Tôi Tin T. Lobsang Rampa 0



tải về 0.91 Mb.
trang8/12
Chuyển đổi dữ liệu13.05.2018
Kích0.91 Mb.
#38234
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   12

CHƯƠNG VII. TRẢ QUẢ


Mary Bond cảm thấy trong người run lẩy bẩy như thể có hàng ngàn con bướm đã bay vào trong người cô. Cô lo lắng nhìn từ ngài bác sĩ sang chồng mình, và rồi tới Alan đang rón rén đi lên cầu thang sau lưng họ. Một cách bất lực cô mời ngài bác sĩ vào trong phòng khách nơi chỉ có những người khách được yêu quí đã từng vào. Người bố nói, ‘Được rồi, Alan, con hãy ra khỏi phòng.

Vị bác sĩ ngay lập tức ngắt lời ông và nói, ‘Ồ, nhưng ông Bond, Alan là người quan trọng nhất trong sự sắp xếp này. Tôi hoàn toàn nghĩ rằng cậu bé nên có mặt ở đây trong cuộc nói chuyện này. Dù sao thì cậu bé cũng không còn là trẻ con nữa, cậu bé đang đến gần cái tuổi mà rất nhiều người khác sẽ đi học đại học, và chúng ta hy vọng là cậu bé cũng sẽ được như vậy!’ Martin Bond gật đầu bằng lòng một cách miễn cưỡng và bốn người họ ngồi xuống, người mẹ kín đáo khép tay đặt trong lòng.

‘Dường như bác sĩ Thompson nghĩ rằng con trai chúng ta rất có tài,’ Martin Bond nói, ‘ông ý muốn nói chuyện với chúng ta về thằng bé vì ông ta nghĩ Alan nên trở thành một bác sĩ. Anh không biết phải nói gì về chuyện này.’

Người mẹ ngồi bất động và không nói gì, rồi bác sĩ Thompson lên tiếng, ‘Bà biết đấy, bà Bond,’ ông ta nói, ‘có một vài chuyện rất kì lạ trong cuộc sống, một vài người có ấn tượng rằng họ phải làm một chuyện gì đó mà không biết vì sao. Chằng hạn như Alan,’ ông ta chỉ tay về phía cậu bé, ‘có một ấn tượng rất, rất mạnh rằng cậu phải đi theo nghề y. Ấn tượng đó mạnh đến mức nó gần như là một nỗi ám ảnh, và khi chúng tôi có một đứa bé trai, hay bé gái, khăng khăng đi theo một sự nghiệp nào đó ngay từ những từ đầu tiên mà nó có thể bập bẹ, thì chúng tôi bị thuyết phục rằng Chúa nhân từ có thể đang truyền đi một thông điệp qua đó, hoặc có thể Ngài đang cố gắng làm nên một điều kì diệu hay một cái gì đó. Tôi không tuyên bố là tôi hiểu rõ về điều đó, tất cả những gì tôi biết đó là,’ ông ta nhìn vào những người xung quanh để chắc là họ vẫn đang theo kịp những gì ông nó và tiếp tục, ‘Tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi đã lớn lên ở trại trẻ mồ côi và để nói theo một cách nhẹ nhàng nhất, tôi đã có một cuộc sống rất khó khăn trong trại trẻ mồ côi vì những người ở đó nghĩ rằng tôi khác thường theo một cách nào đó, bởi vì tôi cũng có một khuynh hướng dứt khoát, và khuynh hướng đó là tôi sẽ đi theo nghề y. Tôi thực sự đã theo nghề y và tôi đang làm nó khá tốt.’

Bố mẹ Alan ngồi bất động, đầu óc họ còn đang phải tiêu hóa những gì ngài bác sĩ vừa nói. Cuối cùng Martin Bond nói, ‘Vâng, thưa bác sĩ, vâng tôi đồng ý với tất cả mọi điều ngài nói, thằng bé nên có được cơ hội của nó, tôi đã không có cơ hội nào và tôi giờ đây phải chiến đấu để trả các hóa đơn. Nhưng, xin ngài hãy cho tôi biết,’ ông ta nhìn một cách thực sự khó nhọc vào bác sĩ Thompson và tiếp tục, ‘chúng tôi là những người nghèo, chúng tôi phải lao động vất vả để trả các hóa đơn hàng tháng, và nếu chúng tôi không trả các hóa đơn hàng tháng thì chúng tôi sẽ không có hàng, và nếu chúng tôi không có hàng thì chúng tôi sẽ sập tiệm. Vì thế ngài hãy cho chúng tôi biết, bằng cách nào chúng tôi có thể chu cấp cho Alan? Chúng tôi không thể làm được việc đó, và không có cách nào hết cả.’ Martin Bond đánh mạnh vào đầu gối của mình để nhấn mạnh rằng thế là ‘kết thúc’, ‘chấm hết’. Alan ngồi đó thất vọng, trông càng ngày càng thểu não.

‘Nếu đây là nước Mỹ,’ cậu nghĩ, ‘thì mình sẽ có thể kiếm việc làm thêm, học vào thời gian còn lại và mình sẽ xoay xở được bằng cách đó. Nhưng đất nước này thì – thế đấy, không có nhiều hy vọng cho những thằng bé nghèo như mình.’

Bác sĩ Reginald Thompson suy nghĩ. Ông ta để tay vào túi quần và duỗi thẳng chân, rồi ông ta nói, ‘Như tôi đã nói với ông bà, tôi đã có một cuộc sống khó khăn và tôi đã làm những gì tôi tin là tôi phải làm. Bây giờ, có thể là tôi cần phải giúp Alan, vì thế tôi có đề nghị này cho ông bà.’ Ông ta nhìn quanh để chắc rằng họ đang chú ý, và thực sự là họ đang chú ý; Alan nhìn thẳng vào ông, bố cậu trông bớt chua chát đi còn mẹ cậu thì không còn xoay xoay mấy ngón tay nữa. Hài lòng với việc đó ngài bác sĩ tiếp tục, ‘Tôi là một người độc thân, tôi không có thời gian để gặp gỡ phụ nữ, ông bà biết đấy, tôi quá bận rộn với việc học hành, nghiên cứu và tất cả những thứ liên quan, vì thế tôi vẫn là một người độc thân và tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền bằng cách đó. Tôi định sẽ đầu tư một ít trong số tiền đó vào Alan nếu cậu bé có thể thuyết phục được tôi rằng cậu thực sự sẽ trở thành một bác sĩ tốt.’

Mary Bond nói, ‘Điều đó thật tuyệt vời, thưa ngài bác sĩ. Chúng tôi đã cố gắng mua một loại bảo hiểm để có thể giúp Alan chi trả các khoản nhưng không có loại bảo hiểm nào thích hợp cho những người như chúng tôi, những người không có điều kiện.’ Ngài bác sĩ lặng lẽ gật đầu và nói, ‘Trình độ học vấn của cậu khá ổn bởi ngài hiệu trưởng nơi cậu học thực sự rất đề cao cậu, và cậu được miễn học phí ở trường tiền y khoa St. Maggots – cũng giống như tôi, nhưng học bổng đó không trả cho các chi phí sinh hoạt của cậu, và sẽ tốt hơn cho cậu bé nếu cậu sống trong trường, và học bổng thì cũng không trả cho rất nhiều các chi phí bên ngoài khác. Vì thế đây là điều tôi sẽ làm.’

Ông ta ngồi đó suy nghĩ, rồi ông ta quay sang Alan và nói, ‘Đây là điều ta sẽ làm, Alan. Ta sẽ đưa cháu đến bào tàng Hunterian trong trường Đại học Phẫu thuật Hoàng gia và chúng ta sẽ dành một ngày đi quanh bảo tàng, và nếu cháu có thể chịu được mà không ngất đi hay sao đó thì chúng ta có thể chắc chắn là cháu sẽ thành công trong nghề y.’ Ông ta lại im lặng trong một lúc rồi tiếp tục nói, ‘Ta có thể làm nhiều hơn thế. Ta có thể đưa cháu đến một phòng mổ xác nơi mà họ để các tử thi và các bộ phận của cơ thể khắp mọi nơi. Nếu cháu đến và thấy buồn nôn vì những thứ đó thì cháu không phải là một bác sĩ tiềm năng. Nếu cháu có thể thuyết phục được ta, thì được, chúng ta sẽ trở thành đối tác – cháu có học bổng còn ta sẽ trả tất cả các chi phí khác. Và khi cháu đã trở thành một bác sĩ đủ năng lực có khả năng trả lại ta tiền thì cháu hãy làm một việc tương tự cho một linh hồn không may khác, người cũng bị mắc kẹt giữa những gì anh ta biết là anh ta phải làm và việc anh ta không có khả năng để làm việc đó vì anh ta không có đủ tiền.’

Alan gần như ngất đi vì nhẹ nhõm và hạnh phúc, nhưng rồi bố cậu chậm chạp nói, ‘Nhưng thưa bác sĩ, ngài biết đấy bây giờ chúng tôi đang dựa vào thằng bé để đi giao hàng. Chúng tôi đã nuôi thằng bé bấy lâu nay, bây giờ thằng bé đáng lẽ phải làm gì đó cho chúng tôi, và nếu đúng như ngài nói, nếu nó sẽ ở lại đâu đó trong trường đại học và sống trong xa hoa, thì những người cha mẹ nghèo là chúng tôi sẽ phải làm sao? Ngài có nghĩ rằng sau những giờ bán hàng tôi sẽ phải đi ra ngoài và giao hàng không?’

Bà Bond choáng váng nói, ‘Nhưng Martin à! Martin à! Chắc chắn là anh còn nhớ chúng ta vẫn thu xếp được trước khi có Alan mà?’

‘Đúng, tất nhiên là anh biết,’ Martin giận dữ nói, ‘Anh không quên, nhưng anh cũng nhớ tất cả những gì chúng ta đã làm cho thằng bé trong những năm qua. Chúng ta đã chu cấp cho nó, và bây giờ khi nó đã có tất cả mọi thứ nó có thể lấy từ chúng ta thì nó bỏ đi và trở thành một bác sĩ, nếu em thích, và anh cho là chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn nhìn thấy nó nữa. Vậy đấy!’

Đôi bàn tay của Martin Bond làm như thể ông ta đang định bóp cổ ai, rồi ông ta bùng lên, ‘Và ngài thì nhận được gì từ việc này bác sĩ Reginald Thompson? Vì sao bỗng nhiên ngài lại quan tâm đến thằng bé như vậy? Đó là điều tôi muốn biết. Người ta không đơn thuần làm một việc gì đó cho người khác, ngài biết đấy, trừ phi họ có một động cơ đằng sau việc đó. Ngài nhận được gì từ việc này?’

Bác sĩ Thompson cười lớn và nói, ‘Ôi lạy Chúa, ông Bond, ông đã thuyết phục được tôi rằng con trai ông khá là đặc biệt. Tất cả những gì ông nghĩ là ông sẽ nhận được gì, còn tất cả những gì con trai ông nghĩ là làm sao cậu có thể giúp đỡ người khác bằng cách trở thành bác sĩ. Ông muốn biết tôi nhận được gì từ việc này ư, ông Bond? Tôi sẽ nói cho ông biết; tôi cũng có những ấn tượng giống như cách mà con trai ông có ấn tượng. Tôi có một ấn tượng đặc biệt mạnh rằng tôi phải giúp cậu bé. Đừng hỏi tôi vì sao, tôi không biết vì sao, và nếu ông nghĩ tôi đang theo đuổi cậu bé để lợi dụng tình dục thì ông Bond à, ông còn ngu ngốc hơn là tôi nghĩ về ông. Tôi có thể có cả lũ con trai, và cả con gái nữa nếu tôi muốn. Lần này tôi muốn giúp Alan vì cái gì đó mà cả tôi cũng không biết, một cái gì đó đằng sau tâm thức tôi và tôi không thể làm rõ. Nhưng nếu ông không muốn cậu bé được giúp đỡ, ông Bond, thì chúng ta sẽ đợi cho đến khi cậu bé hai mươi mốt tuổi, mặc dù lúc đó là hơi muộn, khi đó chúng ta sẽ tiếp tục. Bây giờ, tôi không ở đây để tranh luận với ông. Nếu ông không muốn tiếp tục việc này thì xin ông hãy nói ra và tôi sẽ ra về.’ Bác sĩ Thompson đứng lên, trông thực sự rất dữ tợn. Khuôn mặt ông ta đỏ bừng và ông ta trông như thể muốn ném Martin Bond ra ngoài cửa sổ.

Martin Bond xoắn hai tay lại với nhau và giật giật cái gấu áo khoác đang mặc, rồi ông ta nói, ‘Có thể tôi đã có chút nóng nảy trong lời nói của mình, nhưng tôi đang băn khoăn không biết làm sao chúng tôi có thể xoay sở để đem khoai tây đi giao hàng vào buổi tối, và những việc tương tự thế. Chúng tôi cần phải sống, ngài biết đấy, cũng như thằng bé.’

Mary Bond vội nói chen vào : ‘Anh đừng nói nữa, Martin, chúng ta có thể thu xếp được. Chúng ta có thể thuê một đứa bé để làm chuyện đó. Sẽ không tốn kém lắm đâu, sẽ không mất nhiều bằng việc giữ Alan lại đây.’ Martin Bond chậm chạp gật đầu. ‘Được rồi, được rồi,’ ông ta miễn cưỡng nói. ‘Con có thể đi. Con vẫn chưa hai mươi mốt tuổi và bố vẫn còn quyền kiểm soát con, con phải thành công trong công việc bác sĩ mà con sắp làm, nếu không thì con sẽ phải nghe bố nói điếc tai về chuyện đó đấy.’ Nói xong người bố vội vàng quay người và đi rầm rập xuống cầu thang để vào cửa hàng

Vậy là mọi chuyện đã được thu xếp. Bác sĩ Thompson sẽ đưa Alan đến Bảo tàng Hunterian vào ngày nghỉ của ông trong tuần tới. Sau khi mọi chuyện được thỏa thuận xong ngài bác sĩ ra về còn Alan thì quay lại phòng mình để học.

‘Chào cháu, Alan,’ bác sĩ Thompson nói khi Alan có mặt tại phòng phẫu thuật một tuần sau đó. ‘Cháu vào đi, chúng ta sẽ uống một tách trà, rồi chúng ta sẽ ra xe và đi đến quảng trường Lincoln.’ Họ uống trà, ăn bánh qui, rồi ngài bác sĩ nói, ‘Cháu nên đi vào trong kia, cậu bé, cháu có thể sẽ bị kích động và ta không muốn cái xe sạch sẽ đẹp đẽ của ta bị rỏ nước.’ Alan đỏ mặt và vội vã đi vào một cái phòng bé bé nơi mà, như chúng ta nói, ngay cả một vị vua cũng phải đi bộ vào (ý chỉ cái toilet).

Bác sĩ Thompson dẫn đường đi ra đằng sau nhà. Chiếc xe của ông đang đỗ ở đó, một chiếc xe Morris Oxford cổ rất tốt. Ngài bác sĩ mở cửa xe và nói, ‘Cháu vào đi,’ và Alan trèo lên ghế sau một cách biết ơn. Alan không quen lắm với những chiếc xe tư, cậu bé luôn chỉ đi trên những chiếc xe điện huyên náo hoặc những chiếc xe buýt long xòng xọc. Cậu bé nhìn một cách thèm thuồng khi ngài bác sĩ khởi động máy, đợi một lúc cho máy nóng lên, kiểm tra mức xăng rồi lái xe đi. ‘Cháu có biết đường nào gần nhất không Alan?’ ngài bác sĩ hỏi một cách trêu đùa.

‘Thưa ngài,’ Alan trả lời, ‘Cháu đã tra trên bàn đồ và cháu nghĩ là ngài nên đi dọc theo đường East India Dock rồi đi qua cầu London và cháu cho là,’ cậu bé nói có phần hơi run, ‘chúng ta cũng sẽ phải đi qua cầu Waterloo nữa.’

‘Không,’ ngài bác sĩ nói, ‘lần này thì ta đã thắng cháu rồi, chúng ta sẽ không đi qua cây cầu nào hết, cháu hãy theo dõi đường ta đi cẩn thận nhé, bởi nếu kế hoạch của ta tốt đẹp thì cháu sẽ còn phải thực hiện hành trình này nhiều lần nữa.’

Alan say mê nhìn những nơi nằm ngoài khu cậu sống ở Tháp Hamlets. Cậu đã không được đi đây đó nhiều, và mặc dù vậy cậu có một cảm tưởng không dễ chịu rằng có một lúc nào đó cậu đã biết rất rõ về những khu mà họ đang lái xe đi qua. Cuối cùng họ rẽ trái và đi lên Kingsway tại Holborn, đi lên tiếp lên trên Kingsway một đoạn nữa, rồi họ rẽ sang phố Sardinia dẫn vào quảng trường Lincoln. Bác sĩ Thompson đột ngột lái xe vào trong một cánh cổng bằng sắt ở phía bên phải và đỗ xe một cách khéo léo. Ngài bác sĩ tắt động cơ, rút chìa khóa ra và nói, ‘Chúng ta đến nơi rồi, anh bạn, cháu hãy xuống xe đi.’

Họ cùng nhau đi qua lối vào của một toà nhà trong trường Đại học Phẫu thuật Hoàng gia và bác sĩ Thompson gật đầu thân thiên với một trong những người mặc đồng phục đứng bên trong. ‘Khỏe không Bob?’ ngài bác sĩ hỏi một người trong số họ, và rồi gật đầu vui vẻ ông ta đi vào một cái hành lang tối, ‘Đi nào, chúng ta rẽ trái ở đây - ồ đợi đã, ta quên mất, ta phải cho cháu xem cái này.’ Ông ta dừng lại và nắm lấy cánh tay Alan nói, ‘Đây là một thứ sẽ làm cho răng cháu đau. Đây là một vài dụng cụ nha khoa mới đầu tiên. Cháu có thấy chúng trong cái tủ bằng kính kia không? Cháu thấy sao nếu răng hàm của cháu bị nhổ ra bởi một thứ như thế?’ Ông ta vui vẻ vỗ vào lưng Alan và nói, ‘Đi nào, chúng ta hãy vào trong này.’

‘Trong này’ là một không gian rộng, khá rộng, trong đó nằm ngổn ngang những tủ, ngăn kéo và tất nhiên là hết giá này đến giá khác đầy những bình thủy tinh. Alan nhìn xung quanh sợ hãi trước những thi thể trẻ con được ngâm trong bình, những bào thai nổi bập bềnh, và tất cả những bộ phận cơ thể người đặc biệt kì dị mà những bác sĩ phẫu thuật cho là nên giữ lại để làm bài thi hoặc giảng dạy cho các sinh viên.

Họ đi sâu vào trong phòng và dừng lại tại một cái tủ hình quả óc chó được đánh bóng cẩn thận. Bác sĩ Thompson kéo một ngăn kéo ra và Alan có thể thấy đó là hai tấm thủy tinh chồng lên nhau như một cái bánh sandwich, và ở giữa hai tấm thủy tinh là một đống bầy nhầy gớm ghiếc của ‘cái gì đó’. Bác sĩ Thompson cười và nói, ‘Cái tủ này thể hiện một bộ óc, một bộ óc đã được chia nhỏ để vào các ngăn để khi cháu mở một ngăn kéo ra và nhìn vào trong, cháu có thể bất cứ phần nào của bộ óc. Hãy nhìn cái này –’ ngài bác sĩ với tay lên một ngăn kéo khác và lại kéo ra hai tấm kính chồng lên nhau. Ông ta chỉ tay vào đó và nói, ‘Cái này được cho là nơi cháu nhận được những ấn tượng tâm thức. Ta băn khoăn muốn biết những gì đang diễn ra trong cái đó của cháu?’ Rồi ông ta thêm vào, ‘Ta cũng muốn biết những gì đang diễn ra trong cái đó của ta.’

Ngài bác sĩ và Alan dùng toàn bộ buổi sáng trong bảo tàng Hunterian. Rồi bác sĩ Thompson nói, ‘Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta cần phải ăn cái gì đó rồi, cháu có nghĩ thế không?’ Alan cũng đã cảm thấy bụng sôi lên ầm ầm, vì thế cậu liền gật đầu vì cậu hoàn toàn đồng ý với ngài bác sĩ. Họ rời bảo tàng, quay trở lại xe và lái xe tới một câu lạc bộ nơi bác sĩ Thompson rất được biết đến. Họ nhanh chóng ngồi xuống một chiếc bàn và ăn trưa. ‘Ăn xong chúng ta sẽ đi tới bệnh viện, ta sẽ đưa cháu tới phòng mổ xác và chúng ta sẽ xem những thứ chúng ta có thể xem ở đó.’

‘Ồ bất cứ ai cũng có thể vào phòng mổ xác được ạ?’, Alan hỏi có phần kinh ngạc.

Bác sĩ Thompson cười và nói, ‘Ồ không, tất nhiên là không rồi, nhưng ta được biết đến như một bác sĩ chuyên khoa và ta đã có một chỗ làm tại phố Harley trong một khoảng thời gian nhưng ta không thể chịu được tất cả những thói xu nịnh ở đó, ta không thể chịu được những bà góa già luôn nghĩ rằng chỉ cần họ chi đủ tiền là họ có thể được chữa lành bệnh ngay lập tức. Và dù sao đi nữa, họ đối xử với bác sĩ cũng không ra gì,’ ngài bác sĩ nói khi xong bữa ăn.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã tới cổng bệnh viện và được đỗ tại khu chỉ dành riêng cho các bác sĩ. Bác sĩ Thompson và Alan đi ra khỏi xe và đi qua cổng chính tới một bàn lễ tân. Bác sĩ Thompson đi tới trước và nói với một trong các nhân viên ở đó, ‘Tôi muốn được nói chuyện với Giáo sư Dromdary-Dumbkoff,’ ông ta nói. Nhân viện lễ tân quay đi, hỏi qua điện thoại rồi quay lại nói với bác sĩ Thompson, ‘Vâng, thưa ngài, giáo sư bảo tôi đưa ngài và vị khách của ngài tới gặp ông. Mời ngài đi lối này.’ Họ cùng nhau đi dọc hành lang bệnh viện mà Alan thấy như dài vô tận. Cuối cùng họ đến một văn phòng bên ngoài cửa ghi tên cùa ngài giáo sư. Nhân viên lễ tân gõ cửa và đẩy cửa vào. Bác sĩ Thompson và Alan đi vào trong. Thứ đầu tiên họ nhìn thấy là một người bán thân nằm trên bàn và hai người trong bộ áo choàng trắng đang bận rộn cắt người đó ra. Trong một thoáng Alan cảm thấy có những thứ kì lạ xảy ra bên trong mình, nhưng rồi cậu nhanh chóng nghĩ rằng nếu cậu muốn trở thành bác sĩ cậu sẽ phải quen với những cảnh như thế này, vì thế câu nhanh chóng nuốt nó xuống, nhắm mắt lại rồi mở mắt ra hai ba lần, và rồi mọi thứ đều ổn.

‘Đây là cậu bé mà tôi đã kể với Giáo sư, cậu bé rất khá, ngài biết đấy,’ bác sĩ Thompson giới thiệu Alan. Vị giáo sư nhìn cậu bé một cách nghiêm nghị và nói, ‘Ach, cháu đã sẵn sàng rồi đúng không? Rồi chúng ta sẽ biết thôi,’ rồi ông ta quay đi cười khúc khích giống như con gái khiến cho cậu bé Alan tội nghiệp cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Trong một lúc họ chỉ đứng đó nói chuyện trong khi vị giáo sư quan sát hai sinh viên làm việc. Rồi Alan được đưa tới phòng mổ xác, đó là một căn phòng rất lớn, đặc biệt lạnh và bốc một thứ mùi kinh khủng. Trong một thoáng Alan tội nghiệp đã nghĩ rằng cậu sẽ tự bôi nhọ mình bằng việc lăn quay ra bất tỉnh hoặc nôn ra sàn, nhưng rồi cậu lại nhớ ra rằng cậu có một công việc cần hoàn thành và cơn buồn nôn nhanh chóng qua đi. Vị giáo sư đi từ cái xác này sang cái xác khác – bây giờ không phải là giờ học nên không có sinh viên nào ở đó – chỉ tay vào những thứ ông ta thấy thú vị, và bác sĩ Thompson thì theo dõi sát sao phản ứng của Alan.

‘Ach, đúng là một lũ ngốc!’ vị giáo sư thốt lên giận dữ khi ông ta dừng lại và nhặt lên một cánh tay bị đứt lìa rơi ra từ một cái bàn và đang nằm lăn lóc trên sàn. ‘Sinh viên ngày nay, chúng không giống như khi ta ở Đức, chúng quá cẩu thả. Làm sao mà chúng lại để một cánh tay rơi xuống sàn được?’ Ông ta càu nhàu lẩm bẩm một mình và đi sang một cái xác khác. Rồi ông ta đưa tay ra tóm lấy cánh tay Alan và nói, ‘Cháu hãy cầm lấy dao mổ và rạch một đường từ đây đến đây, cháu cần phải biết một vết cắt tươi trông như thế nào.’ Alan điếng người cầm lấy con dao mổ được đưa tới cho cậu và rồi với một cái rùng mình bên trong mà cậu hy vọng là không qua lộ liễu, cậu ấn đầu dao vào một thớ thịt và kéo một đường đi xuống. ‘Cháu làm được rồi, cháu làm được rồi,’ vị giáo sư nói một cách hào hứng. ‘Đúng thế, cháu sẽ là một sinh viên y khoa giỏi.’

Sau đó bác sĩ Thompson và Alan cùng nhau dùng trà, ngài bác sĩ nói, ‘Vậy là bây giờ cháu vẫn có thể ăn bất chấp những gì cháu đã nhìn thấy. Ta gần như đã nghĩ cháu sẽ lăn quay ra dưới bàn, mặt xanh nhợt hoặc cái gì đó tương tự. Cháu sẽ làm gì nếu lần tới cháu có một quả thận trên miếng bánh mì nướng? Cháu có thấy buồn nôn không?’ Alan cười. Bây giờ cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, và cậu nói, ‘Không thưa ngài, cháu thấy như ở nhà.’

Họ lái xe chậm rãi quay trở về Wapping, họ đi qua những đám đông tụ tập vào ban đêm, bác sĩ Thompson nói suốt đường đi về những gì ông muốn làm, về cuộc đời ông và rằng giờ đây ông đã cảm thấy mệt mỏi, ông nói rằng ông muốn chăm sóc cho Alan và cho cậu một tài khoản ngân hàng riêng để cậu có thể không phụ thuộc vào bố mẹ cậu nữa. Ông ta nói, ‘Ta chưa bao giờ biết bố mẹ mình, ta là một đứa trẻ mồ côi, nhưng nếu bố mẹ ta mà cư xử với ta như bố mẹ cháu thì – tin ta đi, ta nghĩ là ta sẽ bỏ trốn.’

Buổi tối hôm đó trong gia đình Bond diễn ra một cuộc nói chuyện quan trọng. Ông bố Bond cố gắng không tỏ ra quan tâm nhưng cùng lúc ông cũng hào hứng chăm chú lắng nghe mọi điều Alan kể, và rồi cuối cùng ông nói cộc lốc, ‘Tốt, con có thể đi khi nào con muốn, chúng ta đã tìm một thằng bé để làm phần việc của con khi con đi.’

Và như vậy, một cách nhanh chóng, mọi việc đều được thu xếp. Alan sẽ đi học tại trường tiền y khoa bệnh viện St. Maggots, và sau đó nếu cậu thành công cậu sẽ trở thành một sinh viên y khoa tại St. Maggots. Và Alan đã thành công tại trường tiền y khoa, cậu đã làm rất tốt, cậu nằm trong tốp ba học sinh đứng đầu và trở thành một sinh viên được các giáo viên yêu mến. Rồi cũng đến lúc cậu rời trường tiền y khoa và vào bệnh viện với tư cách một sinh viên y khoa thực thụ. Cậu không thực sự mong chờ điều đó mặc dù nó sẽ diễn ra vào ngày mai , bởi vì sự thay đổi luôn luôn là rất kì lạ và đã có quá nhiều thay đổi trong cuộc sống của Alan.

St. Maggots là một bệnh viện lâu đời được xây chủ yếu theo hình chữ U. Một cạnh của chữ U là các phòng khám bệnh, đáy của chữ U là khoa tâm thần, khoa nhi và những khoa tương tự, còn cạnh kia của chữ U là các phỏng mổ. Tất nhiên trong khi học các lớp tiền y khoa, Alan đã được đến bệnh viện trong rất nhiều dịp nhưng vào buổi sáng thứ hai đầu tiên đó, cậu đã tới bệnh viện với một cảm giác rất bối rối. Cậu đi vào cổng chính và xưng danh tính, và nhân viên lễ tân nhận xét một cách chua ngoa, ‘Ồ, cậu là một trong số họ?’ Rồi ông ta quay đi lấy một quyển sổ to và chậm chạp lần giở từng trang, liếm ngón tay cái và để lại những vết chắc chắn là ni cô tin trên giấy. Rồi cuối cùng ông ta cũng đứng thẳng lên và nói, ‘À tôi biết mọi thứ về cậu. Cậu hãy đi lên cầu thang, rẽ phải rồi rẽ trái, đến cửa thứ hai bên tay phải. Bác sĩ Eric Tetley là người cậu cần gặp, và cậu nên cẩn thận thì hơn, sáng nay tâm trạng của ngài bác sĩ không được tốt.’ Với một cái nhún vai ông ta quay đi. Trong một thoáng Alan khựng lại vì kinh ngạc, cậu đã nghĩ rằng người ta sẽ phải tỏ ra kính trọng hơn đối với một người sắp sửa làm việc trong vòng ba hay bốn năm tại bệnh viện với tư cách là sinh viên y khoa. Nhưng rồi cậu cũng nhún vai, cầm cặp sách lên và đi lên cầu thang.

Bên trên cầu thang là một cái sảnh nhỏ, bên phải có một cái bàn nhỏ và một người đàn ông đang ngồi ở đó. ‘Cậu là ai,’ ông ta hỏi. Alan xưng danh và người đó kiểm tra lại trong một quyển sổ, rồi ông ta viết gì đó lên trên một miếng giấy và nói, ‘Cậu có thể để cặp sách của cậu ở đây, cậu chỉ cần cầm cái này đến văn phòng của bác sĩ Eric Tetley, gõ cửa một lần – hãy nhớ là đừng gõ quá mạnh – rồi đi vào. Chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo thì phụ thuộc vào cậu.’ Alan nghĩ đây là một hệ thống đón tiếp người mới đến kì cục nhất, nhưng cậu vẫn cầm lấy miếng giấy từ người đàn ông và đi về phía văn phòng như được chỉ dẫn. Cậu gõ cửa, đợi một hay hai giây như đúng phép tắc rồi lặng lẽ đi vào. Có một cài bàn ngổn ngang giấy tờ, các dụng cụ phẫu thuật và ảnh của những người phụ nữ. Một tấm biển đề tên, ‘Bác sĩ Eric Tetley’ bằng chữ màu trắng nằm ở góc bàn, còn bản thân ngài bác sĩ thì ngồi choáng hết cái ghế quay. Hai cánh tay ông ta dang rộng và hai bành tay to béo thì xòe ra trên cạnh bàn.

Alan dè dặt đi tới chiếc bàn trước cái nhìn chòng chọc của bác sĩ Tetley, rồi cậu nói, ‘Thưa ngài, tôi đến để gia nhập bệnh viên St. Maggots. Người ta bảo tôi đưa cho ngài miếng giấy này.

Ngài bác sĩ không nhúc nhích để nhận lấy miếng giấy, vì thế Alan đặt nó xuống bàn trước mặt ông ta và rồi đứng lùi lại dưới cài nhìn chòng chọc làm người ta mất hết can đảm của ngài bác sĩ.

‘Hừm!’ ngài bác sĩ cằn nhằn. ‘Phải, ông bạn già Thompson đã có lý, ta nghĩ cậu có tố chất của một bác sĩ, nhưng cậu cần phải được rèn rũa thêm chút nữa, phải không?’ Rồi ông ta cao giọng nói oang oang, ‘Paul! Bond đã đến rồi, cậu có thể đến đây được không?’ Lúc đó Alan mới để ý rằng ngài bác sĩ đang ấn tay lên một cái nút và sử dụng một hệ thống liên lạc trong văn phòng. Chẳng mấy chốc có những tiếng động lộn xộn đi đến và một vị bác sĩ nhỏ bé, luộm thuộm, tóc tai bờm xờm lao vào trong văn phòng. Ông ta mặc một chiếc áo choàng trắng dài tới tận mắt cá chân còn tay áo thì quá dài nên phải xắn lên mấy lần. Ông ta trông như một miếng giẻ rách so với một bác sĩ. ‘Ồ, vậy đây là Bond sao? Tôi phải làm gì với cậu ta – tử tế với cậu ta?’ Bác sĩ Eric Tetley khịt mũi và nói, ‘Trước tiên anh phải huấn luyện cậu ta, anh phải làm cho cậu ta trở thành một bác sĩ.’ Bác sĩ Paul cằn nhằn khi ông ta đọc qua giấy tờ về Alan, ‘Ồ, vậy ra bây giờ St. Maggots đã xuống cấp tới mức này rồi cơ à? Con trai của một người bán khoai tây sẽ trở thành một bác sĩ phẫu thuật hay một bác sĩ thực hành, hay gì đó. Anh nghĩ sao về điều này? Không còn những người từ giới trung lưu và thượng lưu nữa, mà là những người bán khoai tây, thế đấy!’

Alan bị sốc. Cậu thực sự choáng váng đến tận xương tủy khi thấy một người lôi thôi, luộm thuộm, khốn khổ lại có thể nói những điều tàn nhẫn như vậy, nhưng rồi cậu nghĩ cậu ở đó để học hỏi, vì thế cậu im lặng không nói gì. Nhưng rồi khi cậu quay sang để nhìn bác sĩ Paul thì cậu thấy một cái nháy mắt trong đôi mắt màu xám của ông ta. Vị bác sĩ nói, ‘Nhưng không sao, chàng trai, chẳng phải họ cũng nói Đức Jesus là con trai của người thợ mộc đấy thôi? Ta thì chẳng tin lắm vào họ, ta là người đi theo Mô Sê (về Mô Sê, xem thêm Truyện kinh thánh).’ Rồi ông ta cười lớn và đưa tay ra để bắt tay Alan.

Nhanh chóng sau đó Alan được đưa đến một căn phòng nằm bên trên tháp trung tâm của tòa nhà, ngay bên trên cửa chính. Cậu phải dùng chung nó với hai sinh viên y khoa khác, và các điều kiện thì vô cùng túng thiếu. Tất cả những gì họ có để ngủ là những chiếc giường bằng vải bạt theo kiểu cắm trại.

Người lễ tân dẫn cậu lên phòng, bảo cậu để cặp sách xuống một cái giường và nói, ‘Được rồi bác sĩ, bây giờ tôi phải đưa cậu đến khu phòng bệnh Maristow ở khu điều trị, ở đó có năm mươi ba giường bệnh, và hai giường bệnh nằm trong một phòng bệnh riêng bên cạnh. Bà y tá Swaine phụ trách ở đó, và hỡi ôi, bà ta kinh khủng lắm. Hãy nói năng và cư xử cẩn thận khi cậu ở đó.’

Bà y tá Swaine phụ trách khu phòng bệnh Maristow thực sự trông rất giống một con rồng hung dữ, bà ta cao gần hai mét và nặng hơn một trăm cân, và bà ta lúc nào cũng cau có giận dữ với tất cả mọi thứ và tất cả mọi người. Da của bà xẫm màu tới mức trông bà gần như là một người lai, nhưng thực ra bà đến từ một gia đình người Anh lâu đời, và Alan đã rất kinh ngạc khi nghe bà nói, bà có giọng của một trong những người có học thức nhất mà Alan từng gặp. Sau khi đã thân thiết thì bà y tá Swaine nhanh chóng chứng tỏ bà không phải là một con rồng, khi bà nhìn thấy một sinh viên đang làm việc chăm chỉ, bà liền đến giúp sinh viên đó. Đối với những ai trốn việc thì bà không bao giờ có thời gian, và bà luôn nhanh chóng đi đến văn phòng của ngài giám đốc bệnh viện để tố cáo những sinh viên đã không hoàn thành công việc.

Cuộc sống của một sinh viên nội trú trôi qua ngày nào cũng như ngày nào. Alan làm việc rất chăm chỉ, cậu yêu công việc của mình, và cậu tạo được rất nhiều thiện cảm. Khi năm học thứ ba của cậu kết thúc, cậu được bác sĩ Eric Tetley cho gọi. ‘Cậu đang làm rất tốt, chàng trai, cậu làm tốt hơn là ta nghĩ. Lúc đầu ta đã nghĩ, cho dù ông bạn già Thompson có nói gì đi nữa, cậu sẽ phải quay lại với công việc lau chùi khoai tây. Nhưng cậu đã đạt được những thành tích rất tốt từ đó tới nay, và bây giờ ta muốn cậu làm trợ lý riêng của ta trong năm tới. Cậu có đồng ý không?’ Ông ta nhìn lên Alan và không đợi câu trả lời ông ta nói, ‘Được rồi, cậu hãy nghỉ nửa ngày và đi gặp ông bạn già Thompson, chuyển lời ta rằng ông ta đã đúng, ta nợ ông ta lần này’.

Alan đi ra cửa thì bị gọi giật lại. ‘Này – đợi đã!’ Alan quay lại, băn khoăn không biết liệu còn việc gì nữa đây. Bác sĩ Tetley nói, ‘Cậu có xe không?’

‘Không thưa ngài,’ Alan nói. ‘Tôi chỉ là một người bán khoai tây chuyển sang làm sinh viên y khoa. Tôi không có đủ khả năng để có một chiếc ô tô.’

‘Hừm!’ bác sĩ Eric Tetley cằn nhằn. ‘Vậy cậu có biết lái xe không?’

‘À có, bác sĩ Thompson đã dạy tôi lái, và tôi đã có bằng.’

‘Vậy thì,’ bác sĩ Tetley nói, lục lọi trong ngăn kéo bàn bên phải, lầm bầm và nói ra những từ gây sốc khi ông ta phải dốc hết từ ngăn kéo ra tất cả các thể loại giấy tờ, dụng cụ, vân vân, và cuối cùng thì chộp lấy một cách sung sướng một chùm chìa khóa có hai cái chìa. ‘Đây rồi, chìa khóa xe của ta. Ta muốn cậu hãy chuyển hộ ta một gói bưu kiện cho một quí cô – đây là địa chỉ, cậu có thể đọc được chữ trên đó chứ? – được rồi, hãy chuyển cái này cho cô ta, đừng dừng lại hay nói chuyện gì với cô ta, nhớ đấy, và hãy đi thẳng tới gặp ông bạn già Thompson. Hãy nhớ quay trở về đây trước chín giờ tối nay. Xe của ta đỗ ở ô số 23, ngay bên dưới văn phòng của ngài giám đốc bệnh viện. Ồ!’ ông ta nói, ‘Ta nên đưa cho cậu một mẩu giấy trong đó ghi là cậu có thể dùng chiếc xe, nếu không có thể một tên cớm chết tiệt nào đó sẽ hỏi thăm cậu và nện cho cậu một trận vì tội ăn cắp chiếc xe hay gì đó, ta đã gặp phải chuyện đó một lần rồi.’ Ông ta viết nghuệch ngoạc cái gì đó lên trên một mẩu giấy, đóng con dấu của ông ta lên đó, rồi dúi nó vào tay Alan và nói, ‘Giờ thì nhanh lên, đừng quanh quẩn ở đây cho đến chín giờ tối nay.’

Thời gian qua đi, đó là một quãng thời gian rất thành công đối với Alan Bond, nhưng đồng thời cũng có những trắc trở. Bố của cậu qua đời trong một lần quá giận dữ vì có một khách hàng phàn nàn về giá của măng tây. Vì thế Alan phải chu cấp cho mẹ cậu vì trong cửa hàng không còn gì đáng giá để bán đi cả, và tất nhiên là căn nhà cũng là nhà đi thuê. Alan tìm cho mẹ cậu một chỗ ở và đảm bảo rằng mẹ cậu được chăm sóc cẩn thận. Nhưng không may mẹ cậu lại trở nên vô cùng cay nghiệt với cậu, bà nói rằng cậu đã giết chết bố cậu vì đã bỏ đi và cố gắng sống ở một địa vị xã hội cao hơn ông, vì vậy ngoại trừ việc chu cấp cho bà, Alan không bao giờ đến thăm bà. Rồi chiến tranh xảy ra. Những tên người Đức lại gây nên nạn binh đao và hống hách khoe khoang một cách láo xược về những gì chúng sẽ làm với phần còn lại của thế giới. Hết nước này đến nước khác bị chiếm đóng, và Alan, giờ đây đã là một bác sĩ đã ra trường, sau tên cậu đã có hai chữ viết tắt M.D. (Medical Doctor – bác sĩ y khoa), đã cố gắng ra trận nhưng việc đó bị hoãn lại vì những công việc rất hiệu quả mà cậu đã làm được trong vùng và cho các công ty tàu thủy gần càng Luân Đôn.

Một ngày bác sĩ Dr. Reginald Thompson gọi điện cho Alan ở bệnh viện nơi cậu làm việc và nói, ‘Alan, cháu có thể đến gặp ta khi nào cháu có thời gian được không? Ta cần gặp cháu gấp.’

Alan luôn dành cho bác sĩ Thompson một lòng yêu mến chân thành, vì vậy cậu nhanh chóng thu xếp với bác sĩ Tetley để có thể nghỉ làm cho đến hết ngày. Bây giờ cậu đã có chiếc xe riêng của mình và chẳng mấy chốc cậu đã đỗ xe tại nhà của bác sĩ Thompson.

‘Alan,’ bác sĩ Thompson nói, ‘Ta đang ngày càng già nua, ta không còn sống được lâu nữa. Cháu có thể kiểm tra sức khỏe cho ta được không?’

Alan đứng đó trong một trạng thái hết sức sững sờ, và bác sĩ Thompson phải nhắc lại, ‘Có chuyện gì với cháu thế chàng trai? Cháu quên mất cháu là một bác sĩ rồi à? Chúng ta bắt đầu nhé.’ Rồi ông bắt đầu cởi quần áo. Alan nhanh chóng cầm các dụng cụ của bác sĩ Thompson lên, kính soi đáy mắt, máy đo huyết áp và tất cả những thứ khác, và tất nhiên, cậu luôn mang theo cái ống nghe riêng của mình. Sau khi khám cậu phát hiện ra rằng bác sĩ Thompson bị huyết áp cao và hẹp van hai lá cấp tính.

‘Bác nên chăm sóc đến mình hơn,’ Alan nói, ‘Sức khỏe bác không được tốt như cháu nghĩ. Sao bác không đến St. Maggots và cháu sẽ xem có thể làm được gì cho bác?’

‘Không, ta không đến nơi bẩn thỉu đó đâu,’ bác sĩ Reginald Thompson nói. ‘Đây là cái ta muốn làm; ta đã có một phòng khám rất thành công ở đây, nó kiếm được rất nhiều tiền. Tetley nói với ta là cháu đã làm việc cho ông ta rất tốt và cháu đã làm ở đó được năm năm rồi, vì thế ta nghĩ bây giờ đã đến lúc cháu có thể nhận lấy phòng khám của ta khi ta còn ở đây và có thể hướng dẫn cho cháu. Cháu đã bị kẹt tại St. Maggots quá lâu rồi, đến mức bây giờ vai cháu đã so lại và mắt cháu thì gần như bị cận rồi. Cháu hãy đi khỏi đó và đến đây sống với ta.’ Rồi ông nói, ‘Ồ, tất nhiên, ta sẽ để công việc khám bệnh cho cháu làm, và cho đến khi ta lìa đời thì chúng ta sẽ là cộng sự bình đẳng. Được không? Chúng ta sẽ bắt tay nhé.

Alan cảm thấy khá phiền muộn. Từ lâu nay cậu đã ở trên một con đường, cậu có một nỗi ám ảnh rằng cậu cần phải cứu người, cứu người bằng mọi giá bất kể người bệnh có ốm đau đến mức nào đi nữa hay không thể chữa được. Alan không thật sự giỏi trong phẫu thuật, cậu không thích việc đó, cậu thích là một bác sĩ khám bệnh, đó là điểm mạnh của cậu và cậu đang dần trở nên nổi tiếng trong lĩnh vực đó. Nhưng bây giờ, người bạn và cũng là ân nhân của cậu, bác sĩ Reginald Thompson lại muốn cậu tham gia vào phòng khám tư. Ngài bác sĩ lên tiếng phá vỡ suy nghĩ của cậu, ‘Cháu hãy quay về St. Maggots nói chuyện náy với Eric Tetley và hỏi anh bạn của cháu, bác sĩ Wardley, xem anh ta nghĩ gì. Cháu có thể yên tâm là hai người đó sẽ cho cháu những lời khuyên chân thành. Bây giờ thì cháu hãy đừng đến gặp ta cho đến khi cháu ra quyết định, trông cháu gần như là say sóng vậy.’

Đung lúc đó thì bà Simmonds, giờ đây đã khá già, đi vào với đồ uống trà để trên một cái xe đẩy bằng gỗ. ‘A, bác sĩ Thompson, tôi nhìn thấy bác sĩ Bond ở đây, vì thế tôi nghĩ ngài sẽ yêu cầu mang trà lên và tôi mang lên luôn không đợi ngài gọi,’ rồi bà cười tươi với Alan, người bây giờ rất được bà yêu mến vì những công việc tốt mà cậu làm

Khi quay trở lại St. Maggots Alan trao đổi mọi chuyện với bác sĩ Tetley và bác sĩ Wardley. Bác sĩ Wardley nói, ‘Tôi không nên nói cho cậu biết chuyện này, Alan, nhưng bác sĩ Reginald Thompson là bệnh nhân của tôi từ nhiều năm nay, ông đã phải đo điện tâm đồ rất nhiều lần và ông có thể ra đi rất nhanh chóng. Cậu nợ ngài bác sĩ mọi thứ, cậu biết đấy, và cậu nên nghĩ một cách nghiêm túc nếu cậu không định làm theo đề nghị của ngài bác sĩ.’

Bác sĩ Tetley gật đầu đồng ý và nói, ‘Đúng vậy, Alan, cậu đã làm việc rất tốt ở đây tại St. Maggots nhưng ở đây cậu quá bị giới hạn, ở đây cậu đã quá quen với mọi thứ. Chiến tranh sắp xảy ra và trong chiến tranh thì chúng ta cần ai đó đi ra ngoài phố để khám bệnh, chúng tôi luôn có thể gọi cậu trở lại trong trường hợp khẩn cấp. Tôi sẽ dừng hợp đồng và để cậu đi.’

Vậy là một tháng sau đó, bác sĩ Alan Bond trở thành một cộng sự bình đẳng với bác sĩ Reginald Thompson, và họ đã rất thành công trong việc khám chữa bệnh. Trong thời gian đó trên các từ báo và trên đài radio, suốt ngày có các tin tức về chiến tranh, về việc ném bom, báo cáo về thất bại của hết quốc gia này đến quốc gia khác trong việc chống cự lại những cuộc tấn công của người Hung, những kẻ với tính hung hăng đặc trưng của người Đức đang càn quét khắp châu Âu. Cuối cùng thì Neville Chamberlain cũng quay trở về từ nước Đức với vô số những bài diễn văn vớ vẩn và ngớ ngẩn về ‘Hòa bình trong thời đại của chúng ta’, và tất nhiên từ nước Đức thì có những bản báo cáo về những tràng cười lớn vào người Anh cao lêu nghêu đã đến đó với cái ô cán dài, nghĩ rằng ông ta có thể đem lại hòa bình cho thế giới. Chẳng mấy chốc sau một bài phát biểu huênh hoang, Hitler lại nói những điều khoa trương hỗn xược trên đài phát thanh, và một hay hai ngày sau đó thì Anh tuyên bố chiến tranh. Cuộc chiến kéo dài không đi đến đâu trong nhiều tháng, đó là giai đoạn ‘cuộc chiến tranh kỳ quặc’. Một ngày có một viên cảnh sát đến gặp Alan, cẩn thận xác minh lại rằng cậu đúng là Alan Bond, rồi nói rằng mẹ cậu, Mary Bond đã tự sát và bây giờ xác của bà đang ở tại nhà xác Paddington.

Alan rất choáng váng, gần như mất trí, cậu không hiểu vì sao nhưng đây là điều khủng khiếp nhất mà cậu từng nghe thấy. Tự sát! Trong nhiều năm qua cậu đã khuyên răn người ta không nên tự sát, vậy mà bây giờ mẹ của cậu lại phạm phải một hành động điên rồ như vậy.

Rồi chẳng mấy chốc sau đó chiến tranh leo thang và Luân Đôn bị ném bom. Lúc nào cũng có những báo cáo về chiến thắng của người Đức, người Đức chiến thắng ở khắp mọi nơi và ở Viễn Đông thì quân Nhật cũng càn quét. Chúng chiếm được Thượng Hải, Singapore. Một lần nữa Alan lại cố gắng nhập ngũ, và một lần nữa Alan lại bị từ chối vì người ta nói với cậu rằng như bây giờ cậu sẽ có ích hơn.

Các cuộc tấn công càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Từ đêm này sang đêm khác những máy bay ném bom của Đức bay qua bở biển và ném bom xuống Luân Đôn. Từ đêm này sang đêm khác các khu vực bến tàu bị ném bom và vùng cực Đông của Luân Đôn bốc cháy dữ dội. Alan làm việc rất gần gũi với những thành viên cùa A.R.P (A.R.P là viết tắt của Air Raid Precautions – một tở chức được thành lập tại Anh trong chiến thanh thế giới thứ hai để bảo bệ dân thường khỏi những đợt ném bom) – và thực tế cậu cũng có một trạm A.R.P dưới tầng hầm của nhà mình. Đêm này qua đêm khác những cuộc tấn công vẫn tiếp tục. Bom dội xuống như mưa, những quả bom nhiệt hạch làm bật tung mái nhà, và đôi khi thì rơi trúng vào ngôi nhà khiến cho cả ngôi nhà chìm trong lửa.

Có một đêm đã diến ra một cuộc ném bom rất ác liệt. Toàn bộ vùng dường như chìm trong lửa, những tiếng khóc lóc, rên rỉ và tiếng còi báo động kêu lên không ngớt. Ống nước cứu hỏa chạy vòng vèo khắp các con đường khiến cho các bác sĩ không thể dùng tới xe của mình.

Đêm đó là một đêm trăng sáng, nhưng mặt trăng bị che lấp bởi những đám khói màu đỏ bốc lên từ những đám cháy, những tàn lửa bay khắp nơi và lúc nào cũng nghe thấy những tiếng rít kinh khủng của bom rơi, âm thanh đó phù hợp với tiếng còi báo động bởi âm sắc cao vút của chúng làm tăng thêm sự hỗn loạn và sự kinh hoàng. Alan dường như có mặt ở khắp mọi nơi, giúp đỡ kéo người bị kẹt ra khỏi nơi trú ẩn bị xập, trèo qua những cái lỗ được đào vào trong tầng hầm để đưa thuốc giảm đâu cho những người bị thương ở bên trong. Trong cái đêm đặc biệt đó, Alan đã đứng nghỉ lấy hơi và uống một cốc trà trong một trong những chiếc lều cứu hộ. ‘Whew!’ một người dân phòng A.R.P. đứng cạnh cậu nhìn lên và nói, ‘Suýt tí nữa.’ Alan nhìn ra và thấy cả đường chân trời chìm trong lửa, khói cuồn cuộn khắp mọi nơi. Phía trên nó là tiếng ‘thrum-thrum-thrum’ không đều và không đồng bộ của động cơ một chiếc máy bay Đức. Sau đó là tiếng ‘chatter-chatter-chatter’ của máy bay chiến đấu đêm của Anh đang bắn súng máy vào những kẻ xâm lược, toàn bộ cảnh đó hiện ra rất rõ bởi ánh sáng của đám cháy bên dưới.

Có một tiếng ‘Woomph’ đột ngột và cả thế giới dường như nghiêng đi. Toàn bộ một ngôi nhà bị hất tung lên không trung, vỡ tan tành và rơi xuống thành từng mảnh. Alan cảm thấy cơn hấp hối bao trùm lấy mình. Người dân phòng không bị hề hấn gì đang nhìn quanh và hét lên, ‘Ôi chúa ơi, ngài bác sĩ bị trúng rồi!’ Những thành viên của A.R.P. và đội cứu hộ cố gắng hết sức mình kéo những mảnh tường ra khỏi chân và phần dưới bụng của Alan. Alan dường như đang ở trong một biển lửa, toàn bộ cơ thể cậu dường như đang bị lửa thiêu rụi. Rồi cậu mở mắt ra và nói một cách yếu ớt, ‘Không có ích gì đâu, mọi người, tôi đã xong rồi, hãy để tôi ở đây và tiếp tục tìm kiếm những người bị thương không nặng lắm.’ Nói xong cậu nhắm mắt lại và nằm ở đó. Cậu dường như ở trong một trạng thái hôn mê lạ lùng, ‘đây không phải là đau,’ cậu tự nhủ, và rồi cậu có cảm tưởng rằng cậu bị ảo giác vì cậu đang trôi lơ lửng bên trên mình, đầu chúi xuống đất. Cậu có thể nhìn thấy một sợi dây màu trắng hơi xanh lơ nối giữa cơ thể cậu trong không khí với cơ thể nằm dưới sàn, và cậu nhìn thấy cơ thể nằm dưới sàn bị nát bươm từ rốn trở xuống, cậu giống như một đống mứt quả mâm xôi bị bôi ra sàn. Và rồi một ý nghĩ thoáng qua tâm trí cậu rằng hôm nay là ngày sinh nhật thứ ba mươi của cậu. Với ý nghĩ đó sợi dây bạc dường như teo đi và biến mất, và Alan thấy mình trôi lơ lửng lên trên như thể cậu là một trong những quả bóng phòng không lơ lửng trên bầu trời Luân Đôn. Cậu cứ trôi lơ lửng lên trên, cậu có thể nhìn thấy Luân Đôn tan tác xa dần khỏi tầm mắt cậu, cậu đang lộn ngược. Bỗng nhiên cậu dường như đụng vào một đám mây đen và rồi cậu không biết gì nữa.

‘Số Năm Mươi Ba! Số Năm Mươi Ba!’ một giọng nói ồn ào vang lên trong đầu cậu. Cậu mở mắt và nhìn ra xung quanh nhưng mọi thứ đều đen kịt. Dường như cậu đang ở trong một đám sương mù màu đen. Rồi cậu tự nhủ, ‘Mình không biết gì về cái này, nhưng dường như có phần quen thuộc, không hiểu mình đang ở đâu? Mình chắc hẳn đang bị gây mê hay gì đó.’ Và khi cậu nghĩ thì đám sương mù màu đen trở thành màu xám, và cậu có thể nhìn thấy những hình khối, những hình hài đang di chuyển, và mọi thứ đều quay lại với cậu. Cậu đang ở trong thể vía, vì vậy cậu mỉm cười, và khi cậu cười thì đám mây, đám sương mù và khói tất cả đều tan biến, và cậu nhìn thấy sự huy hoàng của một thể vía đích thực. Xung quanh cậu là bạn bè của cậu bởi chỉ có bạn bè mới có thể ở trong một thể như vậy. Cậu nhìn xuống cơ thể mình và thoáng bị sốc nhưng cậu vội nghĩ ngay đến một trang phục đầu tiên mà cậu có thể nghĩ đến – chiếc áo choàng trắng mà cậu đã mặc tại St. Maggots. Ngay lập tức cậu được choàng lên chiếc áo choàng trắng, nhưng cậu lại bị sốc vì những tiếng cười phá lên, rồi cậu lại nhìn xuống và nhớ ra rằng chiếc áo choàng trắng cuối cùng mà cậu đã mặc chỉ dài đến thắt lưng bởi trong bệnh viện cậu là một bác sĩ chuyên khoa.

Thể vía đích thực vô cùng vui tươi. Alan được những người bạn vui vẻ đưa tới Nhà nghỉ dưỡng. Ở đây cậu có một căn phòng rất dễ chịu, cậu có thể nhìn ra một công viên lộng lẫy với những cái cây cậu chưa thấy bao giờ. Có chim chóc và những con thú đã được thuần hóa đi lại nhơn nhơ, và không một sinh vật nào làm hại sinh vật khác.

Alan nhanh chóng được phục hồi từ chấn thương từ cái chết trên Trái đất và tái sinh vào trong thể vía, và rồi một tuần sau đó, luôn luôn là như vậy, cậu phải đi đến Sảnh Kí Ức nơi cậu ngồi một mình và xem lại tất cả những gì đã xảy ra trong kiếp sống trước của mình. Khi quãng thời gian không thể đo được đó kết thúc, một giọng nói dịu dàng từ ‘đâu đó’ cất lên, ‘Con đã làm việc tốt, con đã làm rất tốt, con đã chuộc được tội. Bây giờ con có thể nghỉ ngơi ở đây trong một vài thế kỉ trước khi lên kế hoạch cho những việc tiếp theo. Ở đây con có thể nghiên cứu hoặc làm bất cứ gì con muốn. Con đã làm rất tốt.’

Alan đi ra khỏi Sảnh Kí Ức và lại được chào đón bởi bạn bè cậu, và họ đi cùng Alan để tìm một căn nhà nơi cậu có thể sống vui vẻ và nghĩ về những điều tốt nhất để làm.

Tôi tin rằng mọi người, bất kể họ là ai, nên được chỉ cho rằng không có cái chết, mà chỉ có sự chuyển tiếp. Và khi thời điểm chuyển tiếp đến, tạo hóa nhân từ sẽ dọn đường đi, xoa dịu nỗi đau và đem lại bình yên cho những ai TIN.




tải về 0.91 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   12




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương