Chuyển pháp luâN


Ai tu luyện người đó đạt được Công lực



tải về 1.75 Mb.
trang40/47
Chuyển đổi dữ liệu10.10.2017
Kích1.75 Mb.
#33375
1   ...   36   37   38   39   40   41   42   43   ...   47

Ai tu luyện người đó đạt được Công lực

Ai tu luyện người đó đạt được Gong (Công lực). Đó là một vấn đề vô cùng quan trọng. Khi có người hỏi tôi những ưu điểm của Pháp Luân Đại Pháp, tôi trả lời rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể đạt được Công luyện người , thâu ngắn thời gian luyện tập Công. Nó giải quyết vấn đề người tu thiếu thời gian để luyện Công vì Công không ngừng đang luyện người tu. Đồng thời, Pháp môn của chúng ta là một pháp môn chân chánh Tánh mệnh song tu nên thân thể vật chất của chúng ta được biến đổi lớn lao. Pháp Luân Đại Pháp còn có một ưu điểm lớn nhất mà trước kia tôi chưa bao giờ nói đến, chỉ ngày nay chúng tôi mới bày tỏ nó ra. Vì điều nầy có liên hệ rất lớn đến nguồn gốc lịch sử và có thể có ảnh hưởng rất rộng trong giới người tu, trong quá khứ không ai dám tiết lộ nó vì điều đó bị cấm chỉ, nhưng nếu tôi không nói đến nó thì không được.


Có đệ tử đã nói rằng : Đại sư Li HongZhi nói mỗi lời là thiên cơ, là tiết lộ thiên cơ. Nhưng chúng tôi đang chân chánh hướng dẫn con người tu luyện lên cao tầng, tức là cứu độ người. Để có thể trách nhiệm đối với mọi người, chúng tôi có thể lãnh lấy trách nhiệm đó, như vậy đây không phải là tiết lộ thiên cơ. Nếu có người nói về nó một cách tùy tiện và vô trách nhiệm thì đó chính là tiết lộ thiên cơ. Ngày nay chúng tôi sẽ công bố vấn đề nầy. Đó là vấn đề Ai tu luyện, người đó đạt được Gong! Dưới mắt tôi, mọi đường lối tu luyện từ trước đến nay, kể cả Phật gia, Đạo gia và Kỳ môn pháp, tất cả đều tu luyện Phụ-nguyên-thần, và chính Phụ-nguyên-thần sẽ đạt được cái Gong. Chủ-nguyên-thần mà chúng ta nói đây là chỉ chính cái suy nghĩ (Siwei), tự nó phải biết điều gì nó đang nghĩ và đang làm. Đó chính là cái Ta chân chánh của quí vị. Nhưng Phụ-nguyên-thần làm gì quí vị hoàn toàn không biết. Cho dù nó và quí vị sanh ra cùng một lúc, mang cùng tên, có cùng thân thể và hoàn toàn giống quí vị, nhưng nói một cách xác thật, nó vẫn không phải là quí vị.
Có một nguyên lý nầy trong vũ trụ: Người nào mất, kẻ ấy được ; ai tu luyện, người ấy đạt Công! Trong quá khứ, các pháp môn đạy người ta tu luyện đều nói là phải đi vào trạng thái trống rỗng, làm sao không nghĩ gì cả, sau đó đi thâm sâu vào định, định đến rốt cùng không còn biết gì cả. Có người ngồi thiền định ba giờ đồng hồ, nhưng cảm giác như chỉ trong nháy mắt. Mọi người đều thán phục sức định của họ. Nhưng họ thực sự có tu luyện không? Chính họ cũng không biết gì cả. Đặc biệt là có trường phái Lão nói rằng : Vía chết, Hồn sanh. Điều mà họ gọi là Vía (cái biết), chúng ta gọi là Chủ-nguyên-thần. Điều mà họ gọi là Hồn, chúng ta gọi là Phụ-nguyên-thần. Nếu cái biết của quí vị chết đi, là quí vị thật sự chết, Chủ-nguyên-thần của quí vị không còn tồn tại nữa. Có những người tu phương pháp khác nói rằng : Thưa thầy, khi tôi tu luyện, tôi không còn nhìn biết một ai trong gia đình. Cũng có những người nói với tôi rằng : Tôi không cần làm như bao nhiêu người là thức sớm ngủ trễ để có thể tu luyện. Tôi về đến nhà, chỉ cần nằm dài trên ghế, lúc bấy giờ tôi rời khỏi thân mình đi tu luyện. Tôi nằm ngủ và thấy nó đang tu luyện. Tôi thấy điều đó thật là đáng thương, nhưng cũng không đáng thương.
Tại sao người ta đi cứu độ Phụ-nguyên-thần? Lữ Động Khách đã để lại câu nói nầy: Cứu vật hơn cứu người. Con người thật quả là khó giác ngộ vô cùng. Vì con người thường bị mê muội bởi xã hội người thường, họ không thể buông bỏ cái tâm ham muốn những lợi lộc trước mắt. Quí vị nếu không tin, có người, sau khi rời khỏi lớp học, là trở lại làm người thường ngay. Ai kích động đến họ, họ sẽ không tha thứ. Sau một thời gian, họ hoàn toàn không còn xem mình là người tu nữa. Trong quá khứ, nhiều người tu đạo đã nhận thấy điều nầy: Con người rất khó độ, vì Chủ-nguyên-thần của con người vô cùng mê muội. Có người tánh giác ngộ tốt, họ vừa nghe một chút là hiểu liền. Còn có nhiều người cho dù quí vị nói thế nào, họ cũng không tin, họ cho rằng quí vị giảng điều ba-hoa. Chúng tôi kêu gọi biết bao nhiêu họ tu luyện Tâm tính (Xinxing) của họ, nhưng một khi trở lại thế giới người thường, họ vẫn hành động theo như thường. Họ nghĩ rằng những lợi lộc trước mắt rờ mó được của người thường là thực tế hơn, dù sao họ cũng phải chạy theo chúng. Cái Pháp mà Thầy nói nghe cũng hữu lý lắm, nhưng khó quá để thực hiện. Chủ-nguyên-thần của con người rất khó độ, trong khi Phụ-nguyên-thần có thể nhìn thấy những cảnh tượng của các không gian khác, vì lý do đó, người ta mới nghĩ rằng : Tại sao ta phải khổ cực đi cứu Chủ-nguyên-thần của nhà ngươi? Nó cũng là ngươi, ta cứu nó cũng vậy thôi. Cả hai cũng là ngươi, ai được cũng vậy thôi, cũng đều là ngươi được.
Tôi hãy nói qua về phương pháp tu luyện căn bản của họ. Người có huyền năng Thiên nhãn có thể nhìn thấy cảnh tượng nầy : Khi quí vị ngồi xếp bằng tu luyện, giây phút mà quí vị nhập vào định, thình lình từ trong cơ thể của quí vị xuất ra một con người hoàn toàn giống hệt như quí vị. Quí vị muốn thử phân biệt quí vị là ai? Quí vị ngồi tại nơi đó, quí vị thấy rằng, sau khi nó ra khỏi, vị thầy mang nó đi đến một không gian do ngài biến hóa ra - nó có thể có hình thức một xã hội thời quá khứ hoặc thời nay, hoặc có thể có hình thức xã hội nơi một không gian khác - và dạy nó tu luyện. Nó chịu khổ không ít. Mỗi ngày một đôi giờ, khi người ta luyện công xong trở lại, quí vị cũng liền xuất ra khỏi định. Đó là điều được nhìn thấy như vậy.
Nhưng sự việc còn thãm thương hơn nữa nếu quí vị chẳng thấy gì, chẳng biết gì, ngồi đó mê muội định trong một đôi giờ rồi xuất định. Có người ngủ, ngủ trọn hai ba giờ và xem đó như là luyện công xong, họ hoàn toàn giao mình cho người khác. Điều nầy được thực hiện một cách liên tục, mỗi ngày người ta ngồi như vậy bao nhiêu lâu đó. Cũng có một hình thức khác là người ta ngồi một mạch trong một thời gian bao nhiêu lâu đó. Quí vị chắc có nghe qua tổ Bồ đề Đạt Ma ngồi định chín năm ngó mặt vào vách. Trong quá khứ, nhiều thầy tăng ngồi một mạch trong nhiều chục năm. Sự ngồi định lâu dài nhất được ghi chép trong các tài liệu lịch sử là kéo dài hơn 90 năm. Cũng có người ngồi định lâu hơn nữa, người ta vẫn còn ngồi đó trong khi hai mí mắt đóng một lớp bụi dầy và cỏ rêu mọc trên thân họ. Có những pháp môn trong Lão giáo cũng đòi hỏi điều nầy, nhất là phái Kỳ môn, người ta phải ngủ và ngủ trong nhiều chục năm không xuất định hoặc thức giấc. Nhưng là ai đã tu luyện? Phụ-nguyên-thần của họ đã xuất ra đi tu luyện. Nếu họ có thể nhìn thấy được là sẽ thấy vị thầy mang Phụ-nguyên-thần của họ đi tu luyện. Phụ-nguyên-thần cũng có thể đã tạo nhiều nghiệp lực, vị thầy không thể tiêu trừ hết nghiệp lực cho nó được. Vậy vị thầy nói rằng: Ngươi hãy tu luyện chuyên cần nơi đây, ta đi một lát sẽ trở lại, ngươi hãy đợi ta.
Vị thầy biết trước việc gì sẽ xảy ra, nhưng cũng phải làm vậy. Kết quả là một con quỉ sẽ đến quấy nhiễu nó, biến thành cô gái đẹp để thử lòng nó, đủ thứ chuyện có thể xuất hiện. Nhìn thấy nó thật sự không động tâm, vì Phụ-nguyên-thần tương đối dễ tu luyện hơn và có thể hiểu biết sự thật hơn, con quỉ giận dữ và muốn giết nó để trả thù. Nó bị giết chết thật, lúc bấy giờ tất cả mọi nợ nần đều trả dứt. Sau khi bị chết, Phụ-nguyên-thần xuất ra như một đám mây khói bảng lảng và được chuyển sanh trong một gia đình nghèo khó. Ngay từ lúc nhỏ nó đã chịu nhiều khổ đau và đến lúc nó trưởng thành, vị thầy tìm đến. Dĩ nhiên nó không thể nhận ra được vị nầy. Vị thầy dùng huyền năng Công để mở tiềm thức của nó. Tức thời nó nhớ lại hết mọi sự. Phải chăng đây là thầy của ta? Vị thầy bèn nói với nó : Bây giờ được rồi, con có thể bắt đầu tu luyện. Như vậy, sau nhiều năm đã qua, bây giờ vị thầy liền ban cho nó tất cả sự chân truyền.
Truyền ban xong, vị thầy nói với nó : Con còn nhiều cái tâm ràng buộc cần phải buông bỏ, con hãy đi ra du phương đi. Đời sống rày đây mai đó rất khốn khổ, nó đi trong xã hội, xin ăn và gặp đủ loại người. Người ta chế nhạo nó, chửi mắng nó và làm nhục nó, nó có thể gặp đủ thứ chuyện. Nó tự xem là người tu, nó giải quyết tốt đẹp những liên hệ với mọi người trong khi giữ gìn được Tâm tính của nó và thăng tiến không ngừng. Tâm nó không bị động trước những cám dỗ của lợi lộc giữa những người thường. Cuối cùng, sau nhiều năm, nó sẽ trở về nhà. Vị thầy liền nói với nó : Con đã được đắc Đạo và viên mãn rồi. Nếu không có việc gì, con hãy trở về thu xếp chuẩn bị ra đi ; điều mà con phải làm là giải quyết những vấn đề về phía người thường. Như vậy, sau nhiều năm đó, Phụ-nguyên-thần trở về. Sau khi Phụ-nguyên-thần về lại, Chủ-nguyên-thần cũng xuất định, Chủ-nguyên-thần tỉnh dậy.
Tuy nhiên, người đó thật không có tu luyện, chính Phụ-nguyên-thần của nó đã tu luyện, vì vậy Phụ-nguyên-thần đã đạt được Gong. Nhưng Chủ-nguyên-thần cũng đã chịu khổ, dù sao nó cũng đã trải qua tất cả quãng đời tuổi trẻ của nó trong sự ngồi định, thời gian của một đời người thường đã hoàn toàn đi qua. Chuyện gì sẽ xảy ra? Sau khi xuất định, người đó cảm thấy rằng họ cũng phát triển được Công lực qua sự tu luyện và có được những huyền năng Công. Nếu họ muốn đi trị bệnh hoặc làm một điều gì, Phụ-nguyên-thần sẽ làm cho họ vừa lòng. Vì dù sao họ cũng là Chủ-nguyên-thần, Chủ-nguyên-thần phải điều khiển cơ thể và lấy quyết định. Vả lại, họ đã trải qua bao nhiêu năm ngồi định nơi đây, trọn một đời người đã đi qua. Đến lúc lìa đời, Phụ-nguyên-thần sẽ xa rời họ ra, mỗi người mỗi ngả. Theo như Phật giáo nói, người đó vẫn còn phải đi vào luân hồi trong sáu ngả. Vì từ nơi thân thể của họ đã sanh ra được một đấng Đại Giác, họ cũng đã tích tụ được một số Đức lớn, làm sao bây giờ? Rất có thể họ sẽ trở thành một vị quyền cao chức trọng hoặc một nhà giàu to trong một kiếp người sau đó. Chỉ có thể là như vậy. Phải chăng họ đã phí công tu luyện ?
Chúng tôi đã phơi bày hết câu chuyện nầy cho quí vị, nhưng chúng tôi phải trải qua rất nhiều những khó khăn rắc rối mới có được sự đồng ý để cho chúng tôi nói ra. Tôi đã tiết lộ một bí mật của bao nhiêu ngàn năm nay. Đó là một bí mật vô cùng sâu kín mà không ai được quyền nói đến. Tôi đã phơi bày cái căn cội của tất cả các pháp môn tu luyện đã có từ bao nhiêu đời trong lịch sử. Phải chăng tôi đã nói rằng việc làm nầy có liên quan đến những vấn đề lịch sử sâu xa? Lý do là như vậy. Xin quí vị hãy suy nghĩ, pháp nào môn nào mà không tu luyện như vậy? Quí vị tu mãi luyện mãi mà quí vị vẫn không có được cái Gong (Công lực), quí vị không đáng thương sao? Nhưng có thể trách được ai? Con người bị mê muội như vậy, không giác ngộ như vậy, dù bao nhiêu điểm hóa cũng không thành. Nói cao thì quí vị cho là huyền bí, nói thấp thì quí vị tâm thức không hiểu. Cho dù tôi đã nói ra như vậy, có người vẫn còn xin tôi trị bệnh cho họ, tôi thật là không biết nói sao với họ. Chúng tôi nói về sự tu luyện, chúng tôi chỉ có thể lo cho sự tu luyện để lên cao tầng.
Pháp môn chúng tôi là Chủ-nguyên-thần (Zhuyuanshen) đạt được Gong. Nhưng phải chăng như vậy chỉ có lời ông nói ra là làm cho Chủ-nguyên-thần đạt được Gong? Ai cho phép như vậy? Không phải như vậy. Nó cần phải có một điều kiện tiên quyết. Như quí vị đã hiểu, Pháp môn của chúng ta tu luyện không xa lánh xã hội người thường, không xa lánh cũng không trốn tránh những va chạm. Trong cái hoàn cảnh phức tạp của người thường, quí vị phải sáng suốt, minh bạch chấp nhận những thua thiệt trên vấn đề quyền lợi. Khi người ta cướp những quyền lợi của quí vị, quí vị không đi tranh đấu với họ. Đủ thứ quấy nhiễu Tâm tính, quí vị chịu thua thiệt. Chính trong điều kiện rất khổ như vậy mà quí vị điêu luyện ý chí của mình và nâng cao Tâm tính của mình lên. Dù dưới ảnh hưởng của đủ loại tư tưởng xấu của người thường, quí vị vẫn có thể vượt thoát ra được.
Quí vị xin hãy suy nghĩ, người sáng suốt chịu khổ là quí vị hay không phải là quí vị? Người cố gắng phải hay không phải là Chủ-nguyên-thần của quí vị? Giữa những người thường, quí vị chịu mất các thứ, phải hay không phải là quí vị sáng suốt chịu mất? Vậy cái Công lực đó phải thuộc về quí vị đạt được. Ai mất người đó được ! Đó là lý do tại sao Pháp môn của chúng ta tu luyện mà không lánh xa khung cảnh phức tạp của người thường. Tại sao chúng ta phải tu luyện trong những va chạm với người thường? Đó là vì chúng ta muốn chính chúng ta đạt được cái Gong. Trong tương lai, các đệ tử chuyên tu trong chùa rồi cũng sẽ phải ra đi du phương giữa những người thường.
Có người hỏi rằng : Phải chăng hiện nay cũng có những pháp môn tu luyện giữa những người thường? Nhưng tất cả họ đều nhằm phổ biến trị bệnh và giữ gìn sức khỏe. Sự tu luyện chân chánh lên cao tầng không có người công khai truyền bá, chỉ trừ là để truyền bá cho riêng một người đệ tử. Những người nầy đã mang đệ tử của họ đi đến những nơi bí mật để chân truyền sự tu luyện cho họ. Nhiều năm qua, ai đã nói lên công khai những điều nầy? Không có ai cả. Pháp môn của chúng ta đã nói lên điều đó, bởi vì sự tu luyện của chúng ta chính là như thế đó. Chính chúng ta sẽ đạt được cái Công lực qua đường lối như vậy. Đồng thời, hằng trăm hằng ngàn điều từ nơi Pháp môn của chúng ta sẽ được ban cho Chủ-nguyên-thần của quí vị để giúp cho quí vị thật sự đạt được Công lực. Tôi đã nói rằng tôi đã làm một điều mà từ trước đến nay chưa bao giờ có ai đã làm và tôi đã khai mở một cánh cửa lớn nhất. Lời nầy của tôi, có người đã hiểu, tôi thật nói điều không huyền bí. Tôi là một người có thói quen, nếu tôi có được một trượng, tôi chỉ nói có một tấc mà quí vị có thể cho rằng là tôi tự hào. Thật sự đó chỉ là nói ra một ít thôi. Đại Pháp cao sâu hơn nhiều lắm, vì có một sự cách biệt trình độ quá lớn, tôi không thể nào thổ lộ được một ít cho quí vị.
Pháp môn nầy của chúng ta tu luyện như thế đó, gọi là chính quí vị chân chánh đạt được Công lực. Đây là lần đầu tiên từ khi trời đất được thành lập mà có điều như vậy, quí vị có thể tra cứu trong lịch sử. Quí vị chính mình đạt được cái Công lực là điều tốt, nhưng cũng là điều rất khó. Trong cái bối cảnh phức tạp của người thường, trong sự va chạm giữa người và người về Tâm tính (Xinxing), quí vị phải vượt thoát lên trên, đó là điều khó nhất. Sự khó khăn là, với một trí ý sáng suốt, quí vị phải chịu các sự thua thiệt về quyền lợi với những người thường. Trước những quyền lợi cá nhân, quí vị có bị động tâm hay không? Giữa những cuộc tranh chấp và âm mưu người chống với người, quí vị có bị động tâm hay không? Khi những bạn bè và thân quyến của quí vị chịu đau khổ, quí vị có bị động tâm hay không? Quí vị đo lường các sự việc như thế nào? Làm một người tu được là rất khó. Có người nói với tôi rằng : Thưa Thầy, ta chỉ cần làm một người tốt giữa những người thường là được rồi, ai có thể tu luyện lên cao được? Tôi nghe như vậy thật rất buồn, hoàn toàn không nói với họ một lời nào. Có nhiều loại Tâm tính, mỗi người hiểu tùy theo khả năng, ai hiểu được sẽ đạt được.
Lão Tử có nói : Đạo, khả Đạo, bất thường Đạo (Đạo là con đường có thể đi nhưng không phải là con đường thường). Nếu người ta có thể tu luyện dễ dàng thành đạt như là lượm đá trên đường, thì nó không còn quí nữa. Pháp môn nầy của chúng ta là, trong sự va chạm, nó làm cho chính quí vị đạt được Công lực. Vậy chúng ta cần thuận theo tối đa hoàn cảnh của người thường. Về phía vật chất, quí vị sẽ không bị đòi hỏi thật sự mất một điều gì. Tuy nhiên, trong hoàn cảnh vật chất đó, quí vị cần phải nâng cao Tâm tính của mình lên. Nơi đây lại là chỗ thuận tiện nhất. Pháp môn nầy của chúng ta là tiện lợi nhất, mọi người có thể tu luyện được giữa những người thường, không cần phải xuất gia. Nhưng chính cũng tại nơi đây mà nó là khó khăn nhất. Người ta phải tu luyện trong chính bối cảnh phức tạp nhất của người thường. Có thể nơi đây là tốt nhất, vì nó cho phép quí vị chính mình đạt được Công lực. Đây là điều quan trọng nhất trong Pháp môn của chúng ta, ngày nay tôi mới tiết lộ nó với quí vị. Dĩ nhiên, khi Chủ-nguyên-thần đạt được Công lực, Phụ-nguyên-thần cũng đạt được Công lực. Tại sao? Khi tất cả mọi pháp, mọi linh căn, tất cả mọi tế bào trong cơ thể của quí vị đều được tăng trưởng Công lực, dĩ nhiên Phụ-nguyên-thần cũng được tăng trưởng Công lực. Nhưng nó luôn ở cấp thấp hơn quí vị, quí vị là chủ, nó là hộ Pháp.
Đối với điều nầy, tôi còn phải nói một vài lời với quí vị. Trong giới tu luyện của chúng ta, có rất nhiều người muốn tu luyện để đi lên cao tầng. Họ đi khắp các nơi từ Bắc đến Nam để tìm Pháp tu. Họ tiêu pha rất nhiều tiền nhưng không tìm được một vị thầy có khả năng. Những người thầy danh tiếng không phải luôn thật là có khả năng. Như vậy một cách vô ích, họ chạy Đông chạy Tây, mệt mỏi và tiêu pha rất nhiều tiền, nhưng không đạt được gì cả. Cái Pháp môn quí như vậy, chúng tôi ngày nay cầm trao cho quí vị , tôi trao nó tận tay quí vị, gửi nó đến tận cửa nhà của quí vị, chỉ còn chờ xem quí vị có thể tu luyện được hay không, thành đạt được hay không. Nếu quí vị có thể được thì hãy tu luyện đi ; nếu quí vị không thể được thì không thể nào quí vị tu luyện được, vậy từ nay đừng nghĩ đến chuyện tu luyện nữa. Chỉ có quỉ ma đi gạt quí vị mà thôi, sẽ không còn có ai dạy cho quí vị nữa. Về sau quí vị sẽ không tu luyện được nữa. Nếu tôi cứu không được quí vị, ai cũng cứu không được quí vị. Sự thật, ngày nay nếu quí vị muốn đi tìm một vị thầy chân chánh để dạy chánh Pháp cho quí vị, thì còn khó hơn là lên trời. Lý do là không còn có ai lo nữa. Vào thời mạt Pháp nầy, cả những cấp rất cao cũng ở trong kiếp tận, không còn ai lo cho người thường nữa. Pháp môn nầy của chúng ta là thuận tiện nhất, hơn nữa nó tu luyện trực tiếp theo bản chất của vũ trụ . Nó là con đường nhanh nhất và ngắn nhất, nhắm thẳng vào tâm con người.


    1. Каталог: book
      book -> MỞ ĐẦu tính cấp thiết của đề tài
      book -> CHƯƠng tổng quan môn học quản trị logistics kinh doanh 1Logistics trong nền kinh tế hiện đại
      book -> TÔng huấn hậu thưỢng hộI ĐỒng giám mục verbum domini củA ĐỨc giáo hoàng bêNÊĐITÔ XVI gửi các giám mụC, HÀng giáo sĩ
      book -> Bài tập Kiểm toán căn bản  gv : ncs. ThS phan Thanh Hải LỜi ngõ
      book -> Nguyễn Thị Hồng Ngát BỘ giáo dục và ĐÀo tạO
      book -> Quản lý bộ nhớ trong dos
      book -> Thế kỷ 21, cùng với sự phát triển nh­ vũ bão của khoa học kỹ thuật, của công nghệ thông tin. Sự phát triển kinh tế tác động đến tất cả mọi mặt đời sống kinh tế xã hội
      book -> VIỆN ĐẠi học mở HÀ NỘi khoa công nghệ thông tin đỒ Án tốt nghiệP ĐẠi họC

      tải về 1.75 Mb.

      Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   36   37   38   39   40   41   42   43   ...   47




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương