Đông Dương, và lãnh đạo vô sản giai cấp Đông Dương ra tranh đấu để đạt được mục
đích cuối cùng của vô sản là chủ nghĩa cộng sản".
Về phương pháp cách mạng, Luận cương khẳng định để đạt được mục tiêu cơ bản của
cuộc cách mạng là đánh đổ đế quốc và phong kiến, giành chính quyền về tay công nông
thì phải ra sức chuẩn bị cho quần chúng về con đường "võ trang bạo động". Vì vậy, lúc
thường thì phải tuỳ theo tình hình mà đặt khẩu hiệu "phần ít", "phải lấy những sự chủ
yếu hàng ngày làm bước đầu mà dắt vô sản giai cấp và dân cày ra chiến trường cách
mạng". Đến lúc có tình thế cách mạng "Đảng phải lập tức lãnh đạo quần chúng để đánh
đổ chánh phủ của địch nhân và giành lấy chánh quyền cho công nông". Võ trang bạo
động để giành chính quyền là một nghệ thuật, "phải tuân theo khuôn phép nhà binh".
Cách mạng Đông Dương là một bộ phận của cách mạng vô sản thế giới, vì thế giai cấp
vô sản Đông Dương phải đoàn kết gắn bó với giai cấp vô sản thế giới, trước hết là giai
cấp vô sản Pháp, và phải mật thiết liên hệ với phong trào cách mạng ở các nước thuộc
địa và nửa thuộc địa nhằm mở rộng và tăng cường lực lượng cho cuộc đấu tranh cách
mạng ở Đông Dương .
Luận cương chính trị tháng 10-1930 đã vạch ra nhiều vấn đề cơ bản thuộc về chiến lược
cách mạng. Tuy nhiên, do nhận thức giáo điều và máy móc về mối quan hệ giữa vấn đề
dân tộc và giai cấp trong cách mạng thuộc địa, lại hiểu biết không đầy đủ về tình hình
đặc điểm của xã hội, giai cấp và dân tộc ở Đông Dương, đồng thời chịu ảnh hưởng trực
tiếp của khuynh hướng "tả" của Quốc tế Cộng sản và một số đảng cộng sản trong thời
gian đó, nên Ban Chấp hành Trung ương đã không vạch rõ mâu thuẫn chủ yếu của xã
hội Việt Nam thuộc địa là mâu thuẫn giữa dân tộc Việt Nam bị nô dịch với đế quốc thực
dân Pháp xâm lược và tay sai của chúng, do đó không nhấn mạnh nhiệm vụ giải phóng
dân tộc, mà nặng về đấu tranh giai cấp, về cách mạng ruộng đất, không đề ra được một
chiến lược liên minh dân tộc và giai cấp rộng rãi trong cuộc đấu tranh chống đế quốc
xâm lược và tay sai. Luận cương chưa đánh giá đúng mức vai trò cách mạng của giai cấp
tiểu tư sản, phủ nhận mặt tích cực của tư sản dân tộc, cường điệu mặt hạn chế của họ,
chưa thấy được khả năng phân hoá và lôi kéo một bộ phận địa chủ vừa và nhỏ trong cách
mạng giải phóng dân tộc. Từ nhận thức hạn chế như vậy, Ban Chấp hành Trung ương
đã phê phán gay gắt quan điểm đúng đắn trong Chính cương vắn tắt, Sách lược vắn tắt
do Hội nghị hợp nhất thông qua. Đó là một quyết định không đúng. Sau này trong quá
trình lãnh đạo cách mạng, nhất là đến Hội nghị lần thứ VIII của Ban Chấp hành Trung
ương (5-1941), Đảng đã khắc phục được những hạn chế đó và đưa cách mạng đến thành
công.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: