25
bầu khí quyển v.v.. Những thách thức này của hạch toán ô nhiễm không khí là ở một mức độ nhất
định.
Trong nghiên cứu này, chúng ta tính toán lượng phát thải tính theo CO2 bằng cách áp dụng quan hệ
vào – ra nảy sinh từ nhu cầu cuối cùng. Phương trình cơ bản thể hiện mối quan hệ giữa tăng trưởng
về chất thải với tăng trưởng GDP như sau:
E = e.(I-A)
-1
.Y
(2)
hoặc: ∆E = e.(I-A)
-1
.∆Y
Trong đó: e là ma trận hệ số phát thải các loại từ sản xuất;
E là tổng số phát thải khí thải ra trong quá trình sản xuất;
(I-A)
-1
là ma trận nghịch đảo của ma trận Leontief (A là ma trận hệ số kỹ thuật);
Y là ma trận cầu cuối cùng.
Trong trường hợp của Việt Nam, tính sẵn có của dữ liệu đầu vào cho mô hình ước lượng một lần
nữa lại là vấn đề. Cho đến hiện tại, các thông tin dữ liệu hiện có bao gồm: i) Bảng vào – ra (không
phải cho mọi năm); ii) Chi tiêu của chính phủ cho việc xử lý ô nhiễm; iii) Tổng giá trị gia tăng theo
thời gian theo giá cố định (với năm gốc là năm có bảng vào – ra). Vì vậy, thông tin về ma trận e vẫn
còn thiếu và những thiếu hụt về mặt thông tin này được bù đắp bởi thông tin từ các nghiên cứu quốc
tế giúp cho việc ước lượng trong nghiên cứu này.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: