2.3. Sông - quyền năng thần thánh
Là một biến thể của biểu tượng nước, biểu
tượng sông hàm chứa nét nghĩa biểu trưng:
mang đến nguồn sống nhưng cũng mang đến
sự chết chóc. Trong nhiều tác phẩm văn học,
dòng sông được nhắc đến gắn liền với nỗi sợ hãi
về sự nhấn chìm, ngập lụt:
nước sông ăn lên lem
lém nuốt chửng cả cánh bãi xanh non mênh
mông lúa lốc và vừng (“
Thời xa vắng” - Lê Lựu);
Cánh đồng làng Đông chìm trong biển gió đen
ngòm. Nước sông cuồn cuộn sôi lên sùng sục
(“
Bến Không Chồng”- Dương Hướng);
Nửa đêm,
vỡ đê sông Hoàng Long. Nước réo ồ ồ. Chó tru.
Gà quác. Trâu bò phá gióng. Dê phá chuồng kêu
khản giọng. Dân kinh hoàng, nháo nhác chạy lụt
như chạy loạn (“
Mười ba bến nước” - Sương
Nguyệt Minh).
Sông cũng gắn với những buồn đau về sự
chết chóc. Trong “
Nhớ sông” của Nguyễn Ngọc
Tư là cái chết của má Giang:
Má ngã xuống, đầu
đập vào cái gờ sắt, đôi chân còn bíu vào ghe. Rồi
má cong lại như chiếc võng, hụp vào sông (…)
mái tóc má trôi xùm xòa phiêu phiêu trong làn
nước, rồi mất hút. Trong“
Bến Mom” của Văn Giá
là cái chết của Dung:
Dung bị hất xuống sông
(…). Đúng chỗ bến đò, nước ngòi đang chảy xiết
ra sông. Con bé chìm nghỉm. Cái nón trắng trôi
dập dềnh…
Sông như một cái gì đó ghê gớm hãi hùng
nên người Việt ta có văn hóa ứng xử với sông
một cách “tôn kính và sợ hãi” và huyền thoại
hóa nỗi sợ hãi của mình thành các huyền thoại
về
Ba Ba, Thuồng Luồng, về
thần Hà Bá chuyên
bắt đàn bà, trẻ em (như trong “
Bến Không
Chồng” - Dương Hướng, “
Mười ba bến nước” -
Sương Nguyệt Minh…).
Chia sẻ với bạn bè của bạn: