- Tôi bi
ết từ hồi cấp một. Chuyện là một người nông dân nhặt được con thỏ đâm trúng gốc cây mà chết,
t
ừ đó anh ta không chịu làm ăn gì, ngày nào cũng chỉ mơ nhặt được thỏ đâm vào cây.
Mi Trúc nói:
- V
ới ai cũng vậy, thứ nhận được vượt quá nhu cầu đều là thuốc độc. Anh đã thay đổi tầng bậc nhu cầu
c
ủa Trần Đăng, lẽ nào còn muốn biến tất cả mọi người thành như Trần Đăng?
Lưu Bị thắc mắc:
- Tr
ần Đăng thì làm sao?
Mi Trúc nói rành r
ọt:
-
Anh thăng chức cho Trần Đăng không phải vì ông ta phù hợp với chức vụ đó hay không, mà vì ông ta
giúp anh. Th
ế là anh biến ông ta thành một kẻ cơ hội chủ nghĩa. Giờ đây, ông ta vẫn còn hy vọng nhờ
tính toán và ch
ờ đợi để kiếm được con thỏ thứ hai. Nhưng một nhân viên cơ trí giảo hoạt sẽ không thể là
m
ột nhân viên trung thành.
Lưu Bị như học sinh cấp một mắc lỗi, xị mặt xuống:
- Mi Trúc ôi, v
ậy anh nói tôi phải làm thế nào mới phải đây?
Mi Trúc nói:
- Anh ch
ỉ cần dần dần đáp ứng từng tầng bậc nhu cầu của mỗi nhân viên là được. Không chỉ có anh dần
d
ần đáp ứng, mà nhu cầu của mỗi nhân viên cũng cần dần dần tăng lên. Nhu cầu tiền, nhà ở, xe hơi,
ch
ức vụ của nhân viên… chính là đất dụng võ cho tài quản lý. Làm người quản lỳ công ty, bất kể là anh,
hay tôi, đều có một nhiệm vụ rất lớn, đó là thuyết phục nhân viên từ bỏ một số mục tiêu cá nhân trước
m
ắt để tập trung tinh lực cho sự phát triển lâu dài của công ty.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: