầu xin thì Chúa sẽ giải quyết hết mọi khó khăn ấy.


“Thật là một đặc ân lớn khi chúng ta có thể trình mọi sự cho Chúa qua lời cầu nguyện...”

“Dạ đúng như thế...” chàng thanh niên nhìn vị giáo sĩ già và chậm rãi nói:

“Ông biết không, đôi khi tôi cảm thấy không thể trình hết mọi sự cho Chúa. Trình những việc lớn thì được. Chứ có nhiều việc quá nhỏ thì cầu nguyện với Chúa làm gì! Những việc quá nhỏ khiến tôi khó cầu nguyện...”

Hudson, tóc bạc phơ và cao lớn, tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh bảo “Tôi không biết gì về điều đó.” Chuyện quá nhỏ không đáng cầu nguyện à? Một vài chuyện rất nhỏ trong đời anh đã đưa đến những chuyện thật lớn. Năm mươi năm trước khi anh cho đi món tiền nhỏ nhất mà anh có đã dẫn anh trên con đường đức tin và vâng lời; cái mũi kim đâm quá nhỏ đến nỗi anh không để ý đã suýt làm anh mất mạng; lọn tóc bín thật ra có vẻ nhỏ nhưng lại lù lù to lớn khi anh là giáo sĩ đầu tiên và duy nhất mang nó trên đầu! Một trong những lời cầu nguyện ngắn nhất trong đời anh là khi ở bãi biển Brighton anh khẩn xin Chúa cho hai mươi bốn người có khả năng, sẵn lòng để ra truyền giáo. Nhưng phải chăng lời cầu nguyện ấy đã khai sinh ra Hiệp Hội Truyền Giáo cho Nội địa Trung hoa? Ai có thể bảo chuyện gì là chuyện lớn, chuyện gì là chuyện nhỏ?

Anh dừng lại trong giây lát và tiếp, “Không có chuyện gi nhỏ, cũng không có chuyện gì lớn. “Chỉ có Chúa là lớn thôi.” Và như thể muốn tổng kết kinh nghiệm của anh trong nhiều năm qua, anh bảo, “Chúng ta nên hoàn toàn nhờ cậy nơi Ngài.”

Sau đó cảm thấy mệt nên anh đi ngủ. Ngày hôm ấy thật vui mừng. Buổi sáng anh đi đến nhà nguyện để nói chuyện với các tín hữu Trung hoa—cả nam lẫn nữ từ Hồ Nam tới, những người đã tìm được “Đạo.” Buổi chiều anh đã dùng trà trên thảm cỏ nhỏ trong vườn và gặp tất cả các giáo sĩ khác trong thành phố đến thăm anh. Anh rất sung sướng về mọi cuộc gặp gỡ ấy, nhưng bây giờ anh mệt nên nghĩ anh sẽ không đi xuống lầu để dùng cơm chiều.

Họ bảo anh, “Chúng tôi sẽ mang thức ăn lên phòng ông,” rồi anh vào phòng. Ánh hoàng hôn chiếu trên thành phố. Những đường nét của các rặng núi xa xa mờ dần vào bóng tối, và các vì sao đã lấp lánh xuất hiện trên bầu trời cao. Cảnh vật thật yên tĩnh. Ít lâu sau có tiếng bước chân nhẹ trên thang gác khi người ta mang mâm thức ăn lên. Cửa phòng của Hudson mở ra rồi yên tĩnh trở lại tiếp sau đó là tiếng bước chân chạy và tiếng kêu từ trên đầu cầu thang.

“Bác sĩ ơi! Bác sĩ ơi!” Ông bác sĩ đến ngay. Nhưng khi ông nhìn nét mặt vui vẻ và bình thản đang nằm trên gối, ông biết rằng ông không phải làm gì nữa.


* * *
“Ông mục sư khả kính ơi, ông mục sư khả kính ơi,” vị mục sư trẻ tuổi nói nhỏ trong khi đang cúi xuống trên thân hình yên tĩnh, lấy hai tay ấm áp của mình cầm bàn tay của người nằm trên giường. Hôm ấy vị mục sư nầy đã từ một trung tâm truyền giáo xa xôi đến để thăm vị giáo sĩ nổi danh già nua mà ông đã nghe tiếng. Giờ đây ông ta muốn nói chuyện với vị giáo sĩ tuy ông biết rằng vị giáo sĩ không nghe được. “Ông mục sư khả kính ơi, chúng tôi yêu thương ông. Hôm nay chúng tôi đến để thăm ông. Chúng tôi ao ước được nhìn mặt ông. Chúng tôi cũng như các con cái bé nhỏ của ông—ông mục sư khả kính ơi. Ông đã mở con đường cho chúng tôi, con đường đến thiên đàng. Ông đã yêu thương và cầu nguyện cho chúng tôi suốt nhiều năm. Hôm nay chúng tôi đến đây để nhìn mặt ông.

“Trông ông có vè vui tươi và bình thản! Ông đang mỉm cười. Gương mặt ông yên lặng và mãn nguyện. Tối nay ông không thể nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi không muốn mang ông trở lại nhưng mục sư khả kính ơi, chúng tôi sẽ đi theo ông. Chẳng bao lâu nữa ông sẽ đón tiếp chúng tôi...”

Nhưng Hudson đã được tiếp đón rồi. Một thiếu nữ Trung hoa ràn rụa nước mắt nhưng với gương mặt tươi cười nói, “Hàng ngàn hàng vạn thiên sứ đã đón tiếp ông ta! Và bên trên sự đón tiếp huy hoàng ấy vang lên Tiếng mà anh đã nghe trên đất. Tiếng mà anh đã yêu mến hơn tất cả mọi tiếng—Tiếng mà anh đã nghe từ lâu lắm, “Hãy đi sang Trung hoa cho Ta.” Nhưng giờ đây Tiếng ấy bảo, “Giỏi lắm! Tôi tớ trung kiên của Ta! Hãy bước vào niềm vui của Chúa của con!”

Và Hudson bước vào.



(Ft Smith, AR. April 14, 2006)

Phạm Quang Tâm (Uncle Tom)

GOSPEL OUTREACH

9708 Jenny Lind Road

Fort Smith, AR 72908


Email: tam_thuan@yahoo.com
Phone: (479) 649-8710

Copyright © 2012 by Pham Quang Tam


All rights reserved. No part of this document may be reproduced in any manner without written permission from the copyright owner. For information, address Prof. Pham Quang Tam, 9708 Jenny Lind Rd, Ft Smith, AR, USA 72908 or e-mail: tam_thuan@yahoo.com









tải về 0.86 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   23   24   25   26   27   28   29   30   31




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương