L.V. Canh, N.T. Ngọc / Tạp chí Nghiên cứu Nước ngoài, Tập 33, Số 4 (2017) 10-23
14
2011), dẫn đến việc phải thuê giáo viên hợp
đồng hoặc giáo viên bản ngữ chưa qua đào
tạo (Ali, Hamid & Moni, 2011, Chen, 2011;
Hashimoto, 2011). Nguồn lực hạn hẹp dẫn
đến việc phải dựa vào tài trợ của nước ngoài
như Bangladesh (Hamid, 2010) hoặc kinh
phí đóng góp của phụ huynh như ở Đài Loan
(Chen, 2011).
Hàn Quốc là một trong những quốc gia
châu Á chi phí nhiều nhất cho việc dạy tiếng
Anh cho trẻ em. Khoảng 70% gia đình ở thủ
đô Seoul gửi con đến các cơ sở giáo dục tư
nhân để học tiếng Anh (Han, 2010 trích trong
Humphries, 2011). Trung bình một năm
người Hàn chi 5 tỷ đô la Mỹ (tương đương
20% ngân sách giáo dục quốc gia) để gửi con
đi học tiếng Anh ở nước ngoài (Jeon, 2009).
Điều này không những gây ra những thất thoát
lớn về tài chính mà còn tạo ra những căng
thẳng xã hội và sự phân hóa giữa thành thị và
nông thôn (Piller & Cho, 2013). Tuy nhiên,
khả năng sử dụng tiếng Anh của thế hệ trẻ Hàn
Quốc vẫn là một quan tâm lớn (Garton, 2014).
Chia sẻ với bạn bè của bạn: