Tôi Tin T. Lobsang Rampa 0


CHƯƠNG IX. THƯỢNG ĐẾ VÀ CÁC THẾ GIỚI



tải về 0.91 Mb.
trang10/12
Chuyển đổi dữ liệu13.05.2018
Kích0.91 Mb.
#38234
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   12

CHƯƠNG IX. THƯỢNG ĐẾ VÀ CÁC THẾ GIỚI


‘Một con VIRUS là quá nhỏ bé để có thể nhìn thấy qua kính hiển vi và những sinh vật sống như virus, vi khuẩn,... thường trú trên da người còn đông hơn cả số người sống trên Trái đất. Có khoảng bốn nghìn sinh vật như thế trong mỗi centimet vuông trên tay, và trên đầu, nách, háng con số này có thể tới hơn hai triệu.'

Virus Vera2 ngồi trong Thung Lũng Lỗ Chân Lông của cô và suy tư về tất cả những vấn đề đang bao vây những cư dân của thế giới gọi là Cơ Thể Con Người. Cạnh cô là Brunhilde3, cô bạn virus thân nhất đang ngồi. Họ run lên vui vẻ như chỉ những con virus mới có thể làm thế. Rồi Vera nói: "Ồ, mình đang trong trạng thái lẫn lộn quá, mình đang phải làm một thống kê quan trọng và làm thế nào mình có thể làm cho mọi người biết rằng mình là một con virus cao 25 nanomet kiêu hãnh cơ chứ? Sao ta không đổi sang hệ mét và làm việc đó nhỉ, thế có phải đơn giản hơn bao nhiêu không.’

Brunhilde lắc lư dữ dội, đó có nghĩa là cô đang cười. Rồi cô nói: "Ừ, bạn chỉ cần nói với mọi người cái thống kê quan trọng của bạn về nanomet. Chỉ cần nói với họ rằng một nanomet là một phần tỷ của một mét, và nếu họ vẫn quá ngốc để biết một mét là gì – thì chúng ta đều biết đó là cái mà ông thợ điện vẫn đọc - chỉ cần nói rằng nó bằng một millimicron. Thành thật mà nói, Vera ạ, tớ nghĩ cậu đang đắp một quả núi trên một ngọn đồi đấy.'

‘Sao cậu có thể ngu ngốc vậy chứ Brunhilde’ Vera vặn lại với vẻ đầy bực bội, ‘ cậu biết là ở đây làm gì có đồi, nốt ruồi thì may ra, thật tốt là họ chưa phát hiện ra.’ Cô khịt khịt – như thể một con virus có thể khịt khịt vậy – và chìm trở lại vào trạng thái im như tượng.

Thế giới Cơ Thể Con Người là một nơi vô cùng đặc biệt. Tất cả các cư dân của thế giới ấy đều sống trong những thung lũng hay những cái lỗ, mà vì những lý do đáng lưu ý nào đó chẳng ai hiểu được, thế giới ấy luôn được che lại, trừ một số chỗ nhất định, bằng một tấm chăn rất lạ hay một đám mây, hay cái gì đó. Nó được đan bằng những cái cột to lớn với những khoảng không ở giữa, mà bất cứ con virus nhanh nhẹn nào cũng phải mất hàng năm trời mới có thể trèo qua cái rào chắn đó để nhìn vào không gian trên bề mặt của cái vật liệu kỳ lạ này. Nhưng thực sự rất đáng lưu ý vì thường xuyên khi không có cái rào đó thì cả thế giới của chúng phải chịu những trận Lũ. Hàng triệu cư dân virus bị chết đuối và chỉ còn lại những con virus như Vera, Brunhilde, và một số bạn bè nhất định của chúng, những kẻ khôn ngoan nấp trong những thung lũng lỗ chân lông là sống sót.

Trận lũ thường là một cảnh tượng tàn phá để kéo các ăng-ten trên những thung lũng lên và làm sạch tất cả những khoảng không giữa các thung lũng. Nhưng chẳng ai có thể giải thích được đó là cái gì. Chỉ biết rằng cứ đến một khoảng thời gian xác định, cái rào chắn to lớn che phủ hầu hết cả thế giới ấy lại được gỡ bỏ và rồi đến những trận Lũ, rồi lại có một cái rào chắn khác được thay vào với những hành vi đầy bạo lực, và tiếp đó là khoảng thời gian thanh bình.

Virus Vera và các bạn của cô đang ngồi trong Thung Lũng Lỗ Chân Lông của chúng, một nơi không bao giờ bị cái rào chắn che lại, từ đó chúng có thể ngắm nhìn bầu trời trên cao, và Vera, lúc này đây đang nhìn lên đó nói: ‘Mình thường vẫn tự hỏi, Brunhilde ạ, liệu có có bất kỳ thế giới nào khác bên cạnh thế giới của chúng ta không? '

Một giọng nói lạ xen vào, một chàng virus lịch thiệp tên là Bunyanwera4 đến từ nền văn hoá Uganda, hoặc ít nhất đã từng ở chủng tộc đó theo trí nhớ về tổ tiên anh ta, bây giờ anh ta chỉ là một cư dân của thế giới Cơ Thể Con Người. Anh ta nói, "Ồ vô nghĩa, Vera, vô nghĩa, cô biết rất rõ có hàng ngàn, hàng triệu cái thế giới như của chúng ta mà. Chẳng phải chúng ta đã nhìn thấy chúng ở gần chúng ta vài lần sao? Nhưng rồi chẳng phải ta đã băn khoăn không biết liệu có bất kỳ sự sống nào trên đó không sao? "

Một giọng nói thứ tư kêu lên: 'Vâng, tôi nghĩ rằng thế giới này đã được tạo ra đặc biệt dành cho chúng ta. Chẳng có thế giới nào khác tồn tại sự sống như của chúng ta đâu. Tôi nghĩ toàn bộ thế giới này được Thượng đế tạo ra chỉ cho những con virus chúng ta thôi, hãy nhìn sự ưu việt của chúng ta này, chẳng có hình thái sự sống thông minh nào khác có thể so với chúng ta cả, chúng ta có những cái thung lũng đặc biệt nằm rải rác và nếu chúng không được tạo ra đặc biệt dành cho chúng ta thì còn để làm gì khác?’ Kẻ vừa lên tiếng, Catu Guama5, một con virus uyên bác, nó đã từng đi đây đó chút ít và có thể di chuyển từ Thung Lũng Lỗ Chân Lông này sang thung lũng khác, vì thế mọi người rất lắng nghe và tôn trọng ý kiến của nó. Nhưng rồi đột nhiên Bunyanwera sôi lên, "Ồ, chả có ý nghĩa gì cả, chẳng có ý nghĩa gì hết, chẳng có cái gọi là Thượng đế, tất nhiên là chẳng có Thượng đế rồi. Tôi đã từng cầu nguyện biết bao lần cho một chút ước muốn nhỏ bé thôi, và nếu như có Thượng đế, anh có nghĩ rằng Ngài sẽ để cho một đứa con nhỏ bé của mình phải chịu khổ sở chăng? Hãy nhìn tôi xem, một phần thân thể của tôi bị nghiền nát đây này, nó xảy ra khi tôi bò lên quá gần miệng Thung lũng và một mảnh rào cạo vào lưng tôi. Không, tất nhiên là chẳng có Thượng đế rồi, nếu có thì Ngài đã chữa lành cho tôi.’

Một chút im lặng đầy bối rối, và rồi Vera lên tiếng: ‘À ừ, tôi không biết về điều đó, tôi cũng cầu nguyện nhưng tôi chưa bao giờ nghe tiếng đáp cho lời cầu của tôi hết, và tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy những con virus thiên thần xuất hiện trong không trung cả. Thế ông đã thấy bao giờ chưa?’ Những kẻ còn lại ngồi trong im lặng một lúc, rồi tiếp đó là một thảm hoạ khủng khiếp nhất xảy ra. Từ trên không trung, một cái gì đó khổng lồ nhào xuống và cạo đi tất cả những cái trụ lớn chúng đang bám vào. ‘Ôi trời ơi, ôi trời ơi,’ Brunhilde kêu lên khi cái gì đó cạo tới, ‘đó là con dao cạo phải không? Thế này thì chúng ta bị xoá sổ mất thôi!'

Bỗng một lối thoát khỏi cảnh nguy hiểm xuất hiện từ trên không trung – đó chắc hẳn là một UFO6, chúng nghĩ – nhưng lại là một vấn đề khác xảy đến. Một trận lụt cay xè đột ngột ập lên chúng và mùi khử trùng bao trùm, vậy là sau tất cả những bất ngờ, Vera, Brunhilde, Bunyanwera và Catu Guama đã không còn tồn tại trên thế giới Cơ Thể Con Người khi anh ta thấm nước cạo râu trên mặt mình.

***


Nàng Kiến ngồi điềm tĩnh trên một hòn đá lớn. Cô chải râu một cách cẩn thận để chắc chắn rằng tất cả các chân của mình được sạch sẽ và ngăn nắp. Cô phải đảm bảo rằng cô trông thực sự hoàn hảo nhất có thể bởi cô chuẩn bị đi dạo với một chàng lính kiến đang có kỳ nghỉ đột xuất. Quay sang cô bạn, Bertha Blackbeetle, người đang tranh thủ ngủ một giấc giữa cái nóng của mặt trời ban trưa. ‘Bertha, cậu đúng là vô dụng!’ cô nói, ‘Cậu có thể kiểm tra hộ mình được không? Hãy chắc chắn mọi thứ là tốt nhất có thể ấy.’

Bertha thức dậy và hé một mắt, cô quan sát Nàng Kiến một cách chăm chú. ‘Ôi, bạn của tôi, mình chắc chắn là bạn trông rất tuyệt.’ cô nói ,’anh chàng lính của chúng ra sẽ bị đốn ngã ngay tức thì khi thấy cậu. Nhưng giờ còn sớm quá, cậu thấy đấy, hãy ngồi xuống đây và tận hưởng ánh mặt trời nào.’

Họ cùng ngồi xuống và nhìn ra thế giới hoang vu trước mặt. Có những tảng đá to lớn, cao đến hai mươi lần chiều cao của Nàng Kiến, giữa chúng là những vùng đất khô, khô đến nối chẳng thấy một ngọn cỏ nào cả, không một chút cỏ dại, chẳng có gì hết ngoài dấu vết rõ ràng của sự tàn phá rộng lớn trên đất đai.

Nàng Kiến nhìn lên bầu trời và nói, ‘Bertha, cả đời mình luôn muốn có một anh chàng kiến của riêng mình, và mình cũng cầu nguyện để có một người bạn thực sự. Bạn có nghĩ rằng lời khẩn cầu của mình đã được đáp ứng chăng?’

Bertha ngó ngoáy một cái râu và một cách thận trọng, chậm rãi, cô nói, ‘Khỉ thật, mình chẳng biết, mình không tin là có Thượng đế. Nếu có thì Ngài sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương một lời cầu nguyện nào của mình. Khi mình còn rất nhỏ, thực ra lúc ấy mình mới chỉ là một ấu trùng thôi, mình vẫn thường cầu nguyện Thượng đế nhưng lời cầu của mình chưa bao giờ được đáp lại. Và mình đã đi đến một kết luận là – à ừ, cậu biết đấy – chỉ là phí thời gian của mình thôi. Có lợi ích gì khi tin vào Thượng Đế đâu khi mà Ngài chả đủ phép thần thông để cho chúng ta một chút gì gọi là bằng chứng? Đó là những gì mình nghĩ.’ Cô quay vu vơ một vòng rồi lại ngồi xuống.

Nàng Kiến trịnh trọng đan chân trước vào nhau và nói, ‘Đó thực sự là một vấn đề đấy, cậu biết không, Bertha, thực sự là vấn đề. Mình cứ tự hỏi rằng liệu tất cả những đốm sáng chúng mình nhìn thấy ban đêm có phải là những thế giới khác không và chúng có tồn tại sự sống không? Thật là nực cười nếu đây là thế giới duy nhất và chúng ta là những công dân duy nhất sống trên nó. Cậu nghĩ thế nào hả?’

Bertha thở dài bực bồi, rồi cô nói, ‘Ừ, mình không biết là có những thế giới khác hay không. Mình nghĩ mọi thứ khá đơn giản. Mình đã gặp một chàng côn trùng khác vài tháng trước và anh ta nói – à anh ta là loài côn trùng có cánh – rằng anh ta đã bay xa, rất xa và rồi anh ta tới một cái cột khổng lồ, một cái cột to đến mức anh ta bảo mình không thể hình dung được ấy. Và anh ta nói rằng cứ đến một lúc nào đó nhất định vào buổi tối là đỉnh của cái cột ấy lại phát sáng. Giờ mình chả tin rằng lại có một thế giới mà chỉ phát sáng lúc thế giới của chúng ta bắt đầu tối. Cậu nghĩ sao?’

Nàng Kiến lại càng trở nên bối rối. ‘Ừ, mình luôn được dạy rằng thế giới này là được tạo ra cho chúng ta. Mình luôn được dạy rằng không có hình thái của sự sống nào vĩ đại hơn loài côn trùng chúng ta cả. Đó là cậu và mình, Bertha ạ. Vì thế nếu điều đó là đúng, nếu những vị tu sĩ của chúng ta đúng, thì chắc hẳn là không thể nào có bất kỳ loài nào thông minh hơn chúng ta được, và những sinh vật ở thế giới cậu nói hẳn phải thông minh hơn chúng ta rất nhiều nếu họ có thể xoay cái thế giới của họ tồn tại chỉ khi thế giới của chúng ta vào đêm. Mình chẳng biết tin vào cái gì nữa, nhưng mình tin rằng có một MỤC TIÊU vĩ đại đằng sau tất cả, và giống như cậu, mình bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với việc cầu nguyện Thượng đế, người mà chẳng buồn trả lời bao giờ.’

Thời gian vẫn trôi và những cái bóng bắt đầu dài ra. Từ cách đó không xa có tiếng gọi của một chị kiến, ‘Này, Nàng Kiến, Nàng Kiến, em ở đâu? Chị có tin báo cho em đây.’ Nàng Kiến liền đứng dậy và trèo lên mép của một hòn sỏi to. ‘Em đây, em đây, có chuyện gì thế?’ Cô nói vọng xuống và đưa mắt nhìn chị kiến đứng cách đó một quãng.

Chị Kiến ngước nhìn lên và lắc hai chiếc râu, đoạn chị nói, ‘Anh chàng lính kiến đã đi rồi và quyết định bỏ em. Anh ta nói rằng, cuối cùng anh ta nghĩ em không phải là cô nàng phù hợp với anh ta, cho nên anh ta đã đi với một em kiến trẻ tinh ranh sống phía trên kia,’ rồi chị quay ra chỉ.

Nàng Kiến ngồi phịch xuống, toàn thế giới như sụp đổ trước mắt cô. Cô đã hằng cầu nguyện để chàng lính trở về và làm tình với cô, rồi họ có thể cùng nhau làm tổ. Nhưng giờ đây – cuộc sống đâu còn ý nghĩa gì với cô nữa?

Bỗng Nàng Kiến và cô bạn Bertha bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển, sự chấn động như sắp có một trận động đất vậy. Họ cố đứng vững bằng tất cả các chân của mình để xem chuyện gì xảy ra, nhưng trước khi họ có thể di chuyển được thì một vật tối đã đè lên khoảng không chỗ họ đứng, Nàng Kiến, bạn cô và chị Kiến đưa tin, tất cả đã bị đẫm nát khi những cậu bé vừa tan trường trên đường về nhà và chạy ngang qua chỗ họ.

***

Xa hơn phía làng quê, những ngọn cỏ vươn cao. Nó thật là đẹp, cả đồng cỏ xanh mướt, mặt trời sưởi ấm cho nó, những trận mưa nuôi dưỡng nó, và giờ đây nó là cánh đồng hân hoan đầy sức sống.



Sâu trong sâu thẳm của cánh đồng, nơi mà dương như là một khu rừng thực sự cho hai công dân nhỏ bé của nó, đó là hai anh chàng chuột đồng đang chơi đùa giữa những ngọn cỏ, trên mặt đất, rồi chúng trèo lên một thân cây to hơn và nhảy từ chỗ này sang chỗ kia. Một con nhảy thật cao lên trúng ngọn cỏ. Khi nó đang nhảy xuống với những tiếng la hét vui vẻ, nó cảm thấy tiếng chân của một con chuột già, rất già. ‘Cẩn thận, anh chàng cầu thủ trẻ,’ con chuột già nói, ‘trông cậu quá phấn khích đấy, cậu biết không. Chẳng có sự vui vẻ như thế trong thế giới này đâu. Một điều BÍ ẨN lớn sắp xảy ra rồi, toàn bộ khu rừng này sẽ bị đốn ngã bởi một cái Máy khổng lồ mà không ai trong chúng ta đoán được nó là cái gì. Với tình trạng của cánh đồng cỏ này, ta có thể thấy là chẳng còn lâu nữa đâu, vì vậy tốt nhất là chúng ta nên trở về hang.’ Bà chuột già khôn ngoan quay lưng và lững thững ra về. Hai anh chàng chuột trẻ nhìn nhau rồi lại nhìn bà ta – nhìn cái dáng đang đi xa dần của bà. Rồi một con nói, ‘Ồ, chẳng phải bà lão khốn khổ ấy làm hỏng hết cả buổi chơi thể thao sao?’, con kia đáp. ‘Ừ, mình đoán là bà ấy không thích bọn trẻ, bà ấy chỉ muốn giữ chúng ta như những kẻ nô lệ bê hạt dẻ hay đại loại là một công cụ như thế, mà chả được tích sự gì cả.’

Những chú chuột đồng con vui chơi với nhau thêm một lát, rồi một cơn gió lạnh xào xạc trong không nhắc chúng rằng trời đã bắt đầu tối, chúng giật mình nhìn lên bầu trời đã đen kịt và vội vã chạy về nhà. Đôi bạn tiếp tục ngồi trong bóng tối ở cửa hang và trò chuyện thân mật, nhấm một mảnh cỏ, rồi thỉnh thoảng lại nhìn lên để chắc chắn những con cú không nhìn thấy mình. Chẳng mấy chốc, mặt trăng tròn như một quả cầu bạc lướt ngang trên bầu trời tối. Một con nói với con kia, ‘Tớ băn khoăn không biết có gì ở trên kia? Tớ đang tự hỏi rằng liệu có con chuột đồng nào trên cái thứ to tròn chúng mình thường thấy kia không nhỉ?’ ‘Ồ đừng có ngớ ngẩn thế chứ’, con chuột kia đáp, ‘tất nhiên là chẳng có gì khác ngoại trừ cái thế giới này đâu.’ Rồi nó nói thêm vào với giọng không chắc chắn, ‘Ồ đúng thế mà, tớ cũng thường nghĩ giống cậu, tớ thường nghĩ rằng, à, chắc chắn phải có những thế giới những con chuột đồng khác cùng tồn tại với thế giới này. Tớ biết các tu sĩ của chúng ta nói rằng thế giới này được tạo ra đặc biệt cho loài chuột đồng và không có một hình thái sự sống nào khác cao hơn là loài chuột đồng cả.’

‘À đúng thế,’ con chuột đồng thứ nhất lên tiếng, ‘các tu sĩ cũng nói rằng chúng ta nên cầu nguyện. Ôi trời ơi, tớ đã cầu nguyện chăm chỉ quá đủ rồi, tớ đã cầu nguyện để có những miếng pho-mat tươi ngon và những thứ tương tự thế, nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ lời cầu của tớ được đáp trả. Tớ nghĩ nếu có Thượng đế thì đâu có khó gì để hàng ngày Ngài gửi xuống một miếng pho-mat tươi ngon cho một con chuột bé bỏng cơ chứ. Cậu nghĩ sao hả?’ Nó quay sang cậu bạn đồng hành chờ đợi, nhưng con kia lên tiếng, ‘À, tớ chẳng biết, tớ không chắc lắm. Tớ cũng đã cầu nguyện nhưng chẳng có bất kỳ minh chứng nào cho sự tồn tại của Ngài Thượng Đế Chuột Đồng, cũng như tớ chưa từng nhìn thấy một thiên thần chuột đồng nào bay lượn cả.’

‘Không’, con kia nói, ‘chỉ có những con cú đêm và những kẻ tương tự thôi.’ Với suy nghĩ nghiêm trang đó, chúng ngay lập tức quay người và lặn vào hang.

Đêm vẫn trôi và vô số những sinh vật của bóng tối lần mò đi kiếm thức ăn, nhưng bọn chuột đồng con vẫn ẩn mình an toàn trong hang của chúng. Rồi buổi sớm mai tươi sáng đến với sự ấm áp trong không khí. Bọn chuột con lại quay về với công việc thường nhật. Chúng rời hang và bò tới cánh đồng cỏ xanh mướt để tìm thức ăn cho ngày hôm đó.

Bỗng một sự đột ngột làm tất cả bọn chúng chúi xuống đất, máu trong người chúng tưởng như đông cứng. Một con vật kinh hoàng nhất địa ngục gầm rú tiến về phía chúng, tiếng của nó ồn đến nối lũ chuột chưa từng nghe thấy bao giờ. Chúng sợ hãi đến mức không thể bước nổi. Một con thì thào với con bên cạnh, ‘Nhanh lên, nhanh lên, hãy cầu nguyện để được che chở, hãy cầu nguyện để được cứu rỗi.’ Đó là những lời cuối đôi chuột đồng bé nhỏ thốt lên, bởi người nông dân đã lái cái máy cắt cỏ của ông ta đâm thẳng vào chúng, xác chúng bị cắt ra từng mảnh và ném vào giữa đám cỏ đã xén.

***

Từ ngọn tháp vĩ đại với mái phẳng và các tháp chuông tứ phía, phát ra những tiếng kèn đồng, âm thanh của chúng vang vọng và lặp lại khắp thung lũng dưới chân ngôi đền, nơi linh thiêng mà nó đang toạ lạc.



Mọi người nhìn nhau sợ hãi. Họ muộn chăng? Cái gì xảy ra vậy? Một sự ồn ào như vậy chỉ xảy ra trong những lần khủng hoảng hoặc khi những vị tu sĩ cẩu thả to béo có gì đó muốn rao giảng cho mọi người. Chỉ với một hồi kèn, họ bỏ lại những gì đang làm và nhanh chóng chạy theo con đường mòn dẫn đến chân ngôi đền. Ở đây có những bậc rất rộng, có lẽ là một phần ba con đường dẫn lên đền, và tất cả những con đường xung quanh có những chỗ lồi ra, mở rộng, gần giống như những cái ban công, hay có thể gọi là cái tường thành, dọc theo tường thành hay những cái ban công này, các tu sĩ đã đứng sẵn ở đó, không phải để chơi. Họ đi hàng đôi, tay chắp sau lưng hoặc giấu trong tay áo choàng rộng. Họ đi hàng đôi, và suy tư về những lời của Thượng Đế, cân nhắc về những bí ẩn của Vũ trụ. Nơi đây, trong không khí sạch sẽ của dãy núi cao Andes rất dễ ngắm nhìn những ngôi sao đêm, rất dễ tin vào sự tồn tại của những thế giới khác, các cư dân của thung lũng giờ đang kéo từng nhóm tới, bước lên những bậc lớn và ùn ùn vào phần chính trong Ngôi đền.

Giữa những bức tranh tường mờ ảo đắt giá, nhiều người ho đôi chút vì khói hương, đây đó một vài dân địa phương chỉ quen với không khí trong lành nhất, dụi mắt khiến nó chảy nước khi bị khói cay tấn công.

Ánh đèn mờ ảo, ở đầu kia của đền thờ là một bức tượng thần bằng đồng to lớn bóng loáng trong tư thế người ngồi - ồ không – đó không hẳn là người, đó là một sự ‘khác biệt’ theo một cách tinh tế nào đó. Đó là một siêu nhân, nó cao nhiều tầng và những người đang đi lại dưới chân nó chỉ với tới nửa đầu gối bức tượng.

Đoàn người đã vào trong. Khi vị tu sĩ phụ trách thấy Hội trường lớn đã đông chật người, một tiếng chiêng vang lên sâu thẳm. Những đôi mắt tinh thường không bị ảnh hưởng bởi khói hương đều nhìn thấy một cái chiêng lớn rung lên bần bật trên cánh tay phải của một bức tượng thần. Tiếng vang vẫn tiếp tục ngân lên dù không ai gõ chiêng cả, không ai làm gì trong vòng một thước quanh nó, nhưng tiếng vang vẫn kéo dài.

Và rồi, dù không thấy có cánh tay nào kéo nhưng những cánh cửa lớn của ngôi đền được đóng lại. Trong khoảnh khắc, sự im lặng bao trùm, bỗng trên đầu gối của bức tượng xuất hiện vị Tu Sĩ Trưởng trong một chiếc áo choàng dài. Tay ông giơ lên trên đầu, ông nhìn xuống mọi người và nói, ‘Thượng đế đã có thông điệp cho chúng ta, rằng Ngài không hài lòng với những gì chúng ta cống hiến cho Ngôi đền. Rất nhiều trong số các người đã giữ lại một phần mười cho riêng mình, Thượng đế sẽ nói chuyện với các người.’ Sau câu nói đó, ông ta quay người và quỳ xuống quay mặt vào phía thân của bức tượng.

Rồi cái miệng của bức tượng há ra và từ đó phát ra một tiếng ầm ầm. Mọi người vội quỳ sụp xuống, nhắm mắt lại và nắm chặt hai tay vào nhau, sau tiếng ầm là một giọng nói to, rõ ràng, ‘Ta là Thượng đế của các ngươi,’ bức tượng nói. ‘Ta rất thất vọng vì sự thiếu tôn trọng với những tôi tớ của ta, là thầy tu của các ngươi, ngày càng tăng. Trừ khi các ngươi biết vâng lời hơn, rộng rãi hơn trong việc cúng tiến, còn không ta sẽ giáng tai ương, bệnh dịch, và nhiều sự đau đớn và giận dữ nữa, cây trồng sẽ khô héo trước mắt các ngươi. Hãy tuân theo thầy tu của các ngươi. Họ là tôi tớ của ta, là con cái của ta. Hãy tuân theo, tuân theo, tuân theo.’ Tiếng nói nhạt nhoà dần và cái miệng của bức tượng ngậm lại. Tu Sĩ Trưởng đứng lên và quay mặt lại đám đông. Rồi ông ta đưa ra một loạt những yêu cầu mới, cần dâng thêm thực phẩm, thêm tiền bạc, thêm sự phục vụ, thêm những cô gái trinh cho Đền Trinh Nữ. Và ông ta biến mất. Ông ta không quay người, cũng không bỏ đi, mà ông ta biến mất, cánh cửa của Ngôi đền Vĩ đại lại mở ra. Bên ngoài, hai hàng tu sĩ đứng hai bên, mỗi người cầm một cái bát ăn xin trên tay.

Ngôi đền giờ trống không. Bức tượng thần nằm im lặng. Nhưng không, không thật là im lặng vì một vị tu sĩ viếng thăm ngôi đền đang được dẫn đi thăm quan quanh đó bởi một người bạn rất thân thiết. Từ trong bức tượng vang lên tiếng thì thầm và xào xạc, và vị tu sĩ đến thăm đang nhận xét về nó. Bạn của ông ta đáp lại, ‘Ồ đúng thế, họ vừa mới có một cuộc kiểm tra âm lượng. Anh chưa bao giờ vào trong bức tượng phải không? Hãy đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho anh xem.’ Hai vị tu sĩ đi đến phía sau bức tượng, vị tu sĩ của ngôi đền ấn tay trên một hình trang trí. Một cánh cửa bí mật mở ra và họ bước vào trong. Bức tượng rỗng gồm một loạt phòng. Họ đi sâu hơn và trèo lên nhiều bậc thang đến khi tới tầng ngang ngực bức tượng. Đó là một căn phòng thực sự khác lạ. Có một cái ghế băng dự phòng và một chỗ ngồi phía trước nó, trước nữa là một bộ phận chuyển dẫn âm thanh qua những cái ống nhỏ phức tạp đến cổ họng bức tượng.

Có hai cái ghế và hai chiếc đòn bẩy ở mỗi phía. Tu sĩ của ngôi đền nói, ‘Hai cái đòn bẩy này được vận hành bởi hai tu sĩ, họ kích hoạt hàm của bức tượng và chúng tôi phải thực hành rất nhiều để cái hàm mở ra khớp với lời nói.’ Anh ta đến phía kia và nói, ‘Từ đây nhìn ra, người nói có thể nhìn thấy toàn thể đám đông mà không ai nhìn thấy anh ta.’

Người khách đi theo và nhìn qua những cái khe hẹp trên con mắt bức tượng. Anh ta có thể nhìn thấy toàn thể Ngôi đền, thấy người quét dọn đang bận làm sạch sàn. Rồi anh ta quay lại xem bạn mình đang làm gì. Bạn anh ta đang ngồi chỗ cái loa, nói, ‘Chúng tôi có một vị tu sĩ đặc biệt, ông ta có một giọng nói đầy uy quyền. Ông ta không bao giờ được ra chỗ đông người vì giọng nói của ông ta được dùng để giả giọng Thượng Đế. Chúng tôi cho ông ta ngồi ở đây và đọc thông điệp qua cái loa này. Đầu tiên, ông ta bỏ những cái tấm này ra và khi đó giọng ông ta sẽ phát qua miệng bức tượng, chỉ cần chắn những cái tấm này ở đây thì bên ngoài không thể nghe được trong này.’

Rồi họ lại cùng nhau trở xuống phần thân bức tượng, nói chuyện không ngừng. Vị tu sĩ của ngôi đền nói, ‘Chúng tôi phải làm thế, anh biết đấy. Tôi không biết có Thượng Đế hay không, tôi vẫn thường băn khoăn nhưng tôi cam đoan là Ngài không đáp trả lời cầu của chúng ta. Tôi đã ở đây bốn mươi năm rồi và tôi chưa từng thấy một lời cầu nào được ứng đáp, nhưng chúng tôi phải giữ quyền lực.’

Vị khách trả lời, ‘Vâng, tôi cũng từng đứng trên những ngọn đồi cao chỗ chúng tôi vào đêm và nhìn lên bầu trời thấy những đốm sáng li ti, rồi tôi tự hỏi liệu đó có phải là những lỗ hổng trên tầng thiên đàng không hay tất cả chỉ là tưởng tượng? Đó có phải là thiên đàng không? Hay những cái đốm sáng li ti ấy là những thế giới khác? Nếu có thế giới khác thì làm thế nào họ đến được đó?’ Vị tu sĩ của ngôi đền trả lời, ‘Đúng thế, tôi cũng đã nghi ngờ chính mình, phải có một cái gì đó điều khiển toàn thể vũ trụ, nhưng dường như là theo kinh nghiệm của chính tôi thì Ngài chưa bao giờ ứng đáp lời cầu nguyện. Đó là lý do tại sao hàng ngàn năm trước đây hoặc hơn thế bức tượng kim loại này đã được xây dựng, và chúng ta những tu sĩ, có thể duy trì được quyền lực, nắm giữ nó trên muôn người, và có thể giúp họ ở nơi mà Thượng đế bỏ rơi họ.’

***


Tôi tin rằng tất cả sự sống được hình thành từ những rung động, và mỗi rung động chỉ là một chu kỳ. Chúng ta hãy nói về một vật dao động. Vâng, vậy có nghĩa là nó đi lên và đi xuống, rồi lại lên và xuống. Nếu bạn kẻ một đường trên giấy, rồi vẽ một đường cong đi lên từ đầu mút của đường thẳng, uống cong đi xuống, rồi lại đi lên đến đúng đường kẻ với khoảng cách đều nhau. Vậy là bạn có một chu kỳ7, một rung động, sơ đồ hình ảnh của một rung động tương tự như được dùng để biểu thị nhịp sinh học hay ký hiệu dòng điện xoay chiều. Nhưng cuộc sống là như vậy. Nó đung đưa như một con lắc, đu từ bên này của điểm cân bằng sang bên kia cùng một biên độ rồi lại đu ngược lại. Và rồi con lắc cứ đu theo một phương thức như vậy ngày này qua ngày khác. Tôi TIN là toàn thể thiên nhiên vận động qua những chu kỳ như thế. Tôi tin mọi thứ đều tồn tại một rung động, đan xen giữa lên và xuống, tích cực và tiêu cực, tốt và xấu, nếu bạn bắt đầu suy nghĩ về điều đó, bạn sẽ thấy không có xấu thì cũng chẳng thể có tốt, bởi tốt là điểm đối lập của xấu và ngược lại.

Tôi tin vào Thượng đế. Tôi tin một cách chắc chắn vào Thượng đế. Nhưng tôi cũng tin rằng Thượng đế quá bận rộn để có thể giải quyết cho từng người một. Tôi tin rằng nếu ta cầu nguyện là ta cầu nguyện tới Chân Ngã của chúng ta, hay có thể gọi là phần linh hồn trên cao của chúng ta, nhưng đó không phải là Thượng Đế.

Tôi tin rằng có hai Thượng đế, Thượng đế Tốt – cho cái tích cực và Thượng đế Xấu – cho cái tiêu cực, mà sau này ta gọi là Sa-tăng. Tôi tin rằng theo một chu kỳ xác định – tại một đầu mút của vòng quay con lắc, Thượng đế Tốt cai trị Trái đất và toàn thể những tạo vật sống, cái đó ta gọi là Kỷ Nguyên Vàng. Nhưng rồi con lắc dịch chuyển, chu kỳ biến đổi và quyền lực của Thượng đế Tốt, phía tích cực, bị hết thời và khi qua điểm cân bằng, nơi mà cái tốt và cái xấu ngang nhau, nó đi lên phía bên kia, phía cái xấu, Sa-tăng. Và rồi ta có cái thường được gọi là Kỷ Nguyên Đen Tối, kỷ nguyên của sự chia rẽ, kỷ nguyên của những điều sai trái. Hãy nhìn vào Thế giới ngày nay, những kẻ phá hoại, chiến tranh, chính trị gia, bạn có thể chối bỏ rằng ta đang ở trong Kỷ Nguyên Đen Tối chăng? Chúng ta đang ở trong chu kỳ đó. Chúng ta đang đi đến đỉnh điểm của vòng lắc và mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ nhất, tồi tệ chừng nào con lắc vẫn ở điểm đầu mút của cái xấu. Chiến tranh, đình công, động đất, và tội ác không được kiểm soát. Và rồi, theo đúng chu kỳ, con lắc sẽ đổi hướng, nó rơi xuống và cái ác mất đi sức mạnh, sự hồi sinh của cái tốt lại được thấy trên Thế giới. Một lần nữa điểm cân bằng khi cái tốt và xấu ngang nhau sẽ được đạt tới và đi qua. Con lắc lại đi lên phía tốt, và trong khi nó đi lên thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn. Có lẽ khi ta ở trong Kỷ Nguyên Vàng, Thượng đế của Vũ trụ sẽ có thể lắng nghe những lời cầu nguyện của chúng ta và, có thể Ngài sẽ ban cho chúng ta những bằng chứng rằng Ngài vẫn luôn chăm sóc những kẻ đang mắc kẹt ở đây, trên thế giới này.

Tôi tin là hiện nay, những báo chí, thiết bị đa phương tiện, truyền hình và một loạt những thứ như thế tiếp tay cho việc tội ác ngày một lan rộng bởi chúng ta đọc trên báo chí rằng làm thế nào một đứa trẻ bẩy tuổi được dạy để giết người, rằng đứa trẻ mười tuổi thành lập những băng nhóm giết người ở Vancouver. Tôi tin là báo chí nên bị giới hạn, và truyền hình, đài phát thanh, và phim ảnh nên được kiểm duyệt.

Về Thượng đế, vâng, tôi tin là có một Thượng đế, tuy nhiên thực sự thì tôi tin có nhiều lớp các vị Thần, ta gọi họ là những vị Bàn Cổ (Manus). Những ai không quen với khái niệm Thần có thể nhìn hình dung tình huống quản lý một cái kho rộng. Không quan trọng bạn gọi tên cái kho là gì, hãy tưởng tượng một chuỗi lớn các kho ở siêu thị vậy. Trên cùng bạn có một vị Thần là Chủ tịch hay Tổng Giám Đốc – tuỳ cách gọi của đất nước bạn đang sống - người đứng đầu nắm giữ toàn bộ quyền lực và là người quyết định sẽ làm cái gì. Tuy nhiên, người này quá bận rộn bởi quyền hành quá rộng lớn nên ông ta không có thời gian để đối phó với anh chàng nhân viên văn phòng nhỏ nhất hoặc nhân viên bán hàng nhỏ nhất, người bỏ thực phẩm vào túi cho khách. Con người đặc biệt này, cũng giống như người đứng đầu siêu thị, là ví dụ cho Thượng đế, Ngài đứng đầu các vị Bàn Cổ trong Vũ trụ của chúng ta, người điều hành rất nhiều thế giới khác nhau. Ngài quá quan trọng, quá quyền uy và quá bận rộn đến mức không thể đối phó với từng thế giới, từng sinh vật, mà các sinh vật cũng có quyền như con người trong sơ đồ vạn vật.

Người Tổng giám đốc siêu thị không thể tự mình nhìn thấy mọi thứ nên ông bổ nhiệm dưới mình những người quản lý, giám sát và đốc công, và cũng tương ứng như thế trong hệ thống không gian Thượng đế giao quyền cho các Bàn Cổ. Có một Đấng Toàn Năng, và trong sự sắp đặt cho Trái đất của chúng ta, cũng có một Đức Bàn Cổ, một người quản lý chịu trách nhiệm giám sát toàn bộ hành tinh của chúng ta. Dưới Ngài có những Bàn Cổ Thuộc Cấp, hay bạn có thể gọi là người giám sát cho mỗi lục địa trên Trái đất, rồi các Bàn Cổ cấp quốc gia. Họ hướng dẫn vận mệnh của các quốc gia, họ ảnh hưởng đến các chính trị gia đang làm việc, mặc dù các chính trị gia có thể tạo ra một mớ hỗn độn mà không cần các vị Bàn Cổ giúp họ!

Có một tạo vật được gọi là ‘Con Mắt của Thượng Đế’. Đó là loài mèo. Lũ mèo có thể đến mọi nơi, làm mọi thứ và thấy tất cả, chắc hẳn mọi người đều lưu ý thấy là một con mèo thường hay đi thơ thẩn? Người ta thường nói, ‘Đúng là con mèo, chả có gì cả.’ Và con mèo đến xem rồi nó báo cáo về điều hay dở. Những lực lượng xấu không thể chỉ huy được mèo. Chúng có một vòng chắn thần thánh bảo vệ nó khỏi những ý nghĩ xấu, đó là lý do vì sao ở nước này con mèo được tôn kính như những vị Thần hàng thế kỷ trong khi ở nước khác chúng bị nguyền rủa như những đệ tử của ma quỷ bởi vì những kẻ ác muốn thoát khỏi sự theo dõi của lũ mèo để báo cáo về hành vi xấu xa của chúng, và bọn ma quỷ không thể làm bất cứ điều gì với chúng.

Hiện tại, vị Bàn Cổ đang điều hành Thế giới là Sa-tăng. Ngày nay, Sa-tăng đang kiểm soát toàn bộ thế giới, không có nhiều điều tốt ở thời gian này. Hãy nhìn quanh chính các bạn sẽ thấy những nhóm Sa-tăng như là Cộng sản. Hãy nhìn vào tất cả các giáo phái với sai lầm ‘tôn giáo’ của họ và cách họ cố gắng để đạt được sự thống trị trên những kẻ đủ dốt nát để tham gia các tà giáo của họ. Nhưng cuối cùng Sa-tăng sẽ bị buộc phải từ bỏ trái đất, buộc phải rút tay sai của mình giống như một doanh nghiệp vận hành không đúng phải đóng cửa. Chẳng bao lâu nữa sẽ đến kỳ mà con lắc chuyển hướng và làm cho cái ác yếu đi, cái tốt mạnh lên, nhưng thời khắc đó chưa đến. Chúng ta đang phải đối mặt với thời của cái ác tăng lên cho đến khi con lắc thực sự chuyển hướng.

Hãy nghĩ về điều này, khi nhìn vào con lắc, bạn nghĩ rằng nó luôn luôn chuyển động, nhưng không phải vậy. Bạn biết không, nó thậm chí không chuyển động cùng một tốc độ, bởi khi ở trên cao, ví dụ bên phải, rồi nó rơi xuống và tốc độ tăng dần đến điểm thấp nhất, đó là điểm nó đạt tốc độ cao nhất. Nhưng sau đó thì quả nặng của con lắc lại trèo lên bên kia kéo cánh tay đòn chậm lại và cuối cùng nó đột ngột dừng lại, khá chắc chắn là con lắc dừng lại một thời gian đáng kể trước khi nó lại rơi xuống và leo trở lại phía kia.

Với cách tính thời gian như chúng ta thì có thể nói một con lắc chỉ dừng lại khoảng một phần nhỏ của một giây. Nhưng nếu chúng ta thay thước đo thời gian, với một giây bằng hàng năm, thậm chí hàng nghìn năm, khi đó thời gian con lắc dừng lại có thể là hai nghìn năm. Khi nó dừng ở phía xấu thì vô số những điều xấu diễn ra trước khi nó chuyển sang phía tốt, cơ hội là chia đều.

Kỷ Nguyên Vàng chưa đến đối với những người đang sống hiện nay. Những điều kiện chắc chắn sẽ xấu đi và sẽ tiếp tục xấu đi trong suốt những năm tới để dành khoảng thời gian tốt đẹp cho những công dân ưu tú sau này của chúng ta. Tuy nhiên con cái và cháu chắt của chúng ta sẽ thực sự được sống trong những năm đầu của Kỷ Nguyên Vàng, và họ sẽ được hưởng nhiều lợi ích từ đó. Nhưng việc lớn cần phải làm từ bây giờ là xem xét lại hệ thống tôn giáo.

Hiện giờ người Thiên Chúa chống lại người Thiên Chúa, trong khi Thiên Chúa Giáo, từ khi nó bị bóp méo khoảng 60 năm trước8, đã thực sự trở thành tôn giáo hiếu chiến nhất trong tất cả. Ở phía Bắc, người Công giáo Ai-len và tín đồ Tin Lành đang chém giết lẫn nhau. Rồi chiến tranh giữa người Do Thái và người Hồi Giáo, ‘tôn giáo’ của một người thì đâu có quan trọng gì? Tất cả chỉ nên là những con đường dẫn về Nguồn Cội mà thôi.

Chúng ta có thể phân ra chút ít chỗ này chỗ khác, nhưng tất cả các tôn giáo chỉ nên dẫn đường về Nguồn. Một người Công giáo hay một người Do Thái thì có sao chứ? Nhưng có vấn đề gì đâu khi mà Thiên Chúa Giáo ở thời kỳ Đức Chúa giáng trần từ qua một sự kết hợp của các tôn giáo vùng Viễn Đông? Một tôn giáo phải được phù hợp với nhu cầu của những người mà nó được rao giảng. Tôn giáo cần thực sự khác biệt. Nó phải được dạy bởi những người hiểu biết, chứ không phải bởi những người chỉ muốn có một cuộc sống dễ dàng và thu nhập chắc chắn thoải mái như thường thấy bây giờ. Không nên có sự phân biệt giáo phái và cũng không nên có nhà truyền giáo.

Bằng sự trả giá cay đắng của chính mình, tôi biết rằng các nhà truyền giáo là kẻ thù của những người có niềm tin thực sự. Tôi biết ở Trung Quốc, Ấn Độ và nhiều nơi khác – đặc biệt là ở Châu Phi – người ta giả vờ cải sang Thiên Chúa Giáo chỉ bởi vì họ được các nhà truyền giáo cho nhiều thứ miễn phí. Chúng ta cũng phải nhớ rằng những nhà truyền giáo này, với đầu óc bảo thủ khăng khăng bắt các dân tộc bản địa phải mặc thứ vải không phù hợp với họ, những nhà truyền giáo thực sự đem đến bệnh lao và những bệnh đáng sợ khác cho những người trước đây khi sống trong trạng thái tự nhiên họ khá miễn dịch với bệnh tật.

Chúng ta cũng nên nhớ rằng, có lẽ, Toà án dị giáo Tây Ban Nha, nơi mà những người thuộc tôn giáo khác bị tra tấn, bị thiêu sống, bởi vì họ đã không tin vào những gì người Công giáo tin, hoặc họ chỉ giả vờ tin.

Kỷ Nguyên Vàng sẽ đến. Không phải vào thời kỳ của chúng ta, mà là sau này. Có lẽ khi Thượng Đế của thế giới chúng ta sẽ nhàn hơn chút vào chu kỳ tốt, Ngài có thể quan tâm xem xét nhiều hơn đến con người và loài vật. Những Người Làm Vườn của Trái đất đang rất chú tâm và không nghi ngờ gì, nhưng mọi người đều đồng ý rằng vào một số thời điểm, người sở hữu tài sản cần phải bước vào và xem Người Làm Vườn của Ngài đang làm gì, và có lẽ yêu cầu một vài thay đổi đây đó.

Tôi tin vào Thượng Đế. Nhưng tôi cũng tin rằng thật vô ích khi suốt ngày cầu nguyện những mong muốn tầm thường của chúng ta với Ngài. Ngài quá bận rộn, và trong mọi trường hợp, ở giai đoạn này trong chu kỳ của chúng ta, hay là nhịp điệu, hay con lắc đang ở phía tiêu cực, và những khía cạnh tiêu cực, tội ác và cái xấu hoành hành. Và điều đó là – vâng, nếu bạn muốn cầu nguyện điều gì, hãy nói với Chân Ngã của bạn. Và nếu Chân Ngã của bạn thấy điều đó tốt cho bạn – và cũng tốt cho cả Chân Ngã! – bạn có thể đạt được.



tải về 0.91 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   4   5   6   7   8   9   10   11   12




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương