Tr
ần Đăng ngừng nhai, nói thận trọng:
- S
ức sống? Tôi cho rằng uy quyền quan trọng hơn sức sống. Vương quyền của các hoàng đế Trung
Qu
ốc đều như thần thánh, nói một cách khác, quyền lực đó không cần bàn cãi. Không có uy quyền, sẽ
m
ột nhân viên nào tuân thủ quy tắc công ty, khi đó thì sức sống ở đâu, hay biến thành sức chết cả?
Lưu Bị hỏi:
- Quy
ền uy sao lại quan trọng đến vậy?
Tr
ần Đăng nói:
- B
ởi quản lý là một loại game điều khiển, quyền uy làm nên hiệu quả điều khiển.
- Qu
ản lý là một loại game điều khiển? Lưu Bị chợt hiểu ra, đó chính là điều mình cần.
Tr
ần Đăng khẳng định:
- Qu
ản lý là game điều khiển. Trước đây tôi đã nói với Đào Khiêm về "quân tử dùng tà pháp", đó cũng
chính là thuy
ết về game điều khiển.
- V
ậy điều khiển và quyền uy là tất yếu?
-
Đương nhiên. - Trần Đăng nói chắc như đinh đóng cột: - Ông thánh Mạnh Tử từ xưa đã phân người
làm hai lo
ại: một loại ra quy tắc, loại kia tuân thủ quy tắc; người ra quy tắc lao tâm, người tuân thủ quy
t
ắc lao lực. Làm người lao tâm, anh phải đủ năng lực điều khiển để khiến nhân viên tuân thủ quy tắc, tức
là kính tr
ọng lãnh đạo – anh gọi đó là phục tùng. Mặt khác, vì quyền uy của lãnh đạo mà họ phải tích cực
làm vi
ệc – chính là thứ anh gọi là sức sống.
Lưu Bị tỉnh ngộ hẳn, cảm thán:
-
Trước tôi còn mơ mơ hồ hồ lời Mạnh Tử. Nghe một câu của anh mà tôi như chết đuối vớ được thừng.
-
Ấy? – Trần Đăng làm bộ giận đến tức cười, sau đó nói: - Câu đó là cương lĩnh trong quản lý học, nó
b
ền như xích sắt, sao gọi là thừng được?
Lưu Bị làm bộ vỗ miệng:
- L
ỡ lời, lỡ lời. Trần Đăng ôi, anh đúng là chuyên gia quản lý. Mời anh giúp Đường Tăng sang Tây Trúc,
giúp tôi cách th
ức quản lý, có được không?
Tr
ần Đăng nói:
- Tôi ch
ỉ nghiền ngẫm về quản lý học mà thôi, thực ra không thông thạo từng việc cụ thể. Nói cách khác,
tôi ch
ỉ thấy rừng mà không thấy cây, càng không biết làm thế nào để cưa cây nữa.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: