Sau đó vài ngày, bà lại xin vua truyền lệnh như thế một lần nữa. Anh ta phải trở lại
kho tàng lấy thêm ba đồng nữa đem về.
Phần chót kế hoạch của bà là xin vua cho mời Kumbhaghosaka về triều.
Anh ta
không chịu đi nên bị quân lính áp đảo, nắm tay chân lôi đi. Bà trấn an anh ta, bảo cứ đi;
khi gặp vua bà sẽ tâu với vua để xử phạt những kẻ đã dám bắt lôi rể bà. Rồi bà cùng cô
con gái đi trước. Ðến hoàng cung, bà cởi bỏ lớp rách rưới, mặc y phục sang trọng với đầy
đồ trang sức lấp lánh, đứng một bên vua. Rồi Kumbhaghosaka bị điệu đến trước bệ rồng
để đối đáp những lời chất vấn của vua:
- Ngươi là Kumbhaghosaka
- Tâu vâng.
- Tại sao ngươi dối trá khi tiêu pha tài sản kếch sù của mình?
- Tài sản của tôi? Ở đâu, đại vương? Tôi sống bằng sự làm thuê.
- Không phải thế. Sao ngươi lừa dối ta?
- Tâu đại vương, tôi không dối Ngài. Tôi không có tài sản.
Vua chỉ những đồng tiền do mẹ vợ anh gởi đến và hỏi anh:
- Thế những đồng tiền này của ai?
Kumbhaghosaka nhận ra đồng tiền của mình, sợ hãi đến chết cứng. Anh nhìn về
phía vua, thấy hai người đàn bà kia trang điểm lộng lẫy mới vỡ lẽ tại sao đồng tiền của
mình lại lọt vào tay vua. Thì ra đây là một âm mưu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng và kín đáo,
và hai người đàn bà này đã bị nhà vua mua chuộc. Anh sững sờ, đứng chết lặng, không
biết phải ăn nói ra sao. Nhà vua đoán biết hỏi dồn anh:
- Nói đi! Tại sao anh làm thế?
Anh run rẩy trả lời:
- Tôi không có người bảo vệ, đại vương!
- Không ai bảo vệ anh bằng ta.
- Tâu đại vương, tôi rất sung sướng được đại vương bảo vệ.
- Ta bảo vệ anh. Tài sản của anh lớn lao đến mức nào?
- Bốn trăm triệu đồng tiền, tâu đại vương.
- Ðược rồi, ta sẽ cho chở tài sản của anh đến đây. Nhưng bằng cách nào?
- Dạ, bằng xe, tâu đại vương.
Khi cả gia tài của Kumgbaghosaka chất đống trước hoàng cung, vua tập hợp dân
chúng trong thành Vương Xá hỏi có ai trong thành có được tài sản nhiều như thế này
không? Không ai đáp được, và mọi người đồng thỉnh cầu vua ban cho anh ta chức vị.
Vua đồng ý và bổ nhiệm cho anh ta làm chưởng khố rồi gả công chúa cho anh. Sau đó
vua dẫn anh đến đảnh lễ đức Phật đồng thời ca ngợi hạnh tốt của anh, không ỷ lại tài sản
lớn lao để hưởng thụ, chịu khó làm người nghèo sống bằng sức lao động của mình.
Phật nghe xong hoan hỷ dạy rằng:
- Một người sống như thế, này đại vương, là một người sống chân chánh. Trộm
cắp và những hành vi xấu ác khác sẽ đè bẹp chúng ta không những ở đời này mà còn gây
đau khổ cho kiếp sau. Ngược lại, một người như thế nỗ lực hết sức mình, luôn luôn chánh
niệm, thân khẩu ý đều thanh tịnh, biết dè dặt từng cử chỉ hành động, biết chế ngự thân
hành, khẩu hành và ý hành, sống chân chánh, sống chân chánh, không bao giờ buông
mông lung, người như thế càng ngày càng dũng mãnh.
Và kết thúc bằng Pháp Cú:
(24) Nỗ lực, giữ chánh niệm,
Tịnh hạnh, hành thận trọng,
Tự điều, sống theo pháp,
Ai sống không phóng dật,
Tiếng lành ngày tăng trưởng.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: