137
Hướng đến những nhược điểm thông thường và rất phổ biến của con người cũng là một lối
đi của truyện cười. Với mục đích giáo dục nhẹ nhàng, truyện đã dùng tiếng cười để chỉ những
khiếm khuyết của con người về nhận thức, về tính cách, phẩm chất… Khoe khoang, khoác lác,
tham ăn tục uống, hà tiện, lười nhác, sợ vợ… những thói tật đó không xấu quá mức nhưng sẽ là
vật cản của con người trong quá trình sống và sinh hoạt. Với cái nhìn vừa độ lượng vừa nghiêm
khắc, các tác giả dân gian đã đề cập đến những nhược điểm ấy trong rất nhiều tác phẩm như:
Lợn
cưới áo mới,
Con rắn vuông,
May không đi giày,
Há miệng chờ sung,
Nếu phải tay tao… Khi
tiếng cười giòn giã vang lên cũng là lúc một thói tật lộ diện. Trong trường hợp này, tiếng cười có
tác dụng uốn nắn con người, hướng con người dần đến sự hoàn thiện. Tác giả dân gian đứng trên
quan điểm đạo đức và lý tưởng thẩm mĩ tốt đẹp của dân tộc để phủ định cái xấu. Tiếng cười sảng
khoái, không ác ý vang lên trong mỗi câu chuyện sẽ là sự nhắc nhở đầy thiện chí giúp con người
tự nhận thức và điều chỉnh hành vi của mình một cách kịp thời.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: