Nghệ thuật sống Quyển 1 Lời giới thiệu



tải về 0.65 Mb.
trang6/13
Chuyển đổi dữ liệu25.11.2017
Kích0.65 Mb.
#34556
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13

Khi bạn vội vã


Hai cha con nhà nọ sinh sống bằng nghề làm nông trên một mảnh đất nhỏ ở miền quê. Mỗi năm, họ lại đánh xe bò nhiều đợt lên thành phố gần đó để bán rau quả, những thứ họ tự tay trồng. Ngoại trừ việc cùng danh tánh và sống chung dưới một mái nhà, hai cha con hầu như chẳng có điểm gì giống nhau. Người cha luôn bình tâm trước mọi việc, còn người con trai thì lúc nào cũng vội vàng.

Một buổi sớm tinh mơ nọ, hai cha con thức dậy, chất hàng lên chiếc xe bò để bắt đầu một cuộc hành trình dài như mọi khi. Anh con trai tính trong đầu rằng nếu họ đi với tốc độ nhanh hơn và không nghỉ qua đêm, chỉ sáng sớm hôm sau họ sẽ tới được chợ. Thế là anh dùng cây liên tục thúc con bò, hối nó bước mau hơn.

- Từ từ thôi, con ạ! – người cha bảo – Từ tốn sẽ giúp con sống lâu hơn đấy.

- Nhưng nếu chúng ta đến chợ sớm hơn những người khác, chúng ta sẽ có nhiều cơ hội bán hàng giá cao hơn – anh con trai cãi.

Người cha không đáp. Ông kéo sụp chiếc nón xuống che mặt và ngủ tại chổ ngồi của mình. Thấy thế anh con trai càng bực mình và khó chịu, anh cố thúc con bò đi nhanh hơn nữa.

Bốn giờ sau, họ đi ngang qua một ngôi nhà nhỏ. Người cha thức giấc, mỉm cười và nói:

- Tới nhà chú con rồi. Chúng ta ghé vào hỏi thăm chú ấy một tiếng.

- Nhưng chúng ta đã trễ mất gần một giờ rồi. Con trai ông càu nhàu.

- Trễ thêm vài phút nữa cũng chẳng sao. Chú và bố là chổ ruột thịt, có mấy khi gặp được nhau đâu. Người cha chậm rãi đáp. Rồi họ dừng lại và ghé vào ngôi nhà.

Chàng trai trẻ càng sốt ruột tức tối khi thấy cha và chú ngồi huyên thuyên cười nói. Gần một tiếng sau, hai cha con anh từ giã chú và anh tiếp tục lên đường. Lúc này, đến phiên người cha cầm lái. Khi đến một ngã ba, người cha quẹo xe sang phải:

- Đường bên tay trái ngắn hơn mà bố - người con nói.

- Bố biết, nhưng đường bên tay phải đẹp hơn nhiều.

- Chẳng lẽ bố không biết quí thời giờ à? Chàng trai trẻ mất kiên nhẫn.

- Ồ bố quí thời giờ lắm chứ! Chính vì thế bố mới muốn ngắm nhìn cảnh đẹp và tận hưởng trọn vẹn mỗi giây phút.

Con đường mà người cha đi có nhiều khúc uốn quanh, băng xuyên qua những đồng cỏ chật hẹp mọc đầy hoa dại và có cả một dòng suối mát trong chảy dọc theo – thế nhưng người con trai đã để lỡ mất dịp ngắm nhìn phong cảnh đẹp ấy. Anh ngồi nhấp nhỏm bên trong xe, lòng bồn chồn và hết sức lo lắng vì sợ đến trễ. Anh cũng không nhận thấy rằng hoàng hôn hôm ấy mới đẹp làm sao.

Trời sập tối, hai cha con đến một nơi trông như một khu vườn khổng lồ đầy hương sắc. Người cha khoan khoái hít thở hương thơm làm xao xuyến lòng người của những bông hoa, lắng nghe tiếng suối róc rách và đỗ xe lại.

- Chúng ta sẽ ngủ lại đây – ông thở dài.

- Từ giờ về sau con không bao giờ đi cùng với bố nữa – anh con trai tức tối nói – Bố thì chỉ thích ngắm hoàng hôn và xem hoa hơn là kiếm tiền!

- Tại sao lại không như thế chứ, đó chẳng phải là những điều đẹp nhất mà từ trước đến giờ con vẫn nói đấy sao?

Vài phút sau, ông thiếp vào giấc ngủ. Trong khi con trai ông nhìn mãi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mong cho đêm chóng qua. Đêm như dài vô tận và người con trai chẳng hề chợp mắt.

Trước lúc mặt trời mọc, chàng trai trẻ nhanh chóng đánh thức cha anh dậy. Họ lại tiếp tục đi. Sau khi đi được khoảng một dặm, tình cờ họ gặp một người nông dân đi đường – một người xa lạ 0 đang cố kéo chiếc xe ra khỏi một vũng lầy.

- Chúng ta giúp ông ấy một tay đi nào – người cha già thì thầm

- Để mất thêm thời gian nữa à? Chàng trai như muốn nổi đóa lên.

- Con bớt căng thẳng một chút đi, có thể chính con cũng đang bị kẹt vào một vũng lầy nào đó. Chúng ta nên giúp đỡ người khác khi họ cần – đừng quên điều đó con ạ!

Anh con trai quay đi mà trong lòng hết sức tức giận.

Khi họ giúp người nông dân kia kép được chiếc xe khỏi chổ lầy thì đã gần 8 giờ sáng. Đột nhiên, có một ánh sáng hết sức lớn lóe lên như muốn tách đôi bầu trời ra. Sau đó là một âm thanh nghe như tiếng sấm. Ở xa phía bên kia ngọn đồi, bầu trời trở nên tối đen.

- Chắc là trong thành phố có mưa dông lớn. Người cha đoán.

- Nếu chúng ta nhanh chân hơn, có lẽ giờ này chúng ta đã bán gần hết hàng rồi. – Người con lầm bầm.

- Bình tĩnh đi…con sẽ sống lâu hơn, và con sẽ tận hưởng cuộc sống được nhiều hơn – ông già nhẹ nhàng khuyên nhủ con mình.

Khi hai cha con đến được ngọn đồi mà trông xuống sẽ thấy toàn cảnh thành phố, trời đã xế chiều. Họ dừng lại và nhìn xuống phía bên dưới một lúc lâu. Không ai nói với nhau một lời nào. Cuối cùng, chàng trai trẻ đặt tay lên vai cha anh rồi nói:

- Con đã hiểu những lời bố nói rồi.



Họ quay chiếc xe lại và bắt đầu trở về nhà, rời xa cái thành phố có tên là Hiroshima của Nhật Bản.

Có lúc trong cuộc đời ta cần phải đi qua thật nhanh, nhưng cũng có lúc ta phải đi chậm lại, chúng ta nên qúi trọng từng khỏanh khắc trong cuộc sống, nhưng cũng đồng thời phải biết quí trọng thời cơ và cơ hội đến với bản thân mình.

( 21/06/2007   timkienthuc )

Mọi việc có thể xảy ra đối vời bạn. Bạn không thể tiên đoán, nhưng bạn có thể chuẩn bị.

Và người cha đã chuẩn bị rất tốt cho cuộc đời của ông ấy "bình tĩnh, không vội vã"

( 22/06/2007   houston )

Nếu Ông bố cố tình chậm như vậy vì ông đoán được trước sự việc thì tốt. Còn nếu không phải thì Ông có xu thế thích hưởng thụ tuổi già mà không thích việc làm ăn. Có lẽ trong lời nói của Ông cũng cho thấy Ông đã đoán trước được sự việc nhưng có điều Ông không nói cho cậu con trai biết. Mục đích của Ông? Dạy cậu con trai nóng vội của mình rằng: Trong công việc đôi khi chậm cũng tốt, không nhất thiết việc gì cũng phải nhanh chóng gấp gáp?

( 25/06/2007   Thu Hiền )

Câu chuyện hay quá! Em bây giờ hình như hiểu thêm một chút về khái niệm thời gian rồi chị ạ. Không phải là chạy đua với nó mà cần sử dụng nó một cách có ích nhất. Có khi không làm gì cũng là cách mà chúng ta đang sử dụng thời gian của mình. Cám ơn chị vì một câu chuyện hay!

( 25/06/2007   ngocngungoc )

Cuộc sống có lúc cần nhanh có lúc cần chậm. Tùy vào suy nghĩ, quyết định của mỗi người vì con người biết suy nghĩ thì biết khi nào nên nhanh khi nào nên chậm chứ không phải lúc nào cũng chậm và lúc nào cũng nhanh. Thế mới là cuộc sống chứ !

( 02/07/2007   Mr.Jack )

Câu chuyện mang nặng tính giáo dục. Mình cũng đã luôn vội vàng như người con trai đó... và đôi khi mình nhận ra điều đó là không tốt nhưng không phải chậm rãi lúc nào cũng tốt. Theo mình thì nên áp dụng câu:"Dĩ bất biến, ứng vạn biến" trong mọi hoàn cảnh...

( 03/07/2007   nhóc yêu )

Trong cuộc sống, chúng ta không có một sự lựa chọn hoàn hảo mà chỉ có những lụa chọn tương đối tùy vào từng thời điểm, từng người. Chúng ta có thể lựa chọn sống hối hả bỏ qua những kỉ niệm đẹp như người con trai hay sống bình tâm nhưng lại bỏ qua những cơ hội mà mình có như người cha, hoặc có những quyết dịnh khác của riêng mình cũng được. Miễn sao khi bạn nhìn lại những gì đã qua bạn không phải thốt lên:"Giá như......"

( 05/07/2007   BB )





tải về 0.65 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6   7   8   9   ...   13




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương