- Trong giáo lý Phật đà điều này chính đáng, điều kia không chính đáng.
Thời gian trôi qua, anh chán nản vì cảm thấy khó nhọc với nhiệm vụ tu sĩ. Anh
muốn giải thoát mà giờ đây ngay cả chỗ để duỗi thẳng tay cũng không có. Sống đời cư sĩ
có khi cũng được giải thoát phiền não. Vì thế anh có ý định hoàn tục.
Từ đó anh bất mãn và khó chịu trong lòng, thôi không tu tập ba mươi hai yếu tố
thân nữa, và cũng không nghe lời dạy bảo nữa. Mặt anh trở nên hốc hác,da dẻ nhăn nheo,
nổi gân xanh, mệt nhọc đè nặng, ghẻ chóc đầy người. Những người tu tập và Sa-di hỏi
thăm, anh cũng kể thật là đang bất mãn. Họ cho vị Giáo thọ và Giám luật của anh hay, và
hai vị này đưa anh đến Thế Tôn. Anh thuật lại tâm tư mình cùng ý định hoàn tục, Phật
bảo:
- Tỳ-kheo! Nếu ông chỉ canh chừng được một việc mà thôi, thì khỏi phải cần để ý
đến những việc khác.
- Việc đó là gì, thưa Thế Tôn?
- Ông có thể canh chừng tâm ý của ông chăng?
- Dạ được, bạch Thế Tôn.
- Vây thì ông chỉ canh chừng tâm của ông.
Rồi Thế Tôn nói Pháp Cú:
(36) Tâm khó thấy, tế nhị,
Theo các dục cuồng quay,
Người trí phòng hộ tâm,
Tâm hộ an lạc đến.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: