2.1. Sông - dòng đời
Trong nhiều tác phẩm văn học Việt Nam,
sông mang ý nghĩa biểu trưng cho dòng đời.
Dòng nước dài, luôn vận động chảy trôi qua các
khúc, các đoạn biểu trưng cho dòng chảy vô
thường của đời sống với những chuyển vần,
biến dịch, thăng - trầm, được - không ngừng. Ta
có thể nhận ra hướng nghĩa biểu trưng này của
biểu tượng sông trong các tác phẩm“Tràng
giang” của Huy Cận, “Tiếng hát sông Hương”
của Tố Hữu, “Chảy đi sông ơi!” của Nguyễn Huy
Thiệp, “Nhớ sông” của Nguyễn Ngọc Tư …
Ý nghĩa biểu trưng cho dòng đời của biểu
tượng sông được thể hiện rõ nét qua sự tương
tác với các biểu tượng về thân phận con người
như con thuyền, cành củi khô trong “Tràng
giang” của Huy Cận: dòng sông biểu trưng cho
dòng đời mênh mông nhiều ngả để trên/trong
đó, con người (như cành củi khô, như con
thuyền) nhỏ bé, lạc loài đến tội nghiệp. Trong
“Tiếng hát sông Hương”của Tố Hữu, dòng sông
biểu trưng cho dòng đời ô nhục của những cô
gái làm nghề “buôn son bán phấn” trên sông
Hương: Em đi với chiếc thuyền không/ Khi mô
vô bến rời dòng dâm ô. Trong “Nhớ sông” của
Nguyễn Ngọc Tư, dòng sông là hành trình mưu
sinh lênh đênh nay đây mai đó của những con
người miền sông nước: dòng sông dập dềnh -
cuộc sống chòng chành bấp bênh, dòng sông
rộng dài - cuộc sống mờ mịt tương lai…
Biểu tượng dòng sông - dòng đời có khi gắn
với trải nghiệm mang tính triết lí của hành trình
trở về với kí ức để nhận ra lẽ vô thường của
cuộc đời.“Chảy đi sôngơi!”của Nguyễn Huy
Thiệp là hành trình ngược trở về với dòng quê
hương, với những con người sinh sống trên
dòng sông ấy của nhân vật tôi. Chính “hành trình
ngược” ấy tương tác với “hành trình xuôi” của
sự chảy trôi không ngừng của dòng sông
- dòng đời - dòng thời gian tạo nên sắc thái
chiêm nghiệm, triết lí về dòng sông - dòng đời
- dòng thời gian bất khả quy hồi và theo đó là
sự mất mát, lãng quên: Chảy đi sông ơi!/ Băn
khoăn làm gì?/ Rồi sông đãi hết/ Anh hùng còn
chi?...
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |