Nghệ thuật sống Quyển 1 Lời giới thiệu


Cuộc sống là những va đập



tải về 0.65 Mb.
trang10/13
Chuyển đổi dữ liệu25.11.2017
Kích0.65 Mb.
#34556
1   ...   5   6   7   8   9   10   11   12   13

Cuộc sống là những va đập


Hãy nghe một viên sỏi kể về nguồn gốc của mình: “Tôi vốn là một tảng đá khổng lồ trên núi cao, trải qua bao năm tháng dài đăng đẳng bị mặt trời nung đốt, người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi vào sông suối.

Do liên tục bị va đập, lăn lộn, tôi bị thương đầy mình. Nhưng rồi chính những dòng nước lại làm lành những vết thương của tôi. Và tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ”.

Bạn nghĩ gì khi nghe câu chuyện trên? Cảm thấy lý thú với chuyến đi của hòn sỏi hay xúc động trước ánh mắt lạc quan của nó đối với cuộc đời đầy biến động? Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau?

Có thể là bạn, có thể là tôi, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến nỗi đau, cũng chẳng bao giờ chỉ mang đến niềm hạnh phúc. Vượt qua được gian khổ, vượt qua những cuộc thử thách, vượt qua được những nỗi đau là bạn đã tự làm hoàn thiện chân dung mình.



Cuộc sống là vô vàn những điều biến động. Vì vậy, cho dù trong khó khăn hay trong hạnh phúc, cũng mong bạn luôn nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi để sống tự tin hơn, để mang những yêu thương xoa dịu và làm lành những vết thương. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ!




Ngọc bất trát bất thành khí. Nếu cuộc sống của bạn quá phẳng lặng và bình yên, thật khó cho bạn để biết giá trị của đấu tranh và niềm hạnh phúc tự hào của bản thân khi vượt qua những chặng đường gian khổ của đấu tranh. Hãy tự thử thách chính mình và vượt qua chính mình, đừng vội nản lòng & đầu hàng trước nghịch cảnh của cuộc sống. ( 11/08/2004   Li sa )

Đúng. Chính những chông gai mới tạo nên những hình hài đẹp và ấn tượng, dù là hình hài được tạo bởi chính những vết thương và sự đớn đau. Hạnh phúc cũng phải có sự nỗ lực cố gắng chứ không phải là sự dễ dàng. Bác chúng ta cũng đã viết: "Gạo đem vào giã bao đau đớn. Gạo giã xong rồi trắng tựa bông. Sống ở trên đời người cũng vậy. Gian nan rèn luyện mới thành công". Và tôi cũng còn nhớ ai đó đã ví mình như bụi xương rồng đầy gai sống trên sa mạc khô cằn nhưng nở hoa rực rở hơn là bụi cây tầm gửi ăn bám sống nhờ.

( 12/08/2004   Phụng )

Đúng là có va chạm thì mới có trưởng thành, nhưng bạn có nghĩ rằng có những lúc bạn cảm thấy sợ hãi khi phải va chạm với những gian khổ, chông gai không, đâu phải ai lúc nào cũng đủ vững vàng để sẵn sàng vượt qua bao gian nan, thử thách. Có lẽ ý kiến của tôi khá là bi quan, yếu ớt, nhưng tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi mà ta không vượt qua những điều đó??? ( 15/08/2004   mr_hell )

Sẽ không là một người trưởng thành nếu trong cuộc sống của họ chỉ toàn là những nệm nhung khăn ấm. Thật vậy, chúng ta càng cực khổ bao nhiêu lúc tuổi trẻ thì về sau cuộc sống chắc chắn sẽ được sung sướng. Đối với bản thân tôi, càng gặp phải nhiều bất trắc trong cuộc sống thì càng làm tăng thêm khả năng sử lý tình huống, giúp ta có một giải pháp tốt nhất để đối đầu với mọi việc....

( 19/08/2004   cao thanh tu )

Hành trình của viên sỏi cũng như hành trình của đời người, có những lúc khó khăn, cũng có những lúc ngọt ngào hạnh phúc. Cái đích đến trong cuộc sống thường chẳng bao giờ dễ dàng, nhưng nếu bạn thực sự vượt qua được những thử thách, bạn sẽ thấy cuộc đời ý nghĩa biết bao

( 05/09/2004   Trần Thu Thủy )



Nói với con về… tình yêu


Có thể khi đọc những dòng chữ này, con gái của bố lại cươi khúc khích, rồi nghĩ thầm sao hôm nay bố lại lên lớp con về chuyện của thanh niên thế nhỉ. Con đừng vội cười nhé. Chuyện yêu đương đâu phải chỉ chuyện của các con? Tuy con gái bố đã 19 tuổi rồi, nhưng con đừng tưởng nhu vậy là con đã lớn, đã có thể vững bước vào đời, không sai lầm, không vấp ngã.

Tất nhiên bố có thể nói chuyện trực tiếp với con. Song đây là chuyện tế nhị, vì vậy bố quyết đinh tâm sự cùng con bằng trang viết này. Có thể như vậy hay hơn đối với cả bố và con.

Bố thật sự phải suy nghĩ nhiều về chuyện này kể từ hôm con dẫn Hùng, ban trai con về nhà và nói với bố rằng các con đã yêu nhau một năm nay. Khi bố nói rằng con bước vào tình yêu hơi sớm, bởi trước mắt con là một chặng đường dài của học tập và phấn đấu. Bố còn nhớ con đã cười và nói lại một câu gần như con đã đọc trong một cuốn sách nào đó rằng: “Bố ơi, tình yêu cho chúng ta sức mạnh, sẽ giúp ta học tập tốt hơn, phấn đấu vươn lên nhiều hơn để xứng đáng với tình yêu”. Con nói có phần đúng, song điều đó đúng với những người đã trưởng thành, đã hiểu biết cuộc đời, đã biết thế nào là tình yêu và biết làm chủ bản thân, có cuộc sống độc lập con ạ. Con đã cãi lại bố rằng: “Ngày trước bố và mẹ cũng yêu nhau từ khi học năm thứ nhất đấy thôi”. Đúng, bố mẹ gặp nhau và có tình cảm với nhau từ năm học thứ nhất. Song con không hiểu tình yêu của bố mẹ ngày trước như thế nào đâu. Có lần, con cũng được đọc nhật ký của bố mẹ rồi đấy, bố còn nhớ nét mặt con lúc ấy rất xúc động. Con còn nói đùa với bố mẹ rằng: “Bố mẹ ngày xưa lãng mạn thật, hơn cả thanh niên bây giờ”. Con có biết không, chính cái sự lãng mạn ấy mà tình yêu của bố mẹ mới được bền lâu, bố mẹ mới cùng nhau chia xẻ bao năm tháng khó khăn của ngày đầu mới ra trường chưa xin được việc. Chính sự lãng mạn ấy mà tình yêu bố mẹ mới đơm hoa kết trái, mới có con ra đời như kết quả mong chờ.

Vậy mà con và Hùng đã yêu nhau như thế nào? Có thể người ta nói đúng rằng: “Tình yêu có đôi mắt mù lòa”. Con bảo Hùng là người con tin tưởng nhất, anh ta chiều chuộng con, không từ chối con một điều gì. Nhưng con có thấy cái cung cách Hùng đến nhà mình không? Cậu ta chào bố bằng cái gật đầu, rồi ngồi bắc chân chữ ngũ hút thuốc lá. Với mái tóc hung hung mới nhuộm, cậu ta ăn diện quá mức, mà lại không có chút lịch sự nào. Một cậu sinh viên năm thứ nhất đã làm gì ra tiền mà cậu ta đi xe máy vè vè, cổ lại lủng lẳng xiềng vàng, lắc bạc. Cậu ta không để ý rằng bố đang làm việc, mà lại tự tiện bật vô tuyến lên xem bình luận bóng đá. Con bảo cậu ấy là sinh viên, vậy mà bố hỏi cậu ấy học trường nào, cậu ấy bảo học khoa Văn trường Đại học Thủy Lợi! Trường Thủy Lợi mà cũng có khoa Văn sao con?

Bố chỉ mong con nhìn nhận lại người mà con nói là yêu thương đi. Con người ta quý nhất ở sự hiểu biết, ở tư cách đạo đức ở sự kiên trì vươn lên trong cuộc sống, ở sự cần cù lao động và trân trọng tình người. Anh ấy có đủ tư cách là chỗ dựa tinh thần cho con suốt cả cuộc đời hay không?

Khi con xin phép bố mẹ đi chơi với Hùng, bố mẹ đã tôn trong con và đồng ý. Nhưng khi con đi rồi, mẹ con lại lo lắng, bố cũng lo, nhưng bố đã trấn an mẹ con. Một mặt bố tin con vì con là con gái của bố, con không đến nỗi dại khờ đâu, cũng là sinh viên rồi cơ mà. Tin thì tin vậy mà vẫn không yên tâm.

Còn một điều này, bố đắn đo mãi rồi quyết định nói với con. Để tình yêu mãi mãi là điều thiêng liêng, các con phải biết giữ gìn khoảng cách. Có thể con lại bảo bố là cổ hủ, lạc hậu, là phong kiến. Song bố dám khẳng định với con một điều rằng không một người đàn ông nào muốn cưới một cô gái dễ dãi, buông thả để làm vợ.

Bố không cấm con yêu, bởi bố cũng hiểu tình yêu như một dòng nước lũ, nó có thể tràn vỡ nếu ai có định đắp đập ngăn sông. Bố chỉ muốn con thật sự suy nghĩ những điều bố nói với con về tình yêu, về người yêu của con. Bố tin con gái bố hiểu điều bố nói, bởi bố nói với con bằng kinh nghiệm của một người lớn tuổi, một người chỉ mong con được hạnh phúc.




tải về 0.65 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   5   6   7   8   9   10   11   12   13




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương