Nghệ thuật sống Quyển 1 Lời giới thiệu


Cuốn sách này được sưu tầm và biên soạn từ nhiều nguồn như: internet, các sách và truyện ngắn hay, các trích đoạn từ cuốn “Giận”, các bài báo và 1 số từ các tác giả khác…



tải về 0.65 Mb.
trang2/13
Chuyển đổi dữ liệu25.11.2017
Kích0.65 Mb.
#34556
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13

Cuốn sách này được sưu tầm và biên soạn từ nhiều nguồn như: internet, các sách và truyện ngắn hay, các trích đoạn từ cuốn “Giận”, các bài báo và 1 số từ các tác giả khác…


TVQ, HCM, Tất niên 2009


Mục Lục

Cuốn sách này được sưu tầm và biên soạn từ nhiều nguồn như: internet, các sách và truyện ngắn hay, các trích đoạn từ cuốn “Giận”, các bài báo và 1 số từ các tác giả khác… 4

Chuyển đến Hawaii 7

Có bao giờ bạn tự hỏi 8

Những người xin xuất viện 9

50 cái “nếu như…” nổi tiếng nhất 12

Một câu chuyện về lòng kiên trì 14

Sự kiên nhẫn 17

9 quan điểm của một người cha vĩ đại 20

Khi bạn vội vã 25

Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ 29

Câu chuyện bát mì 33

Tình bạn 43

Cuộc sống là những va đập 44

Nói với con về… tình yêu 46

Chai Remy và thằn lằn… 48

10 Nghịch Lý Trong Cuộc Sống 51

Bức thư tình - Tưới tẩm những hạt giống hạnh phúc 52

David và Angelina, tập khí của sân hận 54

Người buôn lạc đà ở Babylon 63

Thích Nghi 75

Xâu thẳm lòng mình 75

Giá trị cuộc sống 76

Hạnh Phúc 77

Thực Chất 78

Thành công và Thất bại: đặc điểm nổi bật 78

Câu chuyện 3 số 3 80

GIẢI THOÁT: Câu chuyện người nghiện rượu. 82




Chuyển đến Hawaii


Ron Harris đưa vợ con đi nghỉ ở Hawaii. Khi trở về New York, cả hai đều cảm thấy quyến luyến với hòn đảo xinh đẹp và không hẹn trước họ bất ngờ hỏi nhau: "Tại sao chúng ta cứ phải sống mãi ở New York nhỉ?". Thế rồi, vợ chồng Ron quyết định mang theo 2 đứa con nhỏ tới Hawaii sinh sống.

Trên đường tới Hawaii, gia đình Ron ghé thăm vài người bạn ở bên bờ vịnh San Francisco. Và lần này, họ lại cũng cảm thấy quyến luyến với cuộc sống thú vị ở San Francisco. Sau vài ngày chần chờ, suy đi tính lại giữa Hawaii và San Francisco, Ron một mình ra sân bay lấy vé tới Hawaii một mình. Anh muốn xem lại một lần nữa: liệu vùng đất này có đủ hấp dẫn để gia đình chọn nó làm quê hương mới?

Một người bạn ở Hawaii đã làm tất cả để anh có cảm giác vui thú. Họ la cà ở các câu lạc bộ sang trọng, dạo chơi quanh miệng những ngọn núi lửa với phong cảnh hùng vĩ. Ron đến thăm trường đại học nơi anh hy vọng sẽ dạy ở đó, đi ăn tiệm, nghe hoà nhạc, tham dự các buổi dạ hội... Thời gian trôi thoăn thoắt nhưng Ron vẫn chưa quyết định được. Một nỗi hoài nghi mơ hồ lởn vởn trong đầu anh.

Một chiều nọ, bạn của Ron đưa anh tới chỗ một người quen của anh ta. Vào nhà được mấy phút, bạn của Ron biến mất, để mặc Ron ngồi một mình bối rối trơ trọi. Đúng lúc đó, tiếng chân người sầm sập vọng vào từ hành lang làm rung chuyển cả sàn nhà và rồi cánh cửa ra vào mở tung. Một người đàn ông vạm vỡ, ở trần, râu tóc trắng phau bước vào. Đột nhiên Ron thấy gai gai nơi sống lưng. "Anh là Ron?", người đàn ông hỏi bằng giọng oang oang như sấm. Ron ấp úng: "Vâng... À...". "Anh thích món ăn Hawaii chứ?", ông ta tiếp tục. Ron cà lăm. Kể ra anh cũng đã ăn vài món của xứ Hawaii này nhưng chẳng nhớ gì về chúng cả. Hình như có một món là poi hay oy gì đó. "Món poi được đấy, nhưng giá anh thêm cho nó thứ gì đấy như cá hồi hay gà rán Kentucky chẳng hạn".

Ron chưa hết ngạc nhiên về phong cách ẩm thực tạp nham mà anh vừa được biết, người đàn ông ghé sát mặt anh hỏi: "Này, Ron. Anh định chuyển tới Hawaii phải không? Anh định bày lên bàn ăn của chúng tôi món gì mới?". Nghe tới đây Ron im lặng, cổ anh khô khốc, mồ hôi ướt đẫm lưng. Người đàn ông chăm chú nhìn anh một lúc rồi quay lưng bỏ đi.

Chỉ hai ngày sau, Ron và vợ con đã có mặt ở Hawaii. Anh vừa dạy đại học, vừa lập một tờ báo cho giới kinh doanh. Chỉ sau 5 năm, Ron Harris được chọn là một trong những doanh nhân thành đạt của hòn đảo. Và cũng ngần ấy năm, vợ anh không thôi thắc mắc tại sao chồng mình quyết định đột ngột như vậy. Chỉ mình Ron biết nguyên nhân. Người đàn ông lập dị năm ấy đã cho anh một bài học: "Nếu bạn làm khách ở một nơi nào đó, mọi người sẽ cố gắng tối đa để chiều bạn vui lòng. Nhưng nếu bạn muốn sống ở một nơi nào đó, câu đầu tiên người ta hỏi bạn là: Anh sẽ làm được những gì cho chúng tôi?". Ron hiểu anh đến Hawaii sống không phải để thưởng ngoạn cảnh đẹp, anh đến đó sống vì anh muốn làm được nhiều hơn.



***

Có bao giờ bạn tự hỏi


  • Có khi nào bạn tự hỏi tại sao mình không có một người bạn nào cả? Trong khi bạn không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.

  • Có khi nào bạn hỏi tại sao mình luôn nếm mùi thất bại? trong khi bạn chưa dốc hết sức để làm mọi công việc để tiến tới thành công.

  • Có bao giờ bạn tự hỏi tai sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy? trong khi bạn chưa chắc là mình đã đối xử tốt với mọi người.

  • Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao mình không được như mọi người trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người mong muốn cuộc sống như bạn.

  • Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao mình không có hạnh phúc? Trong khi đó bạn cứ mãi đuổi theo hạnh phúc ở nơi xa xôi không nhận ra chúng đang ở rất gần bạn, thâm chí là ở ngay trước mắt bạn.

  • Có khi nào bạn tự hỏi tai sao cuộc sống mình lại nhàm chán như vây? Trong khi bạn chưa nỗ lực tìm ra cho mình một mục tiêu đích thực của cuộc sông để bạn theo đuổi.

  • Có khi nào bạn tự hỏi tại sao mình chưa tìm được tình yêu mới? trong khi bạn cứ ngồi đó hoài niệm về người yêu cũ.

  • Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao mình không có được một tình yêu đích thực? trong khi đó bạn chưa chắc là mình đã hiểu rõ khái niệm về tình yêu.

  • Có khi nào bạn tự hỏi tại sao chẳng ai hiểu mình cả? trong khi đó bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người khác cơ hội để lắng nghe.

  • Có khi nào tự hỏi tại sao mình không nhận gì từ cuộc sống? Trong khi đó bạn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống chung?

***

Những người xin xuất viện


TT - Ba tôi nằm bệnh viện. Đi thăm nuôi ông một tuần mà tôi chứng kiến bao nhiêu câu chuyện đau lòng về những bệnh nhân vì nghèo phải xin xuất viện.

Nằm chung phòng 12, lầu 4 với ba tôi ở khoa ngoại tổng quát Bệnh viện X. có một ông cụ hơn 70 tuổi ở Long An. Tờ giấy theo dõi bệnh treo trên đầu giường ông ghi “K gan, di căn qua phổi”. Nhìn thân thể ốm yếu tiều tụy của ông cụ mà thương làm sao! Tuy vậy, ông cụ còn có niềm hạnh phúc là được bà cụ cùng con trai út chăm sóc. Nhìn cách ông bà cụ lo cho nhau, nhường nhau từng miếng cơm trong mỗi buổi ăn, không ai cầm lòng được.

Anh con trai út của họ 23 tuổi, một chàng trai vạm vỡ, ngày thường ăn hai tô cơm mới có sức ra ruộng, bây giờ vào bệnh viện nuôi cha, mỗi bữa chỉ được ăn hơn một chén cơm với bịch canh. Đến bữa anh mua hai hộp cơm hết 24.000 đồng cho cha và mẹ, mua thêm 3.000 đồng cơm trắng cho mình. Mẹ anh thường gọi anh là “thằng Út”. Vừa ăn, thằng Út vừa than trời “cơm ở đây bán mắc quá chừng chừng!”. Có một miếng thịt kho mà bà cụ và thằng Út cứ nhường qua nhường lại, đến nỗi Út phải gắt lên: “Con đã bảo là con không ăn, con ăn cơm với canh là no rồi”.

Tôi ngồi ăn hộp bánh cuốn bên ngoài hành lang mà không ăn nổi nữa, làm bộ đứng lên đi lấy hộp chà bông cho Út ăn với cơm, nhưng cũng để giấu đi những giọt nước mắt của mình, vì tôi nghe lén được Út vừa nói với mẹ: “Má ơi, giờ con còn có mấy ngàn, con mong chị lên thăm chứ không chiều nay không có tiền mua cơm ăn...”.

Tôi tò mò lắm nhưng một lúc sau mới dám hỏi và biết ông bà cụ có tám đứa con, toàn làm ruộng. Những người con của ông bà thương yêu nhau lắm, nhưng ngặt nỗi đều nghèo như nhau nên chẳng ai giúp đỡ được ai. Đến trưa, tôi gặp chị ruột và chị dâu của Út vào thăm cha. Trời ạ, tôi ngạc nhiên và thương quá vì quà thăm nuôi của họ là một bịch cơm trắng và một hũ muối tiêu, chỉ có chừng đó!

Ngẫm lại mình, tôi càng thấy rằng mình sung sướng, đầy đủ quá so với gia đình họ. Thật tình mà nói tôi không có nhiều tiền, nhưng cũng vét túi giúi vào tay Út 100.000 đồng để mong Út đừng lo chiều nay không có cơm ăn. Rồi tôi điện thoại về nhà nhỏ em gái ở Q.5, dặn mỗi ngày nấu cơm thì thêm hai bát đem vô cho thằng Út ăn với. Càng nghĩ càng thương nó là con trai mạnh cùi cụi như vậy mà ăn không đủ no.

Hằng ngày, sau khi đợi bác sĩ khám bệnh cho ba xong, chừng 8g thằng Út mới xuống bốn tầng lầu để mua cơm ăn. Xách cơm lên cho ba mẹ mà nó nói: “Con đói “gun” (run) hết trơn”. Từ đó, tôi để ý đến thằng Út dân miền Tây thật thà, chất phác và hiếu thảo với mẹ cha. Ăn gì tôi cũng kêu nó ăn cho vui, ai vô thăm ba mình tôi cũng kể chuyện của nó cho người ta nghe, để mong người ta giúp đỡ nó, nó là con trai nên mắc cỡ lắm, chẳng dám nhận tiền của người ta đưa, tôi phải lén bỏ vào túi của mẹ nó.

Mẹ Út không hề biết chồng mình bệnh ung thư, ai hỏi cũng nói “bị bệnh K” vậy thôi chứ người đàn bà lam lũ ấy không biết “K” là gì, càng không biết “di căn” thì sẽ ra sao. Có hôm bà nói với thằng Út: “Thôi kệ, con ráng chịu cực một chút, tiền nợ má con mình mượn lo cho ba, về nhà từ từ làm rồi trả cũng hết, miễn sao ba con còn sống là vui rồi”.

Bà cụ quay sang nói với tôi: “Nếu bác sĩ kêu mổ là tui quỳ xuống lạy bác sĩ liền đó cô ơi”. Tôi ngạc nhiên lắm, chẳng hiểu ý bà cụ nên thắc mắc: “Tại sao phải lạy vậy bác?”. “Trời ơi phải lạy chứ, lạy xin bác sĩ cho về liền, về liền chứ ở đây là chết, tiền đâu mà mổ!”. Tôi nghe mà lòng dạ xốn xang quá! Gia đình của những người nông dân nghèo ấy đi cấp cứu mà vẫn còn lo món nợ 160.000 đồng xe ôm từ Long An lên bệnh viện.

Bà cụ vốn chân lấm tay bùn nên đối với cụ cái bệnh viện lớn này vẫn lạ lẫm lắm. Lần duy nhất bà cụ phải xuống tầng trệt mua thuốc rồi không nhớ đường trở về phòng. Lo sợ tột cùng, sợ lạc mất ông cụ, sợ ông cụ trông đợi, bà cụ vừa đi vừa hỏi thăm đủ thứ người, cuối cùng cũng về đúng lầu 4, nhưng phòng số mấy thì bà cụ nào có biết. Người ta phải dẫn bà đi từng phòng để tìm. Đến khi nhìn thấy được ông, bà cụ thở phào nhẹ nhõm:

“Trời ơi, tưởng đâu đi lạc luôn rồi, thấy ổng nằm đây mừng quá, thôi thôi từ đây trở đi không đi đâu nữa hết, chỉ ở trong phòng hay ra ngoài hành lang này thôi”. Còn ông cụ thì mừng run khi thấy bà trở về, ông nói: “Ai đi đâu thì đi, bà phải ở đây với tui”. Cuộc sống này sẽ thanh bình lắm nếu vẫn còn có tình yêu vô bờ bến như hai ông bà cụ vậy.

Tôi thương cho họ quá, căn bệnh ung thư rồi sẽ cướp đi người yêu thương nhất của bà cụ, cái chết sẽ chia cắt tình yêu của hai cụ mất thôi, tôi không cam lòng khi nghĩ đến điều đó...

Vài ngày sau, khi tôi quay lại bệnh viện thì nghe nói gia đình họ đã xin bác sĩ xuất viện vì không còn tiền nữa. Thằng Út đi chào khắp phòng và gửi lời hỏi thăm tôi. Điều làm tôi bứt rứt nhất là đã quên không xin địa chỉ hay số điện thoại liên lạc của em, để một lúc nào đó có thể ghé thăm gia đình nghèo khó mà hạnh phúc của em ở Long An.

ĐỖ THANH THÚY (TP.HCM)



tải về 0.65 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương