Ngày 16 Tháng 1 Annam 1940 (8 giờ tối) [ĐCL.39/42]
MỖI CON : MỖI TÂM, MỖI TÁNH,
DẠI, KHÔN – DỮ, HIỀN
Nầy cả thảy mỗi con nghe Thầy nói :
Thầy nhìn thấy mỗi lòng con
Mỗi Tâm, mỗi Tánh, dại khôn, dữ hiền
1.- Ngó lại đứa phĩ nguyền thì xử
Xử thương vì chậm nỗi theo Thầy
Đứa giàu, gia đạo trở day
Đứa nghèo thiếu hụt, mỗi ngày cũng qua
2.- Cứ giữ phận thiệt thà, chơn chánh
Lòng quyết tu nên Hạnh phải Từ
Còn phần đứa thiếu, đứa dư
Dòm qua, ngó lại; đỏng đưa xa, gần
3.- Tu tại vậy trọn phần không đặng
Rồi thở than Trời chẳng xét rành
Nhớ lời hòa thể Đạo sanh
Tại không Hòa đặng, chịu đành ngáo ngỡ
4.- Thầy cũng hết sức chờ, sức đợi
Ngày mỏn hơi, bước tới chẳng nhiều
Rũi rồi thì đạo đức tiêu
Nếu tiêu đạo đức, thì theo đám tà
5.- Tu như vậy, gọi là tu thử
Thử không rành, lành dữ vướng tai
Chẳng thông Thánh Huấn một bài
Viện lời canh cãi, tại vầy mà hư
6.- Hễ muốn thử đừng Tư, đừng Vị
Mình thiệt mình, phi thị phải thông
Phải rành hai chữ: Tâm Không
Được vầy mới dám, thử lòng chúng sanh
7.- Nghe Thầy nói cho rành tự xét
Xét phận mình chưa thiệt, thử ai ?
Hỡ môi cậy thế, khoe tài
Lầm mưu cùng thế, hết tài, hết tu
8.- Thầy thường nói Trượng Phu Tâm Tánh
Là sẵn trong sức mạnh Huệ Thần
Các điều chưa nói phải cân
Cân rồi không lộn, có phần, có nơi
9.- Nơi được vậy chẳng rời Chơn Thể
Thể người tu đừng để tiếng xằng
Chớ rằng lầm lỗi ăn năn
Vì không thế kịp, lời phân lỗ rồi
10.- Thầy cũng có chỉ lời vô lý
Tại vì không để ý nên lầm
Cũng là quá vọng, quá ham
Hễ quên lời Đạo, thói phàm lấn chen
11.- Con nào được phĩ nguyền nhờ đó
Nhờ mỗi khi thường có nhớ Thầy
Ráng dò chỗ dỡ, chỗ hay
Nhớ tùy theo chuyện, trở day không lầm
12.- Mỗi con muốn, hồi tâm thì xét
Xét từ khi mới biết Đạo Thầy
Khai lần chuyển lập tới đây
Đây là Chơn Lý, kiếm Thầy đâu hơn
13.- Thầy chẳng phải, khoe hơn, gọi phải
Song tại con nhiều cãi, ít nhìn
Cũng vì còn thiếu chỗ tin
Nên Thầy nói cạn, hỏi mình liệu sao ?
14.- Một nhao rún, đồng bào cả thảy
Đây có Thầy chỉ dạy, phân rành
Đặng chừa cho bớt cạnh tranh
Chẳng tuân lời Thiệt, rồi sanh oán thù
15.- Thầy đã dạy sửa Ngu về Trí
Tại ỷ khôn, nghịch lý so quyền
Đó là ngày dứt Thiện Duyên
Nên Thầy phải nói, lời riêng có ngằn
16.- Con nào trọn, khó khăn về Đạo
Kể từ nay khí hạo nhơn hòa
Vui lòng tại đó gầy ra
Là ra rộng rãi, gần xa dễ tầm
17.- Thầy trông được vậy mừng thầm
Mừng cho con dại, lòng ham Đạo Mầu
Chí bền đừng kể mau lâu
Quyết làm nên cuộc, ngày sau hưởng nhờ
18.- Thầy thường vận chuyển huyền cơ
Ngày khuyên, đêm dạy; làm ngơ chẳng đành
Mỗi con nghe đó hiểu rành
Phận làm Từ Phụ, dỗ dành, khuyên răn
19.- Ước ao lớn, nhỏ cho bằng
Bằng nhau chung Một, chớ đừng lố lăng
Mỗi khi vừa rúng rán dằn
Dằn cho yên việc, rồi phăng mối nhằm
20.- Phăng tìm mối phải chuyện thâm
Nhằm đâu gỡ đó, thì Tâm thuận hòa
Rõ điều khôn, dại xảo ngoa
Việc chi cứ Thiệt, làm ra vững vàng
21.- Đó là Vô Trị Nhi An
Thánh Tòa Chơn Lý, ngày càng vẻ vui
Xa, gần lớp tới, lớp lui
Nhìn coi rõ Thiệt, thì xuôi một bề
22.- Ví dầu cượng Lý, dèm chê
Chê rồi nghĩ lại, mọi bề xốn xang
Khuyên con lớn, nhỏ chớ màng
Lời chê, tiếng thị; là ngang dọ lầm
23.- Tu hành cứ phận an tâm
Hằng ngày lo sửa, lo làm mới thêm
Nói ra sao xiết nỗi niềm
Là tâm sự khó, thúc kềm tại đâu
24.- Mỗi giờ nhớ đặng một câu
Nhớ thường hay thấy, chuyện đầu, chuyện đuôi
Nhớ gom rồi thấu rõ mùi
Đó là kềm thúc, lúc rồi, lúc sang
25.- Nên kêu Đuốc Huệ chỉ đàng
Đàng trong không dấu, mơ màng dễ chi
Dấu là dấu bước đặng đi
Dễ chi thấu đặng, mà khi Đạo Trời
26.- Đạo khai, Đời dụng cứu đời
Thấy đường trong đó, Ta Người mới yên
Nói sơ, nghe hiểu, phĩ nguyền
Làm y lời Đạo, Đức hiền hóa Tâm.
ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho Ca, đặng nó in ra cho đồng nhi học thuộc lòng, đọc tại giờ Tý ngày Đàn tới đây. Đọc rồi phát ra cho đạo học cùng là gởi các Chủ Thánh thất mỗi chỗ 1 bổn./.
————————————d&c————————————
III.
THÁNH HUẤN DẠY ĐẠO CHUNG LƯỠNG PHÁI
VÔ VI HIỆP THIÊN ĐÀI
Ngày 3 Tháng 9 Annam 1938 [ĐCL.39/46]
TĨNH TÂM TẦM LÝ
ĐƯỢC, con sửa bài cho THOẠI đặng trả lại cho nó học. Thầy cho phép đặt tên bài ầy là bài học Tĩnh Tâm của Đoàn Văn Thoại, ở Phú Kiết (Mytho).
THẦY SỬA :
1.- Từ đây con nguyện một lời
Tĩnh Tâm, Tầm Lý; Đạo Đời cả hai
Đặng lo suy xét hằng ngày
Biết thân, biết Đạo; biết dày, biết thưa
2.- Nên theo, hư tránh, quấy chừa
Cân phân có chỗ, đặng ngừa loài gian
Rõ câu mưu sự hành tàng
Tại đâu mà có, dẫn đàng ra đây ?
3.- Tại sao mà được thân nầy ?
Tại sao mà phải chịu đày đọa thân ?
Xét xa rồi phải xét gần
Mỗi điều phải để, có phần riêng nhau
4.- Trước nhìn Đất rộng, Trời cao
Sau là ngó lại, làm sao Thiệt người
Đã hay có Đạo, có Đời
Mà trong hai lẽ, cũng người nói ra
5.- Tại sao Đời, Đạo không hòa
Đó là tại chỗ, Mỵ tà, Chánh chơn
MỴ là tính thiệt, so hơn
Tự kiêu, tật đố, oán hờn giận nhau
6.- CHÁNH là giữ trọn một màu
Không chênh, không lệch; hạng nào cũng thương
CHƠN là sự Thiệt, giữ thường
Tới đâu cũng cứ một đường là Chơn
7.- Gặp cơn bỉ cực không sờn
Một lòng khắn khít, keo sơn chẳng rời
Cả hai dầu Đạo, dầu Đời
Chánh chơn giữ trọn, thì người khỏi chia
8.- Khác nào đây khóa, nọ chìa
Nếu xem không Thiệt, ắt lìa cách xa
Muốn cho cư xử trọn hòa
Tĩnh Tâm Tầm Lý, đó là sự hay
Thành tâm con cúi Lạy Thầy
Con nguyền giữ trọn, lời nầy lập thân./.
————————————d&c————————————
Ngày 1 Tháng 1 Năm 1940 (12 giờ khuya) [ĐCL.39/47]
VẠN SỰ DO THIÊN
Nầy các con nghe Thầy dặn :
1.- Nầy cả thảy con đồng Nam, Nữ
Phải biết rằng : Vạn Sự Do Thiên
Đừng than, đừng giận, đừng phiền
Cứ noi Lẽ Thiệt, chỗ hiền làm theo
2.- Cơ Tạo Hóa trưa, chiều xây đổi
Vậy nên Thầy lập Hội chỉ cho
Ráng coi lời dặn, tiếng dò
Đó là Thiên Lý, phán do vận thời
3.- Mỗi con mỗi là người có vóc
Có vóc hình rán học lời Chơn
Thân phàm với Đạo nào hơn Đó là đạo đức Hóa Nhơn Thông Hoằng
4.- Thân phàm tục, vì ăn, vì ở
Ăn quá no, còn ở không chừng
Mãn đời, thân chẳng nên thân
Cũng vì ăn ở lẫy lừng tự do
5.- Bởi phàm tánh, chẳng do Thiên vận
Nên gọi rằng bất thuận là đây
Việc chi đều phải có Thầy
Thầy trong chỗ định, chỉ bày điều chơn
6.- Lòng ngang dọc, so hơn, tính thiệt
Cũng là do cường quyết một mình
Chẳng rành tiêu trưởng, hư dinh
Thầm toan riêng liệu, cho mình là hay
7.- (Kiểm duyệt) Con nào hay, nào thấy trước Thầy
Định chừng mấy chục năm nay
Chỗ hay sao chẳng thấy bày giảng ra
8.- Phải hay vậy đâu là, đến khổ
Phải an tùy cảnh ngộ, nào nguy
Thầy thương chuyển lập Tam Kỳ
Chẳng tuân lời Đạo, chẳng vì kĩnh tin
9.- Nay đến đỗi lụy mình vào khổ
Mà chưa hay tưởng đó là tài
Dập dìu đứa giỏi, đứa hay
Khoe mình tặng thể, nhìn thây vóc phàm
10.- Chẳng rành Thiên vận chuyển Tam
Lập cơ giáo lý, đổi phàm hóa Tiên
Vận thông sự, lý mối giềng
Do tùng Thiên Địa, hậu tiền hữu nhơn
11.- Phước là mầu nhiệm hóa nhơn
Là Vô Vi trị, giải hờn, thoát nguy
Chẳng tường trong, đục thị phi
Là do tại ỷ, tại vì thói mê
12.- Con nào tự xét biết nghe
Là nghe lời phải, dặt dè cẫn nghiêm
Một câu đạo lý khó tìm
Đạo là cơ đạo, Lý thêm rộng dài
13.- Có tìm, có học khỏi sai
Nhờ công bền vững, mỗi ngày mỗi coi
Kìa như Quả báo Luân hồi
Cũng là ở tại kiếp đời thế gian
14.- Tỏa ra Địa ngục, Thiên đàng
Đó là lời giác, tiếng can, tĩnh thầm
Hiện giờ Thầy chỉ Tánh Tâm
Mỗi con ráng định, thấy nhằm chẳng sai
15.- Sâu xa mầu nhiệm rộng dày
Quyết gom vào đặng, chỗ nầy là thông
Chỗ trong, ngoài hiệp tương đồng
Đó là chỗ quyết, một lòng vững an
16.- Vững nương theo chỗ hành tàng
An bề hư, thiệt, đai vàng khít khao
Tự do có ích chi nào
Mỗi con ráng nhớ, gìn trau nết hiền
17.- Đặng trừ cho hết đảo điên
Mới hay vạn sự do Thiên là vầy
Giáp vòng thế cuộc đổi thay
Mỗi con nhớ lại, lời Thầy trước khi
18.- Tam Kỳ Phổ Độ cứu nguy
Khải thông Tân, Cựu đường đi, nẽo về
Đại Thành, Đại Kiếp phán phê
Kỳ ba tám chục, tên đề bảng phong
19.- Đề tên vào sổ Đại Đồng
Bảng phong là để thưởng công đức hòa
Đó là một Lịnh truyền ra
Ngặt lòng thế tục, cho là nói chơi
20.- Cứ lo phu phỉ cái người
Ngày đêm ao ước, sống đời hiễn vinh
Bày ra nhiều chuyện bất bình
Không thương người dốt, chẳng nhìn kẻ quê
21.- Chẳng dìu dạy dỗ, lại chê
Tưởng mình vinh hiễn, quên bề nạn nguy
Vinh phàm, hiền tục ích chi
Quên rằng Vạn sự, đồng qui Thiên Điều
22.- Dặn con cả thảy xét đều
Tử sanh, vinh nhục; dò theo Lý nầy
Muôn đời gặp đặng Trời khai
Khai tường Chơn, Ngụy đừng ai cãi bàn
Canh Thìn ngày chánh ngoạt đoan
Bài do Thiên Vận, mở mang dặn dò.
ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA, đặng nó in ra phát cho Đạo học, rồi cũng đem vào Đ.C.L mùa Xuân đặng Đạo Đời coi cho rõ./.
————————————d&c————————————
Ngày 4 Tháng 1 Annam 1939 (12 giờ khuya) [ĐCL.39/50]
Nầy mỗi con ở thế hạ nầy, dầu Đạo dầu Đời rán mà nghe Thầy nói đây cho kỹ, đặng mà tự xử lấy mình cho sớm, nghe mỗi con
NGƯỜI SANH Ở DƯỚI TRỜI – KHÔNG TRÊN
T H I :
1.- Mỗi con dầu Đạo, dầu Đời
Cũng đều sanh ở dưới Trời, không trên
Đạo Đời đều cũng muốn nên
Lại thêm muốn sống tuổi, tên lâu dài
2.- Đó là cả thảy Gái, Trai
Muốn nầy đều sẵn ở hoài bên hông
Sẵn đeo cái muốn quên phòng
Phòng răn thưởng, phạt Luật đồng, Lý cân
3.- Dạy chừa Tam độc Tham sân
Si tồi mê muội, phải cần đón ngăn
Cho nên lời Đạo nói hằng
Hằng trong mỗi việc, nhớ chừng đừng quên
4.- Quá tham, quá giận khó bền
Quá mê vì mộng, thì tên tuổi mòn
Canh Thìn Thầy nhắc mỗi con
Muốn làm nên cuộc nước non ráng ngừa
5.- Của đời phi nghĩa đừng ưa
Giận nhiều quá độ, là hư hại thầm
Tham si là xét chẳng nhằm
Đó là mê đạo, lủi lầm chẳng ghê
6.- Lập thân mà chẳng xử bề
Thì trông chi khỏi, người chê, bạn cười
Hiện nay Thầy quyết sửa đời
Đem lời Tri Ngộ Giác Thời Tĩnh Tâm
7.- Chỉ cho chỗ thấy trước lầm
Sau dò trong, đục; gạn tầm nẽo chơn
Chí bền lo phận là hơn
Phận người Chơn Lý, nghĩa nhơn cho tròn
8.- Nầy nầy cả thảy các con
Mấy muôn triệu ức, được tròn mấy ai?
Nhóm đông lo tính chuyện ngoài
Còn thân thể thiếu Đức, Tài chẳng lo
9.- Tật phàm thường tính đói no
Tính thân cho trọn, mình no một mình
Còn ai đói khó mặc tình
Đó là mình tự quên mình là tham
10.- Sang giàu tước lộc cũng ham
Các điều Nhơn đức, biểu làm lại chê
Kinh truyền, Sách dạy chẳng nghe
Đua chen về tục, đảng phe rộn ràng
11.- Người tu chẳng rõ Thiên đàng
Chẳng thông Địa ngục, mơ màng trèo cao
Quá mê lạc lối lộn nhào
Đến kỳ kết cuộc, cũng vào Bàn Môn
12.- Giận cùng nào kể dại, khôn
Gọi là khí khái, mình chôn mạng mình
Thảm thê trôi nổi hữu hình
Tham tham, giận giận; luyến tình dục sa
13.- Sống lâu sao được vậy là
Là tâm độc nhiễm, người ta giảm thần
Con nào nghe trọn lời phân
Nghe rồi sớm tĩnh, rõ thầm có, không
14.- Ngó coi hai lẽ chẳng đồng
Người sai thì ngã, người không thì bền
Lập đời lừa lọc, gạn nên
Con nào muốn được, phải kiêng lời Thầy
15.- Ngọc Tòa Chơn Lý tại đây
Là ngôi Tam Bửu, một Thầy dạy chung
Quyết nên thì phải thính tùng
Khó khăn đừng nệ, nhờ chung có ngày
16.- Khó là cái chỗ đổi thay
Bấy lâu thủ cựu, ngày nay mới lần
Khăn khăn một dạ mến trần
Khó khăn là vậy, hai phần phải lo
17.- Lo chừa cái bịnh rút co
Dễ ngươi lời Đạo, dặn dò chẳng tuân
Làm sao cho Đức Hạnh thuần
Mỗi con đừng để lỡ chừng than van
18.- Ngày ngày cơ chuyển vận sang
Thì coi theo đó. Cãi bàn ích chi
Có ai qua nỗi Tam Kỳ
Là chơn chánh mạng, Điều Qui định rồi
19.- Mỗi con đều mỗi một đời
Một đời cho phải, biết thời cuộc Tân
Vẻ vang đời khí tượng thần
Dầu trai, dầu gái; ráng cần sự Tin
20.- Mình tu, mình độ, xét mình
Tu nhằm Chơn Lý, thái bình tự nhiên
Độ trong Phước Địa Tâm Điền
Đó là chỗ nối, Thiện Duyên ra hoài
21.- Xét rành lẽ thiệt nào sai
Nhờ xa Tam độc, đường ngay dễ tầm
Rán chừa cái bịnh lâu năm
Lâu năm mà chẳng biết nhằm, biết sai
22.- Tháng dư, ngày thiếu, năm dài
Lâu năm ngồi đợi, tưởng hoài món ăn
Đó là gọi sống mà ăn
Nhớ câu tạ thực, sơn băng hỗ thầm
23.- Con người đều sẵn Lương tâm
Ngày nay gặp Đạo, phải tầm, phải phăng
Lương tâm ngộ Lý chơn hoằng
Đó là mình tự, nhựt thăng cao sùng
24.- Kêu rằng phước cả, trừ hung
Là Vô Vi lập Đại hùng chấn hưng
Mỗi con nào rõ sự mừng
Mừng Cơ Tạo Hóa, chuyển tuần tại đây
25.- Một Cha, một Lý, một Thầy
Đó là gom lại, con bầy chỗ nơi
Thuần phong mỹ tục Đạo Đời
Thượng Ngươn cơ hội, để lời từ đây./.
ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA, đặng nó in ra phát cho Đạo học, hoặc là gởi ho các Chủ Thánh thất cùng là các Chi phái đặng coi cho rõ Đạo Thầy là Chơn Lý. -THĂNG-
————————————d&c————————————
Ngày 17 Tháng 1 Annam 1940 (10 giờ trưa) [ĐCL.39/54]
LẬP ĐẠO, CHỌN : TÀI – ĐỨC – TÂM
Nầy mỗi con nghe Thầy dạy:
Mỗi con dầu Nam, dầu Nữ ở thế hạ nầy; có thân, có thể, có tuổi, có tên thì sẵn có. Song cái điều xét lẽ phải chẳng cho cùng thì, Thầy vẫn thấy mỗi con phần đông còn thiếu, là xét như vầy : Thầy thường nghe mỗi con cứ nói có một điều là Trời có thưởng, có phạt sao không thấy đặng cho vừa lòng; đó là tại cái thù riêng, oán chạ rồi cũng giao lại cho Trời. Chớ chi xét rành cho kỹ, Luật Trời là luật Vô Tư; có thưởng thì có phạt là do theo luật định chuyển từ hồi nào cho chí hồi nào. Dầu Đạo, dầu Đời cũng không ngoài cái Luật đó. Tại nơi lòng mỗi đứa hay còn thói ghét ghen mà không xét cho nhằm. Đây Thầy nói cho mỗi đứa nghe rõ: Phạt thì cũng có chỗ phạt, thuôûng cũng có chỗ thưởng. Song Thầy phải giữ gìn mối chánh là mối xây chuyển lập đời- luân hồi vay trả; báo ứng chẳng lầm. Chỗ nào được phần thưởng thì chỉ lo phương nhìn kiếm chước cho hòa , lấy đức hóa nhơn, lấy tài độ thế ; đặng chung cùng nhau mà gầy dựng cho có chỗ, có nơi. Gọi là an hòa thạnh thế. Tại vì mỗi đứa lòng còn ham húng hính, dạ chẳng quyết tin Trời; tại vậy nên kó bề yên tâm hành lý
– Đây Thầy chỉ sơ cho rõ : Từ kim chí cỗ, có ai mà ở không rồi được hưởng nhờ sự tốt bao giờ. Song kỳ trung phải xét mình cho kỹ; hễ thấy tranh cạnh mà sợ lần, đó là tránh tội, dầu có cũng vào đó hay là không cũng được rảnh rời nơi thống khổ. Hễ được rảnh rời thì phải lo bề đạo đức. Một là chuộc tội tiền khiên hoặc nhiều, hoặc ít; trong đó có Thầy cầm cân Tạo Hóa châm chế sắp cho. Khi trả dứt nợ rồi thì sẽ đặng chỗ nơi vui vẻ. Đó là dầu thưởng, phạt đều cũng phải lo. Song khác hơn là lo hiền cùng lo dữ. rốt cuộc rồi, dữ mất, lành còn đó là lẽ cố nhiên cỗ kim không sái..
Vậy mỗi con nào có lòng phiền trách nghe rõ các lời Thầy nói đây đặng tĩnh lần giấc mộng; lo gầy cuộc mở mang
– Nầy mỗi con ôi ! Nếu có chỗ thưởng mà không có chỗ phạt, thì lòng dạ người ở thế thêm quá dễ ngươi.
– Còn có chỗ phạt mà không có chỗ thưởng thì Nhơn loại đâu còn; làm sao gọi là cơ tuần hườn xây chuyển.
Vậy Thaày cũng vui lòng cho một bài thơ để đọc cho mỗi đứa ở đời nghe cho rõ.
T H I :
1.- Cơ quan Trời Đất rộng dày
Lập ra nền Đạo, chọn : Tài, Đức, Tâm
Thế gian thường có khi thầm
Vì chê là thấp, đi nhằm nẽo nguy
2.- Từ xưa nay có Tam Kỳ
Lập theo xứ hạp, gọi tùy chuyển cơ
Chẳng rành thấy vậy u ơ
Vì ham vật chất, lòng mơ ước xằng
3.- Chẳng tường trong Lý biến, an
Chẳng thông thời cuộc, tại ràng buộc mê
Có răn, có thưởng mọi bề
Còn nơi phải phạt, chớ hề bỏ qua
4.- Lòng người thường có xảo ngoa
Rày tu, mai bỏ; gọi là thử coi
Chư Thần thường có xét soi
Để dành có chỗ, Luân hồi sẵn đây
5.- Ngỗ ngang, đánh đổ, phê bày
Chê Trời, ngạo Phật, mỗi ngày mỗi khoe
Đó là chẳng rõ kiêng dè
Tưởng cho là vậy, trọn bề xảo lanh
6.- Vì không ưa chuyện làm Lành
Quyết đi đường dữ, giựt giành đảng phe
Cho nên đời dữ trọn bề
Lộn lăn mấy kiếp, cũng về trầm luân
7.- Rày trôi, mai nổi không chừng
Nhìn coi ngó lại, tấm thân không tròn
Đáo đầu rồi cũng thon von
Thầm than trộm trách, rằng con dưới Trời
8.- Trách sao đời chẳng trót đời
Cuối cùng rồi mới, nhớ Trời uổng công
Từ xưa nay thưởng phạt đồng
Kinh truyền, sách dạy; tại lòng dễ ngươi
9.- Hiện nay là chánh cơ Trời
Truyền ban đạo lý, cứu đời khỏi mê
Chịu tin thì phải đề huề
Đồng nhau một dạ, Thầy phê thưởng đồng
10.- Lo làm cho Đạo khải thông
Mở đường chơn chánh,giống dòng hưởng chung
Đó là xu kiết, tỵ hung
Dò theo cơ hội, bực trung vững vàng
11.- Rõ điều thưởng, phạt, nguy an
Thì thân người đặng vẻ vang trọn niềm
Khỏi lo đi kiếm, đi tìm
Đạo mầu sẵn có, ngày thêm mỗi ngày
12.- Thêm là cơ Đạo đổi thay
Chuyển hườn ư lập, một tài Hóa Công
Biết sao vậy phải ghi lòng
Ghi lòng làm trọn, là xong phận người
13.- Cho hay Trời mở dạy đời
Dạy đời lo phận, nương thời thảnh thơi
Ích gì húng hính ăn chơi
Có thân thì phải, rõ đời thạnh suy
14.- Có duyên rày gặp Tam Kỳ
Có bền Tâm trọn đường đi không lầm
Nghĩ rồi thấy rõ mấy năm
Mấy năm xiêu lạc, vì tâm vọng cầu
15.- Đến đây cơ vận chuyển hầu
Hầu tuân theo Mạng, đổi sầu hóa vui
Tháng ngày lần lượt phải nguôi
Là nguôi chuyện cũ, mình xuôi lấy mình
16.- Xuôi theo thời đợi giữ gìn
Ngày qua tháng lại, an bình tự tân
Chung lo mở rộng cuộc lần
Dầu Nam, dầu Nữ có phần lãnh riêng
17.- Đừng mơ mộng tưởng ưu phiền
Vì cơ thưởng phạt, nối liền chẳng xa
Làm người ở cõi giái ba
Gặp cơn hòa tạo, thì ra hết lòng
18.- Trên Thầy thường chỉ dạy thông
Mỗi ngày mỗi có, khuyên đồng chỉ vưng
Vưng lời làm phải lập thân
Đó là người tự hóa tân Đạo người
19.- Trước, sau Thầy chỉ cạn lời
Mỗi con đừng có đổi dời ngược ngang
Lập thành chuyện phải lại than
Rủi ro đày đọa, mình an chỗ nào
20.- Phĩ nguyền nghe tỏ thấp, cao
Thì trong Tâm Huệ, ngày mau sáng lần
Mỗi con chừng ấy mới mừng
Mỗi con mới hết, ngó chừng nạnh nhau./.
ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA, đặng nó coi rồi giao lại Năm Thiên Sư in ra, đóng dấu, ký tên phát cho Đạo học cùng là gởi cho các Chủ Thánh thất mỗi người 1 bổn, rồi cũng đem vào Đuốc Chơn Lý mùa Xuân./
————————————d&c————————————
Ngày 19 Tháng 1 Annam 1940 (7 giờ sáng) [ĐCL.39/57]
CÔNG VIÊN QUẢ MÃN
Nầy mỗi con nghe Thầy dặn :
1.- Mỗi con nào muốn công viên
Hay là quả mãn, thì khuyên ngó chừng
Ngó chừng trước mặt, sau lưng
Phải chơn thì tới, ngụy đừng đi theo
2.- Dầu Nam, Nữ giàu nghèo cũng vậy
Muốn công viên đừng cậy thế quyền
Viên thành, quả mãn tự nhiên
Là nơi mãn nguyện, mình riêng biết lành
3.- Thầy thường dạy phải rành hai lẽ
Ngụy với Chơn quan hệ phần nhiều
Ngụy dùng lời phỉnh trớ trêu
Chơn dò Lẽ Thiệt, là: Nhiêu, Thứ, Hòa
4.- Công viên trọn, đừng xa lời chánh
Chánh hiệp chơn Tâm Tánh mới Hòa
Đó là cũng chẳng đâu xa
Ngoài trong mỗi đứa, vào ra thấy rành
5.- Còn phe Ngụy, thì sanh ác cảm
Nếu sa vào thì đắm, thì mê
Vì chưng chẳng dặt, chẳng dè
Tại vầy nên chịu, lời chê nhạo cười
6.- Tu như vậy mấy đời siêu thoát
Vì chữ Tu, chữ ác đứng gần
Khác nào dây nọ buộc thân
Bứt ra thì uổng, tại phần luyến tham
7.- Mãn viện cớ, người phàm, mắt thịt
Mắt thịt sao tì tích chẳng nhìn
Thấy lầm còn vội quá tin
Đổ cho mắt thịt, nên mình chịu nguy
8.- Mỗi con thấy thiếu gì trước mắt
Là khoe danh bịa đặt đủ điều
Mắt phàm thấy rõ lại theo
Làm hư hoại cũng tại nhiều thói lanh
9.- Nói cho mỗi đứa nghe rành
Muốn tu Chơn lý tự thành mới nên
Vưng lời Thầy dạy nhủ khuyên
Trong tâm ngoài dạng đừng riêng mới mầu
10.- Chịu bền khó nhọc cho lâu
Đó là Thầy dạy, định thâu nết phàm
Thâu rồi bớt muốn, bớt ham
Là nơi mùi tục hay làm luyến ưa
11.- Bớt sao ham muốn cho vừa
Muốn nhiều ham vội, đời chưa phĩ đời
Rõ rồi là việc đua chơi
Nay vầy, mai khác; hại người bỏ thân
12.- Bỏ là đạo đức không cần
Đem thân vùi lấp, bụi trần chẳng nao
Nhìn coi nào khác ảo bào
Rày tươi, mai héo; ra vào thở than
13.- Tu hành là chỗ dưỡng an
Lập công trừ tội, mở mang tinh thần
Mỗi con vào Đạo rán cần
Cần nghe lời dặn, dặn chừng Tánh Tâm
14.- Thầy lo chỉ dạy xét thầm
Phần ai nầy liệu, đừng ham cãi bàn
Liệu lường chẳng đặng là an
Chẳng là chẳng bước, phòng toan hỏi thầm
15.- Hỏi thầm trong chỗ tham tâm
Hỏi rành vô yểm, thân phàm bao lâu
Ngó coi tuyết bạch điểm đầu
Dầu khôn, dầu xảo; đáo đầu ai mang
16.- Kìa dòm trong chỗ thở than
Thấy người ta vậy, mình toan biết mình
Ráng tu cho trọn chữ bình
Bình tâm, tĩnh sự; thì mình đặng vui
17.- Đạo Tràng ngày, tháng tới lui
Cần nghe lời giảng dạy xuôi, ngược rành
Nghe nhiều tiếng rõ mối manh
Tự lòng lo sợ, thì tranh cạnh chừa
18.- Thấy xa gần rõ ngăn ngừa
Là công viên tập, đảo lừa ích chi
Nên rằng trong đó Hóa Nhi
Là do đạo lý, hóa tri nhi hành
19.- Hằng ngày tự hối, tự sanh
Sanh là cho trọn nhiệt thành tấc tim
Dặt dè lời nói cẫn nghiêm
Đó là người vẹn, vẻ thêm lịch người
20.- Lịch là thông trãi trót đời
Người không nhơ bợn, gọi thời mãn viên
Mỗi con thường có ước nguyền
Công Viên Quả Mãn, Thầy khuyên nhớ vầy
21.- Được vầy đó gọi mình hay
Là hay học hỏi, với hay biết làm
Biết thân mình ở chốn phàm
Làm cho khỏi tục, nhờ ham chỗ Hòa
Dặn rành các Lẽ gần xa
Mỗi con đừng có bỏ qua Thầy phiền./.
ĐƯỢC, bài nầy con giao lại cho CA, đặng nó in ra phát cho đạo học ngày Đàn tới đây rồi cũng đem vào Đ.C.L mùa Xuân; hoặc là gởi cho các Chủ Thánh thất đặng chép ra cho Đạo coi mà tự xét./-
————————————d&c————————————
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |