NhàQuê 21-08-08
Một Ngày Vui
(Kỷ niệm ghé thăm Trương Văn Tín)
Gặp nhau lần đó giờ lâu lắm
Phần tư Thế Kỷ có lẽ hơn
Ta đậu ghe buôn gần cầu sắt
Vô quầy Hợp Tác hỏi thăm đường
Từ độ chia tay rời trường cũ
Thắm thoát đã ngoài hai mươi năm
Đạn réo bom rơi còn sống sót
Nhiều phen tơi tả lệ nuốt thầm
Mầy - Tao thân mật nổ rân rang
Bất ngờ khô nướng đã là sang
Hàn huyên thăm hỏi bao còn mất
Và sau lần đó ta ngút ngàn
May quá gần đây hy vọng lóe
Vài người An Định miệt Cái Quao
Nhìn quen thăm hỏi trên trang Web
Trực nhớ bạn xưa góp tiếng vào
Cám ơn người tốt kể tỏ tường
Nghe về gia thế thảy an khương
Vui mừng tiếp nối tăng nhiều nữa
Xin cám ơn người bạn Đồng Hương
Đang lúc mùa Hè nóng cháy da
Như dòng nước mát chảy chan hòa
Nhìn đâu cũng thấy muôn sắc thắm
Mới biết cuộc đời vẫn thướt tha
Tất cả nhận lòng biết ơn
NhàQuê Aug 17, 2009
Hạt Nước Trôi Qua
Hồi ấy ta từ trong Sóc Trăng
Ra vàm Đại Ngãi về Càn Long
Vô Thơm... chợ Quận rồi Định Thủy
Chong mũi quê mình hướng Biển Đông
Xa xa Phú Khánh rặng bần mờ
Đại Điền sao lão đứng chơ vơ
Dưới chân sân rộng nhà Đốc Phủ*
Cổ thự quanh năm ngủ dật dờ
Vậy ta đang khoảng chừng An Định
Sao lại không lần ghé Cái Quao
Một chuyến viếng thăm thằng bạn cũ
Có thể mai kia khó dịp nào
Thời chung xa đã hai mươi năm
Cuốn theo vận nước những thăng trầm
Chén thù chén tạc quên giờ giấc
Nay đã đôi bờ biển xa xăm
Tiếp mấy bữa nay ta lạc về
Từng nơi từng chỗ đất trời quê
Long Xuyên Châu Đốc xuyên Đồng Tháp
Mùa tràm thả nhụy hương đê mê
Trưa xuôi Vàm Cỏ về Mộc Hóa
Lên chợ mua thêm chút đỉnh mồi
Tối lại cặm sào gần Long Định
Thầy trò cắc cụp rượu mềm môi
Băm nhuyễn đời ra giấu trong lòng
Như hạt phù sa lắng đáy sông
Mỗi dịp xôn xao con nước vận
Từ thẳm sâu kia trở bềnh bồng
Đời còn khoảng ngắn có bao lâu
Làm muối tan trong sóng bạc đầu
Ví được theo triều đi đây đó
Đâu chừng trôi tận những vàm sâu
NhàQuê Aug 20, 2009
* Đốc Phủ KIỂNG
--------
Chim Di Trú
Từng tờ lịch hết đếm tương lai
Ta góc quán quen tiễn một ngày
Vừa thấy trưa nầy chim tụ tập
Thành bầy chờ chuyển cánh đêm nay
Lên đường vui nhé hướng phương Nam
Ta vẫy tay chào chúc thuận an
Mùa ấm nhớ về đầy đủ cả
Chờ trông trở lại lượn từng đàn
Ta từ nhiệt đới nhận đây quê
Di trú bay xa mịt lối về
Chim chóc giao mùa còn bỏ xứ
Huống hồ … tự nén nỗi buồn thê
NhàQuê 28-11-08
Sóng
Bổ Ghềnh
&
Mùa
Điên Điển
Giữa đêm thức giấc nằm nghe sóng
Thoạt đến rất gần lại vụt xa
Ủa lạ nơi đây triền núi thoải
Ờ ... xe âm vọng tưởng bên nhà
Tiếng sóng bổ ghềnh một thuở xưa
Ngủ trong tâm tưởng đợi tới mùa
Gió chướng từng cơn lùa biển chạy
Bao lần phát nhớ giữa canh khuya
Cứ thường ưa hỏi trái gì đang
Ra hoa hay đã ửng chín vàng
Tuy nhớ y nguyên mùa nào rộ
Xem giờ có khác ...khác nhiều chăng
Hết nửa đời người vùng châu thổ
Đi từ cửa biển vô Tháp Mười
Nhiều đêm neo đậu chờ nước thuận
Bất chợt nghe ùm tiếng trái rơi
Ngang vùng Sa Đéc mùa điên điển
Hai bờ ai cắm rực vàng bông
Cột ghe len lỏi lên phiên chợ
Thèm quá canh chua món cá đồng
NhàQuê Mar 18, 2010
--------
Suối Kể
Trở về đầu gối rễ cây
Nằm nghe suối kể chuyện ngày xa xưa
Một hôm trời đổ cơn mưa
Xuôi nguồn nước lũ cợt đùa lòng sâu
Suối đau đá sỏi u sầu
Đôi bờ thương tích lao xao muộn phiền
Suối ơi không chỉ mình riêng
Qua cơn rồi sẽ bình yên lặng lờ
Xanh um cây lá đôi bờ
Chờ nghe suối lại ngâm thơ rầm rì
NhàQuê
--------
Bài thơ
Tặng Người Tìm Được Tình Yêu
Giọng vui kể lể có người thương
Đang độ đủ đầy nghĩa yêu đương
Thôi hãy giã từ bao phiền muộn
Cô đơn hiu quạnh trước đây thường
Nghe vui trong dạ biết là bao
Xin chúc hai người đẹp tình trao
Đường đi luôn nở ngàn hoa đẹp
Hương ngát thênh thang vạn sắc màu
Trần gian nầy có bao nhiêu nữa
Sống vẹn ước nguyền với nhau luôn
Gác hết bên lề thành dĩ vãng
Lòng hòa suối ấm mãi dòng tuôn
Ta đoán hai người rất mực yêu
Nên chi vạn khó vẫn nâng niu
Bức tranh tuyệt đẹp cùng nhau vẽ
Nét có đơn sơ vẫn mỹ miều
NhàQuê 2008
Giàn Bông Ước
Ta hằng thương một giàn bông giấy
Đủ sắc màu đan kín mát sân
Tia bướng bỉnh in lên nền gạch
Và vai em sáng vệt thanh tân
Ghế lắc lư ta nằm đọc sách
Con chim sâu lên tiếng gọi chào
Về trang điểm vườn mình yên ả
Ngọn gió lành sà xuống hôn trao
Trên giá vẽ bức tranh còn dở
Cảnh miền quê im lắng buổi chiều
Vẫn quen thuộc bỗng dưng áo mới
Ờ ! Đó đây trải ngát thương yêu
Ghi dưới góc bài thơ vừa viết
Kết hai vần chiền chiện sơn ca
Màu tiếng hót thành dòng muôn thuở
Nghe rất gần thơm ngát cỏ hoa
Giàn bông ước từng chùm cánh mỏng
Trắng tím màu thuở đó đê mê
Bốn mùa thay hát ca mỹ ngữ
Ánh trăng xiên hai bóng vai kề
NhàQuê 2008
Hãy Đừng
Ra Khỏi Hôn Mê
Đã cùng lay tỉnh làm chi
Hôn mê lại có còn gì chờ hơn
Gối tay từ biệt dỗi hờn
Nằm nghe tim nhịp từng cơn rì rào
Dâng trao tròn phiến ngọt ngào
Vầng trăng
nghiêng khuyết năm nào bỗng dưng
Bàn tay phân nửa chào mừng
Hạc gầy xích lại ngập ngừng hôn nhau
Dưới chân đá sỏi xôn xao
Mưa luồng nước lũ quyện vào trăm năm
NhàQuê 2008
Hương Tóc
Chưa hề gặp biết cây bồ kết
Tục ngữ ca dao hay nói về
Liệu có thơm bằng làn tóc mượt
Sông khô mà sóng gợn đê mê
Ngoan hiền khép nép năm dòng kẻ
Chiếc lược ngón thon sứ giả tình
Chải ấm nâng niu ngàn sợi nhỏ
Thêm dài ấp ủ mộng tươi xinh
Nếu được bàn tay nhuần nét họa
Màu pha óng ả thuở đan mơ
Đi qua bụi cát bao cơn bão
Vẽ được hương thơm dưới gốc chờ
NhàQuê
Hình Dung
Nhìn hình lòng rười rượi
Người trong ảnh lặng thinh
Âm giọng còn quyện bước
Lãng đãng và lung linh
Đọc trong sâu ánh mắt
Vương vương nét u buồn
Hoa vườn bao cánh nở
Giùm trao gởi phấn hương
Khi nào về qua đó
Nhặt viên sỏi đã từng
Kết trầm hương năm tháng
Mang theo nhớ niu nâng
Một lần rồi mãi mãi
Nghe buốt thấu tim đau
Có lời nào diễn đủ
Thiên thu một khối sầu
Cúi đầu buồn vô hạn
Bước qua cổng rời xa
Quay lại nhìn người tiễn
Giọt gởi vói nhạt nhòa
NhàQuê Feb 10, 2008
Hương Nguyệt Quới
Lại đúng ngày cụm hoa nở trắng
Đợi đến đêm len cửa vào trong
Thăm người tưới chăm vun… hằng bữa
Tặng hương thơm nguyệt quới ngây lòng
Nằm thao thức mùi hoa gợi nhớ
Một nơi xa tận mãi vườn tiên
Vui hò hẹn mùa bông trỗ muộn
Phải xuống trần trả lỗi nhiều niên
Khu vườn nhỏ lá hoa để nhắc
Cuộc tình xưa thượng uyển và người
Cây kiểng biết nỗi buồn cô quạnh
Trổ bông thơm kết trái xinh tươi
Đêm nguyệt quới nhớ gì không hở
Hương năm xưa góc nhỏ đợi chờ
Còn biết tới chừng nào hoa sứ
Một cánh thôi có để dành cho
NhàQuê
Suối Mây
Như là con suối cạn
Thèm tiếng nước vui reo
Mây ơ thờ tỏa bóng
Rồi đâu đó bay theo
Làm sao ngăn mây được
Bồng bềnh trôi lang thang
Như thuyền chưa trở bến
Về neo đậu ngày tàn
Sông lưng vực suối khô
Giờ chỉ trơ lòng sỏi
Xa lắc thuở ban sơ
Ước thành nguồn khó nỗi
Nơi nầy con suối đợi
Hạt mưa sớm quay về
Đừng mãi mê đất lạ
Mỗi hao gầy buồn thê
Mây tìm mây đan kết
Vui vẻ hát đùa ca
Mảnh vườn hằng nắng cháy
Mây có biết chăng là
NhàQuê 2008
Trở Lại Đường Xưa
Anh dắt em về những con đường xưa lắm
Hoa lá cỏ cây giờ nhiều chỗ không còn
Những dãy phố công viên thay màu gần hết
Miếu đình cổ thụ dấu xóa sạch trơn
Nhưng tất cả trong anh vẫn y nguyên ngày trước
Nhất là những đoạn anh yêu thương
Đám chuối... hàng rào.. cửa sơ sài giản dị
Nhớ thuộc lòng lối nào cạnh bờ mương
Phía bên kia cây chanh trái oằn gần chấm nước
Lại xà thêm lúc xe đò về quận chạy ngang qua
Vào cái thuở của nhiều người ít
Lũ chim no... trái chín đỏ hằng hà
Nhắm mắt lại đi... cái nầy ngộ lắm
Trái me cong anh tặng đây nè
Thoáng một chút leo lên cành thoăn thoắt
Biết rất rành cây nào ngọt đó nghe
Để anh ghé vô nhà thằng bạn
Mượn chiếc xuồng ba lá bơi qua sông
Phía bên đó có lục bình nhiều lắm
Biết vẫn yêu phơn phớt tím màu bông
Hay Em có muốn lên trên ruộng
Lúa đang đòng ...ăn mống cả bầy rô
Mồi kiến vàng mới xào thơm phưng phức
Chiều nay làm gì cũng có tộ kho khô
NhàQuê
Suối Sỏi
Hồn ta viên sỏi muộn phiền
Lăn theo thác lũ từ triền dốc cao
Chạm va thương tích thấm đau
Từ hôm gặp suối nhiệm màu bình yên
Dần tan trầm tích ưu phiền
Vỏ ngoài văn vẻ điểm duyên thành người
Miên man theo suối dạo chơi
Bay tìm cổ tích cuộc đời trước đây
Căn nguyên đến cõi đời nầy
Nghiệm ra nay được xum vầy ước ao
Hẹn cùng suối có bề nào
Không rời xa nữa tình trao nguyện gìn
Có khi sỏi ngẫm chuyện mình
Suối thành thác đổ rung rinh đá ghềnh
Nước ào cuốn sỏi ngả nghiêng
Ra sông ra biển tới miền lạ quơ
Mênh mông khó nỗi tìm bờ
Trở về xưa cũ nằm mơ như thời
Lắng nghe từng nốt nhạc rơi
Suối ru huyền dịu kết đời vào nhau
Sỏi cầu êm ái lòng sâu
Như hồ phẳng lặng biết bao dịu hiền
Suối ơi Suối Mát Suối Tiên
NhàQuê
Bài Thơ Điên
Một ngày trọn vẹn niềm vui
Nghe quanh tràn đầy nắng mới
Tuyết băng ra khỏi góc đời
Cỏ cây vào xuân phơi phới
Trong ta lồng lộng trời xanh
Vườn thơ đầu ngày êm ả
Như xưa vần điệu mượt mà
Về từ đêm sâu ngộ nhận
Con tim gõ nhịp trùng tu
Phục hồi tin yêu rệu rã
Chân trời với được đâu xa
Chung quanh bỗng nhánh hiền hòa
Cuội rơi vào lòng vực thẳm
Nay mai mất dấu đất hằn
Yên bình tìm về hội ngộ
Giũ xong phiền muộn băn khoăn
NhàQuê 2008
Rong Chơi
Suối hát lời tình trên thảo nguyên
Rừng già chia xẻ nỗi niềm riêng:
Bài ca xa vắng viên sỏi đợi.
Cây sứ nhớ người bóng đổ nghiêng
Chùm bông nguyệt quới đang mùa trổ
Cố kéo dài thêm lúc người về
Tỏa làn thơm ngát đêm huyền diệu
Mách nhỏ ...hương chờ... thêm đê mê
Có một hình như chưa nói ra
Dõi theo âm vọng suối vang xa
Đó đây mấy bận bề ngoài vậy
Tay vẫy... khóe như ướt nhạt nhòa
Sáng sớm lên đường nhớ áo len
Mùa nầy lạnh lắm biết không em
Làm sao đầu gió giùm che chắn
Giữ ấm như đang gối mộng mềm
Gặp lại mình hôn từ đầu ngõ
Dưới chân mừng rỡ chạy loanh quanh
Ngước lên ngó xuống cùng cười mỉm
Nầy nhé ...đợi nha... trước phải dành
NhàQuê
Khi Mùa Lá Đến
Lá kỳ nầy đổi vàng rất lạ
Vừa ngã màu mưa xuống rụng ngay
Biết làm sao lời trần cho đủ
Cùng Thu về em quẩn quanh đây
Em vẫn còn yêu mùa lá chứ
Cho thơ lãng đãng chút u hoài
Cho trăm năm đến bừng hò hẹn
Cho thuyền tình neo bến đợi ai
Mùa Thu mới chất cao thêm nữa
Chiếc lá nào đầy ấp nhớ nhung
Mang yêu thương năm dài hôn ấm
Thật thà trao và mãi khôn cùng
NhàQuê Oct 10, 2007
Thu Đông &
Đời Người
Mưa tiếp nối mấy ngày sau trận tuyết
Lá Thu khô nằm mẹp cũng như ta
Sáng gượng dậy đi vòng vòng phố ảo
Chợt gặp vần giống quá ... phải chăng là
Dưới miền Nam năm nay trời tuyết sớm
Từ Arizona qua tận Houston
Theo chiều gió trôi lên miền Đông Bắc
Thu đang còn...bỗng xám ngắt tầng không
Tưởng mạnh sân sân ... bất thần lạnh quật
Khuỷnh da mồi khô khốc răn reo thêm
Ực cốc nước đẩy trôi vài món thuốc
Hỏi bạn bè ...tụi nó cũng đau rêm
Lẽ rất đương nhiên già thời phải vậy
Biết mấy buồn thiếu tuyết trắng bay bay
Đường trơn dốc xe quay tim chực đứng
Có hề chi ... lánh chỗ bốn mùa nầy
NhàQuê Dec13, 2009
Tuyết
Và Giáng Sinh
Sáng thức dậy ngoài sân đầy tuyết
Nhìn vói theo Thu khuất đàng xa
Ngọn cây trần đứng run ái ngại
Đốm da nhăn ... bắt gặp tuổi già
Hăm mấy năm ...tưởng chừng mới đó
Chuyến bay dài Nhiệt Đới sang đây
Chiếc áo mỏng phất phơ tiếu ngạo
Túi hành trang lép xẹp... guộc gầy
Ờ ... mới đó... à… à.... mới đó
Giáng Sinh nay cũng giống láng giềng
Mong tuyết trắng lại về đúng dịp
Tin như người... đời sống ổn yên
NhàQuê Dec 09, 2009
Tuyết
Và Ta
Em hẹn đến thăm tuần nầy ba bận
Rờ sau lưng nận thử thấy nhói đau
Phải chi chừng bốn mươi năm về trước
Dẫu ngày hay đêm ngán ngại đâu nào
Ba má nông dân một đời chất phác
Họ hàng không ai địa vị cao sang
Ta thanh xuân…nàng ngự nơi khó vói
Đâu thể tranh cùng các cửa nhà quan
Biết gia thế… nặng lòng yêu nơi đã
Mưa nắng hai mùa… cỏ dại dưới chân
Nhẫn nhục thành món canh rau thân thiết
Ta định gói đời… cột chặt thôn lân
Có lẽ số trời xếp đặt oái oăm
Đủ vị chua cay đắng nhiều hơn ngọt
Đọc đâu đó nếu đường không dốc tuột
Còn gì ra ý nghĩa bước trầm luân
Những đưa đẩy một ngày ta lại đến
Quê hương nàng …lơ láo kiếp lưu vong
Quá độ trung niên …xương da dẹt đét
Chỉ trái tim còn đập nhịp tuổi hồng
Rồi em cũng đến như ta mong đợi
Chưa già chi… trắng nà nõn làn da
Lau kiếng lão mờ mờ hơi sương khói
Gối run run… mơ hay thực đây mà
Kính cẩn nếm tựa con chiên... Bánh Thánh
Lưỡi tê tê sự thực thế nầy sao
Em đáp trả lạnh lùng như hằng vẫn
Ta nhớ hoài lần gặp gỡ cùng nhau
Ở nơi xa biết bao nhiêu mơ ước
Cận kề rồi lắm chuyện mới nẩy sinh
Em vẫn trẻ qua thời gian năm tháng
Cái già nua bám ta thật chí tình
Em hẹn đến ta phải lo đủ thứ
Rủ màng treo… chăn gối mới thơm tho
Khơi bếp sưởi hong lại vùng da thịt
Vốn đã mồi hể chút lại co ro
Giữ kiêu hảnh sắc dân miền Nhiệt Đới
Vẻ kiên cường dẫu lòng nát như tương
Quyết đóng chốt thi gan cùng thử thách
Ngựa đã già đâu chịu dẹp yên cương
NhàQuê Jan 17. 2010
Cuối Năm
Từ Nam bão tuyết đang dần tới
Hứa hẹn sáng mai ngập trắng đường
Nhớ lại lần đầu rơi lất phất
Có gì lạ lắm… kẻ tha hương
Thu Đông Xuân Hạ nối nhau liền
Nhẹ hững hành trang thuở trung niên
Số âm lạnh cóng đời gầy lại
Xếp hết ưu tư cất muộn phiền
Tuyết phủ cây cành cứ mỗi Đông
Tháng năm lặng lẽ chảy xuôi dòng
Hai bàn tay đếm qua vài lượt
Nhấp nháy như hình đã sắp xong
Đường qua ngoái lại nhìn khắp lượt
Vạn trạng muôn hình những phù vân
Ta xin đổi hết làm viên sỏi
Lòng suối nằm yên nước trong ngần
NhàQuê Dec20, 2009
Hương Chờ
Ờ... thì chờ đến lần trổ tới
Hoa trắng tinh khôi lại rủ nhau
Thả hương thơm ngát từ đầu phố
Ru mềm mộng mị suốt đêm sâu
Nên lần âu yếm hôn vùng tóc
Bất chợt nhận ra hương rất quen
Lục lọi khắp cùng ngăn ký ức
Đúng rồi lâu lắm ...xuống trần đem
Những hương nguyệt quới nhiều kỳ trước
Quanh quẩn chần chừ chưa chịu tan
Len lén chờ người chân tóc đợi
Cảm ơn yêu dấu những nồng nàn
NhàQuê
Xoa Tay
Mệt mỏi đua chen muốn chỉnh tu
Thực lòng chi sợ tiếng mình ngu
Người xưa chán ngán tìm non ẩn
Thế tại giành hơn dựng núi mù
Bát quái xông pha khắp ngõ hang
Giờ nay thong thả lánh buộc ràng
Bạn hiền thơ họa chia cảm xúc
Cuối đất cùng trời rộng thênh thang
Đêm nằm thẳng cẳng ngái ro ro
Gác trán ngày nao rối tơ vò
Chưa kịp nghỉ ngơi chân dợm chạy
Phù du bay mãi khổ thân cò
Soi gương buổi sáng nhận rõ mình
Nếu được một ngày thực mới tinh
Những vết sướt trầy da kéo mới
Thuốc xoa: tin tưởng... dạ đinh ninh
Vườn mơ sông ước có dịp về
Gió ru sóng gợn cõi đê mê
Vẽ tranh vẽ cả tình chan chứa
Xin cám ơn đời ...Trả giấc Kê
NhàQuê Sep 06, 2008
Hoàng Bào
Đường lên sơn cước xa xôi lắm
Sáng sớm khởi hành tới đã đêm
Truông dốc bằng rừng qua đoạn vắng
Khi nào có sợ... đặt lên tim
Nửa theo muôn dặm nửa đời thường
Đất đỏ bụi mù khuya ướt sương
Đêm xuống núi rừng thiêm thiếp ngủ
Nửa gần.. sao nhớ nhớ thương thương
Có bạn đồng hành tối trú chung
Đồng sàng dị mộng lạ vô cùng
Kể cho nghe với mơ gì vậy
Xem thử như là đã thấy không
Hay là mơ giống thuở xưa xa
Cờ bay tở mở tiếng quân la
Có nhìn coi khắp hàng sĩ tốt
Giáp trụ theo chân chẳng nệ hà
Rượu Rừng uống thử chơi cho biết
Chớ quá liều say xuống Chiếu bừa
Đem ra xử phạt oan oan lắm
Một dạ theo phò: Vậy Đó .... Vua!
NhàQuê
Chứng
Lên đồi nằm sải cổ thư
Chờ tia nắng rọi hiền từ kệ kinh
Chân què ngựa chứng ngẫm mình
Kéo xe tàng tích dặm nghìn cỏ khô
Mở cương tắm suối mơ hồ
Thiên la địa võng tiền đồ mù khơi
Hoàn yên lục lạc rong chơi
Buồn vui giậm cẳng quên đời phía sau
Mắt che roi quất niềm đau
Vó câu đồng loại cơ cầu nhiều phen
Tưởng đâu chân cứng đá mềm.
Đừng tin lần nữa lại thêm đau lòng !
NhàQuê Sep 16, 2008
Nghe Giảng
Bao la trời đất hội về đây
Vàng đỏ trắng đen có đủ đầy
Văn chương nghệ thuật thân bù trất
Biết phận ngó nhìn lấy giải khuây
Đi dạo vòng vòng ngắm tranh hoa
Từ khi có bức điểm trang nhà
Nghĩ lại vách cây nền đất nện
Thương tranh ố nét mực màu pha
Thưởng ngoạn xưa nay nhiều trình độ
Tự nâng đẳng cấp... vói mây xanh
Chân nhón mấy lần nghe rao giảng
Như từ cõi khác ..."mệt cầm canh !" **
NhàQuê 2008
** Tiếng miền quê hay dùng
Chuyện Sỏi
Viên sỏi lóc lăn sao tránh khỏi
Mòn trầy va chạm mấy hư hao
Đã không nát biến đời may mắn
Yên nằm nghe suối hát lao xao
Hai bên bờ vực lở rồi bồi
Mạch suối hiền lành thả nước trôi
Ấm lạnh lòng sâu viên sỏi bám
Rong rêu níu chặc chẳng buông xuôi
Tạc cho phiến đá một tâm hồn
Đời tặng thêm phần tạo ngữ ngôn
Sông thẳm núi xanh thời gian đổi
Chắc khư viên sỏi mãi trường tồn
Sỏi biết rằng mình chỉ nhỏ nhoi
Bàn tay nghệ sĩ khéo săm soi
Một hôm tranh vẽ sao mà tuyệt
Tiếng suối giao hòa sỏi rạng vui
NhàQuê 27-05-09
Thêm
Thuận tay mở gói yên bình
Khăn thêu bùa phép hiện hình Hạ Ngươn
Ghim từng mũi nhọn nguồn cơn
Chai lỳ dưới tóc nghe đờn sang năm
Tròn vuông trải lá đủ nằm
Nghiêng nghiêng bóng giọi trăng rằm Tuyên Ngôn
Mõ chiêng gióng tiếng dại khôn
Ngựa xe manh giáp rách sờn hư hao
Chạy ngông níu kéo chiêm bao
Mài danh giũa móng đục bào hồng quang
Tréo chân chữ ngũ đóm tàn
Dây leo tầm gởi giữa đàng hát rong
Tàn hơi nhật nguyệt trống không
Vái chào kiểu cách lên đồng mặt che
Non cân mỡ nạc ai dè
Văn chương phá sản cống nghè nông sâu
Rẻ rề cá tép hoạt đầu
Thép trui đúng lửa gạo châu hạ màn
Tiền khiên meo mốc từng trang
Bỗng nhiên bông bụp hai hàng đỏ tươi
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |