d) Xả a-lại-da
- Thức này, từ vô thủy, hằng chuyển như dòng thác, cho đến địa vị A-la-hán nó mới hoàn toàn bị xả (阿羅漢位捨.” Skt. tasya vyāvṛttỉ arhatve).
- A-la-hán là các Thánh giả khi đã đoạn tận một cách rốt ráo các phiền não chướng = tận trí, vô sinh trí (kṣayajñānānutpādajñānalābhāt). Lúc bấy giờ các phiền não thô trọng của thức này vĩnh viễn bị diệt trừ, đó gọi là xả.
- A-la-hán = quả vị vô học của cả ba thừa, giặc phiền não đã vĩnh viễn bị sát hại (sát tặc). Vì xứng đáng nhận sự cúng dường tuyệt diệu của thế gian (ứng cúng). Vì vĩnh viễn không còn thọ nhận sự sinh phần đoạn nữa (vô sinh).
- Bồ tát từ Bất động địa trở lên mới được gọi là Bồ tát bất thối, vì ở đó hết thảy phiền não vĩnh viễn không còn hiện hành; vì vận chuyển một cách tự nhiên trong dòng chảy của pháp; vì có thể khởi lên các hành trong các hành; và vì càng lúc càng tăng tiến trong từng sát na.
- A-la-hán đoạn trừ các phiền não thuộc loại thô trọng trong thức này dứt sạch một cách rốt ráo, không còn chấp tàng thức A-lại-da như là tự ngã nội tại nữa; do A-lại-đã vĩnh viễn tiêu thất như vậy nên gọi là xả, chứ không phải xả toàn bộ thể của thức thứ tám. Không nên nói rằng A-la-hán không có thức duy trì chủng tử, lúc bấy giờ liền nhập Niết-bàn vô dư.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |