Nghệ thuật sống Quyển 1 Lời giới thiệu



tải về 0.65 Mb.
trang11/13
Chuyển đổi dữ liệu25.11.2017
Kích0.65 Mb.
#34556
1   ...   5   6   7   8   9   10   11   12   13

Chai Remy và thằn lằn…


Cuộc sống hiện tại của gia đình thằn lằn rất khó khăn. Hôm qua thằn lằn bố bò sang kẹt cửa thăm anh thằn lằn hàng xóm, thấy cuộc sống gia đình họ sung túc và ấm no, thằn lằn bố cảm thấy tủi thân dữ dội. Cứ trách chính mình rằng cả đời chẳng kiếm được căn nhà cho ra hồn cho vợ con bớt khổ, suốt n gày cứ lang thang góc này góc kia mãi. Thật là chán đời gì đâu.

Thằn lằn mẹ thì thông cảm cho thằn lằn bố dữ lắm! Làm sao dám trách ông ấy kia chứ. Chẳng qua là dân số thằn lằn đông quá, đât đai thì hẹp, ai cũng giành mất những chỗ tốt cả rồi. Đành phải lang thang xó này xó kia thôi, phải chăm tìm cái ăn lẫn tìm một nơi ở thoải mái là chuyện đâu có dễ dàng gì kia chứ. Thương thằn lằn bố quá đi mất.

Thằn lằn con lâu nay cứ mãi chỗ này, mốt chỗ kia. Học hành đâu có yên đâm ra lười học và thường hay u sầu vẫn vơ. Thằn lằn con vẫn thường hay so sánh gia đình mình với gia đình người ta. Thì…con nít mà. Thằn lằn con tủi thân khi nhiều đêm phải ráng o ép nép mình dưới cái đèn neon mà vẫn tránh cho mình không bị bỏng. Sao cuộc sống khó…sống thế nhỉ?

Ngày nọ, góc kệ tủ có tiếng động khẽ khàng như có vật gì đó ngã đổ. Đang lay hoay tìm chỗ ở, thằn lằn bố phát hiện ra chai Remy đang nằm nghiêng ngã trên chạn tủ, trong chai thì còn sót lại tí xíu vài giọt rượu. Chẳng sao cả, thằn lằn bố đã tìm được căn nhà cho gia đình mới rồi. Mừng quá xá!

Thế là ngay lập tức, thằn lằn mẹ và con chuyển vào ở trong chai Remy, căn nhà mới sao mà đẹp thế này. Xung quanh, mặt nào cũng lắp kiếng, nhìn được mọi thứ xung quanh mới hay làm sao. Ấm áp và an toàn biết là bao nhiêu, cả nhà ba người nhủ thầm. Đêm đó cả gia đình thằn lằn đều thấy mãn nguyện và hạnh phúc lắm.

Hễ an cư người ta mới nghĩ đến lập nghiệp, nhưng thằn làn bố chắc vì lâu lắm mới có một căn nhà, nên cả ngày lẫn đêm đều ở trong nhà, chẳng chịu ra ngoài lấy một phút. Ở trong chai, thằn lằn bố bắt đầu nhấm nháp những giọt rượu còn sót lại. Nhắm mãi thành thói quen, quen rồi thành ghiền. Vậy là, từ hôm ấy, thằn lằn bố thành một tên bợm, lúc nào cũng ở trong chai và liếm láp chút rượu còn sót ấy. Nhìn thằn thằn bố như thế, thằn lằn mẹ đau lòng quá. Ngày trước không có nhà nhưng ông ấy còn biết đi kiếm miếng ăn, từ ngày có nhà, tự thấy thỏa mã quá nên sinh tật, ở lì trong nhà mà chè chén. Chẳng còn biết vợ con đói khổ gì hết trơn. Phần thằn lằn con, ngày trước bổ chẳng bao giờ đánh thằn lằn cả. Bây giờ đi học về, chui vào chai là bị bố mắng, bố đánh. Mà chẳng biết tội gì, lý do gì, hỏi bố tại sao thì còn bị đánh nhiều hơn (cái tội dám hỏi bố hử???). Thằn lằn con ngày càng ốm yếu và dường như chẳng còn bình thường nữa. Mỗi ngày, đi học về là thằn lằn con chẳng về nhà liền đâu, mà nó kiếm chỗ rong chơi thật lâu, đợi tối mịt mùng mới trở về nhà. Chớ mà về nhà sớm, nhìn mẹ lo lắng, nhìn bố say xỉn, thằn lằn con thấy khó chịu lắm, bức bối lắm và thấy chán ghét cái căn nhà này sao sao ấy.

Những giọt rượu trong chai rồi cũng hết, hết sạch bong. Thằn lằn bố lỡ nghiện rượu rồi, bây giờ không còn mà uống nên bản tính càng hung dữ hơn. Thằn lằn bố quyết tâm đi tìm căn nhà giống như căn nhà này để có rượu mà uống. Thế là thằn lằn bố bỏ nhà ra đi… đi tìm chai Remy khác!

Một ngày nọ, mọi người thấy thằn lằn bố giáục bên kẹt cửa. Mọi người đưa về nhà, nhưng chẳng còn thấy nhà đâu nữa…Nhìn vợ mình và con, thằn lằn bố hỏi:



  • Thế nhà chúng ta đâu rồi hở mình?

Thằn lằn mẹ nức nở:

  • Chủ nhà đem bán ve chai rồi. May mà mẹ con tôi chạy ra ngoài kịp, không thôi chắc cũng làm thân lưu lạc, chẳng biết đâu mà tìm rồi.

Thằn lằn bố buồn lòng, muốn tìm một ăn nhà Remy như thế đâu có dễ, bây giờ lại sống đời lang thang nữa rồi. Thằn lằn bố chợt nói:

  • Mình yên tâm. Tôi sẽ tìm cho chúng ta một căn nhà như thế!

  • Đột nhiên thằng lằn con hét lớn:

  • Con không cần một căn nhà như thế! Có căn nhà mà không có bố, thì thà con không có nhà mà vẫn có bố hằng ngày. Không có nhà nhưng mẹ vẫn yêu bố vì mỗi ngày thấy bố lao động và chăm chỉ, con hơn suốt ngày nốc rượu từ căn nhà ấy.

Đã lâu rồi, thằn lằn bố mới thấy con mình nói chuyện với mình. Mà cũng lâu rồi thằn lằn bố không nói chuyện với con mình thì phải. Ừ thì lâu nay nó nín nhịn, nó im lặng ấm ức. Nó sống tù túng và đòn roi của bố nó, nên nó đâm ra lầm lì, khó hiểu. Giờ nghe nó nói, sao mà tự nhiên thằn lằn bố thấy xót xa sao đó. Còn thằn lằn mẹ thì khóc từ nãy giờ rồi. Thằn lằn bố cứ đứng thẩn thờ ra mà suy nghĩ. Thằn lằn mẹ mới khẽ khàng nói qua làn nước mắt:

  • Thôi mình ạ, chúng vẫn sẽ sống để tìm cho mình một chỗ nào đó. Chắn chắn chỗ ở mới không phải là một chai Remy Martin như hôm nay nữa.

10 Nghịch Lý Trong Cuộc Sống


(trong đó có 8 điều mẹ Teresa thường xuyên áp dụng)
1. Người đời thường vô lý, không "biết điều" và vị kỷ. Nhưng dù sao đi nữa, hãy yêu thương họ

2. Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho là bạn làm vì tư lợi. Dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.

3. Nếu thành công, bạn sẽ gặp những người giả dối và những kẻ thù thật sự. Nhưng dù sao đi nữa, hãy thành công.

4. Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lãng quên. Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.

5. Thẳng thắng, trung thực thường làm bạn tổn thương. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống thẳng thắng.

6. Người có ý tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy luôn nghĩ lớn.

7. Người ta thường tỏ ra cảm thông với những kẻ yếu thế nhưng lại đi theo kẽ mạnh. Nhưng dù sao đi nữa, hãy đấu tranh cho những kẻ yếu thế.

8. Những thành quả mà bạn đã phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phá hủy chỉ trong phút chốc. Nhưng dù sao đi nữa, hãy cứ tiếp tục dựng xây.



9. Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác. Nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ mọi người.

10. Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những gì tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng. Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống hết mình cho cuộc sống.

* * *

Bức thư tình - Tưới tẩm những hạt giống hạnh phúc

Có một thiếu phụ người Pháp thường cất giữ những bức thư tình của chồng. Ông ta đã viết cho bà những bức thư rất đẹp trước khi hai người cưới nhau. cứ mỗi lần nhận được thư là bà say mê đọc từng câu, từng chữ, từng dòng thư ngọt ngào, thương yêu. Bà rất quý những bức thư đó và cất giữ vào trong một cái hộp đựng bánh bích-qui. Một buổi sang nọ, trong khi dọn dẹp ngăn tủ bà tìm thấy cái hộp bích-qui đựng những bức thư năm xưa. Đã lâu lắm bà không thấy cái hộp bích-qui đó. Cái hộp lưu giữ biết bao kỷ niệm đẹp của những ngày đầu, khi mà cả hai đều nghĩ rằng nếu không có người kia thì chắc sống không nổi.

Nhưng mấy năm gần đây, cả hai vợ chồng đều rất đau khổ. Họ không còn thiết nhìn nhau. Họ không còn muốn nói chuyện với nhau. Họ không còn viết chư cho nhau, trước ngày bà tìm thấy cái hộp bích qui, chồng bà cho hay là ông sẽ đi xa vì công chuyện nghề nghiệp. Có lẽ là ông không vui thích gì khi ở nhà. Có thể là ông đi xa để tìm đâu đó một chút hạnh phúc, một ít niềm vui.

Bà biết vậy. Khi chồng bà cho bà hay là ông phải đi họp ở New York, bà trả lời “Nếu cần thì anh cứ đi”. Bà đã quen với cái lệ này rồi. Rồi sau hai ngày, thay vì về nhà như đã định, ông điện thoại về, “Anh cần ở thêm hai ngày nữa vì có việc cần”. Bà chấp nhận dễ dàng chuyện đó, vì dầu cho ông có ở nhà bà cũng chẳng hạnh phúc chi mấy. Sau khi gác điện thoại bà đi dọn dẹp ngăn tủ và khám phá ra cái hộp. Đó là có hộp đựng bánh “LU”, một loại bánh bích-qui nổi tiếng bên Pháp. Đã lâu lắm bà không mở hộp. Bà gác cái chổi qua một bên và mở nắp hộp. Một mùi thơm dịu quen thuộc tỏa ra. Bà rút ra một lá thư rồi đứng đó để đọc. Bức thư mới ngọt ngào làm sao, đầy hiểu biết và thương yêu. Bà cảm thấy mát mẻ như một mảnh đất khô cằn vừa được mưa tưới. Sau đó bà đem cái hộp vào bàn, ngồi xuống đọc hết tất cả các bức thư, cả thảy là ba mươi sáu hay ba mươi bảy bức. Hạt giống của hạnh phúc vẫn còn đó trong bà. Những hạt giống đó lâu nay đã bị vùi lấp trong đau khổ, nhưng vẫn còn đó. Cho nên chị đọc những bức thư đầy thương yêu của chồng viết khi trẻ, những hạc giống hạnh phúc chôn vùi trong sâu kín tâm thức bà đã được tưới tẩm.



Trong những năm gần đây chồng bà không sử dụng ngôn ngữ ấy nữa. Nhưng bây giờ, đọc những bức thư, bà nghe như chồng bà đang nói những lời ngọt ngào của năm xưa. Ngày xưa hai người đã thật sự có hạnh phúc. Tại sao mà bây giờ hai người sống như trong địa ngục? Bà hầu như đã quên đi là chồng bà đã từng nói với bà những lời yêu thương như thế, nhưng đó từng là sự thật. Ông đã từng có khả năng nói những lời như vậy.
Trong suốt hơn một giờ ngồi đọc thư bà đã tưới tẩm những hạt giống của hạnh phúc trong bà. Bà nhận ra rằng cả chồng bà và bà đều thiếu khéo léo. Cả hai đã rưới tẩm những hạc giống đau khổ của nhau và không có khả năng tưới tẩm những hạt giống hạnh phúc. Sau khi đọc tất cả những lá thư, bà quyết định ngồi xuống và viết cho chồng bà một bức chư để nói cho ông biết rằng ngay xưa, lúc mới quen nhau, bà đã hạnh phúc như thế nào. Bà viết rằng bà mong tìm lại được những hạnh phúc của ngày nào. Và giờ thì bà lại có thể viết cho ông câu “Anh vêu dấu!” với tất cả chân tình.
Bà đã để ra bốn mươi lăm phút để viết bức thư. Đây là một bức thư tình đích thực gửi cho chàng thanh niên dễ thương đã viết cho bà những bức thư cất trong hộp bích-qui. Sau khi viết xong bức thư trong bà cảm thấy rất nhẹ nhàng. Thư chưa được gửi đi, chồng bà chưa đọc nhưng bà cảm thấy khỏe hẳn ra. Những hạt giống hạnh phúc trong bà đã được khơi dậy và tưới tẩm trở lại. Bà lên lầu và đặt bức thư lên bàn ông. Sau đó, suốt ngày bà rất hạnh phúc. Bà hạnh phúc vì những bức thư đã tưới tẩm những hạt giống tích cực trong bà.
Trong khi đọc những bức thư và viết thư cho chồng, bà nhận ra vài điều. Cả hai người đều đã vụng về. Cả hai không biết cách giữ gìn hạnh phúc mà đáng ra họ vẫn có quyền hưởng. Trong khi nói năng, trong khi hành xử, họ đã tạo địa ngục cho nhau. Cả hai chấp nhận sống với nhau như một gia đình, như một cặp vợ chồng nhưng không có chút gì hạnh phúc. Hiểu như thế bà tin tưởng rằng cả hai người cùng cố gắng thì hạnh phúc có thể phục hồi. Bà tràn đầy hy vọng và không còn đau khổ như những năm qua.
Người chồng về nhà, lên phòng và thấy bức thư trên bàn. Trong bức thư bà đã viết: ”Em chịu trách nhiệm một phần một phần về sự đau khổ của chúng ta, về tình trạng chúng ta không được hạnh phúc mà đáng ra chúng ta phải được hưởng. Chúng ta hãy làm mới lại, hãy tái lập truyền thông. Hãy thực hiện bình an, hòa điệu và hạnh phúc cho nhau." Ông đọc bức thư rất kỹ và suy nghĩ sâu sắc về những điều bà viết. Bởi vì khi đọc thư của bà, những hạt giống hạnh phúc trong ông cũng được tưới tẩm. Ông ở trên phòng rất lâu, ông suy nghĩ và khám phá ra những nhận biết như bà đã khám phá ngày hôm qua. Nhờ vậy hai vợ chồng đã có cơ hội làm mới và tái lập hạnh phúc.
Đời bây giờ, thiên hạ và những cặp tình nhân không viết thư cho nhau nữa.

Họ chỉ nhấc điện thoại lên và nói, "Tối nay có rảnh không Chúng ta đi chơi nhé!” Thế thôi!!

Còn đâu là nhưng kỷ vật để cất giữ, nâng niu!! Thật là tội nghiệp!

Bạn phải tập viết thư tình trở lại đi!!

Viết cho những người thương của bạn. Người thương đây có thể là cha, là mẹ của bạn.

Cũng có thể bà con trẻ, con gái, là anh, là chị hay là bạn bè của bạn. Hãy dành thì giờ đề viết xuống những ân tình yêu thương.

David và Angelina, tập khí của sân hận


(Câu chuyện tuyệt vời để nhìn lại mình từ đó trân trọng những giá trị thân yêu ngay xung quanh bạn)
Có một chàng thanh niên tên là David. David hào hoa phong nhã và thông minh. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, sống trong nhung lụa, có đủ điều kiện để thành công. Nhưng anh không vui, không hạnh phúc vì anh không có khả năng sống hạnh phúc. David có rất nhiều vấn đề với cha mẹ, anh chị em trong nhà. Anh không có khả năng truyền thông. Anh ích kỷ luôn luôn trách móc, đổ lỗi cho cha, mẹ, cho anh chị em. David rất đau khổ. Anh đau khổ không phải vì ai cũng thù ghét hay muốn trừng phạt anh, anh đau khố vì không có khả năng yêu thương, hiểu biết. Anh kết bạn nhưng chỉ ít lâu sau bạn bè đều bỏ anh vì thật khó mà sống được gần với anh. Anh rất ích kỷ, thiếu hiểu biết và thiếu vị tha.
Một ngày nọ, David lên chùa. Anh lên chùa không phải để nghe giảng pháp, anh chẳng thiết gì bài pháp thoại. Anh lên đó để tìm bạn, vì cô đơn. Anh không còn ai là bạn nữa. Anh giàu có, hào hoa phong nhã, nhiều người muốn làm quen với anh nhưng chỉ sau một thời gian ngắn là họ bỏ anh mà đi.
Sáng hôm ấy anh lên chùa vì cô đơn, vì thiếu bạn. Trên đường tới chùa, David nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp từ trong chùa đi ra. Anh vô cùng cảm xúc trước người đẹp và đem long yêu mến tức thời. Anh không còn thiết tới chùa nữa, mà quay lui để theo chân người đẹp. Nhưng vì đường đông người, chen chân không kịp nên để người đẹp mất dạng. Sau một giờ tìm kiếm không ra, David ra về mang theo hình ảnh người đẹp trong tim. Anh mất ăn, mất ngủ. Qua đêm thứ ba, anh nằm mộng thấy một ông già quắc thước, râu dài trắng phau, cho anh hay: “Nếu muốn gặp người đẹp hôm kia thì ngày mai ra chợ Đông” David tỉnh dậy, không ngủ được nữa, lòng nôn nao chờ trời sáng để đi tìm người đẹp. Sáng hôm đó anh ra chợ Đông, chợ đang lúc vắng người, anh đi vào tiệm sách xem quanh. Bỗng nhiên anh thấy trên vách treo hình một người đẹp giống hệt người đẹp mà anh đã gặp hôm trước. Cũng cùng đôi mắt ấy, mũi ấy miệng ấy. Anh nghĩ thầm đây có lẽ là người đẹp mà ông già trong mộng cho anh biết. Có lẽ anh không có phước phần để gặp được người thật, mà chỉ gặp được hình ảnh trong tranh. Anh bèn dốc hết tiền túi mua bức tranh về và treo trên vách phòng mình trong khu đại học.
David sống cô độc, không có bạn. Có ngày anh chả thiết ra phòng ăn khi học đại học, chỉ ăn mì gói qua bữa. Chắc bạn đã đoán ra được rằng David là một người Á Đông. Hôm đó David nấu hai tô mì. Một tô cho anh và một tô đặt trước bức tranh. Anh ăn mì và thỉnh thỏang nhìn lên bức tranh như để mời người đẹp trong tranh cùng ăn.
Nhiều người không có khả năng truyền thông với những người chung quanh, nên họ nuôi mèo hay chó để cho có bạn, để chăm sóc, thương yêu. Thương yêu chó hay mèo dễ hơn vì chó, mèo không bao giờ tranh cãi. Có thể la chó, mắng mèo mà không sợ chúng phản ứng. David cũng vậy. Anh có thể sống hòa bình với người đẹp trong tranh, nhưng nếu có người đẹp thực sự ở đó, chưa chắc anh đã có thể sống với người ấy quá hai mươi bốn giờ.
Một ngày nọ, David cảm thấy tuyệt vọng, không thể nuốt hết tô mì. Cuộc sống đối với anh không còn hương vị gì nữa. Anh nhìn lên bức tranh như muốn nói với người đẹp trong tranh: “Sống như thế này thì có ích chi?” Bỗng nhiên anh thấy người đẹp trong tranh nháy mắt và mỉm cười với mình. Anh sững sờ tương mình đang nằm mộng. Anh dụi mắt nhìn lại thì chỉ thấy người đẹp đứng yên bất động trong tranh. Vài ngày sau, anh lại thấy người đẹp trong tranh nháy mắt và mỉm cười. Anh rất ngạc nhiên, ngẩn người ngắm bức tranh. Bỗng nhiên người đẹp từ trong tranh bước ra thành một người thật. Ta hãy gọi tên nàng là Angelina, người đẹp thiên thần (angel). Bạn không thề tưởng tượng là David sung sướng đến mức nào. Có được một người đẹp như vậy làm bạn là như lên thiên đàng. Nhưng bạn cũng đoán ra được câu chuyện sẽ kết thúc như thế nào rồi. Vì không có khả năng sống hạnh phúc, ngay cả với một người tươi mát, dịu dàng như Angelina, chỉ ba, bốn tháng sau thì Angelina bỏ David. Một buổi sáng David thức dậy và thấy một bức thư ngắn của Angelina: “David, em không thể sống được với anh nữa. Anh quá ích kỷ, anh không lắng nghe ai được. Anh thông minh, hào hoa và giàu sang, nhưng anh không biết bảo trọng thâm tình với người khác" Đọc thư xong, David vô cùng tuyệt vọng. Một người ngọt ngào, xinh đẹp như Angelina mà anh cũng không sống chung được thì anh có đáng gì? David muốn tự tử. Anh đi tìm một sợi dây.
Hằng năm tại Pháp có mười hai ngàn người tự tư, nghĩa là khoảng ba mươi ba người mỗi ngày. Như thế là quá nhiều. Tại Mỹ hay châu Âu mức độ tự tử cũng tương đương. Có quá nhiều người bị chìm ngập trong tuyệt vọng. Rất nhiều người trong chúng ta không thề truyền thông được và cuộc sống trở nên vô nghĩa.
Dâng lên một nén tâm hương
Trong khi David sửa soạn tự tứ thì bỗng nhiên anh nhớ tới một ngày nọ Angelina mỉm cười và nói với anh: "David ơi, khi nào em không còn ở với anh nữa, nếu anh có nhớ em quá thì anh chỉ cần thắp lên một nén hương” Ngày Angelina nói với chàng câu đó là ngày mà nàng đã thuyết phục được David lên chùa để nghe giảng pháp. Ngày hôm đó, trong bài pháp thoại Sư ông đã cắt nghĩa về thực tập dâng hương như là một cách đề thiết lập truyền thông. Khi thắp hương là ta muốn truyền thông với Bụt, với Bồ Tát, với tổ tiên. Nếu ta có thể truyền thông với tố tiên thì ta cũng có thể truyền thông với anh, chị, em, bạn bè quanh ta. Sư ông nói rằng nén hương mà ta thắp lên phải là một nén tâm hương: nén hương của Niệm, của Định và của Tuệ. David ngồi gần Angelina nhưng anh không lắng nghe chăm chú. Tuy nhiên, anh cũng nhớ đại khái lời giảng. Sau khi hai người rời chùa thì Angelina quay lại nói với anh: “ Nếu ngày nào anh muốn tiếp xúc với em thì anh phải thắp lên một nén hương.” Bây giờ nhớ lại, David từ bỏ ý định tự tử, chạy ra chợ mua về một nắm hương. Nhưng anh không biết cách thắp hương. Tại làng Mai, chúng tôi chỉ thắp một cây hương. David thì đốt luôn cả nắm hương, khói bay ngập phòng. David đợi nửa giờ, một giờ nhưng không thấy Angelina đâu. Khi đó anh mới nhớ lại lời Sư ông dạy:” muốn có truyền thông thực sự thì phải dâng lên nén hương cửa tự tâm, nén tâm hương, nghĩa là hương niệm, hương định, hương tuệ.” Thắp hương mà không có chánh niệm thì không linh ứng. David ngồi đó và quán chiếu sâu sắc hoàn cảnh của mình. Anh thấy là mình đã không thành công với cha mẹ, với anh, với chị, với bạn bè và với xã hội. Anh đã thất bại với cả Angelina. Anh thấy rằng mình luôn luôn trách móc kẻ khác và sự trách móc này đã làm cho anh khố. Đây là lần đầu tiên David có vài phút chú tâm suy nghiệm và anh bắt đầu có một vài tuệ giác. Đây là lân

đầu tiên anh ngồi im lặng quán chiếu và thấy mình đã bất công với cha mẹ. Anh cũng thấy rằng truyền thông giữa anh và cha mẹ anh mà không có được là do lỗi của anh. Anh đã trách móc tất ca mọi người. Cho đến hôm nay anh mới hiểu rằng anh phải chịu trách nhiệm. Ngay cả đến một người xinh tươi, ngọt ngào như Angelina mà anh cũng thất bại. David khóc, lần đầu tiên David khóc. Anh thật tình hối hận vì cách đối xử cua anh với cha mẹ, anh chị em, bạn bè. Anh nhớ tới nhưng đêm khuya anh say rượu về nhà đánh đập, hành hạ Angelina. Anh suy nghĩ như vạy và đột nhiên, giọt từ bi thấm vào tim anh, một trái tim đầy đau khổ và thương tích. Cứ thế mà anh khóc. Càng khóc anh càng cảm thấy nhẹ bớt trong lòng. Bên trong anh bắt đầu có một sự chuyển hóa. Anh bắt đầu hiểu những gì Angelina muốn nói với anh, đó là nếp sống theo Năm Thực Tập Chánh Niệm (Năm Giới), thực tập nghe sâu và ái ngữ. Anh muốn làm mới và tự nhủ thầm nếu

Angelina trở lại chì anh sẽ là một con người khác “ Tasẽ biết cách săn sóc nàng, sẽ biết xây đắp hạnh phúc “ Ngay khi đó có tiếng gõ cừa và Angelina bước vào. Angelina đã trở lại. David chỉ thực tập trong vòng một giờ mà sự chuyển hóa đã là sâu sắc
David và Angelina đang có mặt với chúng ta
Đừng có nghĩ rằng David chỉ là một nhân vật trong truyện, một nhân vật của thời xưa. không. David vẫn còn sống. Anh đang ngồi chung với chúng ta hôm nay, tại đây Angelina cũng vậy. Hãy nhớ rằng David là một thanh niên thông minh, hào hoa nhưng anh có một tập khí sâu dày là luôn luôn trách người khác đã làm cho mình khổ. David không thể truyền thông với cha mẹ, anh chị em, hay bạn bè. Anh đã làm cho họ đau khổ. Thực tình anh không muốn làm vậy nhưng vì tập khí trong anh quá mạnh. anh không thể tránh được. David rất cô đơn. anh nghĩ là trên đời không có ai cô đơn hơn anh khao khát có một người hiểu anh, kề cận anh. Tất cả chúng ta cũng đều có ước muốn ấy, đó là tâm lý thường tình. Ta cần một người thật sự hiếu và giúp ca đối phó với những khó khăn của cuộc sống. Vậy thì trường hợp của của David cũng dễ hiểu thôi. David đã có những ước vọng sâu xa. David đã gặp nhiều khó khăn. Rồi Angelina đã đến trong đời chàng. May mắn đó cũng có thể xảy ra cho chúng ta. Thỉnh thoang một người rất mực tử tế đã đi

vào cuộc sống của ta. Nếu biết trân quý chăm sóc người ấy thì cuộc đời của ta sẽ thêm nhiều ý nghĩa. Nhưng nếu ta không biết chăm sóc tự thân, không biết chăm sóc tập khí, ta sẽ không biết cách chăm sóc Angelina của ta. Ta có thể giận dỗi, đày đọa nàng. Vì thế mà Angelina đã bỏ ta đi

bởi vì Angelina đã đau khố quá nhiều vì ta.
Giữ gìn Angelina trong cuộc sống
Ngày mà Angelina bước ra khỏi bức tranh và trở thành một người thật, Angelina nhìn David, nở nụ cười thiên thần Nàng nhìn tô mì gói và nói “ Mì như gậy vậy mà anh ăn được sao ? Xin chờ cho một chút?" Rồi nàng biến mất. trong khỏanh khắc Angelina trở lại với một giỏ rau cải tươi và nấu cho David một tô mì ngon lành khác hẳn với các gói mì ăn liền mà David thường ăn.
Angelina có tài. Nàng biết cách làm cho bạn hanh phúc. Nhưng nếu bạn không có lòng biết ơn, bạn thiếu hiểu biết thì bạn không thế giữ mãi Angelina, và vì thế mà Angelina đã bỏ bạn mà đi. có thề bạn chính là Angelina, và vì David là một người khó sống chung nên bạn phải bỏ đi, mặc dầu bạn đã cố gắng hết lòng. David đã không thể nhận ra rằng bạn là Angelina cua mình. Tập khí thúc đẩy anh tiếp tục một cuộc sống, một lề lối tiêu thụ tàn phá thân tâm. mặc dầu bạn năn nỉ hết lời nhưng David vẫn không ngưng uống rượu. Đêm đêm có thể là David đi từ quán rượu về say sưa và hành hạ bạn. Mặc dầu bao nhiêu cố gắng, ngọt ngào, kiên nhẫn nhưng anh vẫn cắt lời bạn, không cho hạn nói hết câu. Anh không có khả năng lắng nghe bạn. Bạn kiên nhẫn, nhưng tới một lúc mà bạn không thể chịu được nữa. Không thề nào có truyền thông thì bạn đành bỏ cuộc.
Angelina của bạn bây giờ ở đâu
Ai là David, và ai là Angelina ? Tôi muốn quý vị tra lời cho tôi câu hỏi đó. Có phải bạn là David Nếu bạn là David thì Angelina cua bạn bây giờ ở đâu. Nàng còn đó với bạn không, hay là nàng đã bỏ bạn mà đi ? Bạn đã làm gì cho nàng Bạn đã đối xử với nàng như thế nào ? Bạn có chăm sóc nàng hay không ? Bạn có làm cho nàng hạnh phúc ? Bạn phải tự hỏi mình những câu hỏi đó. “ Angelina của tôi, bây giờ nàng ở đâu, Nàng ở đâu bây giờ ? Tôi đã làm gì cho nàng ?”Đó là những câu hỏi rất quan trọng những câu hỏi giúp ta nhìn sâu. Đây là thiền tập, thiền tập đích thực. David có thề là ngươi bạn đường của bạn. Angelina có thể là người bạn đường của bạn. Angelina có thề là phái nam hoặc phụ nữ. David cũng vậy Angelina đi vào cuộc sống cua bạn.

Ban đầu thì bạn rất hạnh phức, bạn trân qúy nàng. Bạn nghĩ rằng cuộc đời thật đáng sống khi có nàng. Nhưng bạn đã không thề giữ mãi ý thức đó. Bạn đã quên mất Angelina là một tặng phẩm quý báu. Bạn làm nàng khổ quá nhiều cho nên nàng đã bỏ bạn mà đi. Đã có khi nàng van xin bạn nên thực tập Năm Giới Quý Báu, nhưng vì tập khí quá mạnh, bạn không bao giờ chịu nghe lời. Nàng đã từng năn nỉ bạn tiêu thụ vừa phải, ngưng hút thuốc, ngưng uống rượu. Nàng đã từng mời mọc bạn dùng lời ái ngữ, tập lắng nghe, thân cận các bậc thiện tri thức và xa lánh những người tưới tấm những hạt giống tiêu cực trong bạn. Nhưng không bao giờ bạn nghe lời. Bạn vẫn tiếp tục theo nếp sống cũ, bị tập khí lôi kéo. Vì đó mà nàng phải bỏ bạn đi. Angelina cua bạn có thể là con trai cua bạn, có thể là con gái cua bạn. Chúng đã tới với bạn trong cuộc đời của bạn. Bạn đa đối xử với các con như thế nào ? Bạn có sống an hòa, thương yêu với các con không Hay là bạn đã có vấn đề với các con của mình ? Có thể là Angelina đã bỏ nhà mà đi. Trong câu chuyện trên đây, David suýt tự tử sau khi Angelina bỏ đi. Nhưng David đã nhớ lại bài pháp thoại về thực tập truyền thông bằng nén tâm hương, và bỗng nhiên, tuyệt vọng biến thành hy vọng. David tin tương rằng nếu anh dâng lên một nén hương cua giới, niệm, định, tuệ thì Angelina có thề trở lại. David đã có một cơ hội ngồi xuống để suy nghiệm và nhìn lại cuộc đời mình.


Làm mới
Chúng ta mãi bôn ba, rong ruổi trong cuộc sống. Chúng ta không có khả năng hay cơ hội dừng lại để nhìn sâu vào cuộc đời cua mình. Chúng ta phai nhìn lại, và nhìn sâu đề có thể hiểu. David đã ngồi bốn mươi lăm phút trong phòng đề nhìn lại cuộc đời mình. Anh đã giác ngộ nhiều điều và anh đã khóc. Lần đầu tiên trong đời anh khóc, vì anh đã nhận ra tập khí cua mình và những thương tích mà anh đã gây ra chung quanh, cho cha mẹ, cho anh chị em, cho bạn bè cho chính bản thân. chúng ta ngồi thiền mỗi ngày, nhưng chúng ta có được những tuệ giác đó hay không ? Trong khi thiền tập, bạn phải thấy Angelina của bạn đã đến với bạn trong cuộc sống như một thiên thần. Bạn phai thấy tình trạng giữa bạn và nàng đã trở nên tồi tệ như thế nào. Bạn phải thấy là bạn đã đối xử nàng ra sao, đã làm cho nàng đau khổ như thế nào và vì sao nàng đã bỏ bạn mà đi. Khi mà bạn có thề nhìn rõ vào mối liên hệ giữa bạn và Angelina như thế, là bạn đã thiền tập một cách sâu sắc. Tuệ giác mà bạn có được sẽ cho bạn biết là bạn phai làm gì và không nên làm gì. Bạn có thề dâng lên một nén tâm hương và gọi Angelina trở về. Angelina luôn luôn vẫn còn đó Tình thương Yêu vẫn còn trong nàng. Nàng sẵn sàng tha thứ, nếu bạn biết cách thắp lên một nén tâm hương, nén hương của Giới, Định, và Tuệ. Bạn có thể là một người may mắn, bởi vì đã có hơn một Angelina đi vào cuộc đời bạn. Người bạn đường của bạn, cha mẹ, các con của bạn đều là những Angelina của bạn. Phép thực tập ở đây là gọi lên những Angelina của bạn bằng tên đích thực, phải nhận diện và trân quý họ như là những Angelina của bạn. Đừng nói rằng không có Angelina nào trong đời bạn. Điều đó không đúng. Hãy ngôi xuống trong chánh niệm và gọi đúng tên Angelina “ Angelina của tôi, tôi xin lối. Angelina đã đi vào đời tôi, và tôi đã làm cho Angelina khổ. Đồng thời, tôi cũng đã làm cho tôi khổ. Tôi không cố ý như thế. Nhưng chỉ vì tôi không khéo léo. Tôi không biết cách tự bảo vệ và bảo vệ Angelina bằng thực tập Năm Giới. Tôi muốn làm mới trở lại.Nếu bạn thực tập đúng như vậy, Angelina sẽ trở lại với bạn.
Bảo vệ những Angelina của tôi
Tôi cũng là một David. Tôi có nhiều Angelina trong đời mình. Trong thiền đường nhỏ của mình, tôi có một bức hình của hơn hai trăm Angelina của tôi - đó là những đệ tử của tôi tại những trung tâm thiền tập cua chúng tôi tại Pháp và Mỹ. Trước khi tôi bắt đầu thiền tọa, tôi luôn luôn nhìn vào bức hình ấy và cúi lạy các Angelina cua tôi Rồi tôi ngồi xuống và nguyện sẽ sống như thế nào để cho những Angelina của tôi sẽ không bỏ tôi mà đi. Tôi nguyện thực tập lời nói chánh niệm, thực tập Năm Giới, và sẽ không phụ lòng những Angelina của tôi. Như thế tôi sẽ không gây đau khổ cho những Angelina của tôi và có thể đem nguồn vui đến cho họ. Điều này làm cho tôi rất hạnh phúc. Nếu Angelina của bạn đã bỏ bạn mà đi thì bạn phải làm sao để đem Angelina trở về với bạn Angelina có thể còn đó nhưng sắp sửa bỏ đi hay Angelina đã bỏ đi rồi. trong cả hai trường hợp, thực tập bảo vệ là cần thiết. Bởi vì nhờ đó mà bạn có thể lưu giữ hay đem Angelina trở về. Xin đừng lạc vào khu rừng cua ý niệm trừu tượng. Giáo pháp tâm linh sống động có thể giúp bạn bảo vệ Angelina. Tuệ giác và từ bi đích thực phát khởi từ sự tiếp xúc với đau khổ hiện thực. Giáo pháp này xứng hợp, có hiệu quả và đáp ứng đúng hoàn canh. Hãy đề thì giờ và năng lực để nhìn lại và tự hỏi: Angelina cua tôi bây giờ ở đâu ? Tôi đối xử với Angelina như thế nào Nếu Angelina bỏ tôi mà đi thì tôi phải làm gì để đem Angelina trở về

***********************************************




tải về 0.65 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   5   6   7   8   9   10   11   12   13




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương