- Vòng hoa này treo lơ lửng nơi chiếc xe ngựa đến từ cõi trời Ðâu-suất. Cha sắp đi
đến cõi trời Ðâu-suất, đừng lo lắng. Nếu các con muốn tái sanh theo cha, hãy làm những
công đức như cha đã làm.
Khi dứt lời, ông chết và đặt chân lên chiếc xe ngựa, lập tức ông tái sanh thành một
vị trời thân cao ba phần tư dặm, được trang điểm với sáu mươi xe đồ trang sức. Ông có
một ngàn thiên nữ theo hầu và ở trong cung điện bằng vàng rộng hai mươi lăm dặm.
Khi những Tỳ-kheo về đến tinh xá, đức Phật hỏi họ:
- Các Tỳ-kheo, vị thiện tín có nghe tụng đọc pháp không?
- Có, bạch Thế Tôn! Nhưng nửa chừng ông ta kêu lên: "Hãy khoan! Hãy khoan!"
và ngăn chúng con lại. Rồi con trai và con gái ông ta bắt đầu khóc. Lập tức, chúng con
bảo nhau: "Ðây không phải là lúc nên ở lại", và chúng con ttuừ chỗ ngồi đứng lên ra đi.
- Các Tỳ-kheo! Ông ấy không nói với các ông. Từ sáu tầng trời có sáu vị trời đến
trên sáu chiếc xe ngựa lộng lẫy, và họ gọi vị thiện tín ấy đi với họ; nhưng thiện tín không
muốn bài pháp đang đọc bị ngắt quãng nên nói với sáu vị trời như thế.
- Thật vậy sao, Thế Tôn?
- Ðó là sự thật, các Tỳ-kheo ạ!
- Bạch Thế Tôn, bây giờ ông ấy tái sinh nơi nào?
- Trên cõi trời Ðâu-suất, các Tỳ-kheo!
- Bạch Thế Tôn, nhưng gần đây ông sống rất vui sướng giữa các thân tộc của mình,
và bây giờ ông ấy cũng đi tái sanh một nơi vui thú.
- Ðúng vậy, các Tỳ-kheo! Ông là người giác tỉnh. Dù cư sĩ hay tu sĩ, ông được
sung sướng cả hai nơi như nhau.
Nói xong, Ngài đọc Pháp cú:
(16) Nay vui, đời sau vui,
Làm phước, hai đời vui,
Nó vui, nó an vui,
Thấy ngiệp tịnh mình làm.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: