Đổi mới chương trình và phương pháp
giảng dạy
Nunan (2003) khảo sát tình hình của các
nước khu vực Châu Á-Thái Bình Dương
(trong đó có Việt Nam) và nhận xét rằng:
Hầu hết những nhà chuyên môn trong lĩnh vực
giảng dạy tiếng Anh như một ngôn ngữ thứ hai
(TESOL) đều thừa nhận hiệu ứng diễn ra hàng
ngày của hiện tượng chính trị-xã hội liên quan
đến tiếng Anh như một ngôn ngữ toàn cầu đối
với những chính sách mà họ phải thực thi. Có
nhiều bằng chứng cho thấy chính phủ các nước
trên toàn thế giới đang đưa tiếng Anh trở thành
môn học bắt buộc đối với người học ở độ tuổi
ngày càng trẻ hơn. […] Những người làm việc
trong các lĩnh vực kinh doanh, công nghiệp và
các cơ quan công quyền đều được yêu cầu phải
có khả năng giao tiếp bằng tiếng Anh thành thạo.
[…] Những yêu cầu về năng lực sử dụng tiếng
Anh một mặt tạo cơ hội cho lĩnh vực giảng dạy
tiếng Anh nhưng mặt khác chúng đã đặt ra nhiều
thách thức cho những người làm nghề giảng dạy
tiếng Anh trên phạm vi thế giới (tr. 591).
Một trong những trọng tâm đổi mới dạy và
học tiếng Anh ở các nước là đổi mới chương
trình, lấy việc áp dụng các phương pháp giảng
dạy theo đường hướng giao tiếp. Tuy nhiên,
cho đến nay chưa có một quốc gia nào áp
dụng thành công các phương pháp giảng dạy
này. Nunan (2003) chỉ ra khoảng cách giữa
chủ trương đổi mới phương pháp với thực tế
giảng dạy là rất lớn (xem Bảng 1).
Bảng 1. Khoảng cách giữa chủ trương đổi
mới phương pháp giảng dạy với thực tế giảng
dạy trong lớp (theo Nunan, 2003)
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |