NhàQuê 2008
Chờ Giao Thừa
Chiều nay mới thỉnh hai chai rượu
Đợi tối giao thừa lếu láo chơi
Vô mấy ly đầu còn tỉnh táo
Tứ phương bất kể nhớ là mời
Trước khi ngã gục lầm bầm đếm
Ủa, có lần nào ta mời ta
Nếu chửa thì đây cho đủ cặp
Ruột rà thân thiết tuốt trời xa
Đài báo suốt đêm nay tuyết đổ
Rạng ngày cao tới cả chục inch
Năm nào Tết cũng run cầm cập
Thiên hạ ngứa chân xúm xập xình
Còn một mình ngồi gù gật nghĩ
Lo toan đã vẹn ở bên nhà
Người người vui vẻ mừng xuân mới
Quẳng gánh, thăng trầm dẹp bỏ qua
Xương da xích đạo vùi trong tuyết
Chực rã nơi xa vọng hướng về
Nắm đất quê hương theo khắp cõi
Lấy ra nhìn lại điếng hồn tê
Một gói buộc ràng hình chữ S
Mở rồi người, đất cứ nhìn nhau
Mai nầy tro sẽ hòa cùng với
Trầm xuống biển khơi trọn ước cầu
Nốc cốc rượu Tây mừng Tết Nam
Nghe từng khóe góc nhói bao năm
Nhớ ly vừa kháp còn âm ấm
Cụng cụp, trót khà, nóng nóng râm
Có kẻ lưu linh trôi thất lạc
Buồn tênh Tết mãi xứ người ta
Khôn nguôi tự dỗ ngăn dòng lệ
Phú Lễ một chung cũng đủ là !
NhàQuê Feb 17, 2007
Canh
Rau Nhúc
Như gặp người quen trên xứ lạ
Dáng mảnh mai khép nép dễ thương
Vốn nhà quê cơm canh giản dị
Xa quê hương thèm những tầm thường
Ráng bấm bụng nhìn con số nhảy
Chỉ giá tiền... chảy máu**... phải đâu
Lặt chăm chỉ non già trối kệ
Xứ lạnh căm... rau nhúc... dễ dầu
Nơi quê xưa ruộng giồng ven biển
Nhiều món vườn lặn lội bò lan
Lắm mùi vị lần đầu thấy lạ
Dần dần quen "thân thích họ hàng"
Cơm gạo mới khói bay nghi ngút
Nghe lừng thơm hương vị tiêu hành
Cá kèo kho nâu nâu sền sệt
Thêm gì bằng rau nhúc món canh
NhàQuê Jan 29, 2010
** Tiếng nhà quê là mắc đến chảy máu con mắt. US$12.oo/Lbs lúc mới, nay còn US$8.oo/Lbs mà thôi !
Lời Bông Sứ
Bông sứ hương thơm tỏa ngát sân
Lời thay gởi đến thật ân cần
Ru êm ngủ giấc tròn đầy đặn
Và mộng mơ nào cũng ngát xanh
Hoa sứ có nồng hơn nguyệt quới
Nhưng hai chuyên chở những tư riêng
Dịu dàng màu trắng như e ấp
Tha thiết lồng trong nét dịu hiền
Có phải gầy bông lúc hiểu ra
Một thời nào đó thật là xa
Ngẫu nhiên ngang dưới đêm hoa nở
Giờ nhắc đến tên vụt nhớ nhà
Bao giờ có tưới cây hoa nhớ
Hạt nước long lanh tắm mát cành
Còn sót mùi thơm xin hãy gói
Cất vào dưới gối …gối trăng thanh
NhàQuê
Nhẹ Thênh
Gió phất nhẹ lung lay làn tuyết
Liên tưởng mùa gòn trắng bay bay
Những trái khô còn chờ đủ lứa
Nắng lên cao trong vắt một ngày
Đêm nằm mơ thấy mình chim cá
Quạt cánh tay bơi giữa không trung
Cầu vắt ngang nước ngầu chảy xiết
Cả hai bên xe cộ đều ngừng
Có mấy đoạn chân trần chạy bộ
Khoảng là xa chưa mệt chút nào
Hai chiều đường từ quê ra tỉnh
Dường thoi đưa sao dễ làm sao
Bỗng thấy mình từ xa về lại
Quê hương xưa lạ đến không ngờ
Hỏi đây đó không ai chỉ lối
Những khó khăn đầy dẫy chực chờ
Cuối ngõ cụt hồ gần tuyệt vọng
Như có ai xô té từ cao
Ngã hụt hẫng giật mình thức giấc
Nhẹ bông gòn ra khỏi chiêm bao
NhàQuê Feb 16, 2009
Phiên Khúc Bình Thường
( Thơ xuôi 7 chữ )
vẫn xuôi chảy dòng sông căn mệnh trôi êm ru ra cửa biển buồn chỗ nước giao thường hay xốc xoáy vững một lòng đâu đã tay buông....chiếc thuyền thơ giong buồm nhẹ hễu có đi qua bao mấy chân trời tay phủi hết gởi làn nước cũ giũ thăng trầm danh lợi đầy vơi...nếu có gặp vàng màu hạt cát giữa vô cùng nơi đã đầu thai bởi gói ghém cột ràng nhân ảnh có thế nào đừng vội tàn phai…. đông đổ xuống xương kêu răng rắc những vui buồn gói lại đi xa tai văng vẳng lời tình tiễn biệt vẫn no tròn một giấc mơ hoa…đêm ba mươi trăng ngà lại hé bởi vì riêng năm tháng còn hoài cành thinh lặng lộc chồi xanh biếc chung rượu mời uống cạn chờ say…đọc khe khẻ lời kinh buổi sáng nghe bình yên rộng mở nhân từ mắt mù sương lăn thành giọt hạnh gặp được rồi dấp dáng cổ thư… nhớ cúi xuống nhặt lên viên sỏi đã âm thầm trung thực chứng nhân giữa trời đất tượng hình tích tụ sẽ lời thay rằng có một lần…
NhàQuê Dec 16, 2008
Từ Chuyến Khởi Hành
Cứ dặn lòng coi đây đời thu hẹp
Có gập ghềnh mô mấp có chông chênh
Có cao nhân luôn khuôn vàng thước ngọc
Có tiện bần đạp giẫm mọi trườn lên
Cảm ơn Miếu Đền truyền trao nghị lực
Nếu ... thì ... bẫy sập nghiền nát tàn hơi
Nẻo gian nan vách nghiêng nước xoáy
Nhiệm mầu kia sáng giới giữa chơi vơi
Những mong đợi gió yên con sóng lặng
Hết âu lo nhân thế chuyện đời thường
Phong kín hết gởi chuyến tàu dĩ vãng
Giữ lại thôi bông hoa ngát yêu thương
NhàQuê Aug 12, 2007
Tưởng Đâu
Người đi chưa kịp lời ai điếu
Trọn nghĩa chung cùng mấy năm qua
Sáng sớm đầu hôm tình bầu bạn
Đâu ngờ bất chợt buổi ly xa
Thương Người trọn vẹn thể yêu quê
Từ đến với nhau khắng khít kề
Được dạy bao điều… bao cửa mở
Hàm ân… gột rửa bớt u mê
Đường sắp ta đi sẽ ngắn dần
Ai vui tống cựu tiếp nghinh tân
Chắt chiu góc nhỏ ..ta hoài niệm
Giữa cõi bao la đã có lần
Người ngã xuống rồi không thể ai
Gần xa tâm huyết hiện còn vài
Miệt mài ngán ngẩm …từ nay lánh
Vỏ ốc thu mình…thoảng nguôi ngoai
NhàQuê Apr 12, 2009
Tình Ta
Ta ru ngào ngạt Tình ngà
Tình ru Ta lúc đời sa biển sầu
Ta -Tình dệt giấc mơ sâu
Tình-Ta ước hẹn mai sau và nầy
Ta-Tình đưa nắm bàn tay
Tình-Ta rượu ấm men gầy niềm tin
Ta-Tình như chính thương mình
Tình-Ta tha thứ dù nghìn lần hư
Ta-Tình lấy lẽ nhân từ
Tình-Ta mở cửa rất ư tình cờ
Ta-Tình vun vén thành thơ
Tình đưa Ta cập bến bờ những sau
NhàQuê
Bàn Chân Leo Dốc
Ngó xuống bàn chân cùng ta leo dốc
Mười ngón mệt nhoài đá sỏi lao xao
Hành lý vai mang ngày thêm bận bịu
Đường ngắn ngắn dần bước chậm bước mau
Thương quá bàn chân cùng ta leo dốc
Cuối đỉnh thăng trầm nhìn lại trăm năm
Rừng mơ trên đường chưa bao giờ trái
Vách núi chập chùng vô cảm giăng giăng
Hỏi khi bàn chân cùng ta leo dốc
Biết có sờn lòng cát bổng nắng chang
Qua nẻo gian nan gập ghình hiểm trở
Chia vấp đau chung chia những phũ phàng
Theo dấu bàn chân cùng ta leo dốc
Đi từ biển mặn qua thửa ruộng phèn
Rơm mục chờ tan ngoi lên chiếc nấm
Bày giữa thị thành qua lại đua chen
Khắp chốn bàn chân cùng ta leo dốc
Chót vót lâu đài yêu dấu phôi pha
Trả nợ trần ai xa xôi mắc võng
Hớp vốc nước bùn tay khỏa qua loa
Đau xiết bàn chân cùng ta leo dốc
Ngồi nghỉ bên đường ta lại nhìn ta
Nắng tắt ngoài kia còn xa bao nữa
Gối đầu lên ụ tiễn giấc mơ qua
NhàQuê 2007
Những Người Bạn Màu Vỏ Và
Ngày từ quê lên tỉnh thành trọ học
Hành trang đựng trong cái bọc gọi cái bồng
Sợi dây vải rút ngang túm miệng
Vác lên vai trông rất ngông
Như sau nầy đi lảnh quân trang
Ngày đầu đời làm lính
Trong ấy xếp gọn gàng
Ngoài mấy bộ áo quần thay đổi
Có cái mền vải ta thủ công may dầy hai lớp
Tuổi lớn xắp xỉ tôi
Có từ thời Má còn dệt cửi
Sợi chỉ phải năm lần bảy lượt
Mới chui được qua go dập và con thoi
Sợi chỉ manh áo cái mền đều quê như tôi
Ngày nay trên cõi trần nầy còn tôi trơ trọi
Chúng xong phận sự lâu rồi
Các bạn cùng tôi lên đường ngày ấy
Các bạn màu vỏ dà của tôi ơi!
NhàQuê 2006
13-63
Mười ba tuổi tôi đi vô thành phố
Giẫm chân trần cất guốc sợ mòn mau
Đêm mưa trùm mền vải nâu lén khóc
Nhớ nhà gì đâu!
Lũ ễnh ương uềnh oang từ chập tối
Chúng vừa ngừng ếch nhái tiếp gọi nhau
Giống mấy con, chị bị rầy đem thả
Trên nổng giếng lau.
Cái giếng dốc gánh tưới vườn trợt té
Trầu lá vàng cười vẫy gió lay lay
Có hơn chục đôi chị em xúm nạnh
Nọc cây chùm ngây.
Giờ nơi đây nhiều cơn mưa mờ mịt
Không trẻ con trần kêu réo rượt nhau
Không côn trùng đêm đêm cùng hòa nhạc
Để nhớ ngày nào
Xin viết vài dòng hoài niệm
NhàQuê Oct 17, 2006
64
Nâng ly nước trong đánh ực
Kèm đôi viên thuốc mỗi ngày
Theo dòng trôi qua khỏi cổ
Mừng ta sinh nhật hôm nay
Năm rồi đập bồn đập bát
Cứ hai đứa một nguyên chai
Sức lượng còn leo đỉnh núi
Quanh co đường ngắn nẻo dài
Mới qua mười hai tháng chẳn
Xuống triền đổ dốc như bay
Đi mau rên than khó thở
Đêm nằm bải hoải chân tay
Đúng ngày hiện lên chớp báo
Cám ơn mi nhắc, biết rồi
Từng nấc kim dài kim ngắn
Thời gian cứ lặng lẽ trôi
Tử vi kỳ nầy hết nghiệm
Thầy thuốc ráng kéo số trời
Hai bên ghịt nhừ thân thểChỉ mình ta biết ta thôi
Xưa ước bấy nhiêu quá đủ
Giờ còn đòi hỏi gì hơn
Cuối đường xe ngừng đỗ bến
Tay không thong thả xuống đường
NhàQuê Aug 18, 2007
65
Buổi sớm mai thức dậy
Vẫn những chuyện hằng ngày
Xong xuôi ngồi trước máy
Cám ơn nhiều, cho hay !
Ờ! giờ ta sáu lăm
Qua lụng được mấy năm
Đường dài chưa toại hết
Lòng trần ai cũng tham!
Nếu chút nữa ngưng ngang
Hình vuông chưa vẽ đủ
Vòng tròn đang lưng chừng
Xuống hàng cho đáp số
Biết rõ còn phong độ
Sáng leo dốc vài cây
Hoa lạ nở đầu ngày
Dừng chân ghi vào máy
Người phu dọn công viên
Già hơn ta mấy tuổi
Chào nhau nụ cười hiền
Chúc một ngày tươi đẹp
Con bé nhỏ hơn nhiều
Chạy đều ngoài hai dặm
Tóc cột phất phơ lay
Hát thầm theo điệu nhạc
Trên trời cao bát ngát
Không gợn chút mây giăng
Suốt tuần nầy nắng ráo
Thu đang bước tới dần
Trang quê hương góp sức
Mọi việc tạm bình thường
Cùng chung lòng gìn giữ
Đất mẹ ngày ngát hương
Mừng sinh nhật sáu lăm
Tự thấy mình còn được
Xin trả lời chúc thăm
Cám ơn nhiều lắm lắm !!!
NhàQuê Aug 18, 2008
66
Mở cửa đón ngày bừng nắng lạ
Ngỡ ngàng có thể thế nầy ư
Dù sáng hôm qua còn leo dốc
Hai lần dừng nghỉ sức mệt đừ
Ừ nhỉ tính ra chuyện bình thường
Bên kia bờ biển Thái Bình Dương
Bạn bè trang lứa ngày xưa cũ
Khú đế hơn ta ... nghĩ càng thương
Thời làm công chức thường lo lắng
Đóng "Quỹ Văn Giai" ngõ hầu già
Cháu con tứ tán... còn chút đỉnh
Lây lất kiếp người gắng gượng qua
Một ngày hồng thủy sạch tay trơn
Phận thân xô đẩy đến cuối đường
May ta xứ lạ còn hưu trí
Vất vưởng bạn bè chốn cố hương
Tháng Tám nầy đây tròn sáu sáu
Với ta như thế đã ân tràn
Trên cao ưu ái lần ban tặng
Giữa cõi nhân sinh được nhận phần
Cảm ơn tất cả những gần xa
Trải suốt đời nầy đã giúp ta
Nhận diện chính mình cùng kiếp sống
Xin khắc thâm sâu chẳng nhạt nhòa
NhàQuê Aug-2009
Nhìn Lại Khoảng Đường Qua
(Cảm Nghĩ Sau Lần Sinh Nhật)
Bước qua tuổi mới được đôi ngày
Dọc suốt đường đi những đổi thay
Thoái vị ngôi vua triều đại mãn
Khởi đầu chánh phủ kiểu Âu Tây
Kiếm cung một thuở đâu lường trước
Sách vở khi không mất ghế thầy
Lồng lộng đất trời chân vướng xích
Sang trang sử khác... khác vòng quay
Thế kỷ hai mươi phần hậu bán
Bao nhiêu chuyện lạ đến long trời
Quyền uy thấy đó rồi mất đó
Của cải ngút ngàn bỗng chốc trôi
Dựng khởi đời sau trên đất lạ
Ươm gầy lớp mới tận xa xôi
Đời người chứng kiến nào đâu dễ
Tạo hóa an bài ...phải thế thôi !
Nhà bên máy hát tuồng San Hậu
Đám trẻ ngồi nghe đến thuộc làu
Hát Bội năm nào tuồng vẫn vậy
Cải Lương thời đó tận xa đâu
Lên xe dâu biển ngàn cay đắng
Xuống bến tang thương vạn nát nhầu
Ngoảnh lại hỏi mình sao sống sót
Xin lần quỳ xuống tạ ơn sâu
NhàQuê Aug 31, 2009
Ơ Mắm
Đậu rồng ra trái mùa vào chướng
Hương mắm đồng kho bay khắp hè
Lặt hết ao, vườn rau mướt mượt
Vàng xanh đỏ tím...đượm tình quê
Bên nầy mấy bận bày làm thử
Đầy đủ còn hơn lúc ở nhà
Cà tím thịt phai cân cá nạc
Mới vài ba đũa đã buông ra
Má nhắn về thăm Má nhớ con
Thực ra thạp mắm mới vừa ngon
Má kêu biết tánh hay thèm vặt
"Mình nó nửa ơ dễ có còn!"
Giờ con dâu thứ, gốc Cà Mau
Mỗi dịp xuống thăm dẫu thế nào
Cũng bếp sân sau đun bún mắm.
: "Cha đừng ăn tiệm hổng ngon đâu!"
Lúa trỗ đòng đòng bông súng nở
Càng cua, rau chốc, ngọn khoai lang
Giàn nhạc sẳn sàng chờ hợp tấu
Mới đó mà nay đã ngút ngàn!
NhàQuê Sep 01, 2008
Quê Hương
Một Gói Tình Cờ
Hôm qua đi vô chợ Việt
Bán buôn đủ thứ ê hề
Rau tươi cá tôm đủ thứ
Đồ nêm mắm muối phủ phê
Vừa định ra về chợt thấy
Một người trông vẻ rất quen
Lướt qua nhau hơn mươi bước
À nhớ rồi , quay lại liền
Phải chị Ba Tri không vậy
Ủa ... gặp đâu chưa nhớ ra
Sợ nhắc tên riêng thêm rối
Tôi con của ... nói tên Ba
Cùng quê nhận nhau thiệt dễ
Chị Bãi Ngao.. tôi Giồng Bông
Hai ấp của làng ven biển
Ai xa cũng nhớ ngập lòng
Hỏi huyên thuyên bao nhiêu chuyện
Từng người xiêu lạc nơi đâu
Mấy phút đứng bên kể lể
" Quê Hương Mở Gói” rưng sầu
NhàQuê June 2007
Tờ Giấy Xếp
Vở học trò cuối năm còn trắng
Đem viết thư gấp xếp thẳng ngay
Hình chữ nhựt gói giùm ý diễn
Dúi vào tay… rồi ngóng từng ngày
Người ngỏ ý ta kêu bằng Cậu
Chòm xóm thôi …hình chẳng họ hàng
Tuổi trạc cỡ quê nghèo ít học
Thôi đành nhờ… từ đó ơn mang
Trước khi xếp đọc qua một lượt
Người “đứng đơn” đắc ý gật đầu
“Ông Mai Giấy” lòng vui tở mở
Và đợi chờ chưa phải là lâu
Cô Xóm Gảnh sau nầy kêu Mợ
Ghé nhà thăm bẽn lẽn thập thò
Cậy đọc giúp lá thơ vừa nhận
Thư trả lời nhờ một ta lo
Ba bốn lượt “Ông Mai” hết việc
Họ hẹn riêng… ta trở lên thành
Năm học mới…tin quê bỗng nhắn
Mời về ăn đám cưới …(ta)…cười lăn
Cậu Mợ giờ con đàn cháu đống
Mấy chục năm... đạn thiệt... bom bừa
Cây hạnh phúc… góp phần ngày đó
Đã um tùm kín mảnh đất xưa
Gần đây thôi bên nhà nhắn hỏi
“Ở bển Thằng Hùng mạnh giỏi hông?”
Đêm ta nằm phim xưa chiếu lại
Hình dung giờ tóc trổ màu bông
NhàQuê Dec 11, 2008
Kể
Từ
(Gởi Thu Râu)
Nó nhắn ráng về chơi nhe mậy
Rụng hết rồi còn lại mấy ngoe
Ông Cả giờ không dùng một giọt
Chỉ tao cầm cự với mầy hè
Đọc thư xong muốn rơi nước mắt
Mới đó mà đã mấy chục năm
Nhớ buổi chia tay quanh lơ láo
Nay thiệt rồi xa biệt mù tăm
Đứa út giờ sắp thành gia thất
Chưa thấy hình, thấy mặt lần nào
Hy vọng sui gia thôi đành lỗi
Đâu còn gì để hứa lần sau
Mỗi khi dịp đó đây dự cưới
Nghi lễ làm tao vụt nhớ về
Lần hai đứa áo dài che lộng
Nơi nầy sao giống được bên quê
Cau đông lạnh vỏ màu dưa cải
Trầu lươn xanh mấy xấp kín mâm
Khác xa lắc cau dầy Lương Phú**
Trầu nhà tao vàng hực tơ tằm
Ngày bốn cữ uống tiêm đủ kiểu
Tới bữa ăn lếu láo cho qua
Nhưng nhất định chừng nào gặp lại
Hứa với mầy lần chót thả ga !
NhàQuê Apr 14, 2008
** Lương Phú: nơi quê bạn tôi,
trồng nhiều cau nhất Bến Tre
Tên Và Vận Người
(Cảm tác sau khi đọc thơ cô LƯU THỊ CHIÊU
tên cô bị Chánh Lục Bộ viết thành Lưu Thị Chiếu)
Hồi trưa nhận lá thơ từ Pháp
Kỷ niệm chìm sâu lại hiện về
Có góc trời xưa hằng nhớ mỗi
Dòng đời gặp lúc lắm nhiêu khê
Khám phá điều chi lại mỉm cười
Tên cha mẹ đặt lúc chào đời
Bao nhiêu gởi gấm vào trong đó
Chốc bỗng dòng thay số phận người
Khoảng trước chênh vênh đã bước qua
Còn đầy luyến nhớ buổi chia xa
Bàn tay vẫy tiễn rưng rưng giọt
Biệt nhé Ba Tri những tuổi ngà
Chốn mới dùng tên không bỏ dấu
Xem như trở lại khoảng trời mơ
Cô CHIÊU ghé bến đời nhung gấm
Cậu ấm cùng xây đẹp mộng chờ
Lắm lúc ngồi ôn lại bước đường
Lên đồi xuống dốc mọi quê hương
Nơi đây chạnh nhớ về nơi cũ
Mỗi một trong lòng đậm nét thương
NhàQuê May 01, 2007
Vì Những
Tâm Tình
(Viết tặng Trần Văn Trực)
Nghe mầy về xứ tao mừng
Mấy năm biệt tích tưởng chừng, ôi thôi
Nay đều tuổi quá sáu mươi
Mờ xa cái thuở còn ngồi rắc riu
Bao năm tin vắng buồn hiu
Mới nghe mầy ghé đôi điều hỏi thăm
Về tao chìm nổi thăng trầm
Cuối mùa dâu biển xa xăm quê người
*******
Nghe tin mới đến hỏi thăm tao
Biết bịnh trầm kha mầy tính đào
Rễ củ gởi qua đây trị liệu
Tấm tình bạn hữu đẹp làm sao
Ngủ đình mấy tháng thả mầy về
Tao bước đứng ra mũi súng kê
Phút đó suốt đời đi theo mãi
Đường trần ngụp lặn giữa sông mê
Làm sao quên được thằng “Đại Đế”
Lêu khêu còn bắt ghế thêm cao
Điều khiển mấy bàn vào cuộc tiệc
Bia khui rượu trót vỗ tay ào
Áo tù qui chụp mặc bao năm
Đêm tối cho về lén tới thăm
Gian chòi giữa ruộng chơ vơ đứng
Chủ khách mừng vui… giọng giữ thầm
Hàng cây so đũa xiêu còi cọc
Rau muống ngắt hoài chưa kịp ra
Cá rộng lất lây nguồn đắp đổi
Dạn tay trút hết đãi mừng ta
Đường về phải lội hơn mười cây
Tao nghiệm về sau… chỉ có mầy
Chẳng chút lạt phai thằng rớt hố
Rồi mầy cũng giạt cuối Miền Tây
Nghe nói thất thời làm bốc vác
Bến xe đêm ngủ rất bụi đời
Vợ con chán ngán đành dang dở
Từ đó không còn nghe tăm hơi
Hăm mấy năm rồi tao xa quê
Đàn con đám cháu đã yên bề
Có lần người biết tao mầy bạn
Mất biệt tin nhau để nói về
Quà gởi thăm mầy chẳng là bao
Hãy xem như đó tấm tình tao
Mừng bạn cuối cùng quy cố xứ
Vở tuồng có hậu dẫu hư hao
Mỏi bước chen đua tháo bỏ cày
Xoa tay ngoái lại quảng đường dài
Ngẫm suy cuộc sống trôi rồi tắp
Còn được tình bằng quý hóa thay !
NhàQuê Oct 01, 2008
Ông Giáo Và Bác Đưa Đò
(Thơ Họa)
Người cất bước rời, chèo sang đón nữa
Bẳng quên nhiêu lượt khách đã qua sông
Có toán lên bờ đi về tuyến lửa
Nhiều nhóm rẽ ra chẳng nhập chung dòng
Khách khuất rồi bác cũng thôi mong ngóng
Người ra đi năm tháng cứ dần xa
Về phía trước chân trời nơi xây mộng
Bác đưa đò lại nhiều chuyến nữa qua
Ông giáo hiện thân chèo đò in bóng
Bến nước rợp tàng khách đợi mát che
Sang bờ kia trò tiếp xây giấc mông
Dựng lầu cao trên nền cũ tranh tre
Cho quê nghèo có ngày mai tươi sáng
Cho thuyền trành có gió thuận buồm xuôi
Cho âm u đi lùi vào dĩ vãng
Cho sử nước nhà trang cũ lật qua
NhàQuê May 17, 2007
Con Khô Rớt
(tặng DIỄN, kỷ niệm thời thầy trò đi buôn)
Mở bịch tôm khô sang keo đựng
Vài con” bất phục” rớt trên bàn
Kể như công thưởng vui vẻ nhận
Răng già trệu trạo ngon hết can
Có dù rớt đất ta cũng lượm
Tiếc chỗ từ xa gởi qua đây
Tôm cá nơi nào mà chẳng có
Thương sao bên đó nhớ bên nầy
Chiêu ngụm trà lài sẳn “đưa cay”
Mới đó thời gian vun vút bay
Nhớ thuở thương hồ thầy đệ tử
Ra vàm ghé bến khắp Miền Tây
Nhóm bếp nửa đêm nấu ấm trà
Lục lạo lon đường mới nhớ ra
Hồi sáng lại quên mua bánh kẹo
Tôm khô thắc ngặt được quá là !
“Gia Long Tẩu Quốc” có vậy đâu
Mắm sống bần chua cũng nuốt nhầu
Ngư ông bày vẽ trà buổi sáng
Tôm khô, chưa chắc dễ “dân giàu”
Nay viết bài thơ như nhắc lại
Miền quê cũng lắm thú ăn chơi
Khô lân chả phụng, chà… cao quá!
Quanh quẩn vườn sông đủ sướng đời
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |