354 |
C h ư ơ n g 0 6 : N g u y ễ n D u v à T r u y ệ n K i ề u
dụng chủ quyền rất hẹp. Giống như anh chàng sắp nổi khùng, không
có bàn tay của Giác Duyên cầm lấy và nắm chặt thì anh chàng đã
bùng nổ lên rồi. Anh chàng rất yếu đuối. Cơ hội để thành công rất
nhỏ lúc ban đầu. Nhưng không thể có con đường nào khác hơn là đi
thì phải biết đi, đứng thì phải biết mình đang đứng, uống nước thì
phải biết mình đang uống nước. Đang buồn thì biết mình đang buồn,
đang khổ thì biết mình đang khổ. Đang tự làm mình buồn thì biết
mình đang tự làm mình buồn. Chánh niệm đó là ánh sáng của tự do.
Thiên hạ nói tới tự do, tranh đấu cho tự do; chẳng qua chỉ là những tự
do về xã hội, kinh tế, này kia kia nọ mà thôi. Nhưng dầu có được
những tự do đó người ta vẫn đau khổ như thường. Họ có hộ chiếu
(passport), muốn đi đâu cũng được nhưng họ không đi đâu hết; họ tự
tử. Tự do đó họ đâu có sử dụng được! Trong khi đó, một người trong
trại học tập cải tạo, đang ở tù mà biết thiền hành, thiền tọa, quán
chiếu, tiếp xúc với những mầu nhiệm của sự sống thì người đó có tự
do, có hạnh phúc hơn những người kia.
Đứng về phương diện thực tập giáo lý mà xét thì tất cả chúng ta đều
đang bị tóm trong cái lưới Nhân Quả, Định Mệnh. Con đường duy
nhất để thoát khỏi mạng lưới ấy là Chánh Niệm. Chánh niệm có thể
do những điều kiện của sự tỉnh thức đưa tới. Chúng ta có thể làm
được gì để nuôi dưỡng khả năng và cơ hội đó? Đó là nương tựa Tăng.
Nương tựa Tăng tức là biết rằng tăng thân là môi trường duy nhất có
thể giúp ta nuôi dưỡng chánh niệm đó. Nếu chánh niệm đó mà tắt đi
thì muôn ngàn đời ta sẽ giam hãm mình trong mạng lưới của Nhân
Quả và Định Mệnh. Làm sao để tiếp xúc được với Giác Duyên đó là
việc quan trọng nhất! Ban đầu, ở bên cạnh Giác Duyên, ta có thể rất
đau khổ. Ở 'những chốn thong dong' ta vẫn 'Ở không yên ổn ngồi
không vững vàng.' Nhưng phải nắm lấy tay Giác Duyên nắm lấy
hoàn cảnh thuận lợi đó. Rồi một hồi nào đó ta bắt đầu có một chút tự
do, một điểm tự do. Và nếu nắm lấy điểm tự do đó mà đi tới thì tự do
đó sẽ lớn lên, bằng hột bắp, rồi từ từ bằng hột điều... Chỉ có cách đó
thôi. Lúc đó con người mới có không gian. Không gian thênh thang.
Có không gian thì mới sống hạnh phúc được.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |