Bài Tám Chữ
Biết bao lúc áo vá quàng chân chạy
Mệt nhoài thân theo dòng chảy cuộc đời
Huống hồ gì bây giờ leo dốc ngược
Trên khoảng đường về thuở tuổi đôi mươi
Không oán trách số phần nhiều lận đận
Lòng thản nhiên chấp nhận cuộc hành trình
Qua đồng bằng non cao xuyên biển rộng
Trước mặt đâu ngờ dòng suối đẹp xinh
Ta gọi nhé rằng đây là dòng suối
Nước trong xanh rười rượi mát ru hồn
Lên tiếng hát miên man thơ kết điệu
Thèm ngâm mình mãi mãi suối nghe hôn
Nếu dựng lều hay gối đầu phiến đá
Ta dừng chân phủi sạch bụi đường dài
Dẫu trăng sáng ... dù sao đêm cũng đủ
Suối trần nầy ...đã đến một thiên thai
Có ai đó một ngày nào suối cạn
Thấy trong lòng vết tích cuộc tình xa
Khoảng vắng lặng hình như còn cảm được
Nốt nhạc trầm vậy đó … giấc mơ hoa
NhàQuê 10-04-09
Có sợi tóc vô tình còn để lại
Với lược gương em chải lúc giã từ
Khung kiếng thủy thời gian mờ góc cạnh
Sao lún cười sót đó vẫn y như
Căn nhà cũ giờ đây thành dĩ vãng
Đồ đạc xưa năm tháng những hư hao
Dâu biển cuốn trôi theo dòng lận đận
Vết chim quyên hút dấu biệt phương nào
Khu vườn vắng xơ rơ vài ba nụ
Lần bước trong nghe nhói khóm ưu phiền
Rào mỏng mảnh đang rưng buồn bật khóc
Người tưởng chừng đã vuột mất viễn miên
Nắng ban mai soi dấu giày người cũ
Mới đêm qua cúi niệm chuyến hành hương
Sợi tóc bạc vô tình còn để lại
Cọng ngày xưa giờ ấm lạnh hà phương
NhàQuê Feb 20, 2009
Hành Hương
Đêm nằm mơ thấy ta về chốn cũ
Bước liêu xiêu qua hết những con đường
Bỗng dừng lại ngã tư quen ngày trước
Thân thương
Ta cúi xuống nhặt lên viên sỏi nhỏ
Xưa nằm chờ hằng bữa tiếng chân qua
Viên cuội nói bao năm thầm mong đợi
Người xa
Ta còn nhớ từ khi rời đất thánh
Dòng sông xưa man mác chảy trong lòng
Tất cả kết tinh miếu đền tôn kính
Long lanh
Bởi từ đó ta vào đời ngẩng mặt
Bởi có em, ta lẻ bước hành trình
Và bởi có một người ta thương quý
Hành hương
NhàQuê 2006
Trong Cổ Tích
Xóm nhà tôi nghèo như nhau nên khỏi
Làm hàng rào chi mất công
Để cho vui mấy đứa nhỏ xúm trồng
Mấy cây bông dành cúng rằm
Đem chưng bàn thầy học
Phía đàng sau ít bụi sả bụi gừng
Rau thơm bạc hà cây ớt hiểm
Tới khi cần ra hái nhổ tươi chong!
Phần trước liền nhau thành một dãy
Bện lá chuối khô làm banh đá sẳn sân
Ranh chưa có cho người và cho đất
Thấy vắng là tìm như nam châm
Từ giao thông hào dọc theo đường cái
Mấy đứa nhỏ xưa giờ chia hai phe
Không còn kiểu đánh trổng đánh u chí chóe
Đạn réo vì vèo, đạn thiệt... nhớ cho nghe!!!
Lằn ranh như ai mới. Vẽ.
NhàQuê 2007
Nhịp Cầu
Rạch cạn sông sâu hai bờ nối nhịp
Xóm dưới đầu trên khắng khít đậm đà
Một khúc cây già không còn ra trái
Liền kết con đường đám cưới đi qua
Bẽn lẽn cô dâu lộng che chân đất
Chiếc cầu dừa khúc khích liếc... hài hoa
Con đường hẹp bỗng nhiên dang tay rộng
Và cũng bỗng như gần lại hai nhà
Hai mươi năm cầu cây thay mấy lượt
Chưa bao giờ nó có một tên riêng
Không ai nhớ lần đầu ngày tháng mấy
Dòng nước ngăn từ ấy được nối liền
Đã đi qua bao chiếc cầu nổi tiếng
Người ước mong đến đó ngắm một lần
Để thấy được trí thông minh vô hạn
Và cũng từ ... suy ngẫm lại phận thân
Cầu chưa xây lòng người sao nối được
Trong giấc mơ ta làm khúc cây già
Dẫu kẽo kẹt chơ vơ oằn xương xẩu
Gánh yêu thương từ đến những trời xa
Ta không thẹn bởi tài hèn sức mọn
Chỉ dâng đời bù lại nợ áo cơm
Cùng chữ nghĩa cùng cưu mang dài dẵng
Đó tâm tình ta muốn trả chút ơn
NhàQuê 2006
Buông Thỏng Hai Tay
Có khi cảm đời mệt lả
Lặng thinh thèm vỗ về mình
Thỏng tay bàn xòe năm ngón
Gối đầu cỏ mượt ngát xanh
Phiêu bồng mây cao từng nhóm
Dắt nhau vô định trời xa
Khi nao có bay về hướng
Xin theo trở lại quê nhà
Ngắm nhìn dòng sông êm ả
Xưa lần nước mắt chia tay
Rặng bần tím hoa chứng giám
Nhớ nhung từ đó năm dài
Yêu quê yêu từng kỷ niệm
Một thời áo trắng xây mơ
Đường hoa cuối mùa cánh rụng
Cuống khô chiếc lá đang chờ …
Bỗng thương nước ròng nước lớn
Lục bình còn dịp quẩn quanh
Lá rơi theo dòng xa khuất
Bèo mây tan hợp đoạn đành
Bàn tay lần hồi co duỗi
Mấy lằn xếp nếp thương nhau
Lóng gầy cố gồng bám chặt
Bao nhiêu có giữ được nào
Chuyến tàu cuộc đời riêng chỗ
Đó đây ghé lại rồi xa
Hành khách xuống lên ngơ ngác
Tới rồi bến kế phiên ta
NhàQuê Mar 27, 2008
Sáng
Con sông xưa chảy về khám phá
Phiên khúc nào ngày đó rất xa
Lá me bay ghé vườn trang điểm
Bỗng lao xao từng phiến mượt mà
Nước vẫn cuộn qua vùng ký ức
Dòng phù sa kể lể đời mình
Trăng ngu ngơ lắng nghe tình tự
Tường vôi ngà chiếc bóng lặng thinh
Hai vạt lụa bay bay mầu nhiệm
Cứ như là đừng quá khứ chi
Cánh cửa hé chừng khi đã mở
Bốn mùa đang trở nét xuân thì
NhàQuê May 26, 2008
Bài Thơ Buổi Sáng
Như cơn mưa chờ đợi
Trôi đi bụi bao ngày
Lá hoa xinh trở lại
Kết trao em sáng nay
Từng cánh mềm búp nở
Hương quen tỏa xa gần
Gởi môi hôn trìu mến
Vòng ôm đủ ân cần
Lọ sứ cười rất thắm
Gian phòng bỗng vui tươi
Lâng lâng dường rất mới
Lâu lắm gặp rạng ngời
Ngõ ngoài kia xanh mướt
Chờ tiếng bước song đôi
Lao xao lời sỏi hát
Ngôn ngữ tình lên ngôi
NhàQuê Sep 03, 2007
Con Lộ Đất
Em kể lại tôi nghe
Con đường xưa bây giờ tráng nhựa
Vẫn vắt ngang qua mấy ấp quê mình
Những cây cao cây còn cây đà đốn
Nhìn lạ làm sao!
Trong ký ức một mình tưởng lại
Con đường làng cát nóng vuột da
Tôi thằng bé chân trần đi học
Băng qua nổng cao khổ ơi là
Chạy từ đoạn một
Đầu trên kia có miễu Bà Bèo
Phía nọ giáp làng bên Giồng Nần, Đục Mộ
Người ở xa biết làm sao nhớ
Riêng tôi quen như từng ngón tay mình
Chia phe phục kích
Đi học sớm chun vô bụi núp
Đợi tụi nó ngang nhảy ra hù
Mới vô trường đà trèo lên một bậc
Sách chẳng nói nhất quỷ nhì ma đó ư
Đường thêm ma nữa
Con ma giờ đây nhớ thương đường cũ
Đêm chiêm bao đi lại bao lần
Vẫn y nguyền từng chùm cây dại
Nhàn hạ trổ hoa đâu chờ Xuân
Tôi thằng bé chân trần
Ước bỗng làm hạt cát!!
NhàQuê Feb, 2006
|
Tranh Cố Hương
Làng quê ơi xin muôn vàn tạ lỗi
Chậm viết thành lời ca tụng cưu mang
Bởi dâu biển bủa sóng ...đời trôi giạt
Hai mươi năm còn chưa hết bàng hoàng
Chừng đã gói mang theo hầu đây đó
Giở ra nhìn ru nỗi nhớ chợt dâng
Mảng vô hình trong sâu từng thúc giục
Đưa quê xa vào cung bậc điệu vần
Con rạch nhỏ bao lần trầm tắm mát
Nước sữa nâu mùa ngọt những phù sa
Đậu chân lúa hóa thân đòng kết hạt
Độ vàng ươm cơn gió gợn la đà
Biển dẫu mặn vô vòng đành khuất phục
Trưa nắng hè hừng hực bốc hơi khô
Ai hiểu hết công nên viên muối trắng
Có phải đâu nước lã khuấy nên hồ
Trai gái quê nghèo da nâu chân đất
Guốc dép làm ngượng nghịu có đôi khi
Bẳng một dạo xóm trên và xóm dưới
Thành bà con chú bác thím cô dì
Cổ Thụ ngả hồn còn luôn phảng phất
Ngẩng đầu trông về phía biển xa xa
Đợi từ khơi từng đàn thuyền rẽ sóng
Vẻ no nê hướng về lại bến nhà
Như thế đó thật đơn sơ mộc mạc
Đã bao đời rất ít những đổi thay
Dù sống chỗ nhiều danh lam thắng cảnh
Tranh cố hương chấm phá đẹp khôn tày
NhàQuê Mar 17, 2010
Ngẫm
Giũ sổ mấy lần ta lọt lưới
Ngày ngày lên mạng tán dóc chơi
Nói thiệt văn thơ không đến đỗi
Chậm chân đến trễ...của người rồi
Nếu lỡ thấy rằng hơi giống giống
Ấy là chí lớn gặp nhau thôi!
Tầng hầm chủ trước dường vô sự
Ta về ẩm mốc rủ nhau lui
Ngổn ngang lỡ vứt đành xếp xó
Hồ cũng như ta bèo giạt trôi
Góc hẹp bao năm nằm hờn tủi
Giang san từ đó bày cuộc chơi!
Cứ gọi "Tứ Phương Đa Sự Cốc"
Rung đùi nhâm nhi ta ngồi đọc
Kho tàng nhân loại chở về đây
Chợt ngó tóc da ngậm ngùi khóc
Tha phương viễn xứ đời lất lây
Nỡ bày chi tương tàn ác độc
Không, giờ chim Việt rợp trời bay!
Ví thử phân cân chuyện lời lỗ
Thất Quốc Sanh Cầm với Lưu Vong
Dao trên thớt dưới: Ơi là khổ
Của mình có phải của mình không.
Gác tay lên trán nhẩm tính sổ:
Được, thấy bến bờ giữa đục trong
Lương gian lưỡng diện rõ lồ lộ!
Lánh lợi danh xưa điền viên vui thú
Ngại xô bồ nay không biết đi đâu
Hẹn cùng biển đến cắm lều ở đậu
Ruộng dâu kia đòi lại chắc còn lâu
Tráng sĩ dậy cùng ta chia chén rượu
Thôi đừng mơ ngựa hí đã qua cầu
Thuở rơi kiếm kể như là xưa cũ.
Thương bạn đồi xưa: nắm cỏ úa sầu!
Có hôm buồn cháu bá cổ quàng vai
Om Noại, Om Ngoọi, Are You Alright?
Muốn hụt hơi vẫn lơ lơ láo láo
Kéo ra góc líu lo bầy chim sáo
Chung mái nhà thế giới đã chia hai
Manh áo vá biết bao giờ phẳng lại
Vói ngăn sách ta lần mò kiếm mãi
Yêu quê hương giờ đọc ở trang nào!
Vẫn biết dòng đời sáu mươi năm ngắn quá
Vun vút lao cùng rời rã cuối cơn mê
Ơn non sông ngẫm trả hết, vẹn mọi bề
Ước kiếp mãn hóa thân cùng làn khói trắng
NhàQuê 2006
Đi Và Ở
Biết đến giã từ, bạn tiễn ta
Món ngon vật lạ có chi là
Nửa chai rượu đế vừa mua chịu
Khô nướng cơm chiều mới nhín ra
Từ độ xứ người lê gót nhói
Thường khi thức giấc buốt về xa
Cố hương mù tít nghe gần lắm
Đứng cạnh trái tim, rất mượt mà
NhàQuê
Tên kêu từng đứa bước vô tù
Cứ nghĩ lần nầy sẽ vạn thu
Ngầm tiễn dúi ta ve rượu gốc
Dặn thầm cất kỹ chút quà như
Rượu thần theo bước qua muôn khổ
Linh dược cạnh bên thế mẫu từ
Ve rượu hà nàm nhiều trại chuyển
Tấm tình trong đó có vơi ư
NhàQuê
Lê lếch thân tàn về cố xứ
Đời nầy đã thật sự sang trang
Thân sơ nháng thấy từ xa tránh
Giòng họ xem như chẳng buộc ràng
Mới đó mà nay ta đã mới
Rất ngu đần cũng rất lầm than
Cứu thân luôn cứu đời con cháu
Viễn xứ, dư đồ ta vẫn mang
NhàQuê
Chưa qua suốt hết đoạn đường trần
Đi Ở hợp tan biết mấy lần
Bất chợt ngưng mưa bừng nắng hửng
Thình lình sóng cuốn nước trôi phăng
Phàm trần Đi Ở đâu mình tự
Tạo Hóa sắp bày định kiếp căn
Thủ diễn trọn vai thôi bước xuống
Ngộ ra Đi Ở chẳng băn khoăn
NhàQuê Oct 17, 2006
Gác Tay Lên Trán
Mài kiếm vung gươm giữ nước hề!
Nhị phân thiên hạ trấn sơn khê
Ươm vàng mộng đẹp đời trai sẽ
Đốt đỏ cằn khô rạng lối về
Xa mã người vui lội bộ hề!
Chào Xuân đón Tết, hử? Đề huề!
Lương khô mấy suất hùn nhau quất
Thịt hộp vài phần bắt rượu ghê
Nước giữ không xong tù ở hề!
Non cao áo rách buốt xương tê
Đêm nghe tiếng Nước từ đâu vọng
Ngày nhớ mùi cơm ruột xót ê
Nói sống mà như chết dở hề!
Tùng phèo chữ nghĩa lạc bờ mê
Ngợm nhiều người ít thương thân quá
Thương cả nhân gian xuống hố kề
Thất quốc lưu vong viễn xứ hề!
Mài dao rửa chén đã rành nghề
Nằm co gác xép rờ nguồn gốc
Nước mắt tuôn trào mấy thảm thê
NhàQuê 2007
Mùa Vu Lan
Mùa Vu Lan đọc bài thơ về Mẹ
Nét đan thanh vẽ lại đấng mẫu từ
Cách xa nhau mù khơi bao hải lý
Mắt ta rưng lời nói hộ dường như
Mỗi một thời bao lời ca dâng Mẹ
Đời qua thêm nghiệt ngã khắc khe nhiều
Ơn thọ hưởng càng cao dầy chất ngất
Chưa có gì đền đáp được là nhiêu
Lẽ tử sinh kiếp người hằng vẫn biết
Phút chia ly ai cũng tới bến bờ
Trong huyền diệu nhiệm mầu nơi cõi vĩnh
Vọng thân yêu đâu đó dõi mắt chờ
Trần thế nầy bước đường còn dài ngắn
Trong thâm sâu gương lộng đấng sanh thành
Lòng thanh thản nối nẻo đường công đức
Một mai xong ... ta cất bước nhẹ nhàng
NhàQuê 2007
Cậu Mầy
Chị mồ côi mẹ
Ba chắp nối Má sanh tôi
Cùng lớn lên trong căn nhà chật chội
Nhưng thương yêu lại rộng khôn cùng
Ngày tôi về thăm
Chị kêu được Cậu Mầy rồi khóc mướt
Làm tôi cũng chẳng hơn gì
Đứa cháu đứng nhìn ông nội
Không giống thường khi
Chị cõng em và dắt tôi chạy giặc
Tận Bến Đường Tắt** bìa rừng
Ba Má còn ở trên đồng
Dặn trước cứ theo bà con mà trốn.
Nghe tiếng hú Cành-Nông
Đâu kể thân mình
Chị vội che hai em mếu khóc
Thời của chị đâu có trường mà học
Nên chi chị chưa khỏi i tờ
Chưa đọc thông vần ngược
Sách sử thường rất ít vần xuôi
Thế mà chị tôi
Suốt đời với tôi gương sách quý
Lâu lâu gởi tiền quà chị
Khi tôi về chị mở vẫn còn nguyên
Chị nói bên nây khi nào nhớ Cậu
Lấy ra coi rồi khóc hồi lâu
Chị còn hiểu xứ nầy:
Cậu Mầy không sống nổi đâu
Chị em mình xa nhau là phải
Đêm đêm chị van vái nguyện cầu
Bên xứ lạ em phật trời phò hộ
Huời đặng bằng an
Đừng rề rề như hồi nẵm
Thuốc Bắc thuốc Nam
Chị đi hốt mòn đàng
Tôi đầu cúi, ngậm ngùi
Nghe chị tôi, người dốt nói...
Ngày tiễn tôi chị biết Sài Gòn lần thứ nhất
Một bà già quệt nước mắt ngoài phòng cách ly
Tối hôm trước bữa ăn có người hầu rót nước
Chị ngại ngùng cứ khều hỏi người sắp đi
Tiện nghi nào cũng lạ ...
Thương chị quá, chị ơi
NhàQuê 2006
** Bến Đường Tắt: Bến ghe xuồng, có rạch nhỏ gần nhất thông ra biển. Hiện vẫn còn, thuộc xã Tân Thủy, Ba Tri, Bến Tre.
Gói Thuốc
Buổi chiều im ắng chuông ai bấm
Một gói hộp vuông bưu điện giao
Địa chỉ quê nhà trên góc trái
Chưa mở gì trơn nước mắt trào
Sao không nghe lời anh căn dặn
Chẳng muốn lụy phiền thuở chân xa
Từ lúc xuống thuyền làm lá mục
Đã xác vô hồn xứ người ta
Một lần nói chuyện em gặng hỏi
Giấu quanh anh ngượng miệng nào quen
Bịnh căn chưa thấy đâu trầm trọng
Người thân lo lắng thiệt sanh phiền
Nhiều năm rồi đó cô mầy hỡi
Một thân lo lắng phía nhà chồng
Giỗ quảy bên mình em xuôi ngược
Ngoại xa Bảo Thuận nội Giồng Bông
Sáng nay đi bộ như thường lệ
Lòng cứ miên man nghĩ kiếp người
Nỗi đau nhân thế còn dằng dặc
Sâu hoằn chưa có chút dịu nguôi
Em bám ruộng đồng theo cây lúa
Chân phèn dám lội tới kinh đô
Tấm áo quê mùa thương đứt ruột
Anh nghe trí tưởng cứ mơ hồ
Ốm đau tuổi tác lẽ thường tình
Có sinh có tử chuyện phân minh
Đời anh mang tiếng người ăn học
Đâu sánh lòng em tỏa hương quỳnh
Thuốc nầy chưa biết hiệu nghiệm không
Sao như hơi ấm khởi dậy lòng
Hạt thuốc hàm ân miền Đất Tổ
Nguyện cầu đã vượt biển mênh mông
Tên thuốc lạ tai xứ văn minh
Sâu trong tiềm ẩn những nghĩa tình
Cầm lên tưởng tượng đang qua rạch
Lội giữa đôi bờ kiếp nhân sinh
Nếu được tỉnh hồi vào lúc đó
Chống tay gượng sức thể như thường
Bốn phương trời đất anh thầm hứa
Tự trở quay đầu hướng cố hương
NhàQuê 2008
(Tặng bào muội Trần Thị Nhơn & tế đệ Lê Văn O, Út O, Giồng Trôm Bến Tre)
Tộ Canh Bài Thuốc
Cha mẹ nhỏ, ba má ta thân thiết
Thôn lân hay bà con xa không biết
Nhà hai bên qua lại thiệt... thiệt gần
Hai đứa kiếm nhau mấy lần, ngày một
Lâu lắm rồi chưa thăm lại chốn quê
Khói tỏa canh rau làm nhớ quá hề
Của một bận nồi cơm vừa ghế cạn
Nhỏ ló vô lật đật te te về
Trở lại cho tô canh còn dẫn giải
Giọng ra như thầy thuốc ở đâu rồi
Ta con chiên thành tâm nghe rao giảng
Về rau dền rau ngót rau mồng tơi...
Cũng bao thứ rau ngày xa xưa ấy
Cũng lá xanh lá tím đỏ đủ màu
Cũng thịt tôm tiêu hành quếch nhuyễn
Cũng nóng thổi phù sao khác làm sao
Bởi lần đó nhỏ líu lo cười nói
Bởi ngoài cơm chỉ kho quẹt và canh
Bởi má bên kia nhỏ ta ngồi cạnh
Bởi như rau nhờ đất ấy tươi xanh
Ta nhớ chưa lần ngỏ lời cùng nhỏ
Nơi dành cho đó ngự chỗ Thiên Thần
Như thầm hẹn giữ hoài hoài thánh thiện
Ta rời nơi và từ độ xa xăm
Nghe nói nhỏ lặng buồn không cải chánh
Ta và con của nhỏ giống hao hao
Nói sao hết nỗi lòng người tiết phụ
Vị thuốc tương tư lẩn mớ rau nào
NhàQuê Jan 14, 2007
Trăng Xưa
Phía cuối đường kia ửng ánh trăng
Lam mờ dãy núi chút mây giăng
Đêm xa phố thị tìm yên tĩnh
Chợt gặp vàng tơ trải lụa Hằng
Nghiêng nghiêng đổ bóng mấy hàng cây
Dịu dịu hương đêm tỏa khắp đây
Loáng thoáng lần nào chân bước khẽ
Vờ quên gởi lại cả trời mây
Độ ấy giờ đây vẫn ước ao
Trăng xưa bất chợt kéo nhau vào
Mang theo rộn tiếng cười mầu nhiệm
Gởi sóng từng cơn lớp lớp xao
Có lẽ lâu nay ít dịp nhìn
Vầng trăng một thuở nhớ như in
Đi đâu kịp gói tròn đầy đặn
Trọn vẹn trời xưa đủ bóng hình
Sáng quá đêm nay cửa khép hờ
Cho từng vệt lụa chảy ngu ngơ
Như xưa mướt mượt hôn làn tóc
Bức họa về đâu... có kẻ chờ
NhàQuê 2007
Hai Tà Xưa
Nhiều mùa Hạ phượng trôi qua
Còn thuơng dĩ vãng đã xa thuở nào
Đứng nhìn cổng khép nao nao
Lần qua chỉ kịp thầm chào trường xưa
Chuyến xe đời mãi dặm đưa
Hai tà mới đó Người Xưa mất rồi
Tàn cơn binh lửa ngút trời
Tôi đi về phía suốt đời chiêm bao
Giật mình trong mấy lớp rào
Đêm ru mạch sống tin vào cơ may
Bốn mươi năm có lẽ ngoài
Tên quen bỗng hiện tàn phai tưởng là
NhàQuê Aug 2007
Lần Đọc Thư Xưa
Theo lối dẫn lần vào cổ tích
Nét đơn sơ tiềm ẩn u hoài
Ngôn ngữ mở ra ngàn lối cửa
Ngọn gió lành dào dạt hương bay
Từ hồng hoang xuống trần ngơ ngác
Giữa đục trong gầy guộc cội nguồn
Gót chân xước qua đồi vượt dốc
Còn xa kia mấy nẻo bao truông
Giọt nước mắt lăn vào tuổi mộng
Mảnh hồn nhiên chìm dưới đáy sâu
Đêm thao thức đèn chong leo lét
Ngọn tóc giùm che khuất niềm đau
Xuân mấy lượt hình như rất ngắn
Ánh trăng mơ còn mãi rong chơi
Ngày tiếp nối rủ nhau huyền thoại
Vai nghiêng nghiêng nâng gánh vào đời
Có một hôm mưa dầm bỗng tạnh
Tia nắng soi ấm đủ vườn riêng
Mọi hiện hữu tươi vui hằng ước
Ngắm nhành bông trổ nụ muôn miên
NhàQuê 2007
Nhớ Ghé Rong Chơi
Có sáng mai ngày như vụt mới
Có vuông sân cây lá mỉm cười
Có má ửng nét gì khang khác
Có mờ mờ... nụ... hãy còn tươi
Như con suối đã xa thác đổ
Như khúc sông uốn giữa ruộng đồng
Như phù sa đậu chân lúa trỗ
Như cánh buồm chấm phá thong dong
Em vẽ tặng cho ta tranh lụa
Những lung linh màu sắc thay lời
Ta đem treo vào nơi chỉ có
Chỗ không cùng... nhớ ghé rong chơi
NhàQuê
Sau Lưng
Lần nhìn từ phía sau lưng
Dòng sông khô
chảy qua vùng vai nghiêng
Sóng xao gợn những ưu phiền
Lời kinh siêu tụng về tiền kiếp xưa
Tay dang có đủ vặn vừa
Ôm vòng hoang phế còn chưa hao gầy
Chăng là hay quẩn quanh đây
Dư hương huyễn hoặc đời nầy luyến lưu
Hỏi thăm phiến đá trầm tư
Tên mờ dấu khắc... cát nhừ rã đau
Chung quanh yên lặng cúi đầu