Nguyễn Gia Kiểng



tải về 1.51 Mb.
trang4/4
Chuyển đổi dữ liệu13.05.2018
Kích1.51 Mb.
#38286
1   2   3   4

Vi Đức Hồi

(Tiếp theo Tổ Quốc 105)
- Chiếc đài mà anh vẫn thường xuyên nghe đài địch để đâu? Trưởng phòng công an tỉnh hỏi.
- Tôi đứng dậy vào buồng lấy ra rồi đưa cho anh ta:
- Đây. Tôi đáp.
- Tôi tạm thu của anh, về trên sẽ làm biên bản
- Tùy anh.
- Từ hôm qua đến nay có ai hỏi chị về anh Hồi không? Trưởng phòng công an quay sang hỏi vợ tôi.
- Có, nhiều lắm. Vợ tôi đáp.
- Họ hỏi những gì?
- Hỏi là anh Hồi đi đâu mà điện mãi không được?
- Chị trả lời thế nào?
- Trả lời là không biết, thấy bảo là đi họp mấy ngày ở đâu đó, riêng thằng chú em ruột anh Hồi thì tôi gọi nó sang nhà rồi nói cho nó biết là anh Hồi bị bắt.

- Nó làm ở phòng dân tộc, thuộc uỷ ban huyện đúng không?


- Chính nó đấy.
- Nó nói thế nào?
- Chả thế nào cả, nó biết gì mà tham gia!
- Thái độ nó thế nào?
- Chẳng thế nào cả, nó chỉ thấy bất ngờ thôi.
- Xung quanh đây đã ai biết gì chưa?
- Không biết, chẳng thấy ai hỏi han gì cả.
- Chị cứ bình tĩnh, cứ coi như không có gì xảy ra. Một hai hôm nữa anh về. Chị yên tâm, chị nhớ đừng cho ai biết.
- Vâng.
Làng xóm láng giềng xung quanh tôi vẫn yên tĩnh, chứng tỏ họ chưa hề biết gì. Chiếc xe con sang trọng lại đưa chúng tôi về tỉnh. Nói sang trọng bởi vì nó vượt quá tiêu chuẩn so với quy định của chính phủ, bởi theo đó các chức danh thường vụ tỉnh uỷ, phó chủ tịch hội đồng nhân dân, uỷ ban nhân dân tỉnh được trang bị loại xe đến 400 triệu, bí thư, chủ tịch hội đồng nhân dân và uỷ ban nhân dân tỉnh được trang bị xe đến 650 triệu. Vậy mà xe của trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ có giá đến 650 triệu (tính theo thời giá năm 2005). Tuy nhiên ở cái tỉnh lẻ Lạng Sơn này nhiều người biết ăn chơi lắm, vì thế không riêng gì xe của trưởng ban tổ chức mà các chức danh khác (kể cả cấp huyên, thị) đều đi loại xe “xịn”, vượt tiêu chuẩn quy định của chính phủ mỗi chiếc đến vài trăm triệu đồng. Năm 2005, đoàn kiểm toán nhà nước đến Lạng Sơn làm việc đã có kết luận về việc sử dụng xe ô tô quá tiêu chuẩn và kiến nghị thu hồi, nhưng sau đó lại thôi vì đã “trót sai”, xin được rút kinh nghiệm.
Thị xã Lạng Sơn từ ngày được nâng cấp lên thành phố, trông hoành tráng hẳn lên, đèn xanh, đèn đỏ được dựng lên ở các ngã ba, ngã tư tôn thêm kiểu dáng của đô thị, tạo ấn tượng cho du khách đến với thành phố trẻ nằm sát biên cương của tổ quốc. Nơi đây cách đây đúng 28 năm (1979) người “đồng chí”phương bắc “núi liền núi, sông liền sông, sớm sớm nghe chung tiếng gà gáy cùng”, không hiểu vì lý do gì tự nhiên nổi khùng “dạy cho Việt nam bài học”, đã tàn phá toàn bộ cái thị xã (nay là thành phố) bé nhỏ, xinh đẹp này thành những đống đổ nát. Gần ba chục năm qua, bộ mặt của mảnh đất này có nhiều đổi thay, những dấu tích có thể mai một nhưng lòng người thì không thể nào quên về một thời tàn khốc mà thủ phạm đâu phải là bọn “đế quốc đầu sỏ, bọn tư bản thối nát”, mà chính là người anh em coi nhau như ruột thịt! Cuộc sống hôm nay đã trở lại bình thường, có thể thế hệ trẻ ngày nay đã quên vợi đi những đau thương mất mát, những sự kiện mà cả dân tộc ta bị xúc phạm nhưng những người có lương chi thì mãi mãi không quên và luôn ý thức được về người anh, người bạn, người “đồng chí” sát cạnh mình.

Không ai nói trước được tại mảnh đất này có thể yên ổn làm ăn mãi mãi về sau, mặc dù ngày nay có nhiều bang giao “hữu hảo”, và đặc biệt là đã nặn ra được nhiều “chữ vàng”, cả thảy có đến mười sáu chữ cơ đấy. Thế rồi mới đây thôi còn bổ sung thêm những 4 cái tốt nữa mới biểu thị hết được sự “trong sáng” của “tình đồng chí, tình anh em” Trung - Việt.


Phải chăng đó là những đảm bảo cho sự tin cậy lẫn nhau và là nền tảng bền vững trong quan hệ hai nước? Và phải chăng chúng ta đã thấm đòn từ ngày được “dạy bài học” cho đến nay vẫn khiếp sợ người “anh em”, người “đồng chí” của mình? Chẳng phải thế sao khi mà từng tấc đất của tổ quốc ta đang bị gặm nhấm, khi mà vùng trời, vùng biển, những quần đảo của ta đang bị chiếm đoạt mà đảng, chính phủ ta không những không hề rám hé răng lên tiếng phản đối mà còn thẳng tay đàn áp với những ai lớn tiếng lên án những hành động xâm lăng của nhà cầm quyền Trung Quốc đối với đất nước ta.
Trên đường từ nhà tôi lên thành phố Lạng Sơn đi qua ải Chi Lăng, nơi đây Liễu Thăng, tướng giặc phương bắc đã bị chém chết ngay tại trận. Mỗi lần đi qua, càng tự hào về truyền thống đánh giặc ngoại xâm của ông cha ta bao nhiêu thì càng thấy ô nhục bấy nhiêu khi chúng ta là con cháu của một dân tộc anh hùng.
Hôm nay là ngày thứ ba phải đối mặt với bộ máy của đảng, chính quyền nhà nước cộng sản Việt Nam. Tâm trạng tôi hoàn toàn đã trở lại bình thường, bởi qua hai ngày làm việc tôi đã nhận biết được tất cả những gì họ muốn, những gì họ sẽ làm trong những ngày tiếp theo. Mục tiêu chính của họ là khuất phục tôi, chấm dứt việc tôi liên hệ với những nhà dân chủ, chấm dứt việc viết bài phát tán trên mạng, ăn năn hối cải, xin được khoan hồng. Tôi thừa biết họ không thể bắt tôi và hơn thế họ còn lo sợ vụ việc của tôi bung bét sẽ ảnh hưởng xấu đến dư luận. Vì thế tôi càng phấn chấn, tự tin, minh mẫn bình tĩnh để đối phó với họ.
Ăn sáng xong, tốp chúng tôi gồm hơn chục người (công an, cán bộ ban tổ chức tỉnh uỷ) thủng thẳng đi bộ từ nhà khách tỉnh uỷ về ban tổ chức để tiếp tục công việc khai thác, thẩm vấn tôi. Bỗng có tiếng xe máy phanh kít lại ngay sát tôi. Mấy cán bộ, chiến sĩ công an giật thót mình, liền tạo thành hàng rào xung quanh tôi. Một anh bạn của tôi thân nhau từ còn nhỏ, sau này đi thoát ly, anh làm việc trên tỉnh, vẫn thường xuyên liên lạc, tụ tập chén anh, chén chú với nhau, tính văn nghệ sĩ, thích vui vẻ, sống phóng khoáng nên dù có trình độ, năng lực nhưng con đường thăng tiến gặp nhiều trắc trở, thường được cấp trên đánh giá là con người thiếu chín chắn, lập trường bấp bênh, hay chọc ngoáy lãnh đạo, nên đã leo lên đến cấp phó ngành của tỉnh mà rồi lại xuống làm cấp trưởng phòng của sở, an phận ở mức này để chờ nghỉ hưu.
- Chiều qua tôi thấy ông vào nhà khách tỉnh uỷ, tôi biết chắc là ông nghỉ ở đó, điện mãi mà không liên lạc được, sao vậy? Thay số máy sao không thông báo?
- Máy vừa bị mất cắp hôm kia-tôi trả lời
- Làm sao mà mất, mất ở đâu?
- Mất ở chỗ rất đàng hoàng -tôi đáp.
- Chỗ nào mà đàng hoàng, nhà khách tỉnh uỷ à?
- Còn đàng hoàng hơn thế
Anh ta cười rõ to rồi kể câu chuyện liên đới chứng minh việc mất cắp ở nơi mà thiên hạ cho là đặc biệt trang trọng: “Hồi năm 1986, mình đang học ở trường Nguyễn Ái Quốc trung ương, có thằng bạn ở Cao Bằng rủ vào 37 Hùng Vương, chỗ văn phòng trung ương đảng ấy. Mẹ nó! Hai thằng lai nhau đi xe đạp, gửi xe hẳn hoi, vào thăm người nhà nó làm ở đó, lúc về mất mẹ nó cái bơm xe đạp ông ạ. Tôi đã bảo ông đừng dùng máy sịn quá, cứ như tôi dùng loại rẻ tiền chẳng thằng chó nào nó lấy.”
- Nào có sịn, máy Trung Quốc đấy!
- Thế à, chắc nhìn mẫu mã đẹp, nó tưởng của sịn nó lấy thôi. Thôi cho qua, mua cái khác, bọn kẻ xấu, chấp làm gì. Trưa nay đi nhậu, tôi đón ông ở đâu?
- Dịp này không đi được, trưa nay có chương trình rồi, hẹn khi khác.
- Chương trình nào, cần thì tôi tham gia, quái gì!
Nhìn nét mặt của trưởng phòng công an tức tối đã đến mức hết chịu nổi, anh ta cố trấn tĩnh:

- Anh Hồi cùng chúng tôi có cuộc làm việc quan trọng với sếp, có lẽ không gặp anh được, anh thông cảm, để dịp khác đi anh!


- Thế à, tức nhỉ, toàn gặp người quan trọng, đành chịu vậy, chào nhé.
Anh nổ máy vút đi. Chúng tôi lại lững thững bách bộ với những tâm trạng khác nhau. Một cán bộ của ban tổ chức tỉnh uỷ vỗ vai tôi tỏ vẻ thân mật.

- Cánh này có làm gì cho ông đâu mà ông tỏ vẻ tức tối với bọn này thế!


- Tức gì đâu, tán cho vui ấy mà.
- Lần sau mà anh còn nói thế tôi quy cho anh tội vu khống đấy-trưởng phòng công an “quán triệt” tôi.

-Vu khống gì đâu, tôi tếu táo với bạn tôi đấy thôi.

-Tôi nói cho anh biết chúng tôi chẳng thèm lấy những thứ vứt đi của anh, cho thêm tiền chúng tôi cũng chẳng cầm.
- Tôi biết những đồ của các anh dùng toàn đồ xịn, đâu phải đồ rởm như bọn tôi.
- Sao anh nói mất cắp, ai ăn cắp của anh?
- Lần sau tôi nói nói thật là công an tịch thu điện thoại tôi được chưa?
- Ai đã tịch thu của anh? Chúng tôi chỉ tạm giữ của anh.
- Được rồi thì tạm giữ vậy.
- Tôi yêu cầu anh trong thời gian này chấm dứt việc giao tiếp với bất cứ ai và cắt ngay cái giọng công kích đi cho tôi nhờ.
- Ngay cả đi vệ sinh các ông cũng bám tôi thì làm sao tôi có cơ hội giao tiếp với bên ngoài. Tình huống vừa rồi anh đã biết, tôi không chủ động.

- Tôi không tranh luận với anh nữa, tôi yêu cầu anh thực hiện đúng với tinh thần của sếp đã quán triệt, vậy thôi.


- Sếp quán triệt nhiều nội dung, có những nội dung xa vời vợi, tôi muốn thực hiện cũng bó tay. Có những nội dung tôi không thể thực hiện được. Có những nội dung tôi thấy sếp chưa có động thái nào chứng tỏ sếp làm cho tôi. Vì vậy tôi chẳng biết đâu mà thực hiện.
- Cái gì, anh nói sếp phải làm gì cho anh?
- Sếp bảo sẽ thay máu cho tôi, tôi đã thấy sếp làm đâu?
- Được rồi, máu anh sẽ được thay, cùng với cái đầu anh sẽ được tẩy não, gọt rũa chỉnh tề. Tôi sẽ trực tiếp làm điều đó.
- Vậy hả, tôi sẽ chờ anh xem anh làm cách nào.
- Được rồi anh hãy đợi đấy.
Cuộc đấu khẩu sôi nổi trên đường đi nếu như tôi cảm thấy rất thú vị bao nhiêu thì mấy viên sĩ quan công an đi theo tôi càng tức tôi bấy nhiêu vì tính ương ngạnh và khẩu vị thiếu khiêm nhường của tôi. Đoạn đường trên 1km bỗng chốc đã hết. Trước mặt là toà nhà làm việc của cơ quan yết hầu của đảng bộ địa phương, một cơ quan nắm về nhân sự và tổ chức của bộ máy đảng, chính quyền và các đoàn thể quần chúng nên luôn được mọi viên chức “kính nể”. (Còn tiếp)
Vi Đức Hồi

_________________________________________
(Tiếp theo trang 29)

Tài sản ứng viên không kê khai minh bạch cho quần chúng biết, năng lực ứng viên cỡ nào quần chúng có tiếp xúc được đâu mà biết. Trường hợp có ai đó phát hiện ứng viên tham nhũng hay có khuất tất cái gì đó thì cũng không còn thời gian đâu mà vác đơn đi khiếu nại tư cách đại biểu.



Nhiệm kỳ XIII tới đây, nếu luật chưa có quy định cấm làm “nghị” liên tục 4-5 nhiệm kỳ, hổng chừng bà R. tiếp tục “đắc cử” theo kiểu tôi đã kể ở trên, khỏi cần tranh cử gì hết ráo. So với ông Arnold Schwarzenegger thì bà R. “lời lớn” (miền Bắc gọi là “lãi to”) chớ không “lỗ” đồng nào. Trong ngôn ngữ xã hội Việt Nam hiện nay không có cụm từ “tranh cử bình đẳng”, cho nên làm “nghị viên” ở Việt Nam là sướng nhất thế giới.
Tạ Phong Tần



tải về 1.51 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương