Viên thuốc tránh thai thường được phụ nữ Hmông áp dụng cho mục đích giãn sinh cho đến
khi họ có số con mong muốn. Tuy nhiên, do bận rộn công việc và thiếu thông tin, họ thường
quên uống thuốc, và sau đó không biết làm thế nào, có khi dùng luôn 2-3 viên một ngày.
Những phụ nữ này thường gặp khó khăn khi chuyển từ vỉ thuốc cũ sang vỉ thuốc mới. Vào
3
những ngày chợ phiên nhiều phụ nữ Hmông lại mua thuốc ở hiệu thuốc huyện mà không có
kê đơn hay tư vấn gì. Mức độ hiểu biết của phụ nữ về tác dụng của các BPTT rõ ràng có liên
quan đến tính sẵn có và chất lượng của các dịch vụ tư vấn.
Một số BPTT khác ít được áp dụng hơn bao gồm bao cao su hoặc kết hợp dùng bao cao su và
tính kỳ kinh. Cũng giống như viên tránh thai, bao cao su có thể áp dụng cho mục đích giãn
sinh nhưng tỉ lệ sử dụng gián đoạn rất cao. Một số phụ nữ nói rằng họ thích tiêm bởi biện pháp
này nhanh và tiện lợi; hơn nữa cũng giúp họ 'tránh được đồn đại và giữ được bí mật', thậm chí
đối với cả chồng.
Phương pháp triệt sản hiếm khi được áp dụng. Các cán bộ y tế phản ảnh rằng một phụ nữ Hmông
ở Mèo Vạc áp dụng biện pháp này nhưng sau đó chị vẫn có thai. Đa số người được phỏng vấn,
cả đàn ông và phụ nữ, đều hiểu rất lơ mơ về triệt sản. Nói chung biện pháp này không được
người Hmông chấp nhận. Họ sợ bị triệt giống, ngu muội hoặc liệt dục.
Một số phụ nữ nói rằng họ chưa bao giờ áp dụng biện pháp tránh thai nào. Nguyên nhân là do:
a) không biết hoặc biết rất ít về các biện pháp tránh thai; b) sợ bị chồng đánh hoặc bố mẹ
chồng mắng nhiếc; c) phong tục Hmông không cho phép làm như vậy; d) nghe nói về tác dụng
phụ và những trường hợp những phụ nữ khác phải tháo bỏ vòng (dẫn đến vô sinh); e) không có
thời gian đến cơ sở y tế. Những người khác thì lưỡng lự áp dụng các BPTT và nói rằng họ
muốn có 'những biện pháp bí mật' bởi vì người thân của họ (chồng, gia đình bên chồng, bố mẹ
đẻ) có thể cấm họ áp dụng. Nói chung các cô gái không muốn mọi người cho là mình hay dùng
đến các BPTT.
Nhìn chung, nghiên cứu cho thấy phụ nữ áp dụng các BPTT để giảm mức sinh trong tương lai
chứ không phải để giãn sinh (xem thêm Zankel 1996). Thật vậy, phụ nữ nói rằng họ sẽ cân
nhắc áp dụng các BPTT khi họ đạt được số con mong muốn, khoảng 4-5 con; hoặc sau khi đã
đạt được số 'trai gái theo ý muốn'. Số con trai hay con gái mong muốn tuỳ thuộc vào từng gia
đình cụ thể (quyết định của đàn ông, tình trạng kinh tế, đất đai) nhưng ít nhất một phụ nữ phải
có một đến hai con trai.
Ở Việt Nam nạo thai là hợp pháp mặc dù tất cả các tôn giáo đều không chấp nhận. Đa số người
Hmông ở Hà Giang theo đạo Tin Lành không áp dụng biện pháp nạo thai. Trong nghiên cứu
này, do thời gian có hạn nên vấn đề này không được nghiên cứu kỹ. Tuy nhiên một số quan sát
sau đây nên được nghiên cứu thêm:
Đối với người Hmông, nạo thai được cho là một hành động vô đạo đức và do vậy ít được áp
dụng (xem Bảng 2). Đa số phụ nữ Hmông sợ đến các trung tâm y tế để nạo hút thai với lý do
việc đó rất mất thời gian và tốn tiền. Một phụ nữ nói rằng chị không sợ chết nhưng chỉ sợ 'lời
đồn đại xấu'. Phụ nữ cũng sợ bị vô sinh nếu bị nạo thai cẩu thả và điều này có thể dẫn đến sự
trừng phạt nghiêm khắc của thần linh.
Chia sẻ với bạn bè của bạn: