GIẢi nhân quyền vn 2008 trong số NÀY



tải về 496.12 Kb.
trang2/6
Chuyển đổi dữ liệu05.08.2016
Kích496.12 Kb.
#13427
1   2   3   4   5   6

Đã quá sức chịu đựng...


Trong mấy ngày qua, nhiều Hội thánh ở Miền Nam báo động về tình cảnh này của họ. Chúng tôi được tin trong thời gian gần đây giới cầm quyền và công an VN gia tăng đàn áp Giáo hội Tin lành Mennonite VN, nhất là những Hội thánh ở khu vực Sài Gòn, Bình Dương.

Qua một Thư Thông báo khẩn, Ms Nguyễn Thành Nhân, Quản nhiệm Hội thánh Tin lành Menno-nite Bình Dương “xét thấy tình hình bạo lực mà chính quyền VN đã gây ra cho Giáo hội Tin lành Mennonite nói chung và Giáo hạt Sài Gòn nói riêng từ bấy lâu cho đến nay, thực tế đã quá sự chịu đựng của con dân Chúa ở VN”.



Ms Nguyễn Hồng Quang, Quản nhiệm Hội thánh Tin lành ở Quận 2, Sài Gòn báo động:

"Tôi thấy họ bất công, đàn áp chúng tôi chịu hết nổi rồi. Nên không còn con đường nào khác là chúng tôi lập danh sách kêu gọi những người trong Giáo hội sẵn sàng tử đạo để bảo vệ quyền tự do tín ngưỡng của mình. Đã có hàng loạt người đăng ký, trong đó, Ms Nguyễn Thành Nhân là người đăng ký tử đạo trước tiên.

Chúng tôi không làm gì cả mà cũng bị truy diệt như vậy. Chúng tôi chẳng có làm gì ngoài việc cầu nguyện và phục vụ Chúa của chúng tôi. Họ đã đàn áp như vậy thì hiện đã tới lúc chúng tôi báo động toàn bộ Giáo hội, các Giáo hạt và các Mục sư sẽ làm đơn kiến nghị và kêu gọi mọi người hy sinh. Nếu chúng tôi sợ chết, sợ tù, để chúng nó tấn công mãi như thế này thì sẽ tiêu diệt Đức tin và làm cớ vấp phạm cho hàng loạt tín đồ và nhân sự mới."

Và Ms Nguyễn Hồng Quang kể lại những gì mà ông và các Ms, tín hữu phải chịu đựng trong những ngày qua:

"Chín tuần trước tôi nhóm tại Hội thánh Tin lành Mennonite ở quận 2, Sài Gòn, ngay khu tạm cư. Lúc đó có 31 người với Mục sư Huỳnh Tấn Minh chia sẻ thì họ xông vô, chọi vô mặt tôi và chọi Mục sư Phạm Thị Ánh Tuyết. Sau đó họ đập nát cửa kính và đánh 1 tín đồ là anh Phương. Tuần vừa rồi họ muốn khiêu khích để tôi đi ra, nhưng tôi vẫn cầu nguyện và nhẫn nhục. Chủ nhật vừa rồi, tôi nghe Mục sư Thạch kể lại là họ cầm búa, kìm vô đánh người trong Hội thánh đổ máu, rồi họ quăng mắm tôm, nước tiểu, phân vô khi các tín đồ đang nhóm. Kỳ này các tín hữu phát hiện có người của chính quyền chứ không chỉ xã hội đen gì nữa."

Ms Thân Văn Trường, Cố vấn “Hội thánh Chuồng bò” cũng lâm cảnh tương tự. Ông kể lại tình cảnh của ông và của những Ms khác:

"Khoảng 2 tuần nay, riêng trường hợp của tôi thì công an bao vây tại nhà. Và 2 Chủ nhật rồi khi tôi ra cổng thì công an thoạt đầu đồng ý cho đi. Nhưng sau đó họ bố trí chận bắt. Còn anh em của chúng tôi, thí dụ như Mục sư Nguyễn Mạnh Hùng, Quản nhiệm “Hội thánh Chuồng bò” cũng trong tình trạng tương tự như tôi. Anh em khác của chúng tôi ở Hội thánh tại quận 2, Sài Gòn, chỗ khu tạm cư của gia đình Ms Nguyễn Hồng Quang, nơi anh em nhóm ở đó hàng tuần, thì thường bị CA và dân phòng địa phương tới quấy phá.

Có một Hội thánh nữa ở tỉnh Bình Dương, tại khu công nghiệp Mỹ Phước 1, nơi Ms Nguyễn Thành Nhân làm Quản nhiệm, khi nhóm họp thì bị giới cầm quyền tới lập biên bản giải tán." Đặc biệt trong Hội thánh Chuồng bò có chấp sự Bùi Thị Thành vốn là dân oan bị mất nhà mất đất, nhưng công an không để yên mà khủng bố rất mạnh trong lúc này. Theo Ms Thân Văn Trường thì hiện bà hàng ngày cũng bị công an canh chừng, theo dõi sát. Điều đáng ngại là mặc dù bà hiện chỉ sống với mấy người con thôi, nhưng -Ms Trường cho biết tiếp- công an cứ tự tiện vào nhà, bắt bà đi thẩm vấn vào bất cứ lúc nào họ muốn, rồi bắt bà nhận tội, cùng những việc rất căng thẳng khác.


Dồn dân vào bước đường cùng


Giữa lúc Hội thánh Mennonite ở quận Bình Thạnh, tức “Hội thánh Chuồng bò”, tiếp tục gặp nhiều khó khăn, nhất là sau khi Ms Quản Nhiệm Dương Kim Khải bị bắt, thì Ms Quyền Quản nhiệm Hội thánh Chuồng bò, Ms Nguyễn Mạnh Hùng, cũng luôn gặp nhiều rắc rối, như ông kể lại:

"Riêng trường hợp của tôi thì vào ngày 21 tháng Hai vừa rồi là ngày đầu tiên dân oan tập trung biểu tình ở đường Võ Thị Sáu, nơi có Cơ quan Tiếp dân của Trung ương Đảng và Nhà nước. Khi biết tin, tôi tới đó. Khi vừa có mặt thì ông Hà, công an an ninh của TP yêu cầu tôi rời khỏi khu vực. Tôi hỏi ông ấy là “ở đây số dân oan quy tụ có gần 100 người, sao không yêu cầu ai đi mà chỉ một mình tôi đi ?”. Ông ta trả lời vắn gọn là “Tôi yêu cầu anh ra khỏi khu vực này, nếu không thì anh đừng trách chúng tôi”. Tôi thấy tình hình…

Và đường dây điện thoại bị gián đoạn khi Ms Nguyễn Mạnh Hùng còn tiếp tục trình bày vấn đề. Và sau đó chúng tôi không liên lạc lại được.

Giữa lúc các Hội thánh Tin lành Mennonite ở vùng Sài Gòn, Bình Dương lâm cảnh khó khăn như vậy, thì một sĩ quan công an khu vực, là Đại úy Hữu thuộc phường An Phú, quận 2, nơi Ms Nguyễn Hồng Quang mô tả là từng thực hiện những cuộc đàn áp tôn giáo đổ máu, có phản ứng như sau:



Đại uý Hữu: A lô, dạ nghe.

Thanh Quang: Xin gặp Đại uý Hữu

Đại uý Hữu: Dạ nghe.

Thanh Quang: Thưa Đại uý, tôi là Thanh Quang của Đài ACTD bên Mỹ. Chúng tôi được tin là nhiều Hội thánh tin Lành Mennonite nhất là ở Sài Gòn, Bình Dương tiếp tục bị đàn áp, gặp trở ngại trong việc thờ phượng Chúa, và nhiều Ms bị hành hung. Xin ông giải thích về tình hình này?

Đại úy Hữu không trả lời.

Trước tình cảnh như vừa nói, Ms Nguyễn Hồng Quang cho biết ông đã cảnh báo với các cấp trên, từ chức sắc tôn giáo với viên chức chính phủ, về “quyền phòng vệ chính đáng”. Ms nói: "Tôi đã cảnh cáo và gặp Ms Hồ Tấn Khoa là Phó Chủ tịch Hiệp hội Thông công Tin lành VN, yêu cầu Hiệp hội Thông công cảnh báo với chính phủ VN. Và chúng tôi cũng gọi điện nói chuyện với viên chức chính trị rằng chúng tôi có quyền phòng vệ chính đáng."

Theo Ms Nguyễn Hồng Quang, sự đàn áp tôn giáo của giới cầm quyền VN là hành động thiếu khôn ngoan, đưa người dân vào bước đường cùng:



"Đây là sự dại dột và ngạo mạn, dựa vào vũ khí, nhà tù và lực lượng vũ trang để khống chế ý chí và niềm tin của người dân. Họ nghĩ dùng bạo lực trấn áp để họ được bình an là sự sai lầm nghiêm trọng của một chính quyền độc tài vì họ đẩy người dân vào bước đường cùng. Tôi thấy trong giai đoạn này, nhân dân cả nước căm phẫn. Nơi nào chúng tôi tiếp xúc họ cũng căm phẫn."

Nhân tâm căm phẫn giữa lúc thế giới, nhất là người dân trong các thể chế độc tài, đang đón tin vui từ vùng Trung Đông và Bắc Phi nơi phát xuất làn sóng Cách mạng Hoa Lài. Có lẽ đây là một trong những lý do khiến giới cầm quyền trong nước xúc tiến hành động đàn áp tôn giáo, nhân quyền, dân chủ thay vì họ nên lắng nghe nguyện vọng chính đáng của người dân.





Ủy hội Tự do Tôn giáo Thế giới Hoa Kỳ (USCIRF) đòi hỏi Việt Nam bỏ “lệnh quản chế” Ls Nguyễn Văn Đài và trả tự do cho Lm Nguyễn Văn Lý

Trong một thông cáo báo chí đưa ra hôm 08-03-2011, Ủy hội TDTGTG Hoa Kỳ đã kêu gọi VN hủy bỏ “án quản thúc tại gia” đối với Ls Nguyễn Văn Đài vừa trở về nhà sau khi mãn hạn tù 4 năm, đồng thời yêu cầu Hà Nội không đưa Lm Nguyễn Văn Lý trở lại nhà tù sau khi thời hạn một năm tự do tạm kết thúc vào tuần tới (15-03).

  Theo ông Leonard Leo, Chủ tịch USCIRF, "Luật sư Nguyễn Văn Đài và nhiều luật sư trẻ dũng cảm như ông là tương lai của VN. Rủi thay, chính quyền VN vẫn xem họ là mối đe dọa đối với an ninh và sự ổn định của mình". Còn về trường hợp Linh mục Nguyễn Văn Lý, ông Leo thẩm định : "Cha Lý cần phải được tự do vô điều kiện. Việc giam giữ ông và một số người khác cách độc đoán là hoàn toàn phi lý, và làm cho quan hệ Mỹ-Việt rắc rối thêm một cách không cần thiết trong hơn một thập kỷ."

  Bản thông cáo báo chí của UH nhắc lại là UH đã tiếp xúc với hai ông Nguyễn Văn Đài và Nguyễn Văn Lý vào tháng 5-2009. Vào thời điểm đó, cả hai đều cho biết là họ đã từ chối một đề nghị giảm án nếu thú nhận tội trạng mà họ không bao giờ phạm phải. Cả hai cũng cam kết tiếp tục đấu tranh một cách ôn hòa cho tự do và nhân quyền tại Việt Nam.

  Đối với chủ tịch USCIRF, việc ông Đài được thả ra khỏi tù sau khi mãn án “khó có thể là một dấu hiệu về việc cải thiện tự do tôn giáo tại VN”, vì còn “quá nhiều vi phạm nghiêm trọng, kể cả những hành vi bạo lực đối với các cộng đồng tôn giáo, bắt giữ thêm các nhà lãnh đạo tôn giáo, sách nhiễu những người đấu tranh cho pháp quyền, tiếp tục hạn chế việc hành đạo, và đánh đập một quan chức Đại sứ quán Mỹ tìm cách đến thăm cha Lý”.

  Trong bối cảnh đó, quan điểm của UH rất rõ : Chính quyền Hoa Kỳ phải đưa Việt Nam trở lại danh sách CPC (Country of Particular Concern), của các nước cần đặc biệt quan tâm vì vi phạm tự do tôn giáo.

  Việt Nam đã bị đưa vào danh sách này năm 2004, nhưng được xóa tên năm 2006 trước khi Tổng thống Mỹ George Bush đi thăm VN. Từ đó đến nay, USCIRF liên tục yêu cầu Bộ Ngoại giao Mỹ đưa Hà Nội trở lại danh sách đen CPC nhưng không được lắng nghe. Vào tháng Giêng năm nay (2011), UH lại viết thư cho Ngoại trưởng Hillary Clinton thúc giục bà ghi tên Việt Nam trở lại danh sách CPC.



Theo www.uscirf.gov

Kính thưa toàn thể Đồng bào Việt Nam,

Ngày hôm nay, 10-03-2011, tại tòa án nhân dân tỉnh Hà Giang sẽ mở phiên xử kín vụ hiệu trưởng Sầm Đức Xương mua dâm 2 nữ sinh vị thành niên là Nguyễn Thị Thanh Thúy và Nguyễn Thúy Hằng. Trong phiên xử kín này không có người bảo hộ của 2 nữ sinh cũng như luật sư biện hộ cho hai cháu. Luật sư Trần Đình Triển đã bị Tòa án Cộng sản không cấp giấy chứng nhận bào chữa, với lý do “bị can từ chối luật sư biện hộ”.

Trước sự kiện này, và dựa trên nhiều thông tin từ các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước, Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền tuyên bố:



1- Chúng tôi cực lực lên án nhà cầm quyền CS Việt Nam tại tỉnh Hà Giang, với sự bao che của nhà cầm quyền trung ương Hà Nội, đã tạo ra một vụ án với nhiều bất công và sai phạm:

- Trong phiên tòa đầu tiên ngày 6-11-2009, hai bị cáo Nguyễn Thị Hằng và Nguyễn Thị Thanh Thúy đã bị truy tố tội danh “môi giới mại dâm” và bị tuyên án 6 năm (với Hằng) và 5 năm (với Thúy). Đang khi hai cháu chỉ là những học sinh vị thành niên, nạn nhân của một đường dây mua bán dâm mà người tổ chức là viên hiệu trưởng và khách hàng là nhiều viên chức cao cấp tại tỉnh Hà Giang. Phiên tòa và bản án này đã bị công luận lên án kịch liệt.

- Từ đó trở đi, hai nữ sinh vô tội này đã bị giam giữ trong những điều kiện hết sức dã man và tàn tệ: không được chăm sóc y tế đầy đủ (dù có bệnh phụ khoa), không được gặp mặt gia đình thường xuyên (để nhận thuốc men và sự an ủi), bị hăm dọa vì đã tiết lộ tên tuổi những cán bộ cao cấp từng phá hại đời mình và bạn bè mình, bị cấm cản không được thuê luật sư bào chữa với lý do sẽ chẳng có ngày ra khỏi ngục.

- Đến hôm nay, ngoài việc bị tước quyền căn bản của công dân trước tòa án là có luật sư biện hộ (với lý cớ vô cùng gian trá và đầy cưỡng bức nói trên), hai nạn nhân vô tội còn bị tước quyền có người giám hộ là cha mẹ hiện diện, với lý cớ hai cháu đã đến tuổi trưởng thành (đang khi theo luật pháp, quy định hành vi ở thời điểm nào thì áp dụng pháp luật ở thời điểm đó để xử lý, tức là lúc hai cháu còn tuổi vị thành niên).

- Phiên tòa này sẽ là một phiên tòa kín với mục đích duy nhất và trắng trợn là bao che tội trạng của các quan chức cao cấp ở Hà Giang, đứng đầu là nguyên chủ tịch tỉnh Nguyễn Trường Tô, vốn đã hại đời hai cháu và nhiều bạn bè của hai cháu. Việc bao che tội trạng này đã được thực hiện từ lâu, đặc biệt là đích thân ông Tô Huy Rứa, thành viên Bộ chính trị và nguyên trưởng ban Tuyên giáo trung ương, đã cấm cản báo chí loan tin về tội ác tầy trời này.

2- Chúng tôi cương quyết phê phán các tổ chức trong chính quyền và trong xã hội có liên hệ đến thân phận của hai cháu Hằng và Thúy, từ tháng 11-2009 đến nay, đã hoàn toàn câm nín dửng dưng một cách hết sức vô trách nhiệm:

Bộ Tư pháp đã không lên tiếng cứu hai công dân vị thành niên bị án oan của mình, Bộ Giáo dục đã không lên tiếng cứu hai học trò bé nhỏ của mình, Bộ Dân tộc và các Vấn đề miền núi đã không lên tiếng cứu hai công dân sống miền núi của mình, Hội Liên hiệp Phụ nữ đã không lên tiếng cứu hai thành viên tiềm năng của mình. Nhiều Ủy ban Quốc hội, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam, Hội Nông dân, Hội khuyến học, Hội Bảo trợ bà mẹ và trẻ em, nhiều tờ báo “lề phải”… tất cả cũng đều dửng dưng trước bất công thấu trời và bất hạnh khủng khiếp này. Phải chăng các vị chỉ là công cụ của một đảng phái, một tập thể thống trị bất chấp luật pháp và coi rẻ phẩm giá con người?

3- Chúng tôi quyết liệt đòi hỏi đảng, nhà cầm quyền, bộ tư pháp và tòa án Cộng sản tại tỉnh Hà Giang:

- phải trả tự do lập tức và vô điều kiện cho hai cháu Thúy Hằng; tiếp đó phải xin lỗi nhân dân, gia đình và bản thân hai cháu vì vụ án man rợ và khốn nạn chưa từng có trong lịch sử này; cuối cùng là bồi thường xứng đáng cho hai cháu và gia đình về tinh thần lẫn vật chất.

- phải đưa ra xét xử công minh và tuyên án đích đáng những kẻ đã lợi dụng địa vị và chức quyền hoặc để hại đời các nữ sinh vị thành niên, hoặc để bao che cho các thủ phạm gây ra hành vi ghê tởm đó, hoặc để dựng nên một phiên tòa ô nhục biến nạn nhân, mà là nạn nhân thơ trẻ, thành tội nhân, làm mất danh dự uy tín của Quốc gia và tàn phá văn hóa đạo đức của Dân tộc.

4- Chúng tôi xác tín mạnh mẽ rằng bao lâu còn chế độ Cộng sản trên đất nước Việt Nam

- thì luật pháp chỉ là phương tiện biện hộ cho các hành vi gian trá và tàn bạo của những kẻ thống trị và là phương tiện đàn áp các công dân đòi hỏi sự thật và công lý.

- thì bộ máy nhà nước (chính quyền, tòa án…) chỉ là công cụ của các lãnh đạo tự coi mình là những ông trời con, ngồi xổm trên luật pháp và chà đạp tiếng nói của công luận.

- thì nền giáo dục tiếp tục băng hoại với những vụ việc không ai có thể hình dung nổi trong cái nôi đào tạo phẩm cách con người: thầy hiếp trò, trò đánh thầy, thầy đứng lầm bục, trò ngồi nhầm lớp, thầy dạy bằng giả, trò học điểm giả, thầy nêu gương gian dối lẫn tàn bạo cho trò, trò được giáo dục thành thần dân khiếp nhược thay vì thành công dân tự do….

Cuối cùng, chúng tôi nguyện cầu Thiên Chúa là Cha mọi loài nhanh chóng ra tay bảo vệ các con cái vô tội đáng thương của Ngài, soi lòng mở trí các con cái thất nhân ác đức của Ngài để công lý sớm được toàn thắng và tình thương sớm nở rộ.

Lên tiếng tại Việt Nam nhân ngày ô nhục của nền tư pháp và nền giáo dục VN, 10-03-2011.

Đại diện Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền

- Linh mục Têphanô Chân Tín, Dòng Chúa Cứu Thế, Sài Gòn.

- Linh mục Phêrô Nguyễn Hữu Giải, Tổng Giáo phận Huế.

- Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý, Tổng Giáo phận Huế.

- Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi, Giáo phận Bắc Ninh.
Hỡi Ông Chính quyền! Ông đang ở đâu? Trước hết, xin đừng có chụp mũ rằng chúng tôi “phản động”, chúng tôi “chống chính quyền”! Không, chúng tôi khẳng định và công nhận nước VN đang có chính quyền, và chúng tôi đang đi tìm các ông bà Chính quyền. Vậy các ông bà đang ở đâu, xin trở lại và làm việc, thực thi Luật pháp hiện hành dùm chúng tôi. Không nước nào không có Luật pháp, Luật pháp mà các ông bà đã công bố cho dân, thì xin cứ đem Luật đó ra mà áp dụng, để cứu dân, chứ đừng có lánh mặt như nước vô chính phủ, vô luật pháp, khi mà các quan chức Hà Giang đang làm bậy để giết hại dân, nhất là giết hại tuổi trẻ, là mầm non của đất nước!

Thứ nhất xin hỏi các ông bà đang nắm quyền: Các ông bà có biết chính quyền tỉnh Hà Giang đang mở phiên tòa phúc thẩm xử vụ mua dâm các nữ sinh, mà tên hiệu trưởng ác quỷ Sầm Đức Xương là thủ phạm vụ mua bán dâm giữa các nữ sinh và các quan chức yêu quỷ ở Hà Giang, trong đó có tên quan đầu tỉnh là Nguyễn Trường Tô, từng phá hoại đời của những học sinh cấp 2, 3 tại đây? Hẳn là các ông bà đều biết?

Thứ nhì, xin hỏi: Luật pháp VN hiện hành mà các ông bà đang áp dụng, có quy định bất cứ ai liên lụy đến pháp luật, kể cả bên nguyên đơn lẫn bị đơn, đều được quyền có Luật sư bào chữa? Hẳn là có, vì nó liên quan đến quyền căn bản của con người, mà bất cứ Luật pháp ở nơi nào cũng công nhận. Vậy tại sao trong vụ án bỉ ổi này, bọn tội phạm thật sự là Sầm Đức Xương và bè lũ yêu quỷ mua dâm thì có LS bào chữa, mà các học sinh là nạn nhân lại không được có LS?

Thứ 3, thử hỏi các ông bà có còn lương tâm hay không, có còn chút liêm sỉ của con người hay không, mà dám dùng luận điệu xảo quyệt nói là các nữ sinh nạn nhân như cháu Thúy và cháu Hằng “từ chối không chấp nhận LS bào chữa”, trong khi cháu Thúy gặp mẹ thì nói là bị bọn quản giam bắt ký đơn từ chối LS, nếu không sẽ không có ngày về? (Trong bài phỏng vấn LS Triển và nhà giáo Phạm Toàn của đài RFA).

Thứ 4, các ông bà có phải là con người có lương tri hay không, mà dám ngược ngạo đến độ chỉ vì muốn bao che cho một lũ quỷ dâm ô đồng đảng, đáng tuổi cha mẹ, ông bà của các cháu học sinh kia, đã dám phá hại tâm hồn ngây thơ trong trắng của các cháu, nay lại giam cầm các cháu trong tù đầy tàn nhẫn, đến độ các cháu có bệnh (phụ khoa) cũng không cho đi chữa, không cho người nhà găp mặt để hỏi han và đem thuốc cho con? Là người hay là ác quỷ, mà các ông bà đối xử với trẻ thơ vào hàng con cháu của mình một cách ác tâm như vậy? Trẻ nữ mới lớn, mắc bệnh phụ khoa mà không kịp chữa, thì đời nó sau này nếu có sống cũng là đời tàn phế, không còn khả năng làm vợ, làm mẹ! Quá ác! Thà rằng các ông bà đem giết quách chúng nó đi còn nhẹ nhàng hơn là hành hạ cả thể xác và tinh thần những đứa nhỏ này như vậy! Các ông bà đừng nói là các ông bà không trực tiếp hành xử với những nạn nhân khốn khổ này như vậy, thế tai mắt các ông bà để đâu? Hay các ông bà đang mải lo tìm cách bao biện cho đám tội phạm, là những đồng đảng của mình? Quyền hành thống trị của các ông bà để làm gì, hay chỉ để phủ đầu đám dân đen? Thử hỏi ở bất cứ một quốc gia tôn trọng luật pháp nào trên thế giới, trong nước xảy ra một vụ án kinh tởm bất nhân vô đạo đến như vậy, mà chính phủ có thể làm ngơ, nói là “không biết” được không? Luật pháp ở đâu, và các ông bà căn cứ vào luật nào để từ chối không cho LS Triển biện hộ cho nạn nhân Thúy? Vả các cháu còn tuổi vị thành niên, mẹ các cháu là người giám hộ hợp pháp, tại sao mẹ không được quyền mời LS cho con?

Sau cùng, hy vọng các ông bà còn chút nhân tính, thử hỏi các ông bà còn có con cháu, vậy các ông bà có muốn con cháu các ông bà rơi vào tình cảnh y như các nạn nhân này Không? Nếu không, và chắc là không, thì tại sao các ông bà nhẫn tâm đạp lên cái luật pháp của nước VN mà đi như vậy? Các ông bà dám gạt cả nhân tính, lương tâm để làm điều ác đến như vậy? Các ông bà dù có vô thần, thì cũng là con người, đang sống giữa thế giới loài người, thử nhìn xem có con người nào xử sự như các ông bà hay không? Có quốc gia nào mà xử sự man rợ với trẻ em như vậy, có cái chính quyền nào mà bất nhân, man rợ và trơ trẽn trước thế giới văn minh như các ông bà hay không vậy?

Thưa các ông bà Chính quyền, cứ coi như các ông bà còn mải bận việc riêng tây mà không quan tâm đến vụ án khốn nạn này (khốn nạn theo đủ mọi nghĩa!), thì đây là lời kêu gọi thiết tha và khẩn cấp của chúng tôi, một nhóm các nhà giáo đã về hưu, ở tuổi trên dưới 70, từng là ông bà, cha mẹ này, gửi đến kêu gọi các ông bà, có ở đâu thì cũng xin trở về cương vị lãnh đạo dân nước mà các ông bà đang đảm nhận, để kịp thời giải quyết rốt ráo vụ án man rợ và khốn nạn này (xin lỗi, vì trong đời làm người, chúng tôi chưa hề nghe, biết một vụ án nào như vậy, nên chúng tôi không còn thể dùng lời nào thích đáng hơn cho nội tình vụ án hơn những từ kém thanh lịch và hàm chứa cả sự đau thương, nhục nhã lẫn bỉ ổi này!), kẻo lòng muôn dân sẽ oán hận, đồng thời sẽ gây nên một sự xúc phạm nặng nề đến uy tín của Quốc gia, danh dự của cả dân tộc, và một sự bất nhân đến trời không dung, đất không tha nổi cho những kẻ hành ác, không chỉ giết hại mấy đứa học sinh nhỏ dại này, mà còn phá đổ hết niềm tin của giới trẻ vào những kẻ lãnh đạo gian tà, đang phá tan nề nếp đạo đức của một quốc gia, một dân tộc, và tương lai của giới trẻ!

Sau hết, cũng xin nhắc các ông bà rằng, hẳn chắc các ông bà đều đã có con đàn cháu đống, chính các hậu duệ của các ông bà sẽ là kẻ nhìn rõ và khinh chê nhân cách thấp hèn này của ông bà cha mẹ họ, hoặc là chính họ, con cháu của các ông bà, sẽ nhận hết hậu quả do bậc tiền bối của họ đã gây ra, “đời cha ăn mặn, đời con khát nước!”.

Một lẽ nữa, là các ông bà có còn muốn giữ lấy chức quyền cho mục đích riêng, thì cũng phải một phần nào giữ lấy một chút phẩm cách của con người có nhân bản, chứ lẽ nào mà ăn ở hành xử không giống ai, đi ngược hẳn với thế giới loài người, mà đứng trong hàng ngũ lãnh đạo được? Nếu cũng vì cái ghế và vì quyền, lợi, thì các ông bà cũng ít ra phải giữ phần nào lời mình nói: “yêu nước, lo cho dân”, và nhất là đừng có kéo theo một bè đảng thối tha ô trọc như lũ quan quyền vô đạo hiện nay ở Hà Giang, để tự phơi bày căn tính xấu xa của “phe nhóm” mình cho bàn dân thiên hạ phải khiếp đảm rùng mình. Hãy nhìn gương nước Nhật: một bộ trưởng đầy khả năng, tương lai đầy hứa hẹn, mà chỉ vì vô tình nhận có 600 USD tiền tự nguyện đóng góp của một người thân, trái với quy định của luật pháp, mà phải nhanh chóng tự cắt đứt tương lai đời mình, vội vàng từ chức để thượng tôn pháp luật của họ, thì cớ sao các ông bà phải bao che, duy trì quyền vị của một lũ quan tham ô đốn mạt như vậy để mà hại dân, chà đạp luật pháp do chính mình đặt ra? Như thế thì làm sao dân theo?Làm sao dám ngửng mặt nhìn thế giới? Và, một tương lai như thế nào sẽ đón chờ các ông bà khi “quan nhất thời, dân vạn đại” đây?



Lời cuối của chúng tôi, là cũng qua bài này, xin chuyển đến các vị Lãnh đạo các Tôn giáo: xin quý vị, với tư cách là người Lanh đạo Tinh thần, là người có trách nhiệm bênh vực lẽ phải, đạo lý, và là người có trách nhiệm đồng hành, bảo vệ tín đồ con chiên của mình, các vị hãy mau mau lên tiếng cho lẽ phải, bảo vệ công lý, bảo vệ trật tự, nền đạo lý của xã hội, trong đó các vị là thành viên, cụ thể là bảo vệ cho hững nạn nhân oan khổ trong vụ án này. Nếu làm ngơ, vô cảm, thì chính các vị cũng là người a tòng, đồng phạm, nếu không nói là thiếu lương tâm, thiếu trách nhiệm, khác nào những người làm cha mẹ mà khi con lâm nạn, vẫn thản nhiên quay mặt lánh đi!

Mong rằng mọi người còn đủ lương tâm, đạo đức và lòng quảng đại với tha nhân, với đồng bào, để không bịt tai ngoảnh mặt trước VỤ ÁN CHO CẢ NƯỚC này!



Danlambao1.wordpress.com



Sự kiện thể hiện tính bất an của thể chế cầm quyền Cộng sản tại Việt Nam khi phải dùng chiêu hạ cấp “túi cao su đã qua sử dụng” để cuồng trói ông Tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ đã tạo ra một phản ứng hết sức gay gắt và phức tạp ngay trong bộ máy cai trị đảng Cộng sản và trong nhân dân. Sau đó, ngày 15-11-2010, Cơ quan an ninh điều tra Công an Hà Nội lại khởi tố và ra lệnh tạm giam 4 tháng đối với ông về hành vi “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam” theo điều 88 Bộ luật hình sự. Chiều 17-12-2010, Viện Kiểm sát Nhân dân Thành phố Hà Nội đã ra cáo trạng truy tố ông về tội danh như trên.

Đây là một nhân vật, một vụ án hết sức nổi tiếng về nhiều mặt. Cuộc đời, sự nghiệp, gia thế của ông đáng cho nhiều người ao ước. Với những tiếng nói chỉ trích đanh thép đối với sự sai trái, độc đoán của nhà cầm quyền đương thời, ông càng trở nên nổi tiếng và được nhân dân khâm phục hơn. Một nhân vật ở giữa hai thế đối nghịch nhau, một bên là đảng Cộng sản độc tài cai trị, một bên là nhân dân bị trị, bị tước đoạt tất cả các quyền căn bản của con người, ngay cả lòng yêu nước. Ông Vũ đã chọn và đứng về phía nhân dân.

Phân tích nguyên nhân ông Vũ bị độc quyền Cộng sản bắt giam và ghép tội danh thì có đến cả một thư viện sách đã chép lại. Trong bài này chỉ xin được nhắc lại để làm dẫn chứng cho “nhu cầu được ở tù của nhân dân” đối với ông Vũ trong trường hợp ông bị giam cầm. Như quí vị nhân sĩ, trí thức yêu nước biết, thậm chí ngay đến nông dân ít chữ bây giờ cũng biết. Hầu hết những ai lên tiếng kêu gọi lòng yêu nước, kêu gọi dân quyền, dân chủ và dân sinh đều bị độc tài CS bắt giam và qui chụp vào hai cái tội gọi là 79 và 88, tức hoạt động lật đổ hay tuyên truyền nói xấu chế độ. Đây là những điều luật mà theo các luật gia phân tích thì rất phản động và vi hiến. Ông Vũ cũng là nạn nhân.

Vậy ông Vũ đã làm gì? Ông Vũ kêu gọi cần đa đảng để chống lạm quyền tham nhũng là sai ư? Để có được việc thực thi một cách nghiêm túc những quy định pháp luật, bảo vệ những quyền lợi chính đáng của người dân, Cù Huy Hà Vũ đã khẳng định: “Cách duy nhất là phải có chế độ đa đảng tại Việt Nam”. Đứng từ phía nhân dân ông thấy rằng hiện tượng quan chức chính quyền ngang nhiên và bao che cho nhau phá nhà cướp đất của người dân là sản phẩm chính hiệu của cơ chế độc tài, chà đạp lên pháp luật. Và để ngăn chặn điều này thì cần phải có biện pháp chế tài của một nhà nước pháp quyền thật sự do dân chọn lựa, và đồng thời có sự kiểm soát của những chính đảng khác.

Ông Vũ kêu gọi hòa giải dân tộc, nhân danh các anh hùng đã ngã xuống vì bảo vệ chủ quyền lãnh thổ quốc gia. Muốn hòa giải, hòa hợp dân tộc, nhà cầm quyền cần phải thả những tù nhân chính trị của chế độ Việt Nam Cộng hòa, những nhà bất đồng chính kiến, xây dựng tượng đài nhớ ơn các chiến sĩ VNCH đã bảo vệ Hoàng Sa trước sự xâm lược trắng trợn của kẻ thù truyền kiếp phương Bắc. Đó là những thái độ, lên tiếng hết sức chân tình của ông Vũ, cho một nước Việt Nam phát triển, hưng thịnh, yêu thương và đại đoàn kết. Ý nguyện của ông Vũ cũng là ý nguyện của toàn dân tộc Việt Nam, trong nước cũng như ở hải ngoại. Tại sao nhà cầm quyền không thực hiện điều đó, trái lại còn bắt bớ, bịt miệng và khép tội cho ông Vũ? Ai đang phản động lại dân tộc Việt Nam đây?

Và còn nhiều vấn đề khác nữa mà ông Vũ đã lên tiếng phản đối, đặc biệt là những điều luật hết sức phi lý mà đảng Cộng sản đang áp dụng, bên cạnh một chế độ tam quyền như một để thi đua làm giàu bất kể những hại dân hại nước.

Đã có một biến chuyển tâm thức nơi người dân vô cùng lớn sau khi họ tiếp cận được các thông tin sau vụ việc bắt ông Vũ. Nhân dân khắp nơi như được sáng mắt, sáng lòng với những tin tức dồn dập về ông Vũ qua cả báo chí của đảng và “báo chí nhân dân”. Một điều hết sức bất ngờ là nay ở nơi đâu, tuổi nào, ngành nghề nào, người ta đều nhắc đến sự kiện Cù Huy Hà Vũ. Họ nhận thấy ông Vũ nói đúng, nói hay, nói chính xác với nhu cầu, suy nghĩ của họ. Họ thấy đảng đang hành xử thô bạo đối với ông Vũ để che lấp sự đuối lý của mình. Như vậy, có thể nói đang có một sự đồng phạm rõ ràng của nhiều người Việt theo cùng quan điểm của ông Vũ !

Các hãng thông tấn lớn như BBC, VOA, RFA, các nhà báo như Trâm Oanh Phóng viên Không biên giới từ Đức quốc, ông Phạm Trần của mục Bản tin Hoa Thịnh Đốn thuộc Hệ thống Truyền hình SBTN, v.v... đã nhiều lần phỏng vấn, hội luận với ông Cù Huy Hà Vũ liên quan đến vấn đề lãnh hải, cho ngọai quốc thuê rừng, khai thác Bauxite trên Tây Nguyên, phục hồi danh dự và truy điệu những Chiến sĩ Việt Nam Cộng hòa đã hy sinh trong trận chiến chống quân Trung Quốc cưỡng chiếm Quần đảo Hoàng Sa năm 1974. Nếu xét theo điều luật “tùy nghi mở rộng số 88” của nhà cầm quyền, thì tất cả các cá nhân và hãng thông tấn nêu trên đều chịu trách nhiệm chung và phải bị kéo ra làm bị cáo hay nhân chứng trước tòa. Các vị và cơ quan này là những chủ thể liên quan chặt chẽ đến vụ án của ông Vũ. Thậm chí có thể coi là những “đồng phạm”.

Còn các nhân sĩ, trí thức khắp nơi thì sao? Trước hết phải kể đến trang mạng Bauxite VN, một diễn đàn được rất nhiều người yêu quí và thán phục, do Nhà giáo Phạm Toàn, Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, và Giáo sư Tiến sỹ Nguyễn Thế Hùng khởi xướng và quản trị. Đây là nơi đăng tải nhiều bài viết của ông Vũ và cũng đăng tải nhiều ý kiến ủng hộ, hoan hô của giới trí thức và đồng bào khắp nơi. Nhưng các bài vở xuất hiện tại diễn đàn này cũng đã bị viện kiểm sát chưng ra làm bằng cớ cho “tội tuyên truyền chống phá nhà nước” của ông Vũ. Như vậy, các nhân sĩ, trí thức, và đồng bào từng đồng tình ủng hộ, tiếp tay phát tán, và khuyến khích ông Vũ “tiến nhanh tiến mạnh”, đều đáng mang vinh dự là “đồng phạm” của ông.

Còn những người đã đọc và tiếp tay phát tán các bài viết của ông Vũ trên cả nước thì sao? Điều luật “tùy nghi mở rộng số 88” nếu cột cho ông Vũ thì cũng phải áp dụng cho những công dân Việt Nam khác trong việc tiếp tay phát tán những “tài liệu” của ông. Chắc chắn công an, mật vụ ở nhiều tỉnh thành trên cả nước đã chứng kiến cảnh nhiều người dân đã in bài viết của ông Vũ để truyền tay nhau đọc một cách say sưa. Và chính vì chứng kiến mức độ lan tràn, công an mới phải tìm mọi thủ thuật, bất kể mức hèn kém, để bắt ông gấp rút như vậy. Vậy thì các đồng bào đã đọc và tán phát cũng có vinh dự là “đồng phạm”.

Theo lời tường thuật của nhà giáo Phạm Toàn về một lần gặp gỡ gần đây, tướng Nguyễn Trọng Vĩnh nhận xét rằng: “Những băn khoăn, những ưu tư của Vũ cũng là những băn khoăn và ưu tư của mọi người. Mọi người đều nghĩ, còn Vũ thì đã nói ra được những điều đó. Vũ không nói, thì người khác cũng nói. Vì đó là những điều hiện thời mọi người lo lắng cho đất nước”. Với câu nói đó, tướng Vĩnh đã tình nguyện đứng làm “đồng phạm”. Còn những đồng bào đã từng nghĩ như ông Vũ và thầm cám ơn ông Vũ đã nói giùm mình, thì sao?

Tại điểm này, ngoài các báo, đài “phải nói theo lệnh” của đảng, thật hiếm có ai phủ nhận sự kiện: ông Vũ đã đại diện cho toàn nhân dân Việt Nam để nói lên điều họ muốn nói từ lâu. Với sự can đảm và tri thức của mình, ông Tiến sĩ Luật đã lên tiếng. Và kết quả là bị đảng núp bóng pháp luật trả thù.

Một điều cần làm rõ ở đây. Nếu người dân nhận thấy rằng đảng Cộng sản độc tài đang đi ngược lại lợi ích chung của toàn thể nhân dân và đất nước Việt Nam và vì thế họ phản đối các sai trái đó, họ chống lại đảng, thì có gì sai không? Chống lại sự sai quấy mà đảng đang áp đặt lên nhân dân là một điều hết sức bình thường. Nhưng những ai lên tiếng chỉ trích sai lầm của đảng thì lại bị đảng này đánh tráo khái niệm để qui kết cho họ tội phản quốc. KHÔNG ĐỒNG Ý VỚI ĐẢNG KHÔNG PHẢI LÀ CHỐNG TỔ QUỐC. Ngược lại, chính vì yêu tổ quốc mà những người như ông Vũ đã phải lên tiếng để chận đứng những bàn tay đang làm thiệt hại lớn lao và vĩnh viễn lên tổ quốc. Như tác giả Trương Hùng đã viết trong bài “Phản động là gì?”: “Đảng có thể kết tội tôi phản Đảng. Tội ấy tôi xin nhận. Nhưng đừng suy diễn rằng phản Đảng là phản quốc và kết tội tôi chống lại đất nước. Đó là sự xúc phạm ghê gớm nhất đối với mỗi con người Việt Nam còn giữ trong mình lòng tự hào và sự khắc khoải chờ mong về tương lai dân tộc.”

Ngoài các bài viết, trong vụ án Cồn Dầu, văn phòng luật của Cù Huy Hà Vũ còn can đảm đứng ra bảo vệ các đồng bào Công giáo khi cuộc tranh đấu đòi lại đất đai của họ bị nhà cầm quyền khoác lên cho những tội danh khác. Sự việc ông Vũ bị bắt không lâu sau khi nhận lời bào chữa cho các bị cáo tại Cồn Dầu đã làm cho người Công giáo rất xúc động. Hiển nhiên, tuyệt đại đa số đồng bào Công giáo tại đây không chỉ ủng hộ mà còn thán phục quan điểm của ông Vũ về công bằng xã hội và quyền con người. Bà con C.Dầu, do đó, cũng hội đủ điều kiện làm “đồng phạm” với ông.

Vậy khi một vụ án có đến hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn đồng phạm thì hệ thống pháp luật không thể chỉ bắt phạt một người. Vì như vậy là không thực thi pháp luật một cách nghiêm chỉnh, không thể có kết quả điều tra chính xác vì thiếu quá nhiều người liên hệ, và bản án chỉ có thể được xem là kết quả của trả thù cá nhân.

Hoặc một đề nghị khác: Hãy để cho các đồng phạm cùng chia bản án. Thí dụ, nếu ông Vũ bị mức án 5 năm, tức là 60 tháng, hãy để 1.800 người trong tổng số 85 triệu dân đi tù cùng với ông Vũ. Mỗi người chỉ phải ăn cơm tù một ngày. Còn nếu nhân đôi số người tự nguyện thì mỗi người chỉ mất nửa ngày.

Trong thời gian qua, dân tộc chúng ta đã lập nhiều bản lên tiếng chung cho nhiều vấn đề. Nay kính đề nghị quí nhân sĩ khắp nơi khởi động một loại danh sách mới – danh sách những người tình nguyện ĐI TÙ VỚI TS CÙ HUY HÀ VŨ.

Thái độ, tình cảm và lòng yêu nước nồng nàn của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ là một niềm tự hào lớn của dân tộc Việt Nam. Nhưng nếu vì điều đó mà ông Vũ bị bắt, bị truy tố và bị bỏ tù, thì mỗi người chúng ta có nên viết tiếp tên mình vào trang sử hào hùng đó để con cháu mai sau được biết về giai đoạn độc tài Cộng sản cai trị hôm nay không? Và cũng để các thế hệ tương lai thấy rõ, trong mọi lúc đen tối của đất nước, «Anh hùng hoà kiệt thời nào cũng có».



Hà Nội 1-3-2011




Hồi 12g30 trưa ngày 17-02-2011 vừa rồi, ngay trước toà nhà 3 tầng màu vàng của trụ sở Uỷ ban Nhân dân TP Đà Nẵng đã xảy ra một vụ chết cháy. Vụ sự gây nhiều bức xúc giữa lúc giới hữu trách xem chừng như ra sức làm giảm tầm quan trọng của tin này. Thanh Quang tìm hiểu vấn đề này.

tải về 496.12 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương