Hudson taylor, god’s venturer



tải về 0.86 Mb.
trang18/31
Chuyển đổi dữ liệu02.01.2022
Kích0.86 Mb.
#38887
1   ...   14   15   16   17   18   19   20   21   ...   31
Chương 2

KHU VỰC DRAINSIDE


Drainside, thuộc vùng Hull, nơi Hudson đến cư ngụ mang tên ấy là vì nó nằm cạnh một con kênh. Nhưng đối với những cư dân sống trong các dãy nhà nhỏ xíu xây hai bên bờ kênh hẹp thì con kênh chỉ là đường cống. Rất tiện cho những người sống trong các căn nhà ấy. Mở cửa ra là họ có thể ném rác rưởi xuống kênh mà không phải bận tâm gì. Giấy dơ, lá bắp cải, vỏ khoai tây, và rau cải thối nổi lềnh bềnh trên mặt nước, làm mục tiêu hấp dẫn cho lũ trẻ lang bạt nô đùa. Và khi bóng tối chụp xuống nếu đường cống ấy xông lên mùi xú uế hay gây rủi ro cho những người say rượu bước ra từ những khu chung cư đối diện nơi Hudson ở thì vai trò của nó trong việc làm thùng rác cũng đủ ích lợi rồi so với rủi ro ấy.

Đối với Hudson thì sự khác biệt giữa khu vực nghèo nàn, xấu xí ở đây và cảnh giàu sang ở vùng Yorkshire, nơi anh xuất thân quả thật quá to lớn. Ngoài ra sự khác biệt giữa căn phòng lùi xùi chật hẹp mà anh đang sống so với căn nhà ấm cúng đủ tiện nghi bên trên tiệm thuốc tây của cha anh ở khu phố Market, thành phố Barnsley cũng rõ ràng không kém! So căn phòng nhỏ hẹp anh hiện ở chỉ có vỏn vẹn một cái giường nằm trong góc, một cái bàn và mấy chiếc ghế với căn phố ấm cúng đàng sau cửa hiệu thuốc tây có chén bát màu tươi mát, cửa kính lóng lánh, tủ sách to với ghế bành và các chiếc ghế êm ái thì căn nhà của anh trước kia chẳng khác nào dinh thự. Anh cũng cảm thấy đơn độc khi một mình ăn những bữa đạm bạc, thay vì ngồi chung nơi một bàn ăn rộng rãi với cha mẹ và hai cô em gái hay cười nói huyên thuyên. Anh thích trêu chọc hai cô em có những lọn tóc xoăn tít và áo quần lượt là. Anh rất nhớ các em gái mình—nhất là cô Amelia. Nhưng sở dĩ anh đến đây là vì anh muốn quen dần với cảnh cô độc và vất vả. Và anh nhất định ở đây vì nơi nầy là một phần trong việc chuẩn bị cho anh sinh sống ở Trung Hoa trong tương lai.

Kể từ buổi tối tháng chạp hơn một năm trước đó khi anh nghe tiếng nói bên tai rằng, “Hãy đi sang Trung Hoa cho Ta,” thì anh biết rằng anh phải ra đi. Lúc nghe tiếng nói ấy thì anh đang cầu nguyện và mặc dù Trung Hoa không bao giờ nẩy ra trong ý tưởng của anh nhưng mệnh lệnh ấy quá rõ ràng, không lầm lẫn được cho nên anh biết chắc tiếng nói ấy đến từ Chúa. Vì nhất quyết vâng tiếng phán của Ngài mà anh đã rời căn nhà ấm cúng ở Barnsley để đến làm việc cho một bác sĩ ở tỉnh Hull. Có chút kiến thức và kinh nghiệm về y khoa chắc hẳn sẽ ích lợi ở một xứ lạ cho nên việc đến sống ở tỉnh Hull chỉ là bước đầu trong cuộc hành trình đến Vương quốc Đông Phương ấy.

Không những anh rất muốn có kiến thức về y khoa khi đi làm giáo sĩ ở Trung Hoa, tuy nhiên ước muốn ấy không đáng kể mấy so với một vấn đề khác quan trọng hơn mà anh đang đối đầu. Anh chẳng quen ai ở Trung Hoa mà anh lại sang bên đó có một mình. Liệu đức tin trong Chúa của anh có đủ mạnh để anh đi đến một xứ lạ, phải đương đầu với những khó khăn hay nguy hiểm mà từ trước đến nay anh chưa hề gặp không?

Anh thầm nghĩ, “Khi tôi đến Trung Hoa thì tôi sẽ không trông cậy vào ai về bất cứ điều gì. Tôi chỉ trông cậy vào Chúa mà thôi. Nhưng nếu đức tin của tôi đặt sai chỗ thì sao? Nếu những lời cầu nguyện của tôi không hiệu nghiệm thì như thế nào?” Càng suy nghĩ về những điều ấy thì anh càng nhận ra rằng anh phải học tập huy động người khác qua Chúa, qua sự cầu nguyện trước khi anh rời nước Anh.

Huy động con người qua Chúa, bằng sự cầu nguyện—ý tưởng đó cứ luôn ám ảnh trong đầu anh. Làm được không? Anh muốn thử xem...Nói vắn tắt thì cơ hội đó đang thể hiện qua ông chủ của anh.


Bác sĩ Robert Hardy là một người tính tình vui vẻ, tử tế, thích hoạt động và rất giàu óc khôi hài. Có người nói rằng ông làm cho nhiều người cười đến nỗi đa số bệnh nhân lành phân nửa bệnh tật mà không phải dùng đến thuốc chữa! Phòng mạch ông ta bận rộn đến nỗi ông không có thì giờ để ý đến các chi tiết nhỏ nhặt trong việc điều hành. Một hôm ông bảo Hudson, người phụ tá trẻ tuổi của ông rằng:

“Nầy Taylor, khi nào đến kỳ trả lương cho anh thì nhớ nhắc tôi nhé! Anh biết tôi rất bận cho nên tôi có thể quên đó.”


Và ông ta quên thật. Đến kỳ trả lương cho Hudson rồi mà không thấy ông nói gì. Một ngày, rồi hai ngày trôi qua, chẳng thấy ông nhắc gì đến vụ lương bổng. Hudson phải đối đầu với hai lựa chọn: Anh có thể xin bác sĩ trả lương hay anh xin Chúa. Khi nhớ rằng lúc đến Trung Hoa anh sẽ không có ai khác để xin ngoài Chúa cho nên bây giờ anh quyết định xin Ngài. Vì thế mà anh chỉ còn có một đồng bạc vào tối thứ bảy trước đây khi anh biếu nó cho gia đình đang túng đói. Cho nên khi anh thấy đồng tiền vàng rơi ra khỏi cái gói bí mật đó vào sáng hôm sau thì anh cười lớn vì vui mừng! Anh đã chấp nhận rủi ro để xem thử lòng tin cậy nơi Chúa có linh nghiệm hay không thì anh thấy quả thật điều ấy linh nghiệm! Đồng tiền đến thật đúng lúc, và chỉ có Chúa mới biết ai đã gởi đến cho anh. Còn Hudson thì hoàn toàn không biết. Anh chỉ biết là nhờ lòng tin cậy Chúa mà anh không phải nhịn đói bữa nào, mặc dù rất có thể anh không đủ ăn. Anh cảm thấy giống như Ê-li khi mấy con quạ mang thức ăn đến cho ông!

Hudson đi từ nhà trọ, trong túi có đồng tiền vàng mà trong lòng phơi phới, “Thật linh nghiệm! Thật linh nghiệm!” Tin cậy Chúa thật linh nghiệm! Vâng lời Ngài cũng linh nghiệm! Thật là lạ lùng, vui thích, và sung sướng!

Tuy nhiên, anh biết món tiền ấy sẽ không kéo dài vô tận. Vấn đề còn lại vẫn là—lương anh ta chưa được trả. Ông bác sĩ vui tính và bận rộn có thể không nhớ việc trả lương cho anh suốt mấy tháng trời cũng chưa biết chừng. Câu hỏi đặt ra là, liệu Chúa có nhắc nhở ông ta không?

Mỗi ngày Hudson cầu xin Chúa nhắc ông bác sĩ, rồi anh tiếp tục hăng say làm việc và học hành, tin tưởng rằng sự việc sẽ xảy ra. Một tuần trôi qua, món tiền anh có càng vơi dần. Thanh toán tiền thuê nhà xong thì túi anh ta bị một lỗ hổng lớn. Tuy anh ta có đủ tiền tiêu cho đến thứ bảy—nhưng sau đó thì...

Tới thứ bảy rồi mà ông bác sĩ vẫn chẳng nói năng gì. Thì giờ trôi qua. Đến năm giờ, tất cả các bệnh nhân đã được chăm sóc xong thì ông bác sĩ bước vào phòng phát thuốc nơi Hudson làm việc, ngồi xuống ghế bành và mở đầu câu chuyện. Rõ ràng là ông ta không nhớ gì đến việc lương bổng. Hudson đang thận trọng trộn hóa chất trong nồi và không dám đá động gì đến việc ấy cả. Bỗng nhiên ông bác sĩ lên tiếng trước:

“Nầy, Taylor, hình như đến kỳ trả lương cho anh rồi phải không?” Hudson há hốc mồm kinh ngạc! Dù sao đi nữa, sự việc xảy ra thật đúng lúc. Một lần nữa khi anh chỉ còn đồng teng cuối cùng thì tiền tới! Anh nuốt nước miếng một hai lần trước khi khẽ đáp:

“Dạ đúng. Thật ra đáng lẽ tôi phải được trả cách đây hai ba tuần...”

Ông bác sĩ kêu lên, “Ồ, tôi thật bậy quá! Sao anh không nhắc tôi? Anh biết rằng tôi rất bận rộn. Đáng lẽ tôi phải nghĩ đến chuyện ấy sớm hơn một tí vì chiều nay tôi đã ký thác tất cả số tiền tôi có vào trong ngân hàng rồi. Nếu không thì tôi đã có thể trả ngay cho anh bây giờ.”

Tội nghiệp Hudson! Niềm thất vọng của anh ta thật quá sức chịu đựng. Chẳng khác nào một gáo nước lạnh đang tạt vào mặt anh. Cũng may là chất thuốc trộn trong nồi sôi lên, nên anh vội vàng mang nó ra khỏi phòng, mừng vì có cớ đi tránh mặt ông bác sĩ. Khi chỉ còn có một mình, anh quì gối xuống cầu nguyện. Sự chán nản thất vọng lên đến cực độ khiến anh không thể cầu nguyện. Lời cầu nguyện của anh một mặt chẳng có đầu đuôi gì những vẫn không kém phần nhiệt thành. Vài phút sau anh bình tĩnh lại. Thật ra anh lại cảm thấy hớn hở. Anh thầm hi vọng, Chúa chắc chắn giúp đỡ anh. Và mặc dù anh sẽ không có tiền để trả bà chủ nhà khi anh trở về phòng trọ, lòng anh vẫn không nao núng, lo âu.

Khi anh sắp rời phòng phát thuốc thì đã khuya. Kim đồng hồ chỉ mười giờ kém mười khi anh khoác áo ngoài vào. Anh nghĩ bụng, “Thôi thì khi mình về đến nhà thì bà chủ chắc đã đi ngủ rồi như vậy là chiều nay mình sẽ không gặp mặt bà ta để báo cho biết là mình không có tiền trả tiền nhà—thế mà hay!” Anh bước đến núm khóa hơi đốt sưởi ấm, định tắt nó đi thì anh nghe tiếng bước chân bên ngoài. Tiếng ấy là của ông bác sĩ. Ông ta đang cười vui vẻ như thể có chuyện gì hào hứng lắm.


Ông ta ngạc nhiên: “Ủa, anh Taylor. Anh còn ở đây sao? Anh biết không? Một bệnh nhân của tôi đến trả tiền cho tôi! Ông là một trong những bệnh nhân giàu có nhất của tôi. Ông ta có thể trả cho tôi bằng chi phiếu nhưng lại mang tiền mặt đến vào mười giờ tối thứ bảy để trả cho tôi!”

Hudson cười. Cái chuyện mà một người giàu có đến trả tiền cho bác sĩ vào thì giờ như thế nầy quả là chuyện khác thường. Cái gì ám ảnh ông ta như thế? Người ta thường thường ít khi mau chóng trong việc thanh toán tiền bạc!

Ông bác sĩ ghi số tiền vừa nói vào sổ và bắt đầu bước ra cửa thì bỗng nhiên ông quay lại.

Ông bảo, “Nhân thể, nầy anh Taylor. Anh có thể cầm hết số tiền nầy. Tôi không có tiền lẻ. Tuần sau tôi sẽ thanh toán hết số tiền lương tôi thiếu anh...Chào anh.”

Hudson đứng tần ngần đó, tay cầm một nắm giấy bạc, túi vẫn còn rỗng. Lời cầu nguyện của anh đã được nhậm. Không những bây giờ anh đã có tiền trả cho bà chủ nhà, mà anh còn có đủ tiền để chi tiêu trong nhiều tuần tới, nhưng anh lại thấy một lần nữa Chúa đã trả lời cầu nguyện! Không còn gì để ngờ vực nữa—anh có thể đi qua Trung Hoa.



tải về 0.86 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   14   15   16   17   18   19   20   21   ...   31




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương