Vị Tỳ-kheo lười ngồi sưởi hết canh một, rồi đứng dậy trở về tinh xá cùng lúc với
vị kia vừa kinh hành xong trở về liêu. Ðã vậy ông còn lên giọng răn dạy vị huynh đệ của
mình:
- Anh thực là biếng nhác, lui vào rừng chỉ để nằm dài và ngủ khì. Nhận đề mục
thiền quán từ Thế Tôn đáng lý anh phải thức dậy và nổ lực tọa thiền mới đúng chứ!
Buông ra những lời dạy khôn xong, ông ta vào liêu đến chỗ mình điềm nhiên nằm
xuống và ngủ liền. Còn vị kia, sau khi kinh hành suốt canh một, nghỉ trong canh hai thức
dậy vào canh cuối và dốc hết sức tọa thiền. Sống chánh niệm như thế chẳng bao lâu vị
Tỳ-kheo tinh cần chứng A-la-hán cùng các thần thông. Còn vị lười biếng kia phí hết thì
giờ trong sự buông lung.
Mãn thời gian an cư, cả hai đi đến Thế Tôn, đảnh lễ cung kính và ngồi xuống một
bên. Phật thăm hỏi họ và bảo:
- Ta tin các ông đã sống tinh cần chánh niệm, miên mật hành thiền. Chắc các ông
đạt được quả thánh?
Tỳ-kheo lười lẹ miệng thưa:
- Bạch Thế Tôn, ông kia chẳng tinh cần chút nào cả. Từ lúc rời Phật chỉ có nằm và
ngủ.
- Còn ông thì sao?
- Bạch Thế Tôn, vừa sáng sớm con đã mang củi nhúm lò than và ngồi sưởi trong
canh một. Con không phí thì giờ để ngủ.
- Ông đã phí thời giờ sống buông lung mà còn dám bảo là mình siêng năng. Ông
đã sai quấy sống buông lung thay vì sống tinh cần chánh niệm. So với con của ta như con
tuấn mã, ông như con ngựa hèn yếu.
Rồi Thế Tôn đọc Pháp Cú:
(29) Tinh cần giữa phóng dật,
Tỉnh thức giữa quần mê,
Người trí như tuấn mã,
Bỏ sau con ngựa hèn.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: