352 |
C h ư ơ n g 0 6 : N g u y ễ n D u v à T r u y ệ n K i ề u
thức mình rồi. Tất cả đều do nội kết của mình sai sử. Giây phút bắt
đầu nắm lấy chánh niệm, đi thì biết mình đi, đứng thì biết mình
đứng... lúc đó mình bắt đầu có một chút tự do. 'Ồ, tôi đang ăn ớt và
tôi biết rằng tôi đang ăn ớt. Dầu biết rằng ăn ớt không tốt cho ruột của
tôi mà tôi vẫn ăn.' Như vậy, tuy mình đang còn yếu mà mình đã có
một chút tự do rồi. Chút tự do này là chánh niệm. Nếu cứ nắm lấy
chánh niệm đó mà đi tới thì một ngày kia mình sẽ không nói: 'Cho tôi
xin một viên thuốc độc!' nữa. Tác giả những câu này chứng tỏ đã tiếp
xúc với pháp môn hành trì của chúng ta: 'Nếu chúng ta hiểu rằng sự
sống nằm trong giây phút hiện tại, trong sự thức tỉnh, tiếp xúc với
thực tại và biết tiếp tục sự nuôi dưỡng ý thức tiếp xúc đó là chúng ta
đã được tự do.' Một người đã ở tù, đã được phóng thích và đã thấy
rằng trước khi mình hiểu được Phật pháp thì tuy rằng mình có tự do
nhưng kỳ thực mình không có tự do gì cả. Mình hoàn toàn vâng theo
những sai sử của những nội kết, những cộng nghiệp và biệt nghiệp.
Những biệt nghiệp và cộng nghiệp đó có thể được diễn tả bằng một ví
dụ sau đây: Chúng ta chịu ảnh hưởng của đám đông. Nếu chúng ta
ngồi đó với tư cách của một cá nhân thì chúng ta không có cảm xúc
đó. Nhưng nếu ngồi đó chung với một số người thì chúng ta sẽ có
cảm xúc đó. Một điều Thầy ta nói riêng với ta có thể không có hiệu
quả. Nhưng cũng một điều đó Thầy ta nói trong một đám đông thì lại
có hiệu quả. Đó là biệt nghiệp và cộng nghiệp. Có những lúc ta bị
cộng nghiệp kéo theo. Vì mọi người như vậy nên ta cũng như vậy.
Nhưng nếu đứng một mình thì chưa chắc ta đã ồ ạt đi theo cái đó. Đôi
khi mình thấy nhiều người nghĩ như vậy thành ra mình cũng nghĩ
như vậy, còn nếu một mình thì chưa chắc mình đã nghĩ như vậy.
Trong suy nghĩ, trong sự đáp ứng lại với một biến cố nào đó đều có
hai phần: biệt nghiệp và cộng nghiệp. Hai hình thức của nghiệp đó đã
được ghép sẵn trong nội kết của chúng ta. Nội kết riêng và nội kết
chung. Quan điểm của chúng ta về đẹp, về xấu cũng có cộng nghiệp
và biệt nghiệp. Mình rời Việt Nam trong lúc các cô thiếu nữ áo dài rất
dài (maxi), mình có thể mang hình ảnh đẹp đó cho đến khi về. Mười
năm sau về lại, mình thấy không có cô nào mặc áo dài hết. Các cô mặc
áo dài ngắn cũn cỡn (mini) và mình thấy tại sao mà nó xấu như vậy?
Chúng ta đã có một ý niệm về cái đẹp ăn sâu trong tâm rồi, so sánh ý
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |