Thơ TÔ MẶC GIANG
TRĂNG MỘT PHƯƠNG
Phương trời cũ, mộng vàng in bóng nguyệt
Mơ đường xa, xa thẳm ngút trời sương
Đêm hơi thở lưng trời trăng ước hẹn
Ngập ngừng em huyền diệu cõi hoang đường
Bởi lạc lối lá bay về hoang thảo
Cuối đời mê vụn vỡ mảnh tim đau
Cây đứng đó mắt dại khờ nhung nhớ
Nắng phương nào hong lại tóc nghìn sau.
Trăng một phương mây nào nương lối đợi?
Biết tìm đâu ngàn nẻo lạ trùng dương.
Con suối nhỏ trong hồn em chới với
Bóng mê cung sừng sững giữa thiên đường!
Trăng một phương thuyền hồn mơ bến đỗ.
Sao gió làm con sóng vỡ hồn trăng
Đong chút sáng cho đồi trăng rực rỡ
Góp nghìn khuya ngồi đợi tiếng sông trăng!
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |