Thưa Quý vị, Đây Có Phải Là Dấu Hiệu Tận Thế Không?


Vì các sự ban cho và sự kêu gọi của Đức Chúa Trời chẳng hề đổi lại được bao giờ



tải về 415.82 Kb.
trang2/5
Chuyển đổi dữ liệu14.08.2016
Kích415.82 Kb.
#19399
1   2   3   4   5
Vì các sự ban cho và sự kêu gọi của Đức Chúa Trời chẳng hề đổi lại được bao giờ.”Kinh thánh nói. Anh em được sinh ra trong thế giới này vì mục đích nào đó. Sự ăn năn của anh em không mang lại những ân tứ, chúng được định trước cho anh em.

87 Khi tôi còn bé, mong ước của tôi là... Tôi bất mãn trong quê nhà của mình. Tôi mong mỏi cách nào đó được đi đến miền Tây.

88 Tôi được phẫu thuật khi bị bắn lúc còn bé. Khi được gây mê lần đầu tiên, tôi nghĩ mình đã bị hành hạ, chất ê-te làm tôi xỉu trong tám tiếng đồng hồ. Họ đang lo lắng về chuyện làm cho tôi tỉnh lại. Họ đã phẫu thuật lớn mà không có thuốc Pê-ni-xi-lin. Máu; Cả hai chân hầu như bị đạn bắn rời ra bằng một khẩu súng ngắn. Một cậu bạn nhỏ đã để súng phát nổ.

89 Rồi bảy tháng sau đó, tôi được gây mê lại, trong lần đó, tôi nghĩ mình đang đứng trên những thảo nguyên miền tây và một cây thập tự vĩ đại bằng vàng trên trời, vinh quang của Đức Chúa Trời từ đó đang chiếu toả. Tôi đang đứng giống như thế này.

90 Khi Ánh Sáng, mà anh em nhìn thấy trên tấm hình đêm nay, đã được chứng minh là Bản Thể Siêu Nhiên (Supernatural Being) bởi nghiên cứu khoa học... Đối với tôi, đó cũng chính là Ánh Sáng đã rọi trên thánh Phao-lô. Cũng là Ánh Sáng đã dẫn dắt con cái Y-sơ-ra-ên trong đêm. Anh em có thể lưu ý tại đây, Thiên sứ này, Người được bao mình trong đám mây. Xem đó, Người là đám mây ban ngày.

91 Vì với nhiều người không hiểu được, ý nghĩ đầu tiên đó là điều sai trật, rằng tôi chỉ nói thế thôi. Nhưng Đức Thánh Linh ngẫu nhiên đã có những dụng cụ khoa học, và dân sự tại đó, vì một sự chứng thực, đã chụp Tấm Hình đó nhiều lần.

92 Tôi nói, “Tôi thấy bóng sự chết đã phủ một người,” bóng đen kịt phủ trên họ. Cách đây vài tuần lễ khi tôi ở trong thành phố, đang rao giảng, anh em biết là không được phép chụp hình trong lúc họ đang rao giảng. Nhưng một người nào đó có một máy chụp hình. Tôi nói với một thiếu nữ đang ngồi ngoài đó, một người lạ. Tôi đang ở Southern Pines; Tôi bảo, “Có chiếc bóng trên cô A hay cô B... Thiếu nữ mà tôi chưa từng thấy trong đời.Cô vừa mới từ Bác sĩ đến, hai u ung thư trên mỗi vú, cô hết hy vọng. Cô bị phủ bởi một chiếc bóng màu đen đến sự chết.”

93 Điều gì đó nói với một người chị em đang ngồi bên cạnh có một chiếc máy chụp hình có đèn chớp, bảo, “Hãy chụp bức hình.” Chị không muốn làm điều đó. Tuy nhiên, “Hãy chụp bức hình.” Chị vẫn còn cưỡng lại. Rồi lời ấy đến một lần nữa. Chị chụp lấy tấm hình, nó đấy, có tính khoa học. Nó được dán trên bảng tin: Bóng đen kịt bao phủ.

94 Sau đó, người nữ đã tin, cầu nguyện, rồi một bức hình được chụp ngay sau đó: trong sáng. Tôi bảo, “Chiếc bóng biến mất.” Hiểu không? Thiếu nữ sống bởi ân điển của Đức Chúa Trời.

95 Anh em có hiểu ý tôi nói gì không? [Hội chúng nói, “A-men!” -- Bt.] Anh em có thể cười trong một lát, anh em có thể hiểu sai trong một lát, nhưng Đức Chúa Trời chứng thực (vindicate) điều đó nếu nó là Lẽ thật, nếu anh em cứ ở lại trong Lẽ thật. Cứ nắm chặt luôn. Nó có thể mất nhiều năm, nhưng giống như Áp-ra-ham và những người khác, Ngài sẽ luôn luôn làm cho nó là Lẽ thật.

96 Khi Thiên sứ ấy ở đó... Tôi cho rằng, ngoài vợ tôi, còn có những người ở đây đêm nay cách đây 30 năm đã có mặt ở đó khi Thiên sứ của Đức Giê-hô-va giáng xuống trên dòng sông lần đầu tiên, đứng gần khi biến cố xảy ra, có anh em nào trong cử toạ bây giờ, trước dân sự, hãy giơ tay mình lên. Vâng, đó. Thấy không? Tôi thấy bà Wilson đưa tay mình lên. Bà đã đứng ở đó. Vợ tôi đã có mặt ở đấy. Tôi không biết ai là những người còn lại trong họ, một vài người đang đứng trên bờ tại đây, trước nhiều người khi tôi làm phép Báp-tem vào hai giờ chiều.

97 Ngay ngoài bầu trời màu đồng thau, đã không có mưa trong nhiều tuần, Ngài đến đây với tiếng gầm vang. Ngài phán, “Như Giăng Báp-tít được sai đến để dọn đường cho Đấng Christ lần đến thứ nhất, ngươi được sai đến với một Sứ điệp để dọn đường cho sự tái lâm của Đấng Christ.”

98 Nhiều thương gia của thành phố đang đứng trên bờ, hỏi tôi nó có nghĩa là gì. Tôi đáp, “Tôi nghĩ điều đó không phải dành cho tôi, mà dành cho quý vị.” Nó cứ tiếp tục. Khi Thiên sứ đó lìa khỏi, nếu anh em nhớ, người đi về hướng tây khi cất lên, ngay trên đỉnh chiếc cầu và đi về hướng Tây.

99 Sau đó, tôi gặp một nhà thiên văn, là nhà Thông thái. Họ đã bảo tôi về một chòm sao, hội tụ với nhau ở một chòm nào đó.

100 Khi những nhà thông thái Ba-by-lôn nhìn thấy xuống về hướng Palestin, ba ngôi sao này trong một chòm. Anh em đã nghe tôi kể nhiều lần rồi. Anh em đã biết điều đó đã được chứng minh trong hai tuần lễ vừa rồi là sự thật không? Anh Sothmann, đêm nay, anh có bài báo ấy chứ, anh ở đâu? Nó được đăng trong báo, phát hành vào Chúa Nhật 9/12. Phóng viên đã đi đến đó, họ đã đào xới tất cả những chuyện này. Bây giờ, chúng ta thực sự đang sống, được chứng minh rằng, chúng ta đang ở trong năm này, xuất hiện: 1970. Bảy năm quá hạn bởi những tảng đá được đào lên, nó được chứng minh là sai. Nó muộn hơn là anh em nghĩ. Dẫu sao, tôi đã không thấy Anh Fred. Anh Sothmann, anh có mặt tại đây không? Anh có đem theo bài báo không? Anh ấy có tờ báo. Có lẽ đêm mai, tôi sẽ đọc cho anh em. Đêm nay, chúng ta không có thời gian.

101 Vậy, anh em có thể quan sát một cách chính xác. Những nhà thông thái đó từ Ba-by-lôn, đã nghiên cứu những ngôi sao, đã thấy những ngôi sao đó rơi vào trong chòm của chúng, khi nhà thông thái thấy như vậy, họ biết Đấng Mê-si đã đến trái đất. Tại đây, họ đi vào Giê-ru-sa-lem ca hát (chặng hành trình hai năm), “Vua dân Do-thái đã sinh ra tại đâu?” Họ đã đi lên, xuống đường.

Ồ, Y-sơ-ra-ên nhạo cười họ. Đám người cuồng tín này. Họ chẳng hề biết gì về điều đó cả. Nhưng Đấng Mê-si đã có mặt trên đất. Anh em biết phần còn lại của câu chuyện, những gì họ đã nói. Bây giờ, chúng ta sẽ đọc điều ấy, đêm mai.



102 Tôi đến với điều này, rằng những khải tượng không sai vì chúng đến từ Đức Chúa Trời. Suốt chặng hành trình, điều gì đó đã kéo tôi.

103 Rồi lúc Đạo sĩ ấy cho tôi hay những điều này khi tôi chỉ là một cậu bé, người gác rừng, hay tôi tin là trước đó, nó làm tôi sợ hãi về những gì vị đạo sĩ đó nói. Nhưng vì tôi đã thấy rằng những nhà thông thái của Kinh thánh là đúng vì Chúa tuyên bố trên trời trước khi Ngài tuyên bố dưới đất: Hãy quan sát những thiên thể đó.

104 Phi-e-rơ đã nói, “Đức Chúa Trời không vị nể ai, nhưng trong các dân, hễ ai kính sợ Ngài và làm sự công bình, thì nấy được đẹp lòng Chúa.” [Băng trống - Bt]

105 Rồi chúng ta thấy... Tôi cố gắng bỏ ý nghĩ đó đi. Nhưng, ồ, nó mất nhiều giờ để làm được, nó luôn luôn vận động theo cách ấy, theo cách đó nhưng tôi sợ hãi.

106 Đạo sĩ này bảo tôi, “Anh sẽ không bao giờ thành công ở miền đông. Anh được sinh dưới một dấu hiệu.” Ông bảo, “Dấu hiệu đó, chòm sao đó, khi chúng đi qua con đường ngoài đó, vào ngày sinh của anh, chúng đang treo lơ lửng về hướng tây và anh phải đi về miền Tây.”

107 Tôi nói, “Quên nó đi.” Tôi không có gì liên quan cả. Vậy mà trên suốt dọc đường, tôi vẫn không cất nó khỏi lòng được.

108 Rồi khi có mặt ở trên ấy đêm đó, về những khải tượng này, tôi đã không thể hiểu được. Những anh em Báp-tít bảo tôi đó là của ma quỷ. Rồi khi Thiên sứ đó xuất hiện, Người đã đưa nó vào trong Kinh thánh đúng như vậy (absolutely), và phán nó đã có tại đó vào lúc ấy.

109 Khi những Thầy tế lễ đang cãi nhau về những điều đó, chẳng biết gì về loại áo choàng họ mặc, những bộ quần áo, mọi thứ, cãi nhau về những sự khác biệt của họ, thì những nhà thông thái đang theo ngôi sao đến với Đấng Christ.

110 Khi những Thầy giảng bảo rằng Chúa Jêsus là kẻ phỉnh gạt, là Bê-ên-xê-bun, một quỷ đã dấy lên bảo, “Chúng tôi biết Ngài là ai: Đấng Thánh của Đức Chúa Trời. Tại sao Ngài đến để làm khổ chúng tôi trước thời đại?”

111 Khi Phao-lô và Si-la đi xuống rao giảng Tin lành, những thầy bói đang ngồi trên đường phố... Những Thầy giảng của xứ đó nói, “Những người này là những người phỉnh gạt. Họ phá đổ những Nhà hội của chúng ta, vân vân, làm đảo lộn thế giới bởi sự thối nát của họ.”

112 Nhưng điều gì đã xảy ra? Nhà thông thái đó bảo, “Đây là những người của Đức Chúa Trời, nói cho chúng ta về con đường sự sống.” Phao-lô quở trách linh đó trong nó. Ông không cần đến sự giúp đỡ nào để làm chứng ông là ai.

113 Chúa Jêsus luôn luôn bảo họ hãy giữ im lặng. Song đôi khi, ma quỷ tỏ ra chúng biết nhiều về những việc của Đức Chúa Trời hơn những Mục sư, Truyền đạo. Họ trở nên quá ràng buộc với Giáo hội. Điều đó đã xảy ra như thế trong Kinh thánh và Đức Chúa Trời không thay đổi.

114 Một ngày kia, cách đây năm năm, tôi từ nhà Anh Norman đi xuống, đang lái xe trên đường. Tôi vừa có một buổi nhóm ở đó, Chúa hiện ra với tôi trong một khải tượng. Tôi đang ngồi trước cánh cổng nhà tôi tại đây. Thời tiết dường như xấu lắm.

115 Nhiều người trong anh em sẽ nhớ khải tượng này. Nó được chép trong quyển sách của tôi về những khải tượng. Tôi đưa vào sách để chắc chắn tôi sẽ không quên chúng.

116 Trong khải tượng này tôi thấy, có điều gì đó đi xuyên qua lối đi, có những viên đá đang nằm trên sân nhà tôi. Có những máy lựa đá và những máy cạo trên dưới lối đi, cây cối bị đốn và nhổ bật gốc. Tôi bắt đầu xoay vào trong cánh cổng, tất cả đã bị những hòn đá chắn kín. Tôi phải nói với người đàn ông đó, “Tại sao thế này?” Anh ta trở nên rất thù địch, xô tôi ngã ngửa và nói, “Đó là cách xứng đáng với các ông, những vị Mục sư Truyền đạo.”

117 Tôi nói, “Tôi chỉ hỏi anh, tại sao anh làm điều nầy? Anh--anh đang đi qua phía đường phố bên tôi ở đây. Tại sao anh làm điều nầy?” Anh ta hầu như tát tôi và xô tôi ngã về phía sau.

118 Tôi suy nghĩ, “Mình sẽ bảo cho người đó biết anh ta không biết anh ta đang nói về điều gì.”

119 Một Tiếng nói bảo, “Đừng làm điều đó. Ngươi là nhà Truyền đạo.”

Tôi đáp, “Tốt lắm.”



120 Tôi quay lại, ở bên phải mình, đang ngồi ở trước cánh cổng, là một cỗ xe che bạt cũ. Anh em biết nó là gì: Một cỗ xe được trùm lại, có những con ngựa được cột vào đó. Ngồi đối diện với bên người đánh xe là vợ tôi. Tôi nhìn lại phía sau. Con cái tôi đang ngồi đằng sau đó. Tôi leo lên cỗ xe và nói với vợ tôi, “Cưng này, anh đã chịu đựng tất cả điều có thể chịu đựng.” Tôi cầm lấy những dây cương, kéo con ngựa đầu đàn, bắt đầu hướng về phía tây.

121 Một giọng nói bảo tôi, “Khi nào điều này ứng nghiệm, lúc đó, hãy đi về miền tây.”

122 Anh Wood, nhà thầu trong Hội thánh tại đây của chúng ta, và ban Chấp sự... Bây giờ, có bao nhiêu anh em nhớ khải tượng đó? Nhớ tôi đã nói với anh em không? Chắc chắn có. Nó đã được viết trên báo chí. Tôi đã nói với Anh Wood. Anh đã mua từ Hội thánh lô đất này ở giữa đó. Anh sắp xây một ngôi nhà bằng đá ở đó. Tôi bảo, “Anh Wood, đừng làm thế vì họ sẽ không bao giờ trao cho anh tiền của anh lấy từ đó.” Điều đó đã xảy ra cách đây năm năm, tôi nói, “Có lẽ họ sắp làm chiếc cầu đó xuyên qua đây, những hòn đá có lẽ là tầng hầm của tôi sẽ vỡ tung, các lối đi và các thứ đang nằm ngoài đây. Thay vì là những vầng đá, nó là những khối bê tông, rồi người ta sẽ đập chúng xuống đây, vì họ đã nói trên báo điều họ sắp làm. Ồ, anh đã không xây nó. Rốt cuộc, khoảng một hay hai năm sau, họ đã quyết định làm chiếc cầu đi xuyên qua lối này. Vậy là xong, tôi quên nó đi, và không để ý.

123 Cách đây một năm, điều lạ lùng đã xảy ra. Tôi đang có những Buổi nhóm một đêm kia dưới nhà Anh Junior Jackson, đang ngồi ngay tại đây, một nhà Truyền đạo Giám lý đã nhận lãnh Đức Thánh Linh và chịu phép Báp-tem trong Danh Đức Chúa Jêsus Christ, đang hầu việc một trong những Hội thánh mẹ của chúng ta.

124 Chỉ để tỏ cho anh em thấy Đức Chúa Trời đối phó với dân sự của Ngài như thế nào... Tôi nói điều này với tất cả lòng mình. Tôi không biết hội chúng nào trên toàn thế giới, mà tôi nghĩ Thánh Linh của Đức Chúa Trời hiện diện nhiều hơn là hội chúng này. Họ có những khác biệt của họ. Chắc chắn, họ không để cho ai quyết định họ nên ở đâu, không ai trong chúng ta, nhưng họ thật gần gũi như bất cứ ai khác mà tôi biết. Bây giờ, tôi tỏ cho anh em thấy, biết những gì sẽ xảy ra,

125 Anh Jackson đã có giấc mơ. Anh đã không thể thoát ra được. Tôi đang rời Nhà thờ của anh, anh thật sự không thể chịu được.

126 Anh Jackson, giấc mơ đã bao lâu rồi? [Anh Jackson nói, “Tôi có giấc mơ vào tháng 2, 1961.” - Bt] Tháng 2, 1961 anh đã có giấc mơ.

127 Anh đến với tôi và nói, “Điều gì đó ở trong lòng tôi, Anh Branham, tôi phải kể với anh.”

Tôi bảo, “Anh Jackson, cứ tiếp tục.”



128 Anh nói, “Tôi đã mơ một giấc mơ.” Và kể ra. Tôi chỉ ngồi yên.

Tôi lắng nghe và quan sát. Anh kể, “Tôi mơ có một ngọn núi lửa vĩ đại, giống như trên cánh đồng nơi có cỏ xanh, hay thứ gì đó.” Anh kể tiếp, “Trên đỉnh ngọn núi này, nơi dòng nước đã làm trôi cát đi, có một vầng đá trên đỉnh núi. Đó là tảng đá, không có cỏ. Ở đó nước chảy xuống, nó hầu như đã cắt vài chữ để đọc trên những hòn đá này, anh đang đứng tại đó thông giải phần chữ đọc này trên những hòn đá này, trên ngọn núi đó. ”Anh kể thêm thế này.” Những người anh em từ Georgia, khắp thế giới, tất cả chúng tôi đang đứng cùng với nhau, lắng nghe anh thông giải các chữ viết bí mật đó trên những hòn đá ấy, núi ấy.”



129 “Rồi anh nhặt lên một cái gì đó, giống như từ không trung, cái gì đó giống như một thanh thực bén hay là cái xà beng,” phải không, thưa anh? Cái gì đó, tôi không biết, một thanh chắn, thật bén, và nói, “ Cách anh làm như thế nào, tôi không biết. Anh giáng vào đỉnh ngọn núi đó, xé toạc nó ra xung quanh, nhấc nắp nó lên. Nó ở trong hình dạng kim tự tháp được rao giảng. Anh xé toạc nó từ đỉnh trở xuống.” Bấy giờ, đó là nhiều tháng và nhiều tháng trước khi Sứ điệp kim tự tháp được rao giảng. Anh kể, “Bên dưới đó là hòn đá trắng, gra-nit, anh bảo, “Mặt trời hay ánh sáng, chưa bao giờ toả trên Đây trước đây. Hãy nhìn đây. Quan sát điều nầy.”

130 Đúng vậy, vì trong sự hình thành thế giới, thế giới đã được hình thành trước khi có sự sáng. Tất cả chúng ta biết điều đó. Đức Chúa Trời vận hành trên nước -- Rồi vào thuở ban đầu Ngài đã phán cho sự sáng. Một cách tự nhiên, bên dưới đó, trong thời đại của sự hình thành ấy, ánh sáng đã chưa hề đến trên hòn đá đó.

131 Anh nói, “Hãy nhìn xem điều này. Ánh sáng chưa hề chiếu trên nó trước đây.” Rồi khi hết thảy họ đứng lên, tôi bảo họ quan sát, hết thảy họ đi lên nhìn.

132 Nhưng anh kể trong lúc họ đang trông vào, anh liếc nhìn về phía tôi, tôi tin là anh quan sát tôi. Tôi trượt qua một bên và bắt đầu đi về hướng tây, về hướng mặt trời lặn, đi lên một ngọn núi, xuống ngọn núi, trở nên bé hơn, bé hơn, đi suốt con đường khuất khỏi tầm nhìn.

133 Anh kể lúc đó khi tôi là thế... Anh nói, “Rồi những người anh em xoay lại sau một lát, và hỏi, ‘Anh ấy biến rồi sao? Anh ấy đi đâu rồi?’” Anh kể, “Một vài người nhìn lối đó, người nhìn lối khác nhưng rất ít người lưu lại, nhìn về những gì tôi đã bảo họ.”

134 Hãy lưu ý, sự thông giải giấc mơ, tôi chưa bao giờ kể cho anh ấy một điều nào, hay tôi đã không kể cho người nào trong những người nầy. Nhưng tôi nói, “Vâng.” Lòng tôi rung động, tôi đang quan sát. Lúc ấy, những chữ viết bí mật. Hãy đợi. Tôi sẽ nói lại sau một lát.

135 Cách đây không lâu, Anh Beeler thường có mặt với chúng tôi. Anh Beeler, anh có mặt ở đây không? Vâng, ở phía sau đây. Billy bảo, “Anh Beeler bị giằng xé luôn. Anh có một giấc mơ lạ lùng.”

136 Tôi đi đến tại nhà của anh Beeler vào đêm anh kể, khi tôi đang có vài cuộc gọi.”Anh nói, “Anh Branham, tôi mơ thấy mình đang đi xuống một dòng suối nước về miền tây. Có con đường ở bên trái, tôi ở bên trái, đi về hướng tây trên đường, giống như săn tìm bầy súc vật. Ở bên phải, tôi tình cờ chú ý khi tôi đi xuống đó, anh có mặt tại đó. Anh đang dồn vòng tròn lại một bầy gia súc lớn, có thật nhiều đồ ăn ở đó. Rồi anh đem những súc vật đó, đưa chúng trở lại trên dòng sông.” Dường như tôi phải gật đầu với anh để quan sát những súc vật đó, và anh nói, “ Lúc ấy, sẽ thật dễ dàng cho bầy súc vật đó; tôi biết chúng sẽ đi con đường dễ nhất; nhưng Anh Branham muốn chúng ở lại bên phải của dòng sông đó. Vậy, tôi quay lại trên con đường này, ngăn chúng không qua dòng sông bên phía này và giữ chúng bên phía đó,” nhưng anh ấy để ý, tôi đã không hề đi theo gia súc nhưng tiếp tục đi về hướng Tây.

Anh ấy nói, “Anh ấy chắc là đi tìm những con đi lạc.”



137 Khi anh kể giấc mơ, tôi đã nhìn thấy nó. Rồi, hãy lưu ý, anh kể anh nhìn xéo về hướng tôi, anh quay trở lại nhìn. Anh kể tôi đang đi đến một hòn núi vững chắc. Bất thình lình, tôi biến mất. Anh tự hỏi có điều gì trục trặc. Anh đi xuống, có một dòng suối bên phía anh chảy về bên trái; (Anh Beeler, tôi nghĩ đúng vậy. Vâng.) Anh để ý bên phía tôi là những ngọn thác khủng khiếp. Rồi, anh nghĩ tôi có thể bị cuốn vào trong những ngọn thác đó và biến mất. Lúc ấy, anh để ý, anh nói nhìn chung quanh và thấy những ảnh hưởng của các ngọn thác đó đều xuống lối này, gây cho một cái giếng phun, phun lên nhưng dòng nước không quay trở lại mặt đất. Anh nhìn qua dòng suối nhỏ, thấy một vài con vật nhỏ với những đôi tai tròn. “Tôi tin mình sẽ lấy một con.” Anh băng ngang qua.

138 Rồi anh phải nghĩ về tôi. Anh trèo lên một mô đất nhỏ để nhìn, anh em biết đấy, có rìa bờ nhỏ hẹp nào mà tôi có thể đi quanh không nhưng anh bảo, “Chẳng có gì cả.” Anh lo lắng, bảo, “Chuyện gì đã xảy đến cho anh em chúng ta? Mình tự hỏi điều gì đã xảy đến cho Anh Branham?” Rồi anh cảm thấy sợ hãi, anh nói anh nghe tôi giảng. Tôi đang đứng trên đỉnh ngọn núi, bảo, cho Anh Beeler sự thông giải của một giấc mơ mà tôi đã nói cho anh cách đây không lâu, bảo anh chờ đợi Chúa, rằng ngày nào đó, tôi sẽ gặp anh trên một hòn đảo và anh ở đó.

139 Sự thông giải của giấc mơ là thế này: Dòng suối càng lớn chừng nào, đó là Dòng Suối Sự Sống. Tôi đang đi về hướng Tây, anh ấy cũng vậy, vì anh đang trên đường đi... Anh đang đi xuống con đường này, ở phía bên kia có nhiều cỏ, nhưng nhiều bụi cây, cây vành chổi, rừng có nhiều cỏ bên trong. Đó là cách chúng ta tìm kiếm Chúa, thức ăn của Chúa, qua khó khăn. Quây quanh bầy gia súc lại là Giáo hội này, cứ giữ họ bên đó. Họ thực sự đi trên một con đường giáo phái phẳng lặng, nếu có thể được, là con đường tiêu biểu cho hệ phái. Tôi bắt đầu để anh trở lại con đường xem họ không đi đến hệ phái nào.

140 Đến nỗi anh ấy đã nhìn thấy một bức tường, hoàn toàn không thể nào vượt qua được, ngăn tôi không được đi về miền tây, đó là vụ thuế với chính phủ. Không ai có thể hiểu được tôi đã đi ra nó như thế nào. Đó là bức tường đã chắn tôi, nhưng Chúa đã đem tôi đi xuyên qua, tôi đã qua lọt. Anh Beeler, tôi sẽ gặp anh trên hòn đảo.

141 Vậy, bây giờ, ngay lập tức sau đó, Anh Roy Roberson. Anh Roy, anh có mặt tại đây đêm nay không? Vâng, tôi tin. Cái gì? Ở phía bên đó. Anh đã điện cho tôi, anh có một giấc mơ. Anh mơ rằng chúng tôi đang quây quanh đàn gia súc; (Đó là giấc mơ thứ ba.), quây quanh đàn gia súc. Có cỏ cao đến bụng, nhiều thức ăn. Hết thảy những anh em chúng tôi họp với nhau. Chúng tôi đến một nơi ăn trưa, Anh Fred Sothmann đứng lên, bảo, “Ê-li, vị Tiên tri vĩ đại, sẽ giảng từ đây, vào buổi trưa hôm nay.” Rồi khi hết thảy chúng tôi ăn trưa rồi, mọi người đi khỏi, anh tự hỏi tại sao họ đã không chờ đợi nghe bài giảng.

142 Xem điều đó có khớp một cách chính xác với Anh Jackson như thế nào. Thấy điều đó chính xác với những gì Anh Beeler đã nói. Chẳng có ai chờ đợi để thấy.

143 Lưu ý, ngay lập tức sau đó. Chị Collins, chị có mặt ở đây không? Chị Collins đã có giấc mơ, có mặt tại Nhà thờ đây, một lễ cưới sắp diễn ra. Khi đó, chị nhìn thấy Chàng Rể đi vào trong sự hoàn hảo nhưng Nàng Dâu không được hoàn hảo lắm, tuy nhiên, đó vẫn là Nàng Dâu. Đó là Hội thánh. Giống như có một Tiệc thánh hay Buổi nhóm đang diễn ra ở đây, giống như một bữa ăn tối được bày ra. Nó kế bên chị, bởi vì Anh Neville đang phục vụ bữa tối trong Hội thánh, chị nói đó là thức ăn ngon nhất mà chị đã từng thấy. Chị thật là đói, nhưng chị nghĩ có lẽ trong giấc mơ đó anh không nên phục vụ, chị và Anh Willard sắp đi lên Nhà Điền Trang và ăn. Khi họ đến, ánh sáng bên phía tay phải phụt tắt. Anh em biết Đó là gì.

144 Vậy thì, Thức ăn: Nàng Dâu không phải được hoàn hảo nhưng Chàng Rể thì hoàn hảo. Nàng Dâu chưa hoàn hảo nhưng Thức ăn được ban cho không phải là đồ ăn theo nghĩa đen, đó là Thức Ăn thuộc linh mà anh em đã có mọi lúc đến nay. Cho phép tôi dừng tại đây về cơn mơ thứ tư đó, chỉ một lát.

145 Anh em còn nhớ không, Anh Fred Sothmann, Anh Banks Wood, khi chúng ta đi ra ngoài, tại Arizona, năm ngoái; Chúng ta đi săn heo rừng. Chúa đã phán. Anh em há không biết những điều Ngài đã làm một cách hoàn hảo, tỏ cho thấy những gì sẽ thành hiện thực, trong khi chúng ta đi dọc con đường. Nếu điều đúng, hai anh em nói, “A-men!” [Hai anh em nói “A-men!”] Không bao giờ bỏ lỡ.

146 Tôi đã nhìn thấy trong một khải tượng trong lúc chúng tôi lái xe vào ngày nọ. Khải tượng của Chúa đã đến với tôi, tôi đi sửa soạn vào lúc đó, khi tôi quay trở về nhà, đi ra nước ngoài, khi tôi ra nước ngoài, ồ, tôi nhìn thấy trên mé biển, chỗ những con tàu ra khỏi, có một người đàn ông thấp nhỏ, anh bảo, “Anh Branham, tôi đã chuẩn bị một con thuyền cho anh.” Đó là một chiếc ca nô nhỏ -- dài cỡ một bộ, có màu trắng tuyết. Anh bảo tôi, “Chiếc này dành cho anh để băng qua biển.”

Tôi nói, “Ồ, nó không đủ khả năng.”



147 Anh nói, “Nó sẽ đi 40 dặm một giờ lên xuống con đường này.” Đó là lên xuống bờ.

148 Tôi nói, “Nhưng nó sẽ không mang tôi băng qua được.” Rồi anh nhìn xuống, anh bảo, “Đi giống như họ đi vậy.” Tôi nhìn, có Anh Fred Sothmann và anh Banks Wood đang ngồi trong một chiếc ca nô sơn màu xanh lá cây, với ít dụng cụ đi trại ở phía sau, anh Banks với chiếc mũ vành bẻ lên giống như thế này, anh Fred với chiếc kẹp trên tờ hoá đơn. Anh bảo, “Hãy đi giống họ.”

Tôi đáp, “Không được.”



149 Người bạn thân này nói với họ, “Các anh có phải là những thuyền viên không?”

Anh Banks đáp, “Vâng.” Anh Fred nói, “Vâng.”



150 Nhưng tôi bảo, “Họ không phải. Tôi là thuyền viên. Tôi biết tôi sẽ không đi chỉ vì thế, tôi chắc chắn sẽ không đi theo cách đó.”

Anh nói, “Tại sao anh không đi với họ?”

Tôi đáp, “Không, không.”

151 Ồ, tôi quay lại, khi làm vậy, người đàng ông bé nhỏ hoá ra là người anh em tốt của tôi, Anh Arganbright.

152 Tôi quay lại trong khải tượng này, có một toà nhà dài, nhỏ, rồi một tiếng nói với tôi... Tất cả anh em còn nhớ điều này, nhiều người trong anh em. Một tiếng nói với tôi, “Hãy mang thức ăn vào. Dự trữ trong kho. Đó là cách duy nhất giữ họ tại đây: Cho họ thức ăn.” Tôi mang vào những thùng lớn đầy những củ cà rốt và rau quả ngon nhất, các thứ tôi chưa bao giờ nhìn thấy đến lúc ấy. Bây giờ, anh em còn nhớ khải tượng đó không? [Hội chúng nói, “A-men!” -- Bt.]

153 Sau đó tôi đã kể cho anh em sự thông giải là gì. Tôi tưởng mình đi Zurich, Thụy-sĩ với Anh Arganbright cho một Buổi nhóm năm đêm. Tôi đã nói cho những người anh em trước khi nó xảy ra, “Tôi sẽ không đi.” Tôi có mặt dưới đó với Anh Welch Evans, ở dưới đó, nơi tôi đã đưa ra sự thông giải điều đó.

154 Một đêm kia, tôi tin anh Welch đến đón tôi, chúng tôi định đi một chuyến đi câu cá, và nói Anh Arganbrightđang gọi tôi. Tôi nói, “Được rồi, đây nầy.” Họ định lảng tránh tôi.” Nhiều lần…

155 Không qua Anh Miner, anh ấy là một trong những người bạn tốt nhất của tôi, nếu họ thật sự có thể... Nếu họ nghĩ anh em sẽ giảng điều gì đó chống lại giáo lý của họ, họ chỉ nói anh em ở đó để hiểu được bạn bè của mình ở đấy. Họ nói...

156 Anh Arganbright đã gọi đang điện cho tôi nói, “Anh Branham...” -- Chỉ là những gì Thánh Linh phán, “Anh đi nhé, mang vợ của anh đi nữa. Vì anh sẽ không giảng nhiều lắm đâu. Họ nghĩ họ chỉ tiếp anh trong một đêm. Có lẽ Anh không phải giảng đêm đó.”

Tôi nói, “Không.”



157 Anh bảo, “Nào, anh, vợ anh, tất cả đến.” Hiểu không? “Nếu anh đi, tôi sẽ đưa anh đi một vòng. Tất cả, vợ tôi, vợ anh, hết thảy họ, chúng ta sẽ đi lên, xuyên qua Thụy-sĩ và đi qua trên xứ Palestine.”

Tôi nói, “Không.”



158 Tôi có sự thông giải. Tôi đã bảo Anh Welch hay anh Fred và họ, “Tôi sẽ bảo cho anh hay vào buổi sáng, nhưng trước hết, vợ tôi phải nói điều gì đó.” Khi tôi gọi điện cho nàng, nàng không chịu đi. Tôi nói, “Đây rồi.” Hiểu không?

159 Lúc ấy, chiếc thuyền trắng nhỏ đó với một buổi nhóm. Nó ổn để đi bất cứ nơi nào trên bờ biển với một buổi nhóm, nhưng không đủ, dù nó trắng và tốt, kêu gọi tôi băng qua biển cả.

160 Anh Fred và Anh Em tại đó, trong khải tượng tiêu biểu: Đi chơi vui như là du khách. Nhưng tôi đã không quan tâm làm điều đó. Họ bị khước từ là những thuyền viên, có nghĩa họ không phải là những nhà Thầy giảng. Nhưng tôi là Thầy giảng.

161 Rồi Thức ăn trong toà nhà nhỏ đó. Tôi đã không ra hải ngoại, quay trở lại căn nhà nhỏ này, chúng ta đã làm hàng tá những cuộn băng về những kim tự tháp và mọi thứ để tỏ cho dân sự thời đại mà chúng ta đang sống.

162 Bây giờ, so sánh điều đó với những người khác, những giấc mơ. Đây là một khải tượng. Thức ăn có đây. Đây là nơi ấy.

163 Hãy lưu ý, vậy điều gì đã xảy ra? Ngay lập tức sau khi khải tượng thứ tư đến, hay giấc mơ thứ 4 đã được bảo cho tôi, Anh Parnell xuất hiện. Anh có mặt tại đây nơi nào đó. Billy đã không có mặt tại đây, người đó bị thần kinh. Tôi tin anh từ Bloomington hay Bedford ? [Một anh em nói, “Lafayette.” - Bt.] Tổ chức những Buổi nhóm ở Lafayette. Anh có một giấc mơ, anh đã xuống Anh Wood. Anh bảo, “Tôi không thể để mặc điều này đi được. Tôi phải nói ra, phải đi đến kể với Anh Branham. Nó đang làm quấy nhiễu tôi.”

164 Đức Chúa Trời biết, không chỉ một giấc mơ giữa họ. Thật sự đến một, hai, ba, bốn, năm, sáu.

165 Anh Parnell bảo, “Tôi có một giấc mơ lạ lùng. Tôi mơ mình sẽ có một buổi nhóm trên đó, cách nào đấy có một buổi nhóm tại đây giống như trong một Nhà thờ mới.” Nhà thờ mới này, nó xuất hiện như thế nào, anh tự hỏi tại sao hai Nhà thờ không hợp tác với nhau trên con đường đó. Anh kể, anh đang đứng tại đây, suy nghĩ, “Ồ, tôi đã có mặt tại đây. Mình sẽ đợi. Mình sẽ dự buổi thờ phượng.” Một người đi xuyên qua toà nhà với bộ đồ vét nâu và một quyển sổ. Tôi nghĩ ông ta đang viết. Ông nói với Anh Parnell, “Đây là buổi nhóm kín. Nó chỉ dành cho những Chấp sự và những Nghị viên.” Ồ, anh cảm thấy mình bị khinh thường một chút... Vậy, anh đi ra khỏi cánh cửa của Nhà thờ mới, Nhà thờ đã được dựng nên, hay Nhà thờ này được sửa lại, khi anh đi ra bên ngoài, trời đang tuyết giá, đang mùa đông, thời tiết tồi tệ. Không người nào tại đây biết về điều này.

166 Khi anh đi ra khỏi cánh cửa, tôi đang đứng ở đó, nhìn về hướng tây. Tôi bảo, “Anh Parnell, đừng cảm thấy bị khinh thường. Tôi sẽ chỉ dẫn cho anh những gì anh nên làm.”

167 Anh Parnell và những người còn lại trong họ biết là tôi chưa hề bảo họ sự thông giải nào. Đó là ngay bây giờ. Tuy nhiên, nhìn thấy khi họ nói ra, anh em có để ý tôi đã đi nhanh ra khỏi đó như thế nào, Anh Parnell, để khỏi phải bảo cho anh hay? Tôi tiếp tục đi, chẳng nói gì với anh Wood hay người nào khác, không ai cả, chỉ để lại, vì tôi muốn nhìn thấy nó đang dẫn đến cái gì. Anh em có nghe tôi nói dạo gần đây không, “Tôi làm phiền không?” Đó là những gì đã xảy ra.

168 Rồi Anh Parnell kể rằng tôi bảo anh, “Anh Parnell, hãy khởi đầu, đầu tiên, anh sẽ đến với Zipporah,” Zipporah ư? Zipporah có nghĩa, “Ngắt quãng, dừng lại hay điều gì đó.” Tôi bảo, “Đừng ở lại đó.” Rồi đi tiếp, anh sẽ tìm thấy một bà già, rồi đừng dừng lại đó. Đi nữa, anh sẽ tìm thấy một bà già thực sự, đừng dừng tại đó. Suốt thời gian chúng tôi đang trò chuyện, chúng tôi đang bước đi xuyên qua tuyết. Tôi bảo, “Đi cho đến lúc anh tìm được vợ tôi, hãy dừng tại đó. Anh kể anh nhìn, chúng tôi không còn tuyết nữa, đã vào sa mạc. Tôi biến mất. Anh ngoái lại, thấy vợ mình bơm nước từ một cái giếng, nhà Truyền đạo nào đó đang kéo nàng ra khỏi cái bơm, nàng đang quan sát anh và anh tỉnh dậy.

169 Đây là sự thông giải giấc mơ của anh. Tôi đã có thể nói cho anh vào đêm đó nhưng tôi đã bỏ đi. Sê-phô-ra (Zipporah), một bà cao tuổi, rồi một bà thực cao tuổi khác, đó là những Giáo hội. Hiểu không? Sê-phô-ra, thực sự là vợ của Môi-se, chúng ta hãy lưu ý rằng tôi đã bảo anh đừng dừng lại chỗ họ, cho dẫu họ cao tuổi như thế nào, họ là những tổ chức. Đừng dừng ở chỗ họ. Họ đã sống thời của mình rồi. Nhưng khi anh ấy đến với vợ tôi, là Hội thánh của tôi mà Chúa Cứu Thế Jêsus đã sai tôi đến trong ngày sau rốt này và nó đây nầy; Hãy dừng lại tại đó. Tôi đã đi về hướng tây.

170 Rồi Chị Steffy. Chị có thể không có mặt tại đây vì chị ở trong bệnh viện. Tôi không biết Chị Steffy ở đâu... Vâng, chị ở đây. Chị Steffy đến nhà tôi để cầu nguyện trước khi chị đến bệnh viện để phẫu thuật. Đức Chúa Trời sẽ vùa giúp chị, ban phước cho chị, Ngài chắc chắn đã làm.

Chị bảo, “Anh Branham, tôi có một giấc mơ lạ lùng.”

Tôi đáp, “Vâng.”

171 Chị nói, “Tôi mơ thấy mình ra ngoài miền Tây. Và tôi...” Đó là giấc mơ thứ sáu. “Tôi mơ thấy mình ở ngoài miền tây. Đó là miền quê nhấp nhô, khi tôi nhìn, đang đứng trên ngọn núi, có một ông thực già với bộ râu dài trắng, mái tóc xõa xuống ngang mặt, bộ quần áo hay thứ gì đó quấn ngang người. Gió đang thổi. Tôi nghĩ đúng vậy, Chị Steffy, giống như thế. Chị kể, “Tôi đi đến gần hơn, ông đang đứng trên đỉnh núi, quan sát hướng đông. Tôi tự hỏi, “Ông già này là ai vậy?” Chị di chuyển lại gần hơn, gần hơn, khi chị đến gần hơn, chị nhận ra người đó là ai. Đó là nhà Tiên tri Ê-li, bất tử, đang đứng tại đó, quan sát hướng Đông.

172 Chị bảo, “Mình phải gặp ông.” Chị có một nhu cầu. Chị chạy lên núi, sấp mình xuống đó, nói với người bằng tên Ê-li, chị kể khi nói, chị nghe một giọng nói, “Chị Steffy, chị muốn điều gì?” Đó là tôi.

173 Chị Steffy, giấc mơ của chị được ứng nghiệm ngay tại đó, Chị Steffy à. Vì lập tức sau đó, tôi đi Louisville. Những gì chị cần là lời cầu nguyện, thấy rằng chị đã trải qua tốt đẹp tại bệnh viện, dấu hiệu tôi đi về miền tây, quan sát hướng đông, cho bầy của mình.

174 Tôi đã lên đến Louisville, khi trở lại, mới bước vào cổng, có những chiếc cọc đóng trên cánh cổng của tôi. Ông Goyne, người phụ trách khu phố này, bước trên lối đi ông bảo, “Bill, đến đây. Anh phải dời các cánh cổng của anh và các thứ: Hàng rào, tường đá, các cổng.

Tôi nói, “Bill, được. Tôi sẽ làm điều đó. Khi nào?”



175 Ông nói, “Tôi sẽ bảo anh. Tôi sẽ cho anh biết khi nào.” Tôi nói...“Được, đầu năm, họ sẽ bắt đầu làm.”

Tôi đáp, “Được.”



176 Vậy tôi bắt đầu quay trở lại căn nhà, vợ bảo, “Em phải đi đến hiệu tạp hoá ngay đây.” Tôi đi xuống đường, gặp Raymond King, kỹ sư thành phố... Tôi luôn luôn gọi cậu ta, “Tai Bùn.” Vì khi chúng tôi còn là những chú bé, cậu ta lấy cục bùn đánh vào tai của một cậu bé khác khi chúng tôi đi bơi cùng nhau, chúng tôi luôn gọi cậu là “Tai Bùn.” Anh ta sống ngay dưới đường nhỏ, khoảng hai nhà dưới Anh Wood.

Vì thế, tôi nói, “Bùn, đến đây một phút.”

Anh ta nói, “Bill, được rồi.” Anh ta đến đó.

“Anh đã đóng mấy cái cọc đó...”

Anh nói, “Họ sắp dọn mọi thứ vào. Tất cả những cây cối này, những hàng rào này, mọi thứ khác phải được dọn đi.”

177 Tôi nói, “Họ sắp dọn mọi thứ vào. Tất cả những cây cối này, hàng rào này, mọi thứ khác phải được dọn đi.”

178 Tôi nói, “Ồ, viên kỹ sư bảo tôi rằng cơ ngơi của tôi đến tận giữa đường phố.”

179 Anh nói, “Vâng, nhưng họ sẽ làm bành trướng ra. Dẫu sao, họ sẽ vào để lấy. Của cả tôi nữa.”

180 Tôi nói, “Ồ, Anh Wood là tay thợ nề. Tôi sẽ bảo anh ấy dời nó lui lại.”

181 Anh bảo, “Billy, đừng chạm vào nó. Hãy để nhà thầu làm công việc đó. Đó là tư thất Mục sư, có phải không?”

Tôi đáp, “Vâng.”

Anh ta bảo, “Cứ để anh ấy làm. Anh hiểu ý tôi muốn nói gì.”

Tôi đáp, “Vâng.”



182 Tôi quay đi, điều gì đó giáng xuống thật nhanh. Tôi về nhà, vào phòng của mình, lấy quyển sách. Kìa, không còn là những khối bê tông nữa, đó là những hòn đá. Tôi bảo, “Meda, hãy sẵn sàng.”

183 Sáu giấc mơ liên tục, rồi khải tượng đậy nắp lại (bị che giấu). “Khi những điều này trở thành hiện thực, hãy đi về hướng Tây.”

184 Tôi gọi điện đến Tucson. Anh Norman đã có một chỗ. Tôi không biết mình sẽ đi đâu. Tôi không biết làm gì... Tôi thật sự ở trong... Tôi đang đứng. Tôi không biết làm gì. Tôi đang rời nhà mà tôi không phải trả tiền thuê nhà. Tiền công của tôi là 100 đô-la một tuần. Gần như tôi phải trả 100 đô-la một tháng cho căn nhà. Tôi có mặt ngay tại đây với những người anh chị em của tôi, nơi tôi được yêu thương. Tôi sắp đi, tôi không biết nơi nào. Tôi không biết tại sao. Tôi không thể bảo cho anh em tại sao. Nhưng có một điều duy nhất tôi biết: Cứ đi theo những gì Ngài bảo làm. Tôi không biết xoay về con đường nào, làm gì.

185 Tôi đoán Áp-ra-ham cảm thấy cách ấy khi Ngài bảo ông, “Hãy băng qua dòng sông.” Ông đã không biết làm gì. “Nhưng hãy kiều ngụ.” Tự phân rẽ. Tôi không biết làm gì.

186 Sáng thứ Bảy vừa rồi, một tuần từ ngày hôm qua, vào khoảng ba giờ sáng. Tôi thức dậy, uống một ly nước, đắp lại chăn cho Joseph trong phòng của nó. Rồi tôi quay trở lại, nằm xuống và ngủ. Tôi đang có một giấc mơ nhỏ này vậy anh em sẽ thấy bối cảnh của những gì tôi định nói. Tôi đắp chăn lại cho Joseph, và tôi đi trở lại và nằm xuống, rồi ngủ. Và tôi mơ thấy một giấc mơ.

187 Tôi mơ thấy một người được cho là cha của tôi, dù ông là người to lớn. Tôi thấy một người đàn bà, cho là mẹ của tôi, chỉ bà trông không giống mẹ tôi. Người đàn ông này rất keo kiệt với vợ của ông ta. Ông có một cây gậy ba góc, nơi ông gọt hình dùi đoạn gỗ này -- Anh em biết khi anh em đẽo ngang một khúc cây, nó tạo nên một cây gậy ba góc. Mỗi lần người đàn bà này đứng lên, ông ta nắm cổ bà, đánh trên đầu bà, khiến bà ngất xỉu. Bà nằm ở đó khóc lóc, rồi bà bắt đầu tỉnh lại. Ông ta bước đi vòng quanh, kiêu căng, ngực ưỡn ra, một gã to lớn, khi bà tỉnh lại, ông ta lại nắm lấy cổ bà, lấy cây gậy ba góc này, quất vào đầu bà, quật bà té xuống. Rồi ông bước lui lại, ưỡn ngực mình ra giống như ông làm điều gì đó vĩ đại.

188 Tôi đang đứng phía xa quan sát. Tôi nghĩ, “Mình không thể ngăn chặn được người đàn ông đó. Ông ta quá to lớn. Ông được cho là cha tôi nhưng không phải. Ông không việc gì đối xử với một người phụ nữ giống như thế.” Tôi hơi bực dọc với ông ta. Vậy, lúc ấy, bất thình lình, tôi gom đủ cam đảm, tôi đến với ông, nắm lấy cổ áo ông, xoay ông một vòng. Tôi bảo, ”Ông không có quyền đánh bà ta.” Khi tôi nói điều đó, các cơ bắp lớn lên, tôi trông giống như người khổng lồ. Người đàn ông nhìn vào những cơ bắp đó, ông ta sợ hãi tôi. Tôi bảo, “Nếu ông đánh bà ta một lần nữa, ông sẽ đối phó với tôi.” Ông ta do dự đánh bà ta lần nữa. Rồi, tôi thức dậy.

189 Tôi nằm tại đó một lát. Tôi nghĩ, “Chuyện gì thế? Lạ là mình mơ về người đàn bà đó.” Ngài đã đến đây trong một phút. Tôi có sự thông giải.

190 Người đàn bà ấy tượng trưng cho Giáo hội của thế gian ngày nay, hết thảy thế gian Tôi được sanh ra ngay trong ớ hỗn độn nầy, và tôi ở đây. Người đàn bà thuộc loại mẹ của gái điếm, tuy nhiên tôi được sanh ra ngay trong đó. Chồng nàng là những hệ phái cai trị nàng. Cây gậy ba góc là phép báp-tem trong những danh giả, mỗi lần nàng đứng dậy, hội chúng, tin nhận tin nhận nó, ông ta lại quất nàng xuống. Dĩ nhiên, ông ta quá to lớn, tôi quay lại, hơi sợ hãi ông ta, dầu sao, tôi cũng húc vào ông ta và những cơ bắp là của đức tin. Điều đó làm cho tôi suy nghĩ, “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng ta, có thể ban cho ta những cơ bắp, hãy để ta đứng lên cho nàng. ‘Đừng đánh nàng.’”

191 Phải là 10 giờ sáng khi vợ tôi đang cố đi vào trong phòng. Nó đã xảy ra. Sáng ấy, tôi đã đi vào trong một khải tượng. Hãy nhớ, nó không phải là một giấc mơ.

192 Có một sự khác biệt giữa những giấc mơ và những khải tượng. Những giấc mơ là khi anh em đi ngủ. Những khải tượng khi anh em không ngủ, chúng ta được sinh ra theo cách đó. Một con người bình thường, khi anh ta mơ, nó ở trong tiềm thức anh ta. Tiềm thức của anh ra khỏi anh. Những giác quan của anh ta là hoạt động, miễn là anh ta ở trong ý thức đầu tiên. Trong ý thức này, anh em bình thường, anh em thấy, nếm, cảm xúc, ngửi, nghe. Nhưng khi anh em ở trong tiềm thức của anh em, đang ngủ, anh em hoặc là không thấy, nếm, cảm xúc, ngửi hay nghe. Có điều gì đó khi anh em mơ mình trở lại ý thức này. Có một ký ức anh em nhớ điều gì đó anh em đã mơ về khoảng cách đây nhiều năm. Một người bình thường thì theo cách đó.

193 Nhưng khi Đức Chúa Trời định trước điều gì, tiềm thức này không phải là con đường xa khỏi từ đây đến người thấy được, nhưng cả hai lương tâm với nhau. Người thấy được trong khải tượng không đi ngủ, anh ta vẫn còn ở trong những giác quan của mình và thấy được.

194 Ngày nọ, tôi đang giải thích điều đó cho một vài Bác sĩ, họ đứng lên và bảo, “Tuyệt. Chúng tôi thậm chí không bao giờ nghĩ đến điều như thế.” Lúc tôi đang dự cuộc kiểm tra bước sóng, họ bảo chưa bao giờ thấy một việc giống thế. Hiểu không? Họ nói, “Có điều gì đó xảy đến với anh.” Tôi nói với họ. Ông ta nói, “Đấy, chính xác.” Hiểu không?

195 Hai lương tâm được xếp sát ngay nhau. Không phải là điều gì tôi có thể làm, nó không làm cho tôi hơn bất kỳ người nào khác. Đó chỉ là Đức Chúa Trời tạo nên nó cách đó. Anh em không đi ngủ, anh em ở ngay tại đây, giống như đang ngủ. Anh em đang đứng đây trông giống ngay thế này.

196 Hết thảy anh em nhìn thấy nó, toàn thế giới. Anh em không đi ngủ, đang đứng tại đây trên bục trò chuyện với dân sự. Anh em nghe tôi đi vào trong những khải tượng và quay trở lại khi tôi đang lái xe hơi nước với anh em, bất kỳ nơi nào khác, bảo cho anh em những điều sắp xảy ra, không bao giờ thất bại. Nó không bao giờ thất bại. Có ai từng thấy nó sai không? [Hội chúng nói, “Không!” -- Bt.] Không, thưa quý vị. Nó không thể sai. Nó không thể thất bại hễ chừng nào đó là Đức Chúa Trời.

Hãy lưu ý, ngay trên bục, hàng ngàn, trước hàng chục ngàn người, thậm chí trong những ngôn ngữ khác mà tôi không thể nói được, vẫn không thất bại. Xem đó, đó là Đức Chúa Trời.



197 Trong khải tượng này, hay như tôi đang đi giảng, tôi nhìn, tôi thấy một điều lạ lùng.

198 Nó dường như thể bé Joseph của tôi đang ở bên cạnh tôi. Tôi đang trò chuyện với nó. Nếu anh em quan sát khải tượng thật là gần, anh em sẽ thấy tại sao Joseph đang đứng đó.

199 Tôi nhìn, có một bụi cây lớn. Một bầy chim nhỏ đậu trên bụi cây này, chúng khoảng nửa in-sơ dài và nữa in-sơ cao. Chúng là những chú chim lão luyện nhỏ. Những bộ lông nhỏ của chúng bị xẹp xuống. Có khoảng hai hay ba con trên nhánh trên đỉnh, sáu hay tám con trong nhánh kế tiếp, mười lăm hay hai mươi con trong nhánh tiếp nữa, xếp xuống hình dạng kim tự tháp. Những chú chim nhỏ đó, những Sứ giả nhỏ bé và chúng thật có vẻ mệt mỏi. Chúng đang quan sát hướng Đông.

200 Tôi đang có mặt tại Tucson, Arizona, trong khải tượng. Ngài đã tạo nên điều đó thật là một mục đích đến nỗi Ngài không muốn tôi không nhìn thấy đó là đâu, tôi bốc một cục đất lên từ sa mạc. Tôi nói, “Tôi biết đây là một khải tượng, tôi biết mình đang ở tại Tucson. Tôi biết rằng những chú chim nhỏ tiêu biểu cho điều gì đó.” Chúng đang quan sát hướng đông. Bất thình lình, chúng cất cánh bay, bay xa về hướng đông.

201 Ngay khi chúng rời đi, một bầy chim lớn hơn đến. Chúng trông giống những chim bồ câu, cánh mũi nhọn, có màu xám, màu hơi nhạt hơn những Sứ giả nhỏ bé đầu tiên này. Chúng đang sải bay về hướng Đông.

202 Ngay khi chúng khuất tầm nhìn của tôi, tôi xoay lần nữa nhìn về hướng tây, nó xảy ra tại đó. Có một tiếng nổ thực sự làm rung chuyển cả đất.

203 Đừng bỏ lỡ điều này. Anh em nghe băng, chắc chắn mình nghe điều này cho đúng.

204 Đầu tiên là một tiếng nổ. Tôi nghĩ nó giống như tiếng bay băng qua âm thanh, hay điều mà anh em gọi khi máy bay xuyên âm thanh, và quay trở lại mặt đất: Rung chuyển, gầm vang, mọi thứ: Sau đó, nó có thể là một tiếng vỗ giống như sấm sét. Tôi đã không thấy ánh chớp. Tôi chỉ nghe tiếng nổ vĩ đại đó, phát xuất, như thể giống miền Nam từ chỗ tôi, hướng về phía Mê-hi-cô

205 Nhưng, nó rung chuyển mặt đất, khi xảy ra như vậy, tôi vẫn còn đang nhìn về hướng Tây. Đường xa khuất vào cõi Vĩnh cửu, tôi thấy một chòm sao gì đó đang đến. Nó giống như thể đó là những chấm nhỏ. Có thể ít hơn năm và không hơn bảy. Nhưng, Chúng giống như những Sứ giả này đang đến trong hình dạng của một kim tự tháp. Và khi nó xảy đến, Quyền phép của Đức Chúa Trời Toàn Năng nhấc tôi lên để gặp Họ.

206 Tôi có thể nhìn thấy được. Nó chưa bao giờ lìa khỏi tôi. Tám ngày đã trôi qua, tôi vẫn không thể quên được. Tôi chưa bao giờ có bất kỳ điều gì làm phiền mình giống như thế. Gia đình tôi sẽ kể cho anh em.

207 Tôi có thể nhìn thấy những Thiên sứ đó, những đôi cánh sải nhanh hơn âm thanh có thể đi được. Các Thiên sứ đến từ cõi Vĩnh cửu trong một chớp mắt, không đủ để anh em chớp mắt, chỉ là một nháy. Họ đã có mặt ở đó. Tôi đã không có thì giờ để đếm. Chỉ ngắm mà thôi. Những Thiên sứ quyền phép vĩ đại, trắng như tuyết, các đôi cánh hướng về trước, và Họ kêu “Phù-Phù!” Khi đó, tôi được cất lên vào trong chòm kim tự tháp này.

208 Tôi nghĩ, “Đây rồi.” Tôi tê dại hết cả. Tôi nghĩ, “Ồ, điều này có nghĩa rằng sẽ có một tiếng nổ giết hại ta. Mình đang ở cuối đường rồi. Mình không được nói cho dân sự của mình khi nào khải tượng này lìa khỏi. Mình không muốn họ biết về điều đó, nhưng Cha Thiên Thượng đã cho biết bây giờ rằng thì giờ của mình xong rồi. Mình sẽ không nói cho gia đình để họ khỏi lo lắng, vì Ngài đang định hành động và những Thiên sứ này đến vì mình, mình sẽ thiệt mạng ngay bây giờ trong một kiểu nổ gì đó.”

209 Rồi nó xảy đến với tôi, trong lúc tôi đang ở trong chòm này. “Không, điều đó không phải. Nếu có giết chết người, nó sẽ giết chết Joseph, mình có thể nghe Joseph đang gọi mình.”

210 Ồ, rồi tôi xoay lại lần nữa, tôi nghĩ, “Chúa là Đức Chúa Trời ôi, khải tượng này có nghĩa là gì?” Tôi tự hỏi.

211 Rồi nó đến với tôi, không phải là một tiếng nói, chỉ đến với tôi. Ồ, đó là các Thiên sứ của Chúa đến trao cho tôi sứ mạng mới. Khi tôi suy nghĩ điều đó, tôi giơ tay lên, thưa rằng, “Ồ Chúa Jêsus ôi, Ngài muốn con làm gì?” Rồi khải tượng rời khỏi tôi. Trong gần một giờ đồng hồ, tôi đã không thể cảm thấy gì.

212 Anh em, dân sự biết những ơn phước của Chúa là gì. Nhưng quyền phép của Chúa khác nhau. Quyền năng của Chúa ở trong chúng hầu như khắp chốn, tôi đã cảm thấy thật nhiều lần trước đây trong khải tượng nhưng chưa bao giờ giống như thế. Nó cảm thấy giống một sự kính sợ. Tôi thật sợ hãi cho đến nỗi bị tê liệt trong sự hiện hữu của những Sinh Thể này.

213 Tôi nói Sự thật. Như Phao-lô đã nói, “Tôi không nói dối.” Anh em chưa bao giờ bắt được tôi nói điều gì sai trật về điều gì đó giống như thế không? Điều gì đó sắp xảy ra.

214 Rồi sau một lát tôi nói, “Lạy Chúa Jêsus, nếu con sắp bị giết, xin cho con biết để con sẽ không nói cho dân sự về điều này, nhưng nếu đó là điều gì khác, hãy cho con biết.” Không có câu trả lời.

215 Sau khi Thánh Linh rời tôi khoảng nửa giờ đồng hồ hay hơn, tôi nói, “Lạy Chúa, nếu đó là lúc con sắp bị giết, và Ngài đã cho con làm xong công việc trên đất, và con sẽ được cất về nhà bây giờ, nếu là vậy, tốt lắm. Được rồi. Nếu thế, hãy cho con biết. Hãy ban quyền phép của Ngài trở lại trên con lần nữa. Vậy con sẽ không biết nói cho dân sự của mình hay người nào về chuyện đó, vì Ngài định đến cất con đi.” Không có điều gì xảy ra. Tôi đợi một lát.

216 Rồi tôi nói, “Lạy Chúa Jêsus, nếu không có ý như thế, mà có nghĩa rằng Ngài có điều gì đó dành cho con làm và nó sẽ được khải thị cho con sau này, vậy xin ban quyền phép của Ngài.” Và điều đó gần như cất tôi khỏi gian phòng.

217 Tôi thấy chính mình ở nơi nào đó trong một góc. Tôi có thể nghe vợ tôi nơi nào đó đang cố gắng lay cánh cửa. Cánh cửa trong phòng ngủ đã được khoá lại. Tôi có quyển Kinh thánh mở ra, tôi không biết đoạn nào nhưng tôi tin là câu cuối của của thư Rô-ma, chương 9.

Kìa, Ta đặt tại Si-ôn một vầng Đá Góc, một một Vầng Đá ngăn trở, một Vầng Đá quý báu, hễ ai tin vào Ngài sẽ không bị hổ thẹn.”



218 Tôi nghĩ, “Thật lạ mình đang đọc câu đó.” Thánh Linh vẫn đầy dẫy trong phòng. Tôi gấp Kinh thánh lại và đứng tại đó.

219 Tôi đi đến cánh cửa sổ. Khoảng 10 giờ trong ngày hay hơn. Tôi giơ tay mình lên, bảo, “Lạy Chúa là Đức Chúa Trời, con không hiểu được. Đây là một ngày lạ lùng đối với con. Con hầu như không kiểm soát được.”

220 Tôi nói, “Lạy Chúa, điều đó có nghĩa là gì? Hãy để con đọc lại, nếu đó là Ngài.” Điều này nghe có vẻ trẻ con. Tôi lấy quyển Kinh thánh, mở ra, lại cùng chỗ đó: Phao-lô bảo cho những người Do-thái hay rằng họ cố bảo cho những người La-mã rằng người Do-thái đã thử chấp nhận điều đó bằng các việc làm, nhưng chính là bởi đức tin mà chúng ta tin điều đó.

221 Thế đấy, kể từ đó là một thời gian tuyệt vời. Bây giờ, anh em thấy tôi đứng ở đâu. Tôi không biết điều gì đang xảy ra. Tôi không biết nói gì.

222 Nhưng bây giờ, cho phép tôi bây giờ, từ giờ trở đi, trong khoảng 15 hay 20 phút tiếp theo, cho phép tôi cố gắng nói điều gì đó ở đây lúc nầy. Nên nhớ, không một lần những khải tượng kia sai trật. Bây giờ, tôi sẽ đưa ra những câu Kinh thánh trong chốc lát. Nếu anh em để ý, trong Khải huyền chương 10... Nào, chúng ta lấy chỗ nào: Nếu khải tượng đó thuộc về Kinh thánh, nó chỉ có thể được thông giải bằng lời Kinh thánh. Vậy thì tôi muốn anh em đặt điều nầy với nhau.

223 Còn bây giờ, anh em có mặt và nghe băng ghi âm, tin chắc anh em nói đây là cách tôi nói điều đó, bởi vì nó có thể được hiểu dễ dàng.

224 Anh em đang vội vàng phải không? [Hội chúng nói, “Không.”-- Bt.] Được rồi. Cảm ơn anh em đã yên lặng và thật tốt.


tải về 415.82 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương