351 |
C h ư ơ n g 0 6 : N g u y ễ n D u v à T r u y ệ n K i ề u
việc gì đó, họ ghé tới thăm bà. Bà đã có thể gửi tặng cho cô thiếu nữ
đó, tên là Liễu, một số tiền nhỏ. Bây giờ, năm 1993, ngồi trong một am
lá nhìn ra ngoài và nhớ tới chuyện xảy ra bốn mươi mốt năm về trước,
bà nói: Không biết bây giờ Liễu còn sống hay không. Bà muốn nói với
Liễu là có hai sự giam hãm. Một là sự giam hãm hình thức và hai là sự
giam hãm tinh thần. Khi được phóng thích, ra khỏi tù thì mình có thể
được gọi là tự do. Nhưng nhìn trong nhãn quan của Phật pháp thì
mình chưa bao giờ có tự do cả. Đây là lời bà viết: 'Ra khỏi tù tội có thể
tạm nói là tự do. Nhưng kiểm điểm lại gần cuộc sống khi chưa đến
với Phật pháp thì có lúc nào ta thật sự tự do đâu! Tuy vẫn ăn, vẫn
mặc, vẫn đi, vẫn đứng, lên xe, xuống ngựa... mà ta không ý thức được
rằng mình đang ăn, đang mặc, đang đi, đang đứng, đang lên xe,
xuống ngựa... Cứ để cho cái ngã chấp và kiến chấp hành hạ trói buộc
thì có khác gì mình đang ở trong tù?' Ở tù trong cái thất niệm. Mình bị
mạng lưới của nhân quả kéo theo. Mình không có một chút tự do nào
cả. Dầu đã được thả khỏi tù, có quyền đi chợ, vào bếp, ra bờ sông...
làm đủ mọi thứ nhưng mình vẫn vâng theo mạng lưới của nhân quả.
Nó đẩy mình đi tới đâu thì mình đi tới đó thôi. Mình thật sự không có
tự do. Ta hãy đọc lại lời bà viết: 'Tuy vẫn ăn, vẫn mặc, vẫn di, vẫn
đứng, lên xe, xuống ngựa... mà ta không ý thức được rằng mình đang
ăn, đang mặc, đang đi, đang đứng, đang lên xe, xuống ngựa... Cứ để
cho cái ngã chấp và ngã kiến hành hạ và trói buộc thì có khác gì mình
đang ở tù.' Ngã chấp, kiến chấp đó là ma đưa lối, quỷ dẫn đường
trong truyện Kiều. Hoàn toàn sống như là một nạn nhân của những
tập khí từ trước, những nghiệp cũ. Bà ta viết: 'Nếu chúng ta hiểu rằng
sự sống nằm trong giây phút hiện tại, trong sự thức tỉnh, tiếp xúc với
thực tại và biết tiếp tục nuôi dưỡng ý thức tiếp xúc đó là chúng ta đã
được tự do.' Theo ý bà, khi mình sống có chánh niệm, đi biết là đi,
đứng biết là đứng, ngồi biết là ngồi, nằm biết là nằm... thì lúc đó mình
bắt đầu nắm được giềng mối của tự do. Còn nếu không thì ta vẫn còn
đang đi theo sự chỉ dẫn và sai sử của tà dục, tà kiến, kiếp chấp và ngã
chấp. Đó là những kiết sử (samyojana), còn gọi là nội kết. Những cái
đó đã có sẵn trong lòng mình (nội) kết tại thành một khối (kết) và sai
sử mình làm cái này cái khác. Mình đâu có tự do! Mình ưa cái đó,
ghét cái kia là vì những ưa ghét đó đã được quyết định sẵn trong tâm
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |