Tạp chí Nghiên cứu Nước ngoài, Tập 33, Số 4 (2017) 10-23
13
Vì sao lại có khoảng cách giữa chủ trương
và thực tế như vậy ở tất cả các quốc gia? Sau
đây là những lý do chính. Một là những khó
khăn mang tính khái niệm (conceptual) (ví dụ
mâu thuẫn với những giá trị truyền thống hay
cách hiểu chưa đúng về các phương pháp dạy
học giao tiếp. Hai là những điều kiện đặc
trưng của lớp học châu Á (các yếu tố liên quan
đến học sinh, giáo viên, cách quản lý lớp học
và nguồn lực hiện có). Ba là, những khó khăn
thuộc về thể chế (như chương trình học hay hệ
thống thi cử). Cho đến nay chưa hề có một
nghiên cứu nào được công bố về việc áp dụng
thành công các phương pháp giảng dạy tiếng
Anh giao tiếp được đề xướng ở các nước
phương Tây vào điều kiện cụ thể của từng
quốc gia và từng cơ sở giáo dục (Butler, 2011).
Một vấn đề quan trọng khác là mặc dù năng
lực giao tiếp bằng tiếng Anh là mục tiêu cao
nhất của mọi chương trình dạy và học tiếng
Anh và điều này không có gì phải bàn cãi
nhưng năng lực giao tiếp là khái niệm mang
tính động và gắn với từng hoàn cảnh giao tiếp
cụ thể. Nếu cứ dạy và học vì mục tiêu năng
lực giao tiếp chung chung (general
communicative competence) thì không thể đạt
được vì mục tiêu không rõ ràng. Cummins
(2008) phân tích hai khái niệm rất quan trọng
về cả ý nghĩa lý thuyết và thực tế là ‘kỹ năng
giao tiếp liên nhân cơ bản’ (basic interpersonal
communicative skills) và năng lực ‘ngôn ngữ
mang tính học thuật tri nhận’ (cognitive
academic language proficiency). Trong điều
kiện thật lý tưởng với tất cả các yếu tố về
người học, người dạy, môi trường giáo dục,
v.v. nếu mục tiêu học là đạt năng lực giao tiếp
ở mức cơ bản thì cần thời gian từ 2-3 năm học
liên tục. Nếu mục tiêu là sử dụng tiếng Anh
vào các mục đích học thuật (academic), thì
cần phải học tích cực trong thời gian từ 5-7
năm.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |