GIẢi nhân quyền vn 2008 trong số NÀY


Đánh dân tàn bạo xong xích vào gốc cây



tải về 496.12 Kb.
trang6/6
Chuyển đổi dữ liệu05.08.2016
Kích496.12 Kb.
#13427
1   2   3   4   5   6

Đánh dân tàn bạo xong xích vào gốc cây


Chị Kim Tiến: Bố em chết oan, chị ạ! Oan không biết tỏ cùng ai. Chỉ vì là hôm đó bố em đi xem ôm ra bến xe Giáp Bát để đi vào Nam. Bố em bảo ông xe ôm dừng xe lại để bố em lấy điện thoại gọi cho một người bạn. Bố em vừa gỡ mũ bảo hiểm ra để gọi điện thoại cho bạn thì ông trung tá công an tên Ng. Văn Ninh ở phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai, đã ra bắt giữ xe và hẹn chiều quay lại.

Buổi chiều, bố em và ông xe ôm quay lại để nộp phạt thì ông xe ôm cãi là ông ấy đúng chứ không sai, ông không có trách nhiệm nộp phạt như vậy, nhưng bên công an không chịu. Thế là hai bên xảy ra cãi vã. Ông công an lao vào bóp cổ ông xe

ôm. Khi ông ấy bóp cổ ông xe ôm như vậy thì bố em có gỡ tay ông ấy ra và bảo: “Ông là công an mà ông lại bắt dân, đánh người như thế à?” rồi bố em cũng chấp nhận sai và xin nộp phạt 100.000 đồng, nhưng ông ấy không chịu và đòi 150.000 đồng.
Sau đó hai bên giằng co và chẳng may tay bố em vung phải mặt ông ấy, thế là ông ấy dùng dùi cui và đồ vật cứng đập bố em. Ông đánh vào đầu, vào gáy và bố em ngã xuống. Khi bố em ngã xuống, ông ấy tiếp tục hô hào thêm 5, 6 dân phòng nữa lao vào đấm đá bố em túi bụi. Sau khi đấm đá xong thì xích bố em vào một gốc cây rồi sau đó gọi xe đưa về phường.

Khánh An: Vậy đến khi nào thì gia đình chị biết chuyện?

Chị Kim Tiến: Bị vào khoảng 3 giờ, tầm 4g30–5g gia đình em biết chuyện xuống đấy để xin cho bố em được đi khám và hỏi tình hình, nguyên nhân sự việc. Khi gia đình em đến, em có vào và xin cho bố em đi khám, nhưng công an phường Thịnh Liệt nhất định không cho bố em đi khám. Mãi đến tận 9g30, khi tình hình của bố em trở quá nặng, người ta mới cho bố em đi khám. Em xuống dưới đó 3 lần, nhưng (công an phường) đều không cho đi khám. Em xin vào để đút phở cho bố em ăn, cũng không cho em vào đút phở cho bố em ăn. Đến bây giờ bố em chết, bố em trở thành con ma đói…

Van xin cũng không được


Khánh An: Khi gia đình chị xuống gặp bác ở công an phường, chị thấy dấu hiệu bên ngoài của bác như thế nào?

Chị Kim Tiến: Bố em lúc đấy vẫn bị còng. Hai chân hai tay buông xuống, ngồi ở ghế, trong tình trạng rất đau đớn. Bố em kêu lên là “Con ơi, cho bố đi khám. Bố đau lắm rồi, bố muốn đi khám con ơi. Bố liệt hết hai chân hai tay rồi”. Mà em đã van xin các anh là cho bố em được đi khám vì tình hình bố em rất nguy cấp rồi, nhưng các anh đều không cho đi.

Em xuống dưới đó 3 lần, lần nào em cũng xin cho bố em đi. Đến lần thứ 3, em và cô em xuống mang phở cho bố em ăn nhưng các anh ấy nhất định không cho em mang phở vào cho bố em ăn. Khi gia đình xin cho bố em đi khám thì các anh ấy trả lời thế này: “Bây giờ phường đang rất đang có rất nhiều chuyện để giải quyết, không có thời gian để giải quyết vụ việc này. Cái gì cũng phải có trật tự theo thời gian. Đến khi nào phường giải quyết xong việc, gia đình có nhu cầu thì sẽ cho đi”.

Gia đình em còn yêu cầu là có thể cho người của phường đưa đi cùng cấp cứu nhưng mà các anh ấy nhất định không cho đưa đi cấp cứu.

Cô em và em có nói là: “Bây giờ anh tôi, bố tôi đang trong tình trạng hết sức nguy kịch như thế này, nếu như các anh không cho bố tôi đi cấp cứu, bố tôi có vấn đề gì các anh thì các anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng các anh ấy vẫn không cho đi.



Trước khi em đi, em có hỏi bố em rất to là “Bố ơi, bố có đau không?”, bố em trả lời “Có, bố đau lắm”. “Bố có muốn đi viện để khám không?”, bố bảo “Bố liệt hết rồi, cho bố đi khám đi”, nhưng các anh ấy vẫn làm ngơ không cho bố em đi. Khi bố em đau quá, bố em khát nước, lúc đấy là bố em ngã ra và người ta phải đỡ bố em nằm lên ghế, thì lần thứ hai, bố em bảo là “Đỡ tôi dậy đi, cho tôi uống ngụm nước”, thì cái người đánh bố em - ông trung tá Nguyễn Văn Ninh - bảo rằng “Đỡ vài cái vả ấy!”.

Bị đánh gẫy cổ đến chết


Khánh An: Rồi sau khi đi bệnh viện thì tình hình sức khỏe bố chị ra sao?
Chị Kim Tiến: Tình hình bố em ngày càng trở nặng, đến 9g30 mới được đưa đi cấp cứu. Bệnh viện Bạch Mai chụp chiếu và cho biết là xương có vấn đề ở cổ. Đến ngày mùng 1 thì bệnh tình của bố em càng ngày càng nặng, bụng cứ trướng lên dần và đau đớn. Gia đình em phải chuyển bố em vào bệnh viện Việt Đức.

Người ta báo với gia đình em là tình hình bố em hết sức nguy cấp, có thể đi bất cứ lúc nào vì bây giờ liệt hết tứ chi rồi, gây ra liệt hô hấp, gây suy hô hấp và có thể bị sốc tủy, sẽ đi bất cứ lúc nào. Gia đình hoảng loạn làm đơn đi khắp nơi để cấp cứu nhưng chưa nhận được quyết định gì.

Sau đó, ông phó công an có xuống trực tiếp làm việc và nhờ giáo sư Thạch mổ cho bố em. Nhưng trước và sau khi mổ, giáo sư và các bác sĩ đều khẳng định là bố em có nguy cơ tử vong rất cao, sẽ đi bất cứ lúc nào. Gia đình em đang đợi phía bên nhà chức trách phải có câu trả lời với gia đình em.

Khánh An: Xin chị cho biết sau khi vụ việc xảy ra, chính xác là gia đình chị đã gửi đơn kiện vào ngày nào?
Chị Kim Tiến: Chính xác là gia đình em gửi đơn vào ngày mùng 2.

Khánh An: Vụ việc xảy ra vào ngày 28 phải không?

Chị Kim Tiến: Ngày 28. Bị bắt đánh từ trưa, đến 5 giờ, 9 giờ người nhà xin không cho đi. Mãi đến 9:30 – 10 giờ, khi bệnh tình quá nặng mới cho đi. Và thêm một vấn đề nữa là khi người ta không có sức phản kháng, liệt hết rồi mà khi đưa vào viện vẫn còng số 8.

Khánh An: Và trong thời gian ông Tùng nằm viện thì có ai đến thăm không, phía cơ quan công an đấy?

Chị Kim Tiến: Khi người ta chết đi rồi thì phía cơ quan mới có 1, 2 người xuống, chứ trước đấy thì không một ai hỏi thăm gì ạ.

Khánh An: Như vậy, sau khi gia đình chị gửi đơn kiện vụ việc công an đánh người thì đã có trả lời gì từ phía các cơ quan chức năng chưa?

Chị Kim Tiến: Từ ngày 28 đến hôm nay là 9 ngày, thì đến tận ngày hôm kia, trước ngày bố em hấp hối thì chiều tối ngày hôm ấy, 8 giờ tối, cơ quan công an mới có quyết định khởi tố vụ án. Vụ việc hết sức nghiêm trọng nhưng đến 8 giờ tối cơ quan công an mới quyết định khởi tố vụ án và không có quyết định khởi tố bị can. Bây giờ thì đã có quyết định khởi tố bị can nhưng không báo rõ ngày giờ là bao giờ mới khởi tố bị can ra tòa được, mà phải đợi tước danh hiệu của Nguyễn Văn Ninh rồi mới có lệnh bắt giữ.

Sự việc rành rành, nhân chứng có, bằng chứng có, tất cả mọi việc đầu rõ ràng, tại sao bây giờ không khởi tố được bị cáo mà phải đợi tước các thứ thì rất lâu. Không biết ngày nào, tháng nào bố em mới được giải oan. Bây giờ bố em đã nằm đấy rồi, mổ xẻ các thứ để khám nghiệm tử thi rồi, không hiểu ngày nào bố em mới được yên mồ? Bây giờ đang chờ đợi phía bên công an giải quyết cho gia đình em. Gia đình em oan quá mà không biết kêu ai!



Khánh An: Vâng, cảm ơn chị đã dành chút thời gian để trả lời đài ÁCTD. Một lần nữa, xin thành kính chia buồn cùng gia đình chị.
Càng ngày, những chuyện công an đánh dân xảy ra càng nhiều, càng trầm trọng và nghiêm trọng. Trong các nguyên nhân dẫn đến tình trạng lực lượng “công an nhân dân” nhưng quay lại tấn công người dân ngày càng hung bạo, có một nguyên nhân ai cũng thấy, đó là sự bao che đến mức lộ liễu của hệ thống báo chí, ngành công an cũng như các cơ quan bảo vệ pháp luật ở VN.

Tính mạng người dân bị coi rẻ như cỏ rác, những hành động ăn chặn, hối lộ, hạch sách, cửa quyền, vi phạm pháp luật của cán bộ chiến sĩ ngành công an được bao che một cách có hệ thống trong “nhà nước pháp quyền” (!) là những nguyên nhân sâu xa và trực tiếp dẫn đến cách hành động ngông cuồng, bạo lực của nhiều công an viên.



Nhìn lại những vụ án gần đây như vụ mua dâm học sinh ở Hà Giang, vụ án thiếu úy cảnh sát đánh chết người tại Bắc Giang… đã được xử xét thế nào, ai cũng hiểu tại sao vụ án gây sự chú ý và việc bất chấp những nguyên tắc pháp luật, bỏ sót tội phạm và cách xét xử của hệ thống tòa án Việt Nam hiện nay đang nhằm mục đích gì. Phải chăng chỉ vì ở Hà Giang, không chỉ có Chủ tịch Tỉnh mà còn cả Giám đốc Công an tỉnh có tên trong danh sách đen mua dâm vị thành niên… Phải chăng chỉ vì ở Bắc Giang, người gây cái chết đối với thanh niên Nguyễn Văn Khương là một thiếu úy công an?

Việc blogger Hương Trà bị bắt giam giữ nhanh chóng gây sửng sốt dư luận, chỉ vì động chạm trực tiếp vào gia đình viên tướng công an có địa chỉ và tên tuổi cụ thể?

Người ta có quyền đặt câu hỏi rằng: Nếu như, những tội ác này được thực hiện bởi một công dân bình thường, báo chí và hệ thống luật pháp sẽ xử lý thế nào, có giống cách xử lý đã có hay không?

Không thể nói gì hơn là sự bao che, khỏa lấp các tội trạng của các nhân viên ngành công an đã trực tiếp tạo nên một tình trạng xã hội “công an trị” hết sức bất công và bất chấp luật pháp ở Việt Nam. Điều này cũng phù hợp với tôn chỉ của ngành công an được tuyên xưng rất cụ thể là “chỉ biết còn đảng, còn mình” dù mang danh “công an nhân dân”.

Vấn đề các nhân viên công an luôn lộng hành, chỉ vì mình là “công an của đảng” mà đảng thì đang là lực lượng cai trị độc tài tại VN, không ai có thể đụng chạm đến lực lượng được cưng chiều này vì khi cần, cả hệ thống được chỉ đạo tạo dựng, bóp méo, xuyên tạc cũng như thông tin sai lệch bản chất vụ việc hết sức trắng trợn và nhẫn tâm, miễn sao bảo vệ được lực lượng này luôn trung thành với đảng.

Bởi vì, tất cả hệ thống công an, báo chí, tòa án, viện kiểm sát… đều nằm dưới sự lãnh đạo tuyệt đối của đảng.

Vụ Trung tá Nguyễn Văn Ninh, công an phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai, Hà Nội đánh chết ông Trịnh Xuân Tùng gây nhiều phản ứng bức xúc trong lòng người dân Hà Nội và cộng đồng dân chúng cả nước.

Điều mà mọi người bức xúc nhất ở vụ án này, là sự nhẫn tâm, tàn bạo của viên Trung tá công an khi đánh đập nạn nhân đến gãy đốt sống cổ rồi hô hào cái lực lượng gọi là dân phòng cùng tấn công và dùng còng số 8 khóa ông vào gốc cây, sau đó bắt lên xe chở về phường. Nhẫn tâm hơn là kể từ khi bị đánh dập đốt sống cổ từ 3 giờ chiều và nạn nhân đương nhiên đã có dấu hiệu nguy hiểm, gia đình đến xin đưa đi khám, nhưng mãi cho đến 9g30 đêm, đến khi nạn nhân trở nặng thì mới cho đi bệnh viện khám và cái chết oan khuất đã đến với một con người hiền lành, vô tội.

Nếu là con người bình thường, khi thấy một người đã bị thương tích, dù chưa biết nặng nhẹ, vẫn phải có trách nhiệm cứu chữa cho người đó kịp thời. Nhưng ở đây, một trung tá công an đã gây thương tích cho nạn nhân trầm trọng, gia đình năn nỉ, yêu cầu ba lần mà vẫn khóa nạn nhân lại đến tận 9g30 mới cho đi bệnh viện dẫn đến cái chết oan uổng của nạn nhân thì cái gọi là “đạo đức cách mạng” “đạo đức Hồ Chí Minh” được dạy dỗ qua bao năm để ở đâu? Nó là cái gì vậy?

Trong vụ việc này không chỉ có viên Trung tá công an Nguyễn Văn Ninh nhẫn tâm, mà cả hệ thống công an nhân dân, Ủy ban nhân dân phường Thịnh Liệt gồm mấy chục mạng đang ăn cơm của dân, uống nước của dân ở đây chứng kiến sự việc này nhưng vẫn không có động tác nào để ngăn chặn tội ác đã diễn ra trước mắt một thời gian dài và công khai như thế.

Những tội ác đó có diễn ra nữa hay không? Tôi nghĩ rằng sẽ còn diễn ra nhiều và ngày càng nhiều hơn. Căn cứ vào thái độ, cách nghĩ, cách hành động của cơ quan pháp luật đối với những tội ác này thì chúng ta sẽ thấy rõ điều khẳng định này không phải là không có cơ sở. Điển hình là cách bao che của chính tờ báo Công an Nhân dân khi đưa tin vụ việc khá rõ ràng.

Dù những bài tường thuật về cái chết của anh Tùng được chính con nạn nhân là những người trong cuộc nói rõ ràng diễn tiến sự việc, thời gian và cách hành xử của công an đối với nạn nhân như thế nào khá chi tiết. Nhưng tờ Công an Nhân dân đã thông tin đến bạn đọc những gì? Trong bài viết Khởi tố bị can nguyên Trung tá Nguyễn Văn Ninh, liên quan đến cái chết của anh Trịnh Xuân Tùng thì cách đưa tin đã cố tình làm cho người đọc hiểu rõ rằng Nguyễn Văn Ninh chẳng có tội trạng gì, cái chết của ông Tùng chỉ là chuyện nhỏ.

Bài viết trên báo Công an Nhân dân viết như sau: Do xin không được nên nhóm anh Hùng đã có lời nói thóa mạ Tổ công tác; hai bên giằng co nhau dẫn đến anh Tùng bị thương tích”.

Bài báo thông tin đến bạn đọc điều gì? Nếu đọc những dòng này, ai cũng hiểu rằng đây chỉ là hai bên giằng co nhau do không xin được nên nhóm anh Hùng đã có lời nói thóa mạ tổ công tác (sic). Bất cứ người dân Hà Nội nào cũng hiểu rằng khi đã vi phạm luật, công an đã cầm giấy tờ xe, thì chẳng ai dám thóa mạ công an, đó là lẽ thường tình. Chỉ có trường hợp công an không bắt đúng lỗi, không có chứng cứ vi phạm, người bị bắt mới có thể tranh cãi mà thôi.

Về việc này, con gái ông Tùng, chị Kim Tiến đã trả lời đài RFA như sau: Chỉ vì là hôm đó bố em đi xem ôm ra bến xe Giáp Bát để đi vào Nam. Bố em bảo ông xe ôm dừng xe lại để bố em lấy điện thoại gọi cho một người bạn. Bố em vừa gỡ mũ bảo hiểm ra để gọi điện thoại cho bạn thì ông trung tá công an tên Nguyễn Văn Ninh ở phường Thịnh Liệt, quận Hoàng Mai, đã ra bắt giữ xe và hẹn chiều quay lại”.

Ở đây, ông Tùng chỉ là người đi xe ôm, việc công an giữ giấy tờ xe không liên quan gì đến ông mà chỉ liên quan người lái xe ôm mà thôi. Nhưng ông Tùng đã cùng người xe ôm quay lại để làm việc với tổ công tác vì việc này, chứng tỏ ông Tùng là người rất tử tế, đàng hoàng khi thấy sự việc bất bình đã không bỏ qua dù không liên quan đến quyền lợi của mình.

Chi tiết vụ việc sau đó được thuật lại như sau: Buổi chiều, bố em và ông xe ôm quay lại để nộp phạt thì ông xe ôm cãi là ông ấy đúng chứ không sai, ông không có trách nhiệm nộp phạt như vậy, nhưng bên công an không chịu. Thế là hai bên xảy ra cãi vã. Ông công an lao vào bóp cổ ông xe ôm. Khi ông ấy bóp cổ ông xe ôm như vậy thì bố em có gỡ tay ông ấy ra và bảo: “Ông là công an mà ông lại bắt dân, đánh người như thế à?”, rồi bố em cũng chấp nhận sai và xin nộp phạt 100.000 đồng, nhưng ông ấy không chịu và đòi 150.000 đồng.



Sau đó hai bên giằng co và chẳng may tay bố em vung phải mặt ông ấy, thế là ông ấy dùng dùi cui và đồ vật cứng đập bố em. Ông đánh vào đầu, vào gáy và bố em ngã xuống. Khi bố em ngã xuống, ông ấy tiếp tục hô hào thêm 5, 6 dân phòng nữa lao vào đấm đá bố em túi bụi. Sau khi đấm đá xong thì xích bố em vào một gốc cây rồi sau đó gọi xe đưa về phường”.

Bị vào khoảng 3 giờ, tầm 4g30–5g gia đình em biết chuyện xuống đấy để xin cho bố em được đi khám và hỏi tình hình, nguyên nhân sự việc. Khi gia đình em đến, em có vào và xin cho bố em đi khám, nhưng công an phường Thịnh Liệt nhất định không cho bố em đi khám. Mãi đến tận 9g30, khi tình hình của bố em trở quá nặng, người ta mới cho bố em đi khám. Em xuống dưới đó 3 lần, nhưng (công an phường) đều không cho đi khám. Em xin vào để đút phở cho bố em ăn, cũng không cho em vào đút phở cho bố em ăn. Đến bây giờ bố em chết, bố em trở thành con ma đói…

Bố em lúc đấy vẫn bị còng. Hai chân hai tay buông xuống, ngồi ở ghế, trong tình trạng rất đau đớn. Bố em kêu lên là “Con ơi, cho bố đi khám. Bố đau lắm rồi, bố muốn đi khám con ơi. Bố liệt hết hai chân hai tay rồi”. Mà em đã van xin các anh là cho bố em được đi khám vì tình hình bố em rất nguy cấp rồi, nhưng các anh đều không cho đi.

Cô em và em có nói là: “Bây giờ anh tôi, bố tôi đang trong tình trạng hết sức nguy kịch như thế này, nếu như các anh không cho bố tôi đi cấp cứu, bố tôi có vấn đề gì các anh thì các anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhưng các anh ấy vẫn không cho đi”.

Bị bắt đánh từ trưa, đến 5 giờ, 9 giờ người nhà xin không cho đi. Mãi đến 9:30 – 10 giờ, khi bệnh tình quá nặng mới cho đi. Và thêm một vấn đề nữa là khi người ta không có sức phản kháng, liệt hết rồi mà khi đưa vào viện vẫn còng số 8”.

Diễn tiến sự việc là thế, nhưng tờ Công an nhân dân đưa tin như sau: “Thấy anh Tùng bị thương, Công an phường Thịnh Liệt và gia đình đã đưa anh Tùng đi cấp cứu tại Bệnh viện Bạch Mai, rồi chuyển tới Bệnh viện Việt–Đức. Tại đây, bác sĩ chẩn đoán anh Tùng bị gẫy đốt sống cổ nên đã mổ cấp cứu và tiếp tục điều trị. Cho đến sáng 8/3, anh Tùng tử vong.

Quả thật là cách đưa tin tuyệt vời, chỉ vì hai bên giằng co nhau mà anh Tùng bị thương. Khi một người đã bị đánh gãy cổ đển chết, thì không thể là sự “giằng co nhau” mà là hành động tấn công hung đồ, dã man.

Bài báo còn viết: “Khi thấy anh Tùng bị thương thì công an phường Thịnh Liệt đã cùng gia đình đưa anh Tùng đi cấp cứu… Như vậy thì công an đã tử tế quá còn gì? Bài báo đã không nói rằng việc đưa đi cấp cứu ông Tùng đã diễn ra sau khi xích nạn nhân vào gốc cây và đưa về phường còng đến tận 9g30 tối mặc cho nạn nhân đau đớn, tứ chi bị liệt, gia đình đã ba lần van xin… nhưng cán bộ của dân đã không mảy may động lòng. Thậm chí khi đưa đến bệnh viện, ông Tùng vẫn còn mang nguyên còng số 8 trên tay như báo với các bác sỹ rằng đây là một tội phạm nguy hiểm.

Có thể nói, đây là những hành động quyết tâm thực hiện tội ác đến cùng của tên trung tá Nguyễn Văn Ninh và những người gọi là “tự quản viên” khi đã không cứu chữa nạn nhân bị tấn công, mặt khác còn ngăn cản gia đình nạn nhân xin đưa đi cấp cứu.

Với những người bị tấn công gãy đốt sống cổ, thời gian 6 tiếng đồng hồ bị xích tại gốc cây và còng tại phường, là thời gian dẫn nạn nhân đến cái chết từ từ, đau đớn và là một hành động man rợ.

Nhưng tờ Công an Nhân dân đã bỏ qua tất cả, đọc bản tin của tờ báo này, người ta chỉ biết tên Nguyễn Văn Ninh không có tội gì mà chỉ là thi hành công vụ, còn nạn nhân chết là vì đã thóa mạ tổ công tác lại còn xô xát giằng co với công an nên mới xảy ra nông nỗi đó, vì vậy mà có chết cũng đáng đời !

Nhưng sự đời không điều gì vượt qua được sự thật: nếu Ng. Văn Ninh chỉ vì thi hành công vụ, bị nạn nhân thóa mạ lại còn dám xô xát giằng co với công an và sau đó công an đã đưa nạn nhân đi bệnh viện… thì cớ gì phải bắt giam tên này, thậm chí còn “đề nghị đình chỉ sinh hoạt đảng”?

Qua cách thông tin trên tờ Công an Nhân dân về vụ việc này, người dân hiểu rõ rằng lại vẫn là con bài bao che cho sự lộng hành và tội ác của những nhân viên công an trong vụ việc này như bao vụ việc khác đã từng xảy ra trên đất nước này. Điều này chính là sự bảo kê cho tội ác tồn tại và phát triển.

Và điều đó, sẽ khuyến khích việc sử dụng bạo lực với nhân dân từ lực lượng công an. Vì thế việc công an hành hung, tàn sát dân chúng sẽ không thể dừng lại./.






Số 119 * Trang 1

tải về 496.12 Kb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương