Tichtruyenphapcu


B. Châu-Lợi-Bàn-Ðặc Thành Tỳ Kheo



tải về 3.79 Mb.
Chế độ xem pdf
trang41/293
Chuyển đổi dữ liệu11.03.2023
Kích3.79 Mb.
#54358
1   ...   37   38   39   40   41   42   43   44   ...   293
tichtruyenphapcu

B. Châu-Lợi-Bàn-Ðặc Thành Tỳ Kheo 
Ðức Phật chấp nhận cho Ðại-Bàn-đặc xuất gia, nhập Tăng đoàn, giao chàng cho 
một Trưởng lão. Chàng nhận từ Trưởng lão đề mục thiên quán về "Năm yếu tố đầu tiền 
cấu tạo thân". Thuộc lòng hết Phật ngôn, an cư suốt mùa mưa, miên mật tu hành, và do 
chuyên cần tinh tấn hành thiền của chàng đắc A-la-hán, được hưởng nguồn hỷ lạc của 
thiên định, cũng như niềm an lạc của Thánh quả. Ðại-Bàn-đặc nghĩ rằng em mình cũng 
có khả năng chứng nhiệm được pháp lạc này, nên trở về nhà ông ngoại xin cho Châu-lợi-
bàn-đặc đi tu. Ông ngoại cũng rất tin vào Tam Bảo và cảm thấy hổ thẹn khi ai hỏi về hai 
đứa cháu ngoại, con của cô gái bỏ nhà trốn đi, vì hai lý do đó ông rất vui mừng cho phép 
chúng đi tu. 
Châu-lợi-bàn-đặc được gia nhập Tăng đoàn và thọ giới. Nhưng anh chàng quả là 
đần độn, bốn tháng trời trôi qua cũng không thuộc nỗi bài kệ: 
Như hoa sen thắm đượm, 
Tròn nở sáng tinh sương, 
Ngào ngạt trinh nguyên hương, 
Kìa, xin mời chiêm ngưỡng, 
Ðấng Thế Tôn chói lọi, 
Như mặt trời lừng không. 
Vào thời Phật Ca-diếp, Châu-lợi-bàn-đặc rất thông minh, nhưng khi vào Tăng 
chúng, ông đã chế nhạo và đùa cợt một Tỳ-kheo kém trí. Vị này vì bị làm trò cười nên 
không học thuộc, thậm chí không lặp lại được lời kinh. Do quả báo này ông tái sanh 
thành người đần độn. Vừa học xong một câu sau thì câu trước đã quên mất. Bốn tháng 
trôi qua, ông vẫn không thuộc nổi bài kệ. Ðại-Bàn-đặc thấy em mình như vậy, nghĩ rằng 
không thể đạt cứu cánh tối thượng của Ðạo, nên đuổi em ra khỏi Tăng đoàn. Nhưng 
Châu-lợi-bàn-đặc rất tha thiết với giáo lý Phật-đà. Rời khỏi Tăng đoàn trở về đời sống thế 
tục là điều ông không muốn nhất trong cõi đời. 
Lúc bấy giờ Jìvaka Komaràbhacca mang thật nhiều hương hoa đến vườn xoài của 
mình cúng dường Phật, nghe Pháp xong, ông đảnh lễ đức Thế Tôn, rồi tiến đến vị quản 
chúng là Ðại-Bàn-đặc xin thỉnh chúng Tỳ-kheo đến thọ thực tại nhà. Trưởng lão Ðại-
Bàn-đặc nhận lời mời cả chúng Tỳ-kheo trừ vị Tỳ-kheo đần độn không thuộc kinh kệ. 
Châu-lợi-bàn-đặc thấy anh mình quả không đoái hoài đến em một chút nào, không ích lợi 
gì mà kéo dài đời tu sĩ, nên quyết định rời Tăng đoàn, về nhà hành hạnh bố thí và các 


công đức khác. Sáng hôm sau ông rời tinh xá rất sớm. Cũng sáng sớm đó, Thế Tôn quan 
sát thế gian, thấy rõ việc này, đến trước cổng chờ Châu-lợi-bàn-đặc. 
Khi ông đến, thấy Phật bèn đảnh lễ. Ðược Phật hỏi ông đi đâu vào giờ này, ông kể 
tự sự, Phật bảo ông: 
- Chính Ta thu nhận ông vào Tăng đoàn. Nay anh ông đuổi đi, tại sao ông không 
đến Ta? Ðến đây! Ông hoàn tục thì làm được gì? Hãy ở lại với Ta. 
Phật xoa đầu ông, với lòng bàn tay mang đường chỉ bánh xe Pháp, và dẫn ông đến 
ngồi cạnh hương thất. Xong Ngài dùng thần lực tạo ra một miếng vải thật sạch đưa cho 
ông, bảo: 
- Châu-lợi-bàn-đặc, ông hãy ngồi tại đây, quay mặt về hướng đông, vừa lau khăn 
này vừa nói: "Tẩy sạch dơ bẩn, tẩy sạch dơ bẩn!" 
Ðúng lúc ấy giờ thọ thực được báo. Ðức Phật hướng dẫn Tăng chúng đến nhà 
Jìvaka và ngồi xuống chỗ đã dành sẵn. 
Về phần Châu-lợi-bàn-đặc, ông vâng lời Thế Tôn, vừa lau tay vào miếng vãi vừa 
bảo: "Tẩy sạch dơ bẩn, tầy sạch dơ bẩn!". Chiếc khăn ban đầu sạch, bây giờ nhớp nhúa. 
Từ đó ông nhận ra, vì thân này mà khăn đã mất hết sự sạch sẽ tinh khiết ban đầu và trở 
thành nhiễm ô cáu bẩn, nên thốt lên: "Các pháp là vô thường". Và chuyên chú vào kiến 
giải sinh diệt này, ông khai mở tuệ giác. Ðấng đạo sư biết ông đã khai mở tuệ giác liền 
bảo: "Châu-lợi-bàn-đặc, đừng nghĩ rằng chỉ mảnh vãi ấy trở thành cáu bẩn mà ngay trong 
tâm ông tham ái, bất tịnh và những cấu uế khác cũng đầy rẫy; ông hãy tẩy sạch chúng". 
Rồi Ngài phóng hào quang hiện thân đến ngồi trước mặt ông đọc Pháp Cú: 
Tham ô nhiễm, chẳng phải là bụi bẩn. 
Ô nhiễm chính dùng để chỉ lòng tham. 
Các Tỳ-kheo, hãy tẩy sạch tham lam. 
Và sống đúng giáo pháp bậc vô nhiễm 
Sân ô nhiễm, chẳng phải là bụi bẩn. 
Ô nhiễm chính để dùng chỉ bận sân. 
Các Tỳ-kheo, hãy tẩy sạch lòng sân. 
Và sống đúng giáp pháp bậc vô hận. 
Si ô nhiễm, chẳng phải là bụi bẩn. 
Ô nhiễm chính dùng để chỉ ám si. 
Các Tỳ-kheo, hãy tẩy sạch si đi, 
Giáo pháp bậc không si, nên theo đúng. 
Dứt bài kệ, Châu-lợi-bàn-đặc chứng A-la-hán và các thứ thần thông, và cùng với 
thần thông, ông thông suốt cả ba tạng kinh điển. 
Trong một kiếp trước, Châu-lợi-bàn-đặc là một vị vua. Có lần trong một buổi lễ đi 
diễn quanh thành, mồ hôi tươm ướt trán, ông lau trán với một chiếc khăn sạch và sau đó 
khăn thành lem luốt. Ông nhận ra thân thể nhơ bẩn của mình đã khiến chiếc khăn trước 


sạch sau dơ, và sau đó biết các pháp là vô thường. Hiểu rõ tính vô thường nên ở kiếp sau 
tẩy sạch ô nhiễm đã giúp ông giải thoát. 
(Trong buổi trai Tăng tại nhà) 
Jìvaka Komàrabhacca dâng nước lên đấng Thập Lực. Ngài lấy tay đậy bình bát và 
hỏi: 
- Jìvaka, không còn Tỳ-kheo nào ở tinh xá sao? 
Ðại-Bàn-đặc đáp: 
- Bạch Thế Tôn, không còn Tỳ-kheo nào trong tinh xá. 
Phật bảo: 
- Này Jìvaka, có đấy! 
Jìvaka thưa: 
- Dạ được. 
Rồi ông cho người đến tinh xá xem còn vị Tỳ-kheo nào không. 
Do thần thông, Châu-lợi-bàn-đặc nghe anh mình trả lời như thế bèn hiển lộng thần 
thông biến ra hằng ngàn tỳ-kheo đông dày trong vườn xoài, người may y, kẻ nhuộm y, 
người khác đang tụng đọc kinh, chẳng người nào giống người nào. Khi gia nhân của 
Jìvaka thấy các Tỳ-kheo, ông liền quay về, nói: 
- Thưa gia chủ, các thầy Tỳ-kheo ở vườn xoài rất đông. 
Tại vườn xoài, Trưởng lão Bàn-đặc: 
Hóa thân ngàn vị xong thì 
Vườn xoài tịnh tọa đến khi được mời. 
Ðức Phật bảo gia nhân trở lại tinh xá nói Thế Tôn cho đòi Châu-lợi-bàn-đặc. 
Nhưng khi ông nói đến câu ấy, cả ngàn miệng các Tỳ-kheo đồng thanh la lên "Ta là 
Châu-lợi-bàn-đặc". Ông ta ra về thưa lại, đức Phật bảo hãy trở về tinh xá lần nữa và nắm 
tay người đầu tiên nói "Ta là Châu-lợi-bàn-đặc" mời đi, những người còn lại sẽ biến mất 
tức khắc. Sự việc xảy ra như vậy, và ông ta trở về với Châu-lợi-bàn-đặc. 
Cuối buổi thọ thực, đức Phật dạy Jìvaka giữ bình bát của Châu-lợi-bàn-đặc hồi 
hướng công đức cúng dường. Châu-lợi-bàn-đặc khi ấy như một con sư tử con rống tiếng 
rống của loài sư tử, hồi hướng công đức xuyên suốt Tam tạng kinh điển. Rồi Phật từ chỗ 
ngồi đứng lên, với Tăng chúng vây quanh cùng trở về tinh xá. Sau khi được các Tỳ-kheo 
chăm sóc như thường lệ, Phật trở về hương thất, ban cho các Tỳ-kheo lời khuyên dạy của 
một đấng An Lạc, cho đề mục thiên quán và giải tán Tăng chúng. Thế Tôn vào nghỉ trong 
hương thất, nằm xuống, nghiêng mình bên phải như sư tử. 
Chiều đến, các Tỳ-kheo từ bốn phía tụ đến, giống như những tấm màn đỏ thắm di 
động, ngồi xuống trong Pháp đường, tán thán công hạnh của đức Ðạo sư, đấng Toàn Giác, 
Pháp Vương Tối Hậu, chỉ trong khoảng bữa ăn đã độ cho một người đần độn, bốn tháng 
trời không thuộc nổi một câu kệ, chứng A-la-hán cùng các thần thông và thông suốt luôn 
cả ba tạng kinh điển. Ðức Phật biết các Tỳ-kheo đang thảo luận như thế bèn rời tòa báu, 
đắp thượng và hạ y nhuộm màu rực rỡ hào quang, thắt lưng nhẹ như chớp hiện, và khoác 


trên vai chiếc đại y, giống như chiếc mền đỏ thắm của bậc An Lạc, rời hương thất. Ra 
khỏi chiếc thất tỏa mùi hương quý, Phật bước đi như voi chúa, dáng trang nghiêm khó 
sánh của một vị Phật, đến Pháp đường. Ngài bước lên Pháp tòa uy nghi lộng lẫy, từ thân 
phóng hòa quang sáu màu như vầng thái dương vừa mọc trên đỉnh núi Yugandhara làm 
rung động tận đáy biển sâu, và ngồi xuống ngay giữa. 
Lúc Thế Tôn đến, cả hội chúng ngừng chuyện lặng im. Ngài nhìn khắp hội chúng 
với lòng trìu mến, tự nghĩ: "Hội chúng này làm Ta mãn nguyện vô cùng. Ðâu yên đó, 
không một bàn tay, một bàn chân lộn xộn, không một tiếng ho hen, không một tiếng hắt 
hơi. Toàn chúng Tỳ-kheo này tôn kính Ta với lòng tôn kính rất mực dành cho một vị Phật, 
thuần thục Ta vì sự oai nghiêm của Như Lai. Dù ta có ngồi đây im lặng suốt một kiếp thì 
họ cũng sẽ làm thinh không dám cất tiếng trước, ngay cả hé môi cũng không. Chỉ có Ta 
mới quyết định khi nào nói đúng thời. Vì vậy Ta sẽ nói trước tiên." 
Và với giọng nói ngọt ngào của Ðại Phạm thiên, Ngài hỏi: 
- Này các Tỳ-kheo, các ông tụ hội ở đây bàn luận việc gì? Các ông đang nói gì mà 
ngưng ngang ? 
Nghe các Tỳ-kheo kể xong, Ngài dạy rằng: 
- Các Tỳ-kheo, đây không phải lần đầu tiên Châu-lợi-bàn-đặc tỏ ra đần độn và 
cũng đã nương tựa vào Ta, trong một kiếp trước ông đã là một người đần độn và cũng đã 
nương tựa Ta. Nhưng ở kiếp đó Ta khiến ông ấy làm chủ tài sản thế gian, còn bây giờ Ta 
độ ông ấy làm chủ tài sản xuất thế gian. 
Các Tỳ-kheo muốn nghe chuyện này, Phật kể. 

tải về 3.79 Mb.

Chia sẻ với bạn bè của bạn:
1   ...   37   38   39   40   41   42   43   44   ...   293




Cơ sở dữ liệu được bảo vệ bởi bản quyền ©hocday.com 2024
được sử dụng cho việc quản lý

    Quê hương