341 |
C h ư ơ n g 0 6 : N g u y ễ n D u v à T r u y ệ n K i ề u
'Có trời mà cũng tại ta,
'Tu là cỗi phúc tình là dây oan.
Mọi tai nạn và mọi may mắn đều do trời quyết định. Tuy nhiên: 'Cỗi
nguồn cũng ở lòng người mà ra.' Lý thuyết này phù hợp với những
câu chúng ta đọc ở cuối truyện Kiều. Tuy rằng trời định nhưng cỗi
nguồn lại vẫn ở trong tâm của con người. 'Có trời mà cũng tại ta': tức
là hai yếu tố, Trời (định mệnh) và con người. Nếu đi xa hơn chúng ta
có thể nghĩ Trời là cộng nghiệp và ta là biệt nghiệp. Cái gì xảy ra
không phải chỉ do cá nhân và biệt nghiệp ta làm ra mà cũng do cộng
nghiệp làm ra. Ví dụ ngồi trên máy bay đều có thể chết, đó là cộng
nghiệp. Nếu có một người thoát được, không chết mà chỉ bị thương
sơ sơ, đó là biệt nghiệp. Biệt nghiệp trong cộng nghiệp. Chữ 'trời' ở
đây có thể được hiểu là cộng nghiệp (collective karma) và 'ta' ở đây là
biệt nghiệp individuel karma. Ta đang cùng ngồi ở Làng Mai. Chúng
ta có cộng nghiệp Làng Mai do đó mới ngồi chung. Nhưng trong khi
ngồi đây, cảm giác của chúng ta có khác. Người thì thanh thoát nhiều
hơn, người thi lo lắng nhiều hơn. Đó gọi là biệt nghiệp. Không phải
ngồi chung một chỗ mà ta có cảm tưởng giống nhau.
'Phúc họa đạo trời' là thuyết Định mệnh (determinism). 'Cỗi nguồn
cũng ở lòng người mà ra' đó là thuyết do tâm tạo. Con người cũng
đóng được một vai trò nào đó, mấy chục phần trăm. 'Có trời mà cũng
tại ta' là tiền đề để đi đến kết luận: 'Tu là cỗi phúc tình là dây oan.' Ta
có thể làm gì? Ta có thể tu, làm nhẹ đi nghiệp của ta và đem lại một ít
hạnh phúc. Còn nếu ta không tu, cứ để cho sợi dây tình cảm kéo buộc
thì ta tọa cho mình những oan nghiệp đau khổ.
Và đây là lời phán quyết của 'bác sĩ tâm lý trị liệu' Tam Hợp Đạo Cô
phân tích tâm lý Kiều:
'Thúy Kiều sắc sảo khôn ngoan,
Vô duyên là phận hồng nhan đã dành.
Tuy có thông minh, tài năng và sắc đẹp nhưng Kiều không có điều
kiện hạnh phúc. Đáng lý sắc sảo khôn ngoan thì phải thành công
trong cuộc đời và hạnh phúc chứ! Nhưng vì không có cái căn bản là
Chia sẻ với bạn bè của bạn: |