Chương 20: Tôi cần một thanh gươm!
Ngay sau khi Domia abr Wyrda được cất an toàn trong lều, Eragon tới kho vũ khí của
Varden, một nhà bạt rộng lớn với những giá treo giáo, kiếm, cọc sắt, cung tên. Những
thùng chứa đầy khiên, áo giáp da chồng lên nhau. Áo giáp, áo trấn thủ, xà cạp xa hoa hơn
được treo trên những giá gỗ. Mấy trăm mũ sắt hình trụ bóng lộn như bạc. Những bó têncó
cả những tên bị hư hỏng trong trận Cánh Đồng Cháy đang được gắn lại lông vũ-xếp
thành hàng. Những đoàn người nhộn nhịp ra vào: có nhóm khuân vác áo giáp và vũ khí ra
tu sửa, đám lính mới tuyển thì vào nhận quân trang quân phục, lại có nhóm chuyển dụng
cụ tới những nơi khác nhau trong doanh trại. Tất cả đều la hét rầm rầm. Và trong đám ồn
ào đó, Eragon thấy người nó đang muốn gặp: Frederic, trưởng kho vũ khí của Varden.
Blodhgarm đi sát Eragon khi nó tiến vào nhà bạt để gặp Frederic. Ngay khi hai người
đặt chân vào dưới mái lều vải, mọi người chợt im lặng hết, tất cả những con mắt đều đổ
dồn vào Eragon và Blodhgarm. Khi trở lại với công việc, họ bước mau hơn và hạ giọng
thấp hơn.
Vừa đưa cao tay chào, Frederic vừa vội vã bước lại. Như mọi khi, ông ta vẫn mặc bộ
giáp da bò tót còn nguyên lông – bốc mùi gần như con vật vẫn còn sống – thanh kiếm hai
đầu bắt chéo sau lưng, chuôi kiếm ló lên trên vai phải. Ông ta oang oang hỏi:
- Khắc-tinh-của-tà-thần, tôi giúp gì được trong buổi chiều đẹp trời này đây?
- Tôi cần một thanh kiếm.
Dưới hàm râu, miệng Frederic cười rộng ngoác:
- Tôi tự hỏi có đúng ngài đến thăm vì chuyện đó không. Vì ngài đã tới Helgrind với
hai bàn tay không, có lẽ ngài đã vượt khỏi việc sử dụng vũ khí rồi. Chỉ chiến đấu bằng
phép thuật thôi.
- Không, chưa đâu.
- Tốt. Ai cũng cần một thanh kiếm tốt, cho dù có tài ảo thuật tinh xảo tới đâu. Cuối
cùng thì cũng phải trở lại với sắt thép chống lại sắt thép. Thử nghĩ coi, cuộc chiến với
triều đình này sẽ được giải quyết cách nào? Một mũi kiếm đâm qua quả tim đáng nguyền
rủa của Galbatorix. Tôi đặt cược một năm tiền lương: lão cũng có một thanh kiếm, cho dù
227
lão có khả năng chỉ với một cái búng tay là có thể moi ruột người ta như moi một con cá.
Không có gì có thể so sánh được với sự yên tâm khi cầm một thanh kiếm trong tay.
Trong khi nói, Frederic hướng dẫn hai người tới một giá treo kiếm đứng riêng biệt, rồi
hỏi:
- Ngài muốn tìm loại kiếm nào? Nếu tôi nhớ không lầm, thanh Zar’roc của ngài là
kiếm một đầu. Bản kiếm rộng chừng hai ngón tay cái của tôi, và lưỡi kiếm có thể vừa
chém vừa đâm, đúng vậy không?
Eragon xác nhận, Frederic vừa lẩm bẩm vừa rút từng thanh kiếm khỏi giá, múa tít trên
không, rồi lại treo lên, vẻ không hài lòng:
- Kiếm của thần tiên mỏng và nhẹ hơn kiếm của chúng tôi và người lùn, nhờ vào
những bùa chú họ luyện vào trong thép. Nếu chúng tôi rèn những thanh kiếm mảnh như
của họ, thì khi đụng trận, chỉ hơn một phút là bị cong, gãy, sứt mẻ ngay, đến không còn
có thể cắt được một miếng phô-mai nữa.
Liếc nhìn Blodhgram, Frederic hỏi:
- Phải vậy không, thần tiên?
Blodhgram gật, quan sát lưỡi một thanh kiếm khác, rồi khịt mũi, bỏ lại lên giá.
Frederic nói:
- Như vậy, dù chọn thanh nào cũng sẽ nặng hơn kiếm ngài vẫn quen sử dụng. Đối với
Khắc-tinh-của-tà-thần, điều đó không khó khăn gì lắm, nhưng trọng lượng thêm đó có thể
làm những đường kiếm hơi bị chậm.
- Cảm ơn đã cảnh báo trước.
- Không có chi. Vì đó là lý do tôi có mặt tại đây: làm sao cho phe Varden ít người bị
giết và càng giết nhiều quân khốn kiếp của Galbatorix càng tốt. Một công việc rất thú vị.
Tiến qua giá vũ khí khác, Frederic đi khuất sau một đống khiên hình tam giác, nói:
- Tìm được thanh kiếm thích hợp cho một người là cả một nghệ thuật. Thanh kiếm
phải gây cảm giác như một cánh tay nối dài, như mọc ra từ chính thịt da mình; nó phải di
động thoải mái theo bản năng, không cần suy tính, cứ như con cò lắc mỏ, con rồng xòe
móng vậy. Thanh kiếm hoàn hảo phải là hiện thân của con người: người muốn gì, kiếm
thi hành ngay.
- Ông có vẻ thi sĩ quá.
Vẻ khiêm tốn, Frederic nhẹ nhún vai:
- Tôi chọn vũ khí cho những người sắp bước vào chiến trận đã được hai mươi sáu năm
rồi. Công việc đã ngấm vào máu thịt, nó bắt mình phải suy tính đến thân phận con người,
phải tính toán nên đưa cho chàng trẻ tuổi đó một cây kích sắt hay một cây chùy.
Bàn tay phe phẩy trên một thanh kiếm, Frederic hỏi Eragon:
- Ngài thích tác chiến có khiên hay không ?
- Có khiên. Nhưng tôi không thể lúc nào cũng đem theo, và dường như chưa bao giờ
có cái khiên nào hữu hiệu khi tôi bị tấn công.
228
Vỗ vỗ chuôi cây kiếm, Frederic trầm ngâm:
- Hừ… Vậy là ngài cần một thanh kiếm không quá dài để đối chọi với từ một tấm
mộc, tới một hàng rào khiên. Nghĩa là chiều dài kiếm trung bình, để có thể tung chiêu
bằng một cánh tay dễ dàng. Một thanh kiếm có thể đeo trong mọi hoàn cảnh, đủ lịch sự
trong các buổi lễ, đủ sức mạnh để đẩy lui một đám Kull.
- Ông ta nhăn mặt khi nhắc tới Kull.
- Việc Nasuada làm thật trái tự nhiên. Kết hợp chúng tôi với những quái vật đó. Tính
chất của chúng ta và chúng không bao giờ có thể hòa đồng được….
Ông ta lắc đầu:
- Đáng tiếc là ngài chỉ muốn có một thanh kiếm. Hay tôi nghe lầm?
- Không đâu. Tôi và Saphira phải đi rất xa, không thể mang theo cả chục cây kiếm
được.
- Ngài có lý. Một chiến sĩ như ngài không cần hơn một vũ khí. Tôi gọi điều đó là: lời
nguyền của một thanh kiếm được đặt tên.
- Là sao?
- Mỗi cao thủ đều sở hữu một thanh kiếm có tên. Cái tên do chính anh ta đặt, hoặc do
một thi nhân cảm tác sau khi anh ta có một chiến thắng lẫy lừng. Vì vậy, anh ta phải sử
dụng thanh kiếm đó. Nếu khi xuất trận mà thiếu thanh kiếm đã có tên, chiến hữu sẽ thắc
mắc, nào là thanh kiếm đó đâu rồi, hay anh ta cảm thấy hổ thẹn vì chiến công của mình,
hoặc anh ta làm nhục họ bằng cách cự tuyệt những lời ca ngợi họ đã dành cho anh ta.
Thậm chí, kẻ thù cũng có thể nhất định chờ cho tới khi thanh kiếm danh tiếng đó được rút
ra, mới bắt đầu ra tay. Ngài sẽ thấy: ngay sau khi chiến đấu với Murtagh, hay trong bất kỳ
trận đánh để đời nào, Varden nhất quyết sẽ đặt cho thanh kiếm mới của ngài một tước
hiệu. Và từ đó, họ sẽ mong ngài luôn đeo thanh kiếm đó bên mình.
Vừa đi qua kệ thứ ba, ông ta vừa nói:
- Không thể tưởng tượng được tôi có may mắn được chọn vũ khí cho một kỵ sĩ rồng.
Thật là một cơ hội hãn hữu. Cứ như đây là cực điểm trong công việc của tôi với Varden.
Lấy một thanh kiếm trên giá, Frederic trao cho Eragon. Xỉa mũi kiếm lên cao, xuống
thấp, rồi Eragon lắc đầu. Hình dạng chuôi kiếm không hợp với tay nó. Viên trưởng kho
vũ khí không tỏ ra thất vọng. Trái lại, hình như sự từ chối của Eragon càng làm ông ta
thêm hứng thú. Thanh kiếm thứ hai, Eragon lại lắc đầu.
Frederic nói:
- Tôi e là, kiếm đưa cho ngài phải là một thanh sẽ không bị hề hấn gì khi đập tan một
thanh kiếm bình thường. Điều ngài cần là sản phẩm của người lùn. Ngoài thần tiên, họ là
những nhà rèn kiếm tài năng nhất, đôi khi còn vượt trội hơn cả thần tiên. Xin lỗi, tôi mạn
phép hỏi: ngài đã được dạy công và thủ theo cách nào? Cạnh chống cạnh? Nếu tôi nhớ
không lầm, trong lần ngài đấu với Arya trong Farthen Dur, công và thủ đều bằng cạnh
kiếm.
Eragon nhíu mày:
- Thì sao?
229
- Thì sao? Đừng coi thường chuyện đó, Khắc-tinh-của-tà-thần. Nếu cạnh kiếm của
ngài chạm cạnh kiếm của đối phương, cả hai sẽ bị sứt mẻ. Với một thanh kiếm đã được
yểm thần chú như Zar’roc thì có thể không sao, nhưng với bất kỳ thanh nào tôi đang có
tại đây, ngài không thể đấu theo đấu pháp đó được. Trừ khi…ngài muốn thay kiếm sau
mỗi trận đấu.
Hình ảnh thanh kiếm của Murtagh bị sứt mẻ thoáng qua đầu Eragon. Nó tự trách mình
vì đã quên một điều quá hiển nhiên như thế. Quen với thanh Zar’roc-không hề bị cùn,
không hề có một dấu hiệu trầy xước, và cho đến bây giờ, đó là thanh kiếm độc nhất nó
biết không bị hầu hết thần chú gây ảnh hưởng. Thậm chí, nó vẫn không biết chắc, kiếm
của kỵ sĩ rồng có thể bị hủy hoại hay không.
- Ông không phải lo chuyện đó. Tôi sẽ bảo vệ kiếm bằng phép thuật. Nhưng tôi sẽ
phải chờ cả ngày để có một vũ khí hay sao?
- Một câu hỏi nữa thôi: phép thuật của ngài tồn tại trong kiếm mãi mãi không?
Eragon càng cau có hơn:
- Để trả lời câu hỏi của ông, tôi nói ngay. Không. Duy nhất một thần tiên biết cách tạo
ra kiếm của kỵ sĩ rồng. Nhưng cô ta không chia sẻ bí mật đó với tôi. Tôi chỉ có thể truyền
một phần nội lực vào kiếm, để giữ cho kiếm không bị hư hại, nhưng nếu trận đánh quá
dài, năng lượng dự trữ trong kiếm cạn kiệt, nó sẽ trở lại là một thanh kiếm bình thường,
và …. điều lạ lùng là, nó sẽ tan ra từng mảnh khi tôi chạm kiếm lại với đối thủ.
Frederic gãi râu, trầm ngâm:
- Tôi hiểu rồi. Khi chiến đấu lâu, phép thuật sẽ hết, và càng đấu quyết liệt, phép thuật
càng mau hết hơn. Đúng thể không?
- Chính xác.
- Vậy thì càng nên tránh đấu bằng cạnh kiếm, vì nó sẽ làm cạn năng lượng nhanh hơn
các thế đánh khác.
- Tôi không có thời gian. Không còn thời gian để luyện lại các chiêu thức hoàn toàn
khác. Triều đình tấn công bất cứ lúc nào. Tôi phải tập trung luyện những gì mình đã biết,
không thể cố gắng chuyển qua các thể đánh mới được.
Lục lọi một thùng đầy vũ khí, Frederic lẩm bẩm một mình:
- Mình biết phải kiếm gì rồi. Trước hết là cái này, rồi tới cái này….
Lấy từ đáy thùng lên một cây chùy lớn màu đen, Frederic gõ gõ lên cây chùy, nói:
- Với cái này, ngài có thể đập tan kiếm, áo giáp, mũ sắt mà không hề hấn gì.
Eragon phản đối:
- Nhưng đó chỉ là một cây gậy. Một cây gậy bằng sắt.
- Thì sao nào? Với sức lực của ngài, ngài có thể vung vẩy cây chùy này nhẹ nhàng như
một cành cỏ lau. Với nó, ngài sẽ là nỗi khiếp đảm ngoài mặt trận.
Eragon lắc đầu:
230
- Tôi không thích những thứ dùng để đập phá. Hơn thế nữa, tôi sẽ không thể đâm qua
tim tà thần Durza để giết chết hắn bằng một cây chùy.
- Vậy thì tôi có một đề nghị nữa, trừ khi ngài khăng khăng đòi một cây kiếm truyền
thống.
Tới một góc khác trong nhà bạt, Frederic lấy một vũ khí, đem lại cho Eragon. Nó thấy
vũ khí này giống như một cái liềm. Loại kiếm này không giống loại kiếm Eragon quen
thuộc, mặc dù trước đây nó đã từng thấy trong lực lượng Varden. Chuôi thanh kiếm cong
đó tròn xoe, bóng lộn, tay cầm ngắn bằng gỗ bọc da đen, trạm trổ những chữ cổ ngoằn
ngoèo của người lùn. Lưỡi kiếm có một cạnh sắc dài bằng một cánh tay, hai bên sống
kiếm có một lớp da mỏng. Từ chuôi, thân kiếm thẳng chừng hai mươi phân, rồi nhẹ
nhàng cong lên như một cái mỏ, chóp mũi khoằm xuống, nhọn hoắt như đầu kim. Lối
thiết kế này làm giảm độ cong hay gãy khi đâm qua áo giáp và củng cố cho đầu kiếm có
dáng vẻ như một cái nanh. Không như kiếm hai cạnh sắc, loại kiếm cong này phải cầm
cho thân kiếm thẳng đứng với mặt đất. Điều kì lạ nhất là, dọc suốt lưỡi kiếm, cao chừng
nửa phân là màu ngọc xám, rồi đen dần lên phía trên thành màu thép đen bóng như
gương. Giữa hai vùng đó, như một giải khăn lụa trong gió, gợn sóng lăn tăn.
Eragon chỉ sọc màu xám nói:
- Tôi chưa từng thấy cái này bao giờ. Là gì vậy?
- Thriknzdal. Phát minh của người lùn. Họ trui luyện sống và lưỡi kiếm tách biệt. Lưỡi
kiếm trui cứng, cứng hơn toàn thể kiếm của chúng tôi. Thân và sống kiếm mềm hơn lưỡi,
mềm đủ để uốn cong và không bị gãy.
- Tất cả kiếm của người lùn đều giống thế này sao?
- Không. Chỉ những kiếm một cạnh sắc thôi….
Frederic ngập ngừng hỏi:
- Ngài hiểu vì sao tôi chọn kiếm này cho ngài chứ?
Eragon hiểu. Với cây kiếm này, trừ khi nó cố ý xoay cổ tay nếu không mọi cú đánh
đều sẽ chạm vào mặt kiếm, tránh lưỡi kiếm va chạm khi tấn công. Sử dụng thanh kiếm
này, nó chỉ phải điều chỉnh một chút các chiêu thức.
Ra khỏi nhà bạt, Eragon giữ tư thế cho thanh kiếm cong thẳng góc với mặt đất, vung
lên khỏi đầu, rồi bổ xuống đầu kẻ thù tưởng tượng; quay người, xông tới, gạt một ngọn
giáo vô hình, rồi xoay kiếm ra sau lưng, và chuyền từ tay này sang tay kia. Khi trở lại chỗ
Frederic và Blodhgarm đang đứng đợi, hơi thở và nhịp tim của nó rất êm ả.
Tốc độ và sự cân xứng của thanh kiếm gây ấn tượng mạnh với Eragon. Không thể
sánh bằng Zar’roc, nhưng cũng thuộc loại siêu hạng rồi. Nó nói với Frederic:
- Ông chọn tài thật.
- Tuy nhiên ngài vẫn chưa hoàn toàn hài lòng?
Eragon quay tít thanh kiếm cong, nhăn mặt:
- Tôi chỉ mong nó đừng quá giống một con dao đồ tể to đùng. Tôi sẽ có cảm giác lố
bịch khi cầm thanh kiếm như thế.
231
- A… Đừng quan tâm nếu bị kẻ thù chế giễu. Chúng chưa kịp cười đã bị ngài chẻ đầu
ra rồi.
Eragon vui vẻ gật đầu:
- Tôi lấy thanh này.
- Xin chờ một lát.
Nói xong, Frederic biến vào trong nhà bạt, rồi trở lại với một bao da trang trí hoa văn
bạc, trao cho Eragon:
- Khắc-tinh-của-tà-thần, đã bao giờ ngài học mài kiếm chưa? Với thanh Zar’roc, ngài
không cần phải mài, đúng không?
Eragon thú nhận:
- Đúng. Nhưng tôi rất khéo tay với đá mài.Tôi có thể mài dao sắc tới nỗi, một sợi chỉ
rơi trúng lưỡi dao là bị đứt ra ngay. Ngoài ra, nếu cần, tôi còn có thể sử dụng phép thuật
làm tăng độ sắc bén của lưỡi kiếm.
Frederic rên lên, đập bồm bộp hai bên hông, làm cái áo da bò rụng lông lả tả.
- Không, không được làm lưỡi kiếm mỏng như dao cạo. Mép kiếm phải dày, và cứng
rắn. Một chiến binh phải biết giữ gìn quân dụng đàng hoàng, phải biết cách mài gươm.
Frederic khăng khăng cố tìm cho được một viên đá mài, rồi cùng ngồi trên đất, hướng
dẫn cho Eragon cách mài thanh kiếm cong sao cho chính xác, để có thể sẵn sàng lâm trận.
- Ngài có thể chiến đấu với một bộ giáp rỉ sét, một nón sắt sứt mẻ. Nhưng nếu còn
muốn nhìn thấy mặt trời lên, đừng bao giờ chiến đấu với một thanh kiếm cùn. Nếu sống
sót sau trận đánh, mệt lử như người vừa trèo qua ngọn núi Beor, bất kể cảm giác thế nào,
nhưng khi có cơ hội, việc đầu tiên là phải lấy ngay đá mài ra mà mài kiếm. Cũng như
ngài săn sóc ngựa, hay Saphira, trước khi chăm lo cho bản thân. Vì không có kiếm, ngài
chỉ là một con mồi bất lực trước kẻ thù.
- Hơn một giờ trôi qua, cả ba người ngồi trong nắng chiều, để Frederic chỉ dẫn cho
Eragon. Khi ông ta kết thúc, một bóng râm mát lướt qua đầu họ, và Saphira hạ cánh
xuống ngay bên cạnh.
Eragon hậm hực: “ Em đã chờ. Rõ ràng là em đã chờ tới lúc này mới xuống, thay vì
tới sớm giải cứu anh khỏi phải nghe những lời lải nhải: nào là đá nước, đá dầu, nào là dầu
hạt lanh bảo vệ thép tốt hơn mỡ.”
“ Nhưng có đúng vậy không?”
“ Không đúng. Nhưng chuyện đó không liên quan đến câu hỏi của anh: sao em bỏ anh
lại cái địa ngục này lâu thế”
Một bên mí nặng chịch cụp xuống, Saphira uể oải nháy mắt “ Đừng quá cường điệu
chứ. Địa ngục? Anh và em không chuẩn bị đàng hoàn thì địa ngục sắp tới mới là thảm
hại. Những gì con người quần áo hôi rinh rích kia vừa nói, đều là những __________điều quan trọng
anh cần phải biết cả đấy.”
Eragon chịu thua: “ Có thể”.
Ả rồng khoái chí vươn cổ nhâm nhi móng chân.
232
Sau khi cám ơn, chào Frederic và hẹn gặp lại Blodhgarm, Eragon buộc thanh kiếm
cong vào thắt lưng Beloth Khôn-ngoan, rồi leo lên lưng Saphira. Nó vui mừng reo lớn.
Saphira xòe cánh, bay vút lên trời.
Choáng váng, Eragon nắm chặt gai rồng trước mặt, rồi nhìn xuống những con người
và lều trại cứ nhỏ dần, nhỏ dần. Từ trên cao, toàn vùng như một bàn cờ. Đồn lũy quanh
doanh trại tua tủa như một con nhím, những cây cọc trắng xa xa sáng rực trong nắng
chiều. Một phần tư chu vi doanh trại, về phía tây bắc, đội kỵ binh của vua Orrin trong
như những chấm li ti. Phía đông, trại của Urgal thấp và tăm tối trên cánh đồng thoai
thoải.
Hai đứa vút lên cao hơn.
Không khí lạnh ngắt làm má Eragon ngứa ngáy và phổi bỏng rát. Nó không dám thở
sâu. Hai bên, những cụm mây dày đặc bồng bềnh trôi, trông như cà rem sủi bọt. Saphira
lượn quanh những đám mây, những mảng bóng của nó xuyên qua đám mây trắng nõn
như lông vũ. Một mảnh hơi nước tạt vào Eragon làm nó mờ cả mắt và những giọt nước
giá lạnh tràn ngập vào mũi, miệng.
Saphira bay cao khỏi đám mây.
Một con đại bàng đỏ vừa bay qua vừa kêu choe chóe.
Saphira đã bắt đầu phải ráng sức. Còn Eragon cảm thấy chóng mặt. Giữ cánh bất
động, Saphira lượn từ luồng hơi nóng này qua luồng hơi nóng khác, giữ nguyên độ cao,
không xuống thấp hơn.
Eragon nhìn xuống. Chúng đang ở quá cao, mọi vật dưới đất hình như không còn là
thật nữa. Doanh trại Varden là một miếng bìa sắp hình lộn xộn, với những mẫu tam giác
đen, xám nhỏ li ti. Dòng sông jiet là một sợi dây bạc đính những cái tua màu xanh lá.
Phía nam, những cụm mây lưu huỳnh dâng lên từ Cánh đồng cháy, tạo thành một dải núi
màu cam, mái nhà của những quái vật lờ mờ ẩn hiện. Eragon vội quay nhìn hướng khác.
Cả tiếng, nó và Saphira bồng bềnh trong gió, thư giãn trong sự thoải mái được gần bên
nhau. Một câu thần chú niệm thầm tách cái buốt lạnh khỏi Eragon. Cuối cùng, hai anh em
cũng được một mình bên nhau, như những ngày còn ở trong thung lũng Palancar, trước
khi triều đình xâm phạm vào cuộc đời hai đứa.
Saphira lên tiếng: “ Anh em mình là chúa tể bầu trời”
“ Mái trần của thế giới là đây”
Eragon vươn hai tay, như có thể chạm tới các vì sao.
Nghiêng sang trái, Saphira đón nhận làn không khí ấm áp từ bên dưới, rồi thăng bằng
lại: “ Ngày mai anh làm chủ hôn cho Roran và Katrina rồi”
“ Một cảm giác thật lạ lùng. Lạ lùng vì anh Roran lấy được chị Katrina. Lạ lùng vì anh
là người đứng ra tổ chức đám cưới cho họ…. Roran lấy vợ. Cứ nghĩ đến chuyện đó, anh
lại cảm thấy mình già rồi. Mới ngày nào còn là hai thằng nhóc. Đúng là không thể nào
ngăn được thời gian vô tình. Vì vậy, những thế hệ qua đi, chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt
chúng ta đưa những đứa con vào đời, để chúng làm những việc cần phải làm.”
“ Nhưng là nếu còn sống sót vài tháng nữa”
233
“ Ừ … Vậy đó”
Saphira lảo đảo, như bồn chồn lo lắng về một điều bất hạnh. Rồi nó quay lại hỏi: “ Sẵn
sàng?”
“ Tiến lên !”
Nghiêng tới trước, Saphira khép hai cánh sát sườn, phóng xuống, nhanh hơn cả tên
bắn. Eragon cười ha hả với cảm giác không trọng lượng. Nó ép chặt hai chân vào Saphira
để không bị bay khỏi lưng cô em rồng, rồi quá cao hứng, nó buông hai tay, đưa cao khỏi
đầu. Mặt đất xoay tròn như cái đĩa khi Saphira lượn vòng trên không. Giảm tốc, ngừng
lượn vòng, cô ả lăn tròn sang phải cho đến khi đâm ngược đầu lao xuống.
Eragon đấm vai ả rồng hét toáng lên : “Saphira”
Một làn khói tuôn ra từ mũi, Saphira sửa lại động tác, nhắm mặt đất, vù vù phóng
xuống. Hai tai Eragon lùng bùng khi áp lực tăng lên. Còn cách doanh trại gần ngàn mét,
và chỉ vài giây nữa là lều bạt tan tành, Saphira để sức gió đưa đẩy cánh. Cú nẩy tiếp theo
làm Eragon bật ra trước, suýt bị cái gai rồng nó đang nắm đâm trúng mắt.
Vỗ mạnh cánh thêm ba lần nữa, Saphira mới ngừng hẳn lại, xòe rộng cánh, nó bắt đầu
nhẹ nhàng lượn tròn xuống.
Eragon kêu lên: “ Đã quá!”
“ Không trò thể thao nào hồi hộp hơn bay. Vì thất bại là chết.”
‘ Ha ha, nhưng anh hoàn toàn tin tưởng vào tài năng của em. Không bao giờ em để
chúng ta bổ nhào xuống đất được ‘
Cô ả tươi rói vì được ông anh khen ngợi.
Rẽ trái về hướng lều của Eragon, Saphira lắc đầu : ‘ Từ bây giờ, em phải quen dần với
lời khen tặng đó. Nhưng mỗi lần em phóng xuống như thế này, sáng hôm sau ngực và
cánh nhức mỏi không chịu nổi. ‘
‘ Yên tâm đi, mai em đâu phải bay. Nhiệm vụ của chúng ta là dự đám cưới, và em có
thể đi bộ tới được mà.’
Ả ậm ừ, hạ xuống một đám bụi mịt mù, đuôi quất đổ một cái lều bỏ trống.
Nhảy xuống đất, Eragon để cô ả đứng chải chuốt giữa sáu thần tiên, còn sáu thần tiên
chạy theo nó qua doanh trại, tìm bà thầy thuốc Gertrude. Bà hướng dẫn nó những nghi
thức trong buổi lễ cưới ngày mai.
Sau đó Eragon trở lại lều rửa mặt thay quần áo, trước khi cùng Saphira đến dự bữa ăn
với vua Orrin và quần thần của ông như đã hứa.
Khuya hôm đó, sau bữa tiệc, Eragon và Saphira vừa đi bộ về lều, vừa ngắm sao và bàn
về những chuyện đã và sẽ xảy ra. Trong lòng tràn ngập tình thương yêu, đến nổi Eragon
tưởng như tim sắp ngừng đập.
‘ Ngủ ngon nhé, Saphira’
‘ Chúc ngủ ngon, tiểu huynh’
234
Chương 21: Những người khách bất ngờ
Sáng hôm sau, Eragon ra sau lều, cởi bỏ lớp áo ngoài nặng nề, dợt qua những thế võ
cấp hai trong bài quyền Rimgar của thần tiên. Cảm giác ớn lạnh mau chóng biến hết, nó
bắt đầu thở gấp, mồ hôi ướt đẫm chân tay, thịt như bứt rời khỏi xương mỗi khi uốn người
trong một tư thế.
Một giờ sau, bài Rimgar hoàn tất. Eragon lau tay vào vải lều, rút thanh kiếm cong, tập
thêm ba mươi phút nữa. Nó muốn làm quen với thanh kiếm mới suốt ngày hôm nay - vì
đời nó có thể tùy vào sự khéo léo khi sử dụng thanh kiếm này - nhưng đám cưới của
Roran đã cận kề và dân làng đang gấp rút chuẩn bị cho buổi lễ kịp giờ.
Tắm nước lạnh và thay quần áo xong, Eragon tươi tỉnh cùng Saphira đi bộ tới nơi thím
Elain đang điều khiển nấu nướng tiệc cưới. Blodhgarm và các thần tiên theo sau chừng
mười mét.
Thím Elain reo lên:
- A, tốt rồi, thím đang mong cháu tới, Eragon.
Hai tay ép sát sau lưng cho nhẹ bớt trọng lượng cái bụng bầu, thím hất mặt về phía
một dãy nồi, vỉ nướng và một nhóm người đang mổ lợn. Tiếp đó là ba bếp lò đắp bằng
bùn và đá, một chồng thùng nhỏ, rồi tới một dãy ván dài kê trên những thân cây đang
được sáu phụ nữ sử dụng như một cái kệ, thím nói:
- Còn nhiều bột phải đánh lắm, cháu làm giúp nhé?
Sáu người - trong đó có cả Felda và Birgit - bỗng im bặt khi Eragon làm việc cùng họ.
Eragon thất bại khi cố gắng gợi chuyện lại, nhưng một lúc sau, khi nó tập trung đánh bột,
họ tiếp tục rôm rả với nhau đủ thứ chuyện: nào là Roran và Katrina thật may mắn, nào là
chuyện đời sống của dân làng trong trại, và chuyện về chuyến đi của họ, rồi thình lình
Felda nhìn Eragon nói:
- Nhão quá rồi, cho thêm bột vào đi.
Eragon thử độ dẻo, nói:
- Đúng vậy. Cám ơn.
Felda cười, và sau đó mấy người đàn bà kéo luôn nó vào cuộc chuyện trò.
Trong khi Eragon nhào bột, Saphira nằm tắm nắng trên một bãi cỏ gần đó. Đám trẻ
con đùa giỡn leo lên lưng và chạy quanh nó; tiếng cười lanh lảnh át cả tiếng nói của
235
người lớn. Hai con chó lấm lem đất cát, xù lông sủa Saphira, nó ngóc đầu gừ lên một
tiếng. Hai con nhép ăng ẳng cúp đuôi chạy thẳng.
Eragon nhận ra mấy người nó biết từ ngày mới lớn. Chú Horst và Fisk đang đóng bàn.
Kiselt đang lau máu heo trên cánh tay. Albreiech, Baldor, Mandel và mấy thanh niên
khác đang vác những cây cọc có buộc những dải ruy-băng lên đồi, nơi Roran và Katrina
tổ chức hôn lễ. Ông chủ quán rượu Morn đang pha chế rượu cho tiệc cưới. Tara, vợ ông
ta, hì hục khuân ba thùng rượu nho lại cho ông. Cách đó mấy chục mét, Roran đang la hét
anh chàng đánh xe lừa định băng qua bãi đất trống. Loring, Delwin và thằng nhóc
Nolfavrel đứng nhìn. Bật lên một tiếng rủa, Roran nắm cương con lừa, cố kéo vòng trở
lại. Hình ảnh đó làm Eragon phì cười; chưa bao giờ nó thấy Roran cuống quýt và nóng
nảy đến thế.
Isold, một trong sáu phụ nữ đứng bên Eragon, nhận xét:
- Chàng dũng sĩ lo lắng trước cuộc tỉ thí đấy.
Vừa quấy bột, Birgit vừa nói:
- Có lẽ anh chàng sợ kiếm gãy trước khi lâm trận.
Đám đàn bà phá lên cười. Hai má Eragon đỏ rực lên. Nó lom lom nhìn cục bột trước
mắt, tăng tốc độ nhào. Những câu đùa giỡn nhảm nhí là chuyện bình thường trong những
đám cưới, và trước đây nó cũng vẫn thích thú tham gia, nhưng nghe họ nhắm thẳng vào
Roran làm nó lúng túng.
Những người không còn có thể dự đám cưới này, hiển hiện trong trí nó cũng rõ ràng
như những người đang sẽ có mặt. Nó nghĩ tới Byrd, Quimby, Parr, Hida, những người trẻ
tuổi như Elmund, Kelby và nhiều người khác đã chết vì quân triều đình. Nhưng nhất là
cậu Garrow. Nó ước sao cậu nó còn sống để được thấy đứa con trai duy nhất của ông
được dân làng - và cả Varden - tôn vinh như một vị anh hùng, được thấy anh ấy cầm tay
Katrina, và trở thành người đàn ông thật sự.
Khép mắt, Eragon ngước lên mặt trời buổi trưa, mỉm cười thỏa mãn với bầu trời. Thời
tiết dễ thương. Hương men bia, mùi bột, mùi thịt nướng và rượu nho tươi nồng nàn trong
không khí. Chung quanh nó là gia đình và bạn bè quần tụ để mừng vui, chứ không để
khóc than. Và trong lúc này, nó được an toàn và Saphira cũng đang được an toàn. Đây
mới là cuộc đời đáng sống.
Một tiếng kèn lớn khác thường bỗng vang lên.
Rồi tiếng nữa.
Thêm một tiếng nữa.
Tất cả bàng hoàng, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong một thoáng, toàn doanh trại im lặng như tờ, ngoại trừ tiếng gia súc, rồi tiếng
trống của Varden bắt đầu dồn dập. Cảnh hỗn loạn xảy ra. Các bà mẹ chạy tìm con, nhà
bếp vội vàng dập tắt lửa, trong khi toàn thể đàn ông đàn bà còn lại chen lấn nhau chạy đi
lấy vũ khí.
Eragon phóng tới Saphira, mặc dù Saphira cũng đang lao về phía nó. Nối tư tưởng với
Blodhgarm, Eragon nói: "Gặp tôi và Saphira tại cổng bắc."
236
"Nghe rõ. Tuân lệnh, Khắc-tinh-của-Tà-thần."
Eragon nhảy lên Saphira. Chân nó vừa vắt qua cổ cô rồng, Saphira nhảy ngay qua bốn
dãy lều, nhảy thêm cú thứ hai cánh nó mới hơi xòe ra, không bay mà nhảy lò cò như một
con mèo núi vượt qua dòng sông đang chảy xiết. Mỗi cú chạm răng vào đất của nó làm
răng và cột sống Eragon rung lên, thân hình như sắp văng xuống đất. Trên đường hai đứa
vượt qua, các chiến binh hốt hoảng né tránh, Eragon liên lạc với Katrina và các thành
viên trong Con Đường Lãng Du, để xác định vị trí của mỗi pháp sư và tổ chức cho họ
chuẩn bị lâm trận.
Ai đó không thuộc Con Đường Lãng Du tiếp xúc với tư tưởng nó. Eragon giật mình,
bế môn tư tưởng, trước khi nhận ra đó chính là bà Angela. Nó tiếp nhận thông tin: "Ta
đang ở bên Nasuada và Elva. Nasuada muốn cháu và Saphira gặp cô ấy tại cổng bắc."
"Chúng cháu cố đến ngay. Dạ, dạ, chúng cháu đang trên đường đi. Elva sao rồi? Nó có
cảm nhận được điều gì không?"
"Đau đớn. Của cháu. Của Varden. Của những người khác. Rất tiếc, ngay lúc này nó
không tỉnh táo lắm. Ta sẽ cho nó ngủ cho đến khi sự dữ dội này kết thúc."
Bà Angela cắt liên lạc.
Như thợ mộc kiểm tra đồ nghề trước khi bắt đầu công việc mới, Eragon ôn lại những
câu thần chú bảo vệ chính nó, Saphira, Nasuada, Arya và Roran. Tất cả hình như đều
chính xác.
Saphira trượt cho đến khi ngừng hẳn lại trước lều. Móng nó cày nát mặt đất. Ergon
nhảy vội xuống, ngã lăn trên đất. Đứng bật dậy, vừa chạy vào lều, nó vừa tháo đai kiếm,
bỏ xuống sàn, rồi lục dưới gầm giường lấy ra bộ giáp. Tròng bộ giáp với những khoen sắt
lạnh ngắt qua đầu xuống vai, loảng xoảng như những khoen tiền đang rơi xuống. Eragon
thắt chặt giáp đầu, đội lên cái mũ trùm tóc, rồi cố ấn thêm cái mũ sắt lên trên. Nhặt lại đai
kiếm, nó buộc lại quanh thắt lưng. Tay trái cầm xà cạp, giáp tay, rồi móc ngón út vào đai
khiên; tay phải nắm cái yên nặng trịch của Saphira, nó chạy ra khỏi lều.
Bỏ áo giáp kêu rổn rảng xuống đất. Eragon quăng bộ yên lên vai Saphira, rồi leo lên.
Hồi hộp, lo lắng làm nó lúng túng khi buộc mấy sợi đai yên.
Saphira nhấp nhỏm: "Lẹ lên. Anh rề rà quá."
"Rề rà! Tôi cố nhanh hết sức rồi. Không phải la toáng lên như thế."
Hoạt động trong doanh trại rầm rầm huyên náo, người và người lùn la hét om xòm
chen lấn như những dòng sông đổ tới hướng bắc, theo tiếng trống trận đang thúc dục.
Eragon xuống nhặt áo giáp rồi leo lại lên yên.
Với đôi cánh quét mặt đất, một cú nẩy người để tăng tốc, một tiếng càu nhàu vì đai
giáp thắt chặt khiên, Saphira bay vút lên không, tiến về hướng bắc. Trong khi đó, Eragon
giữ thăng bằng chỉ bằng sức mạnh của đôi chân quắp chặt, hai tay cuốn xà cạp vào ống
chân. Nó chêm giáp tay vào giữa bụng và yên, treo cái khiên lên một cái gai trên cổ
Saphira. Buộc xà cạp xong, nó lùa hai chân vào những khoen da hai bên yên.
Vuốt tay lên thắt lưng Beloth Khôn-ngoan, Eragon rên lên, chợt nhớ là đã sử dụng hết
năng lượng khi chữa thương cho Saphira trong Helgrind.
237
"Chà! Đáng lẽ mình phải nạp lại năng lượng."
"Không sao đâu. Chúng ta sẽ ổn mà."
Eragon vừa buộc xong giáp tay, Saphira vươn cánh, đón gió với những cái màng trong
suốt, đậu xuống một bờ bao quanh doanh trại. Nasuada đang ngồi trên con chiến mã Bãochiến-
trường đồ sộ. Jormundur cũng cưỡi ngựa, đứng bên cô. Arya đứng dưới đất cùng
toán vệ sĩ Ó Đêm dưới quyền Khagra, một Urgal Eragon từng gặp trên Cánh Đồng Cháy.
Từ bạt ngàn lều vải, Blodhgarm và các thần tiên xuất hiện, chạy tới đứng gần Eragon và
Saphira. Vua Orrin và quần thần của ông phóng ngựa tới bên Nasuada. Theo sát sau họ là
Narheim, chủ soái của người lùn, và ba chiến binh của ông ta, cưỡi trên những con ngựa
nhỏ, mặc áo da và giáp sắt. Từ cánh đồng, Nar Garzhvog chạy ngược lại, tiếng chân thình
thịch báo trước cả mấy giây. Nasuada la lớn, ra lệnh cho các bảo vệ mặt bắc, kéo then
cổng để Garzhvog vào trại.
Leo lên bờ bao với những bước sải dài - mấy con ngựa hốt hoảng nhảy tránh Urgal
khổng lồ - Garzhvog gầm gừ hỏi:
- Kẻ nào gây hấn thế?
Nasuada chỉ tay:
- Nhìn kìa.
Eragon đang quan sát quân địch. Cách xa chừng hai dặm, năm chiếc thuyền đen như
hắc ín bóng lộn neo gần bờ. Từ trên thuyền, hàng đoàn người mặc quân phục của
Galbartorix tràn ra. Dưới mặt trời mùa hè, gươm, giáo, khiên, mũ sắt nhấp nhô như sóng.
Một tay che nắng chói mắt, Arya nhìn đám lính, nói:
- Theo tôi, chúng khoảng từ hai trăm bảy tới ba trăm tên.
Jormundur thắc mắc:
- Sao ít thế?
Vua Orrin trầm ngâm:
- Galbartorix không khùng tới nỗi có thể tin là tiêu diệt nổi chúng ta với một lực lượng
tầm thường như thế này.
Lột nón sắt hình dạng như một vương miện, ông lau trán bằng vạt áo:
- Chúng ta có thể quét sạch đám này, không chừa một mống.
Nasuada lẩm bẩm:
- Có thể. Cũng có thể không.
Garzhvog lắp bắp:
- Vua Rồng là một tên phản bội giả dối, một con đực bất lương, nhưng lão không là kẻ
khờ dại đâu. Lão tinh quái như một con chồn quỷ quái.
Đám lính tập họp thành hàng ngũ chỉnh tề, rồi bắt đầu tiến về doanh trại Varden.
Một thông tín viên chạy tới Nasuada. Từ trên ngựa, cô nghiêng mình xuống nghe, rồi
cho hắn lui.
238
- Nar Garzhvog, những con đực của mi đang an toàn trong doanh trại. Chúng đang tụ
tập gần cổng đông, hãy chuẩn bị chỉ huy chúng.
Garzhvog ụt ịt trong họng nhưng vẫn đứng yên.
Nhìn đám lính đang tiến tới, Nasuada nói:
- Theo tôi, chúng ta không nên đụng độ với chúng ngoài khoảng trống. Chờ chúng đến
vừa tầm, chúng ta sẽ tỉa bằng cung tên. Khi tới sát công sự của chúng ta, chúng sẽ phải
phân tán trước giao thông hào và rào chắn. Không tên nào có thể thoát chết được.
Vua Orrin đề nghị:
- Khi chúng đã tự dấn thân vào đường cùng, trẫm và kỵ binh sẽ tấn công từ phía sau.
Chúng sẽ bị bất ngờ, không kịp trở tay tự vệ.
- Cục diện trận đánh có thể...
Nasuada chưa dứt lời, hồi tù và báo hiệu sự xuất hiện của đám lính vang lên một lần
nữa, chát chúa đến nỗi làm cả Arya, Eragon và các thần tiên đều phải bịt tai.
Eragon nhăn nhó hỏi Saphira: "Tiếng kèn đó từ đâu tới vậy?"
"Em nghĩ, câu hỏi quan trọng hơn phải là: vì sao tụi lính báo cho chúng ta cuộc tấn
công của chúng, nếu thật sự tiếng kèn huyên náo đó là do chúng gây ra."
"Có thể để đánh lạc hướng chúng ta, hay là..."
Không còn nhớ mình định nói gì nữa, vì nó vừa thấy bên bờ kia sông Jiet, sau rặng
liễu u sầu, một sự xáo động. Đỏ như hồng ngọc ngâm trong máu, như sắt nung trong lò,
như than hồng đang rực sáng căn thù và phẫn nộ, Thorn xuất hiện trên hàng cây tiều tụy.
Trên lưng nó là Murtagh trong lớp áo giáp thép sáng rực, tay đưa cao thanh Zar'roc khỏi
đầu.
Saphira thì thầm: "Chúng đến tìm anh em mình."
Ruột Eragon thắt lại, và nó cảm thấy nỗi khiếp đảm của Saphira như con sóng rối loạn
xuyên suốt tư tưởng nó.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |