327 |
C h ư ơ n g 0 5 : C h á n h N i ệ m L à N ẻ o T h o á t
đẹp vô cùng. Sư chị là một con người tự do, không dính mắc. Khi cần
thì sư chị làm chùa để sống với sư em. Khi sư em không cần nữa thì
sư chị bỏ, đi về với đời sống tự đo thanh thoát của mình. Như một
con chim hạc, như một đám mây trắng. Những câu thơ này đẹp lắm:
Đến nơi đóng cửa cài then
Rêu trùm kẽ ngạch cỏ lên mái nhà.
Sư đà hái thuốc phương xa
Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu.
Sư chị đã trở thành huyền thoại. Rất đẹp. Tu, chúng ta chỉ muốn trở
thành sư chị mà thôi.
Từ đó về sau ngày nào Trạc Tuyền cũng lên am thắp nhang. Cố nhiên
là cũng cắt cỏ và ngồi đó để nhớ sư chị.
Nặng vì chút nghĩa bấy lâu,
Trên am cứ giữ hương dầu hôm mai.
Ngày xưa người ta đi không để lại địa chỉ. Người ta chưa có bưu điện,
điện thoại, điện tín và điện thư (e-mail) thành ra sư em không có cách
nào liên lạc được với sư chị. Cách liên lạc duy nhất là mỗi ngày sư em
lên chùa quét dọn, cắt cỏ, thắp nhang, thắp đèn, ngồi thiền. Tôi muốn,
và nếu tôi làm không được thì một vị trong đại chúng này sẽ làm, viết
tiếp cốt truyện này (tức là sau đó cái gì sẽ xảy ra.) Tôi nghĩ Trạc Tuyền
đủ thông minh để đi tìm sư chị vì sư chị là một người đã được biết
đến trong giới xuất gia. Ngày xưa Kiều đã từng tu với sư chị ở Chiêu
Ẩn Am, Kiều có thể đi tới Chiêu Ẩn Am. Kỳ này có thể đi bằng xe
ngựa đàng hoàng vì gia đình Kiều bây giờ đã giàu có (em trai làm
quan, em gái là vợ một ông quan.) Tới Chiêu Ẩn Am hỏi thì thế nào
người ta cũng có thể có một ý kiến là sư chị bây giờ đang ở đâu. Có
thể sư chị đang ở đó, biết đâu! Nếu tôi viết không được thì quý vị sẽ
viết. Viết tiếp chuyện Kiều. Không hẳn phải viết bằng thơ lục bát,
không hẳn là phải viết hay như cụ Nguyễn Du. Nhưng mình có thể
tiếp tục được. Tôi nghĩ rằng sau năm, bảy tháng tìm kiếm thì Trạc
Tuyền có thể tìm lại được sư chị và trở lại sống đời sống của người
xuất gia với sư chị. Điều đó ta có thể viết ra được, phù hợp với tình
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |