Bài Tám Chữ Biết bao lúc áo vá quàng chân chạy



tải về 0.55 Mb.
trang5/6
Chuyển đổi dữ liệu27.09.2016
Kích0.55 Mb.
#32469
1   2   3   4   5   6

NhàQuê 2008






Cuối Con Dốc Đổ
(Thể Loại: NgũBộXaLuân)

Bài 1: Bước Ra Khỏi Sở

Rửa tay gác ách nghỉ hưu đây
Mấy chục năm qua đợi phút nầy
Thuế đã đàng hoàng cho xứ Mỹ
Tiền đà chiu chắt gởi băng Tây
Thẳng ngay tiện tặn không tà đạo
Chịu khó siêng năng thuộc loại thầy
Nay gặp chữ nhàn đâu ảo giác
Hân hoan phơi phới nhẹ như bay

Bài 2: Từ Nay

Đồng hồ báo thức dẹp ngay nầy
Quên phắt ngày ngày ngó lịch tây
Quên sớm lái ào đường xá vắng
Quên chiều mệt lả thợ như thầy
Quên luôn hãng xuống cầu trời phật
Quên quách ế hàng vạ gió bay
Quên cả tự thân đời biệt xứ
Đồng thời ráng nhớ khởi từ đây


Bài 3: Lê Thân Xứ Lạ

Chẳng đã, phải dùng tiếng Mỹ Tây


Rời trường chữ nghĩa trả cho thầy
Mừng mừng chợt gặp người cùng xứ
Vểnh vểnh lắng nghe tiếng Việt bay
Xa lạ kết thân từ dạo ấy
Đậm đà giao hảo đến nay đây
Nhủ khuyên vượt khó bao ô trược
Ruột thịt đâu so được thế nầy!
Bài 4: Tan Hoang

Nghĩ xưa cũng có thuở làm thầy


Đem cả giấc mơ chấp cánh bay
Mong ước hai miền rồi một nẻo
Nguyện cầu xum hợp thỏa mừng đây
Ai ngờ chỉ khác nhau màu sắc
Ai nghĩ rồi ra thảm cảnh nầy
Đất nước đã không ngày tỏa rạng
Mà người ly tán khắp trời Tây


Bài 5: Dung Thân

Từ đến xứ người sau chuyến bay
Ngậm ngùi hai tiếng Tị Nhân đây
Thôi rồi số kiếp xa căn cội
Ơi hởi phận thân gởi chốn nầy
Mờ mịt quê Nam trôi viễn Bắc
Tít mù xứ Việt lạc phương Tây
Vận lành ơn đất trời phù hộ
Nghiệp vững nhớ công quý bậc thầy

NhàQuê 2007




Đông Tây Nam Bắc
(Thể Loại Liên Hoàn - Ngũ Bộ Xa Luân

Hạn Tứ Hướng)
Hai tuần sắp xếp chuyến chơi xa (1)
Mọi chuyện hằng ngày tạm gác qua (2)
Trở Bắc bao lần nghe thoái mái
Xuôi Nam mấy lượt thấy chan hòa (4)
Cân phân giữa những tình và tiện
Đọ sánh cùng chung trẻ với già (6)
Hội nhập Đông Tây sao khó quá
Thôi thì nhớ ... viếng đủ vui ta (8)

Viếng đủ vui ta mỗi bận qua (2)


Miền Nam ấm áp cảnh hiền hòa (4)
Mênh mông bát ngát làng quê gợi
Rộng rải thong dong hợp tuổi già (6)
Bởi lẽ Phương Đông trong dạ kẻ
Trời Tây khó dịu đáy lòng ta (8)
Nên chi Viễn Bắc nơi nầy đã
Quyến luyến, về Nam chuyện vẫn xa (1)

Xa quê ước muốn sống yên hòa (4)


Tất cả lo con trước lúc già (6)
Thắm thoát thời gian yên phận trẻ
Thoi đưa Tạo Hóa chút thương ta (8)
Đông - Tây quyết chí đường thâu ngắn
Khó Bắc lòng Nam dặm mấy xa (1)
Ngoảnh lại.. kiên cần bền vượt khó
E chừng thống khổ dễ gì qua (2)
Khổ dễ gì qua...chắn lối già (6)
Bao năm khổ ải chính quê ta (8)
Người Nam kẻ Bắc lưu đày tận
Sách vở Tây Đông tuyệt tích xa (1)
Bịt mắt giăng rào chèn khắp lối
Xiềng chân chặn bước hết đường qua (2)
Từ đâu họa giáng lên thân phận
Bủa xuống nhân gian vốn hiếu hòa (4)

Hòa cùng lớp lớp bỏ quê ta (8)


Một tối thuyền mành vượt biển xa (1)
Trước mặt phương Nam mờ mịt sóng
Sau lưng hướng Bắc gió vờn qua (2)
Nhìn Đông nước bạn còn hy vọng
Quỉ dữ bờ Tây khó hoãn hòa (4)
Được mất thi gan cùng mạng vận
Suy cùng sắp đặt bởi Trời già (6)

NhàQuê June 2007
Nghĩ Về

Từ nay tới đó chỉ vài tuần


Tuyết muộn hè nhau biến khỏi sân
Ngập lối hàng cây tranh nhú búp
Đầy đường lớp cỏ ướm vươn thân
Quê xưa Tết hết từ lâu lắm
Xứ cũ Năm đi được ít phần
Lạ quá trong lòng bao cảm nghĩ
Khi trời đã chuyển tiết vào Xuân

Tuyết muộn hè nhau biến khỏi sân


Ra đi có chút dấu còn hằn
Như vừa dứt hột cơn mưa vội
Tựa mới tràn bờ đợt sóng dâng
Bất chợt thầm thương thân phận cỏ
Bồi hồi tưởng nghĩ kiếp phù vân
Trăm năm mới đó chừng như đã
Họp mặt chia tay cũng lắm lần

Ngập lối hàng cây tranh nhú búp


Mùa vui đến thật đó rồi sao
Trông vời xứ cũ chùn tâm trí
Nhớ quá quê xưa nước mắt trào
Chớ phải xuân tươi gây thổn thức
Không là tiết mới dậy xôn xao
Thâm sâu tự cõi thiêng liêng Những
Chực dậy tràn tuôn rất rạt rào



Đầy đường lớp cỏ ướm vươn thân


Nước biếc non xanh góp tạo phần
Đất nước cưu mang chia sướng khổ
Con người xẻ gánh sớt ân cần
Tìm quên hội nhập truân chuyên mới
Gác bỏ riêng tư thích ứng dần
Lớp trước xây cầu đâu quản ngại
Đàn con tiến bước chẳng phân vân

Quê xưa Tết hết từ lâu lắm


Cuộc sống đua chen lại bắt đầu
Chạy gạo hằng ngày rời rạc xác
Lo ăn bữa bữa phạc phờ râu
Quê hương gấm vóc hình như chỉ
Biển bạc rừng vàng mới chớm câu
Thử hỏi cùng chung giòng máu thắm
Mà sao kẻ đói kẻ giàu mau

Xứ cũ Năm đi được ít phần


Mùa màng vẫn vậy thiếu tro phân
Mua đen bán đỏ tung hoành khắp
Nhất thế nhì thân ngoại bất cần
Hất cẳng tranh giành vai bị gậy
Vồ ngai kiếm chác chức no thân
Mai kia mốt nọ tan hoang hết
Cúi mặt Mẹ chung hổ mấy ngần


Lạ quá trong lòng bao cảm nghĩ
Xa quê biền biệt đã bao năm
Chừng như liệm kín bao nhung nhớ
Cứ ngỡ vùi chôn những khuất thầm
Tưởng vậy dường như nào phải vậy
Tin nhiều đến lúc vỡ hờn căm
Thời trai trả đủ lời sông núi
Ngẫm trách quyền uy gióng hướng lầm

Khi trời đã chuyển tiết vào Xuân


Có nghĩa niềm vui xích lại gần
Lớp trẻ hân hoan chưng diện mới
Làng già hỉ hả viếng người thân
Ô hay tạo hóa dày công tạo
Khéo nhỉ nhân quần vẽ nét tân
Lúc chán nhìn quanh sao phát bực
Chừng khi ngẫm nghĩ quả hồng ân

NhàQuê July 31. 2007



Tản Mạn

Cùng Bạn Xưa

(Thể Loại: Lá Sách)
**Riêng tặng Tống Phước Ái, cùng K.25**

Hôm qua bạn nhắn hỏi tôi đây
Đọc thấy tên quen nhớ lại ngay
Đã bốn mươi năm xa cách biệt
Hơn ba thập kỷ đổi dòng thay
Vì ta tận hiến cùng sông núi
Biến kẻ lưu vong đất nước nầy
Nhủ bảo tin vào cơ vận mỗi
Cao Xanh xếp đặt sẳn vòng xoay

Đọc thấy tên quen nhớ lại ngay


Chia tay đứa Huế đứa miền Tây
Mù trời khói bốc vừa vào cuộc
Mịt đất bom gầm trận mới vây
Sống chết trong đường tơ kẽ tóc
Thương vong mỏng dính chút hên may
Bây giờ gặp lại tình cờ chắc
Bật tiếng đầu tiên … phải bạn đây …

Đã bốn mươi năm xa cách biệt


Tìm rồi khó dịp đến thăm nhau
Người sau kẻ trước lao về phía …
Bạn cũ thân quen tạm cất sâu
Vật chất tiền tài vòng lẩn quẩn
Nơi ăn chốn ở níu còn lâu
Tôi nay lụ khụ hơn nhiều gấp
Đủ thứ cù nhây có khỏe đâu

Hơn ba thập kỷ đổi dòng thay


Kiểm điểm xem còn sót những ai
Đứng dậy “Các Ngươi” thanh kiếm loáng
Thề dâng Đất Nước mảnh hình hài
Gầy đàn hấp tấp xung vào trận
Cánh gãy rơi ào gởi đó đây
Hỏi khắp còn đâu chưa được lẻ
Hình xưa đếm đủ lúc chia tay

Vì ta tận hiến cùng sông núi


Tự thuở tay vung gởi lời thề
Một nửa giang san chia sớt gánh
Nguyên đầy đất tổ nguyện gom về
Cung tên giáp trụ tròn ơn nước
Mực bút nghiên son dẹp bên lề
Luận cổ suy kim lòng chí những
Canh khuya gác trán dạ ê chề

Biến kẻ lưu vong đất nước nầy


Leo triền tủi phận dốc lưu đày
Vàng tay khói thuốc trầm tư nghĩ
Cạn cốc men cay túy lúy say
Quá giấc phù du choàng tỉnh mộng
Qua cơn ảo tưởng não lòng thay
Lòng tin hóa lỏng tan từng mảng
Rệu rã đâu còn xiết chặt tay
Nhủ bảo tin vào cơ vận mỗi
Mong ru chí nản thắp đèn chờ
Trùng khơi sóng cả mênh mông nước
Biển rộng thuyền manh lạc bến bờ
Bỏ lái tranh giành phao cấp cứu
Buông lèo cuốn gói nách phòng hờ
Ừ.. ờ … cũng ráng mơ lần nữa
Ngặt nỗi chưa gì … mặt … láo lơ

Cao xanh sắp đặt sẳn vòng xoay


Cũng sẽ phiên mình tới lượt đây
Cạn hết trăm năm đâu ức hiếp
Xoa tay mười ngón đợi thời may
Qua sông phẳng lặng không phiền lụy
Cập bến an bình chẳng khổ ai
Ý muốn đơn sơ cầu nguyện Cõi
Lời chào gởi lại thế gian nầy

NhàQuê Aug 08, 2007

Bài Thơ Gởi Tặng:


Thầm Thì Xuân Hẹn

Đất trời Đinh Hợi đã sang xuân


Gió chở thơ xuân hẹn nối vần
Mời bạn khơi dòng khi tống cựu
Chúc người khai bút lúc nghinh tân
Vin cành lộc biếc trao nguồn sống
Treo ngọn nêu cao quét bụi trần
Nam Bắc mai đào khoe sắc thắm
Thầm thì xuân hẹn với thi nhân.....

Xuân Hoài Cảm


Chiều đưa chầm chậm áng mây trôi
Ta dạo vườn xuân nắng nhạt rồi
Những cánh mai gầy rơi lả tả
Từng hàng liễu rủ đứng chơi vơi
Ngùi trông chiếc én xa tầm mắt
Chợt thấy hoàng hôn lịm cuối trời
Em hỡi _ hương mùa đầy quyến rũ
Mà anh lạc bước giữa đơn côi..

Lục Đình Thìn 10.11.06

(Hội Thơ KIM BẰNG, KHÁNH HÒA)



Bài Họa:

Chào


Tái Ngộ Khánh Hòa

Đinh Hợi mỉm cười duyên dáng Xuân


Người xa nhờ Mạng gởi đôi vần
Kính chào Thúc Bá hàng kỳ cựu
Thân chúc Đệ Huynh lớp tiến tân
Quý quyến an khương trong cuộc sống
Bửu thân lạc phúc giữa hồng trần
Ước mong đất Khánh hoài tươi thắm
Như đóa hoa mừng từ tiện nhân

Nhân thuở dòng đời xô giạt trôi


Tắp vô đất ấy một lần rồi
Chiến tranh hủy hoại đang tơi tả
Kỳ vọng hòa bình cứ hụt vơi
Người ngóng người đi đà mỏi mắt
Kẻ chờ kẻ đến biệt mù trời
Gởi Em* chút ấm hong sầu rũ
Trỗi dậy rộn ràng bớt cổi côi

NhàQuê Nov 10,2006

Em* : Riêng một người





Vịnh


Đỉnh Vọng Phu
Vọng Phu Thạch

Ngóng đợi phu quân cuối bể đông


Đăm chiêu thiếu phụ mỏi mòn trông
Bồng con rủ rượi hai hồn đá
Dẩm núi trơ vơ một bóng hồng
Đếm bước kim ô trầm đỉnh ngạn
Đong gương ngọc thổ ngự tầng không
Thoi đưa tạc dấu trang tình luyến
Khắc giữa nhân gian khổ vọng chồng

Đồng Lão


Bài Họa: Vịnh

Đỉnh Vọng Phu


Dặm tiễn lên đường nhắm hướng Đông
Người về chót đỉnh đứng chờ trông
Non thương giúp nhón … nâng tầng đá
Biển cảm giùm loang … dịu nắng hồng
Biểu tượng kiên trinh trong ngữ ngạn
Hình trưng tiết liệt giữa thinh không
Mây trôi vướng núi dừng lưu luyến
Hóa thạch "Vọng Phu" mãi đợi chồng

NhàQuê Oct 01, 2007


Nư Rượu


(Thơ Họa)

Nghe người xưa uống rượu hàng mấy đấu


Như Lưu Linh còn truyền đến ngày sau
Chuyện “tửu phùng” giờ sanh lắm buồn đau
Rách mồng tơi lại sớm trưa chiều tối !

Thứ đắng nghét ảo xoa bao ức nhối


Ru đời gầy ước vọng cứ trôi xa
Tháo giày long giẹp đế … trót bôn ba:
Cảm nhận được chính mình dần khuất bóng

Chén men cay thấm lâng lâng sánh sóng


Thả suy tư ngược trở kiếp da vàng
Hành lý lên đường trĩu nặng vai mang
Bỗng phút chốc bỗng không còn gì cả

“Lưu Linh Mới” xin một lần đa tạ


Được làm người đủ hỉ nộ ghét thương
Đóng xong vai đi hết cuối đoạn đường
Tròn bổn phận mặc ai gây phiền toái

NhàQuê



Khi Nhắc Về…
Hiền lành rạch nhỏ uốn vờn quanh
Phẳng lặng gương in rõ lá cành
Chẳng ước mơ chi làm thắng cảnh
Không chờ đợi được xếp lam danh
Âm thầm lặng lẽ vườn bồi thắm
Mãi miết trì kiên ruộng tưới xanh
Hạt máu còn tuần trong huyết quản
Dù đâu cũng khắc đậm ơn dành

Khắc đậm ơn dành xứ Bến xa


Lâu nay thọ hưởng biết nhiêu là
Ba hòn đảo nổi dừa in bóng
Bốn nhánh sông hiền lúa hát ca
Quá nửa phần đời ràng buộc với
Y nguyên ký ức khó phai nhòa
Vừa nghe bất chợt tên ai nhắc
Thiện cảm như dường bạn hữu ta

Bạn hữu ta xưa một thuở nào


Bên hồ dệt mộng vói trăng sao
Đâu chi ngán ngại khi giông đổ
Khó mấy an nhiên trước sóng gào
Chẳng trách gian truân thời loạn lạc
Không hiềm khổ ải lúc binh đao
Dù nay mỗi đứa thân ly xứ
Nhắc đến tên trường lại nhớ nhau


NhàQuê 2008




Mà Chơi
Sông chia rạch tách khoảng Nhà Bè
Cảnh gợi phân lìa dạ sắt se
Bến ở miên sầu thêm diệu vợi
Thuyền đi luyến nhớ ngậm ngùi che
Xưa nay tiễn biệt thường hoen mắt
Tự cổ từ ly vốn khắt khe
Tiếp dãy rừng buồn soi bóng nắng
Trùng dương lặng sóng lắng tai nghe

Sóng lắng tai nghe tiếng Mẹ than


Trăm con nửa biển nửa lên ngàn
Từ trong cổ tích mầm chia cách
Chí tận thời kim móng vỡ tan
Cầu gãy chung phần xây dựng lại
Lòng hiềm chắp vá khó bằng san
Trà dư tửu hậu lời xin hỏi
Thỉnh ý làm sao kết mối hàn

Hàn lòng, mối nối… cậy yêu thương


Rệu lỏng từ lâu… khó biết dường
Quá khứ ràng ràng nào vợi cạn
Tương lai bất định dễ đâu lường
Leo lên bước xuống ngàn thay đổi
Lực chiếm quyền thâu mấy chịu buông
Chí hướng cùng chung đầu chót lưỡi
Khuyên con dặn cháu chú tâm thường

NhàQuê Apr 17, 2008
Về

Quê tôi chỉ hai mùa mưa nắng


Không Đông buồn tuyết trắng như đây
Tôi đã đáp câu nầy
Biết bao lần hăm mấy năm xa xứ

Chiều qua thêm ông già người Ý


Ngồi cùng bàn gợi chuyện làm quen
Tóc tôi đen
Còn ông toàn màu trắng
Sau một hồi yên lặng
Ông hỏi tôi đến từ đâu

Phải mất giây lâu ông mới hiểu


Tôi là người Việt Nam
Theo lớp sóng khốn cùng
Làm cánh chim di trú

Còn ông mai về quê cũ


Như nước xanh Địa Trung Hải
Trở lại nguồn
Tôi hình dung những con đường
Đi lên hình trôn ốc

Chúng tôi cầu chúc giã từ


Hai tay xiết chặt
Bề ngoài khác nhau màu sắc
Sâu trong lòng có những điều như

Chuyện giản đơn cũng làm tôi suy nghĩ



NhàQuê Jan 18, 2009


Tâm Sự Gã Kéo Màn


Bạn tui lập gánh diễn trò
Mến mộ hứa ẩu chung lo
Hỏi rằng biết ca chút chút
Trớt he vụ hát với hò

Bạn thương cho đi rao bảng


Tối về giữ chân kéo màn
Tuồng tích nghe hoài nên thuộc
Đào kép vai vế lớp lang

Màn nhung coi vậy nặng oằn


Sức trai chạy tét vài lần
Huống hồ tui giờ lụm cụm
Giữa màn và sức sao cân

Đêm nào cũng làm khán giả


Vỗ tay dù chút cò mồi
Diễn viên gà nhà chịu quá
Phần mình thấm mệt bở hơi
Bầu gánh thầy tuồng vui thú
Mình tui nhắc lớp kéo màn
Người ngoài tưởng tui lên sếp
Cơm nhà lo việc tào khang
Trước khi chuyển qua lớp mới
Mấy người đòi lên giúp vui
Hát cương bà con méo mặt
Ối trời sao khổ thân tui

Hoảng hồn kéo màn cái rụp


Vấp váp đá nhầm người ca
Chân đau tay thêm ê mỏi
Lại còn bị chửi má ba

Má tui sinh thời ít học


Dạy tui êm nhẹ ca dao
Rọi soi lòng người tục ngữ
Đãi nhau đồng loại đồng bào

Người chê là thầy ta đó


Dạy mình thêm bài học khôn
Kính Người lời thiêng tui nhớ
Dằn lòng nhắm mắt qua luôn

Tuồng tích đang lúc xôm trò


Phận việc nào ai nấy lo
Xả hơi ra ngoài một chút
Nhờ vả sau trước dặn dò

Thăm cháu thăm con nhớ quá


Màn nhung xin vắng ít ngày
Lắng tai mà lòng nơm nớp
Chân đi hồn xẻ làm hai


Tử vi tui cung Thiên Phủ


Lẽ ra sung sướng như Tiên
Bởi tâm còn thương dĩ vãng
Việc làng ôm đồm việc riêng

Khi rảnh tập ca vài đoạn


Tui nghe còn chán nữa là
Cơm thiu bốc mùi ngây ngấy
Giữa hương dị thảo kỳ hoa

Dù sao cám ơn đoàn hát


Được gần nghệ thuật văn chương
Thâm sâu tui hằng hoài vọng
Cầm dây ròng rọc khiêm nhường

Nhiều lần tính đường giải nghệ


Khấn Tổ xin keo đàng hoàng
Trải lòng xin Người chứng giám
Lòng thành, tui, gã kéo màn

NhàQuê 2007

Nhịn
Đi ngang qua trường dạy võ
Mỏi chưn sẳn dịp ghé coi
Thấy họ “quánh qua quýnh lợi”
Bên né, được mợi cứ thoi
Nóng mũi, xắn tay... đi tuốt
Hung hăng chửi vói quá trời:
"Có giỏi thì nhảy vô đây!"

Chấp tay trình thưa ông Kẹ


Má tui trối biểu làm lành
Nhà ta bao đời tích đức
Câu nhịn bằng chín câu lành
Cứ xem tất cả em anh
Lời thiêng tui ghi tận cốt
Chứ xưa: quét sạch sành sanh.

Có người nắm tay kéo lại


Sao không cho nó một bài
Bạn ơi, Thầy tui có dạy
Truyền con không để hiếp người
Họ hung thì mình ráng tránh
Không trung họ quánh một hồi
Bao nhiêu món nghề trổ hết
Bàng quang thấy tỏng tòng tong
Tự họ đút đầu thòng lọng


NhàQuê
Vô Mỹ
Ới ! Mỹ chành bành núi vút cao
Năm Châu khó sánh được đâu nào
Mây che vướng đỉnh mờ mờ mỏng
Gió hắt lòn đồi thoáng thoáng sao
Ở tận đâu đâu xin nhập khẩu
Gần bên phía dưới lén chui rào
Vì nghe chửa thấy còn đòi hỏi
Biết chắc đàng hoàng mới núng nao

Nao lòng chuyện đã trót lưng voi


Nhảy xuống sao xong ớn cái vòi
Bạch tuột giăng tua đâu thoát được
Cua kình kẹp cứng hết mong ngoi
Đành cam thả vận theo triều nước
Chịu phép cầu may gối sóng nhồi
Lạc bước hay không nào đoán trước
Còn hơn cố xứ mãi tôi đòi

NhàQuê May 27, 2007



Khi Táo Dâng Sớ

Phận Táo hằng năm kiến Ngọc Hoàng
Bao nhiêu việc xảy dưới dương gian
Tờ trình chép sẳn dò từng chữ
Báo cáo ghi xong đếm đủ trang
Quái lạ chư tiên nhìn mặt đỏ
Ngờ nghi thượng giới thị da vàng
Ô hô ngó xuống thì là vậy
Đọc nhảy tùm lum hết mấy hàng

NhàQuê

Chứng Khoán

Lão nhà quê tàng tàng ghé vô Wall Street
Chắp tay sau đít ngó mông lung
Bộ chuyện giỡn chơi sao cha nội
Nhìn vận vó ông đà phát ói
Dợm nhào vô trả giá đúng là thầy gồng!

Trên bảng giá đèn chớp lia chớp lịa


Của ai mà cứ lên lia chia
Có kẻ khoái cười ria vảnh vảnh
Hực gà lão tức cầm canh
Luật tuần hoàn có lên thì có xuống
Còn khuya mới một cửa một mình!

Ở tuốt dưới quê xứ ruộng đồng


Nghèo gần mạt rệp, có mình không
Vậy mà cứ muốn toàn hàng "xịn"
Đồ hiệu, hàng gin. Đừng có hòng!

Cứ nhè mấy chỗ xinh như mộng


Cứ nhè "Chứng Khoán" lên vù vù
Cứ nhè chưa rớ vô đà phỏng
Hèn chi năm tháng xách xe không


Cay cú vái ngày bồ nó đá


Te tua, rách nát lại quay về
Bủa một mẻ dễ ơi là dễ
Ông tưởng vái khan không nạp lễ
Không dám đâu!!
Ai chứng cho ông, hề!
Cái ngày ông khấn ghé đâu, về trễ
Mỹ đổ quân ông xuống giá cái vèo
Họa vô đơn chí có mong gì cứu
Cứ ngày thức dậy vật giá thang leo

Chứng Khoán nào cũng tuột khỏi tầm tay


Mù mịt

Chẳng phép lạ gì cho quay lại ngóc lên


"Giá Trị" mới tinh nhì S. nhất điếm.
Cách nào bằng chửi đổng cố tìm quên
Vẫn cứ trồi lên hụp xuống
Trôi lênh bênh cho tới một ngày
Mọi hiện hữu triệt tiêu cái rụp
Xong ngay!

Ritcher Kế lắc đầu không đo nổi


Rung mạnh hơn mấy lần Thứ Sáu Đen
Chợ bán tước mua quan
Của chìm của giấu
Kéo nhau lên tàu xuống hạm "giong"
Ngoạn mục hơn Enron
"Chứng Khoán" mới sơn đỏ vàng rõ rệt
Màu hồng trên hết
Màu vàng mút chỉ cà tha
Bớ bớ người ta!
Mấy người bán buôn
Gì kỳ quá vậy cà:
Huề, xúm gầy lại không cho
Ý chừng nhà nhà hết vốn

Đã nói mất, ít nhiều mất trọn


Mới giữa đường bắt đầu lại số âm
Chừng rất nản nằm mơ đủ thứ
Như tiếng ai bị bóp cổ giãy rầm rầm
Tưởng sao! ai dè cũng đến hồi khánh tận

Lão tính thờ ơ rung chuông một bận


Đóng cửa bán buôn quách cho rồi
Hai tay trắng mất mát đâu mà ngán
Ngẫm nghĩ tới lui nên lại thôi:
Ví thử tất đều qui thành "Chứng Khoán"
Khi xuống khi lên, khi lỗ khi lời
Mọi giá trị cung cầu có khác
Mình không chơi để người ta chơi;
Mình đã hết thời !!

Lão láp váp lời thề bán mạng


Cái đã có không đời nào bán
Dẫu giá lên, dẫu sát đất nghèo
Nhất định không phát mãi.
Chẳng chịu áp đặt giá bèo.

Người thấy được xúm lay lão dậy


Dụi mắt mấy lần, hỏi đang ở đâu đây
Quán Bên Đường ông vừa ngơi một giấc
Tỉnh cơn mơ ông réo bếp tưng bừng:
Coi chừng bắp khét! Coi chừng bắp khét!
Đừng chụm lửa lung! Đừng chụm lửa lung!
Bếp cười mỉm: Nồi Kê Chưa Chín!

Каталог: trong
trong -> BỘ giao thông vận tải cộng hòa xã HỘi chủ nghĩa việt nam độc lập Tự do Hạnh phúc
trong -> ĐỀ CƯƠng tuyên truyền kỷ niệM 110 NĂm ngày sinh tổng bí thư LÊ HỒng phong
trong -> Một số sự kiện lịch sử về tình đoàn kết hữu nghị đặc biệt Việt Lào năm 1948-1949
trong -> Một số sự kiện lịch sử về tình đoàn kết hữu nghị đặc biệt Việt Lào năm 1950
trong -> Một số sự kiện lịch sử về tình đoàn kết hữu nghị đặc biệt Việt Lào năm 1951
trong -> Một số sự kiện lịch sử về tình đoàn kết hữu nghị đặc biệt Việt Lào năm 1954-1955
trong -> Số 738 tb/tu đẢng cộng sản việt nam
trong -> Bút ký của Nguyên Trần 1) Baéc Kinh( Beijing) Thuû ñoâ cuûa Trung Coäng

tải về 0.55 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   2   3   4   5   6




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương