353 |
C h ư ơ n g 0 6 : N g u y ễ n D u v à T r u y ệ n K i ề u
niệm đó với thực tại bây giờ thì chúng ta thấy rằng mặc áo dài mini
không đẹp. Nhưng không biết tại sao Sài Gòn kỳ này sa sút như vậy?
Chúng ta đã có một ý niệm về cái đẹp ăn sâu trong nội tâm rồi, so
sánh ý niệm đó với thực tại bây giờ thì chúng ta thấy rằng mặc áo dài
mini không đẹp. Nhưng không biết tại sao ở lại Sài Gòn độ vài ba
tháng thì ta lại bắt đầu thấy cái áo dài mini đẹp! Đó là ảnh hưởng của
cộng nghiệp. Quan niệm về Chân, Thiện, Mỹ của chúng ta nhiều khi
bị ảnh hưởng quan niệm Chân, Thiện, Mỹ của đám đông quần chúng.
Biệt nghiệp và cộng nghiệp nằm trong nội kết (kết sử) của chúng ta.
nếu chúng ta sống 'bình thường', nghĩa là sống không chánh niệm thì
khi đi, đứng, nói, cười, làm việc, ăn uống... chúng ta chỉ theo nghiệp
mà đi thôi. Chúng ta không có một chút tự do nào cả, hoàn toàn đi
theo định mệnh. Chỉ trừ khi nào có một Giác Duyên xuất hiện, chỉ trừ
khi nào có một tia sáng của cây Bồ Đề chiếu tới chạm vào người ta. Cố
nhiên, tia sáng đó cũng là định mệnh. Tia sáng đó tới với tất cả mọi
người nhưng chính lúc đó mình chạm được mà người khác không
chạm được. Cũng trong một bài pháp thoại mà có người bừng tỉnh
trong khi nghe, có người không bừng tỉnh trong khi nghe. Chưa tỉnh
là tại vì chưa chín, những điều kiện của sự tỉnh thức chưa có. Giác
Duyên chưa thực sự có mặt.
Tu hành có nghĩa là phát khởi chánh niệm. Đi thì biết là đi, đứng thì
biết là đứng, khổ thì biết rằng đang khổ. Tuy rằng đang khổ nhưng đã
bắt đầu thấy được, bắt đầu mình là mình, mình có cái nhân cách của
mình, mình bắt đầu có chút ít tự do.
Không có hạnh phúc chân chính nào mà không được thiết lập trên tự
do. Nếu không có tự do thì không thật sự có hạnh phúc. Tự do chỉ có
được khi mình chống lại được với định mệnh. Địch lại với định mệnh,
chọc thủng được mạng lưới của nhân quả, là chỉ khi nào mình có
chánh niệm mà thôi. Ngồi thiền, đi thiền hành, bước những bước
chậm rãi, thảnh thơi, mà chủ được chính mình. Lúc khóc biết mình
khóc, lúc buồn biết mình buồn. Chánh niệm chiếu vào chứng tỏ rằng
mình bắt đầu có một ít tự do. Cái tự do đó, ban đầu ít lắm, mong
manh như sợi chỉ. Nhưng nếu mình thực tập thì sợi chỉ đó càng ngày
càng chắc, càng lớn. Ban đầu cái khoảng trống để cho mình có thể sử
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |